Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 13

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Đi học

Đại Bảo thấy cha mẹ khen em hết lời, cũng ngó đầu qua xem. Nhìn chữ viết của em gái ngay ngắn, so ra chữ của cậu y như giun bò, lên cao xuống thấp chả có hàng lối. Trong lòng rất phục nhưng cậu vẫn cứng miệng:
“Cha à, tên em thật dễ viết, ít nét, tên của con nhiều nét lại khó viết. Thảo nào Đại Nha học viết tên nhanh hơn con. Con muốn đổi tên đơn giản hơn, chắc chắn con sẽ viết nhanh như em.”
Ba Chu bị con trai chọc cười: “Được được được, đổi tên cho con. Tên Tiểu Nhị thế nào, cực kì dễ viết.”
Đại Bảo không nhận ra ba Chu đang nói đùa, tin là thật: “Thật vậy sao? Hoan hô, sau này con viết tên đỡ tốn công rồi.”
Triệu Ngọc Trân vừa bực mình vừa buồn cười, nửa thật nửa giả véo tai Đại Bảo: “Ngốc quá, không biết bao giờ lớn nổi. Làm gì có ai lấy tên như vậy, cha trêu con đấy, thế mà tưởng thật.”
Đại Bảo bất mãn hò hét: “Con muốn đổi tên khác, tên của con khó viết lắm, nét rất nhiều.” Đáng tiếc không ai để ý đến cậu.
Sáng thứ Hai, Chu Tiểu Vân rời giường từ sớm. Cô mặc bộ vừa người nhất, là một cái váy chấm bi, dài tới đầu gối. Vén tóc sau tai cho gọn, khuôn mặt nhỏ nhắn được rửa sạch sẽ, đeo túi sách lên vai. Cô ngắm mình trong gương. Quả là một bạn nhỏ đáng iu!
Triệu Ngọc Trân đem cơm sáng bưng lên bàn, đợi bọn trẻ ăn xong mới giục ba Chu đưa hai con đến trường. Ba Chu dắt xe đạp, bảo Đại Bảo và Chu Tiểu Vân ngồi lên xe, rồi đạp xe về phía trường tiểu học.
Khi đó chưa có nhiều trường. Mấy làng mới có một trường tiểu học. Có trường ít học sinh quá nên chia ra: có ba khối từ lớp một đến lớp ba thì gọi là trường “Tiểu học sơ cấp”. Có đủ từ lớp một đến lớp năm là trường “Tiểu học toàn cấp”. Chu Tiểu Vân học ở trường Hưng Vượng quy mô khá lớn. Có đủ năm khối lớp, có đến hai, ba lớp khối lớp năm. Trừ một số giáo viên hợp đồng, còn có mấy thầy cô tốt nghiệp chính quy ở đại học sư phạm. Đội ngũ giáo viên rất tốt.
Xa xa thấy được màu ngói đỏ tươi, đến trường tiểu học Hưng Vượng rồi. Chu Tiểu Vân phát hiện mình bắt đầu hưng phấn và kích động. Xem ra, thân thể thu nhỏ lại, tuổi tác thu nhỏ lại, cô cũng bắt đầu thích ứng với cuộc sống của trẻ con. Ba Chu bảo Đại Bảo tự đến lớp học của cậu, sau đó dẫn Chu Tiểu Vân tới khối lớp Một.
Khối lớp Một có hai lớp, ở cạnh nhau. Đứng trước cửa lớp 1-1 là một cô giáo hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua rất nghiêm khắc, cổ hủ.
Trong lòng Chu Tiểu Vân hoảng hốt: Không thể nào! Kiếp trước cô học cô giáo dạy lớp Một chính là cô Hoàng này, cô phải chịu không ít vị đắng từ cô giáo đó.
Ba Chu đĩnh đạc bước lên phía trước hỏi: “Cô giáo ơi, tôi dẫn con đến báo danh lớp một.”
Cô giáo Hoàng cau mày, nhìn người đàn ông không có tố chất giáo dưỡng trước mặt, dùng giọng điệu hơi bất mãn và ngang ngạnh đáp lại: “Con của bác tên là gì, có biết học ở lớp một nào không? Trường chúng tôi có hai lớp khối lớp một, lớp của tôi là lớp 1-1, lớp 1-2 ở bên cạnh.”
Ba Chu sao biết được lớp nào với lớp nào, đầu tiên lắc đầu với cô Hoàng, lại nói tiếp: “Con tôi tên là Chu Tiểu Vân, không biết phải học lớp nào, hay là…”
Chu Tiểu Vân đứng cạnh sốt ruột, mắt thấy ba Chu muốn cho cô vào lớp ngồi trước, bèn cắt ngang lời Ba Chu: “Cha, “ Đúng lúc cô liếc mắt thấy bác cả dắt Hải tới, “Cha ơi xem kìa, bác cả cũng đến.”
Ba Chu nhìn theo tay Chu Tiểu Vân thì thấy Chu Quốc Phú dắt theo con trai là Chu Chí Hải nên vội vàng dẫn Chu Tiểu Vân qua đó. “Anh, anh cũng đến báo danh cho Hải à.”
Bác cả Chu Quốc Phú cười nói: “Đúng vậy, Đại Nha nhà em còn nhỏ hơn Hải một tuổi. Nếu Đại Nha đã đi học lớp Một, anh không thể để cho Hải ở nhà chơi bời cả ngày. Sao em không đưa Đại Nha vào lớp đi?”
Ba Chu có chút xấu hổ gãi đầu nói: “Em không biết nên cho Đại Nha vào học lớp nào, có hai lớp mà.”
“Tốt nhất cho Đại Nha và Hải học cùng lớp. Sau này chúng nó có thể quan tâm lẫn nhau. Hải ở lớp 1-2, em cũng cho Đại Nha vào lớp này đi.” Chu Quốc Phú đề nghị.
Ba Chu cảm thấy ý này kiến không tồi, dắt Chu Tiểu Vân và con trai Chu Quốc Phú vào trong phòng. Dặn dò bọn trẻ xong, hai người lớn đi ra ngoài. Đây chính là đãi ngộ của học sinh lớp một, từ nay về sau cô phải tự mình đến trường, tự mình về nhà.
Mới nhìn qua Chu Tiểu Vân đã thích giáo viên của mình. Đó là một thầy giáo vừa mới tốt nghiệp, còn rất trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi. Thầy đeo kính trắng trông rất có học thức, trắng trẻo, khuôn mặt dễ nhìn. Giọng nói ôn hòa, nói tiếng phổ thông đúng chuẩn. Giọng thầy dễ nghe làm cô hơi lâng lâng. Xem ra, về sau đi học đúng là chuyện vui. Ai mà không thích soái ca chứ.
Lục tục có thêm mấy đứa trẻ nữa vào lớp, phần lớn là bảy, tám tuổi. Như Chu Tiểu Vân sáu tuổi có thể nói là tuyệt vô cận hữu, chỉ có một người. Những đứa trẻ này hơi quen mặt, là người cùng thôn hoặc ở thôn gần đó. Đã quen thân thì tụ tập cùng một chỗ chơi tiếp, chưa quen thì hỏi tên nhau rồi nói chuyện vui vẻ. Đúng là thời ấu thơ hồn nhiên! Làm trẻ con thật tốt!
Chu Tiểu Vân không kịp cảm khái đã bị Vương Tinh Tinh ở cùng thôn kéo đi.
Thầy giáo đẹp trai đứng trên bục giảng sắp xếp chỗ ngồi cho các em học sinh. Tất nhiên Chu Tiểu Vân ngồi cạnh Vương Tinh Tinh. Đó là bàn đầu tiên, gần thầy đẹp trai nhất.
Với chỗ ngồi này, Chu Tiểu Vân có chút tư tâm nho nhỏ. Nhân lúc thầy đẹp trai xếp chỗ, mấy đứa trẻ khác đang tranh giành ầm ĩ, cô nhanh chân giành trước bàn đầu. Vương Tinh Tinh đi theo, ngồi xuống cạnh cô.
Thật vất vả chờ lớp yên tĩnh lại, thầy đẹp trai tươi cười nói với các em nhỏ: “Chào các em, thầy là thầy dạy ngữ văn và cũng là thầy giáo chủ nhiệm của các em. Thầy họ Phương, tên đầy đủ là Phương Văn Siêu. Các em cứ gọi là thầy Phương.”
“Thầy Phương…”
“Chào thầy Phương…”
Chu Tiểu Vân thầm cảm thấy may mắn, kiếp này gặp được giáo viên tốt. Nhìn đi, thầy trẻ thế kia, tất nhiên trẻ hơn cô Hoàng ở bên cạnh là phụ nữ trung niên, vừa hiền lại đẹp trai. Nghe giọng nói trầm ấm của thầy ấy cũng là một loại hưởng thụ đó!
Vương Tinh Tinh lặng lẽ ghé sát đầu sang: “Chu Đại Nha, thầy Phương của chúng ta thật dễ nhìn.” Chu Tiểu Vân len lén cúi đầu cười, soái ca ai mà không thích!
Buổi đầu tiên chưa học gì, hơn mười giờ là tan lớp. Thầy hiệu trưởng đứng dưới mái hiên, không nhanh không chậm kéo dây thừng, một đầu dây khác buộc vào chuông, chuông vang theo tiết tấu: Đing Đing Đing… Các bạn nhỏ ùa ra khỏi lớp, không ai xếp hàng.
Đại Bảo chạy đến lớp 1-2, đón Chu Tiểu Vân cùng về nhà. Ba Chu đã dặn dò, bảo cậu hằng ngày tan học phải dắt em về. Trong lòng cậu tuy ngại vì dẫn theo em gái vướng víu, lúc tan học không thể chạy thẳng đi chơi, nhưng trước mặt ba, cậu không dám ho he vì sợ bị đánh.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, Đại Bảo thành thật đến đón Chu Tiểu Vân.
Thạch Đầu cùng lớp vẫy tay với cậu: “Đại Bảo, chúng tao đi bơi đây, mày có đi không?”
Đại Bảo nghe xong trong lòng ngứa ngáy khó chịu, lại không dám để em gái tự đi về nhà. Cậu đành trơ mắt nhìn đồng bọn cười đùa, không khỏi có chút ủ rũ. Chu Tiểu Vân đi sau Đại Bảo, nhìn bộ dáng anh trai thẫn thờ lập tức đoán được nguyên nhân, nên bảo cậu cứ đi đi.
Đại Bảo uể oải nói: “Cha nói em còn nhỏ chưa biết đường về nhà, bảo anh phải đưa em về.”
“Không sao đâu anh à. Anh xem, có Hải và chị Tiểu Hà mà. Em về cùng họ. Từ trường về nhà có mỗi một con đường, sao em đi lạc được. Anh yên tâm đi chơi đi!”
Đại Bảo do dự một lát, không nhịn được đuổi theo đồng bọn.
Chu Tiểu Vân, Chu Tiểu Hà và Chu Chí Hải ba người cùng nhau về nhà. Cùng đường về còn có Vương Tinh Tinh ngồi cùng bàn với cô. Nhà Vương Tinh Tinh cách nhà cô khoảng bốn, năm nhà. Trước đây từng chơi với nhau nên cả hai đã quen thân. Giờ ngồi cùng bàn với Chu Tiểu Vân, càng thêm thân thiết, dọc đường đi líu ríu nói về thầy Phương.
Hải là con trai, không để ý thầy Phương có đẹp trai hay không, chỉ thấy tính thầy rất tốt. Sáng nay, cậu bé và Phùng Thiết Trụ cùng lớp đánh nhau, thầy Phương không trách phạt. Thầy chỉ hỏi nguyên nhân rồi dặn hai đứa sau này không nên đánh nhau. Việc này làm Hải có thiện cảm rất tốt với thầy.
Vương Tinh Tinh đang nói với Chu Tiểu Vân về quần áo của thầy Phương: “Đại Nha cậu thấy không? Thầy mặc áo sơmi trắng. Cái áo sơ mi kia thật là trắng thật là trắng, giống như, giống như…” Bộ não nghèo nàn vốn từ của Vương Tinh Tinh nghĩ mãi không ra từ thích hợp để miêu tả cái áo sơ mi trắng của thầy Phương.
Chu Tiểu Vân không nhịn được nhắc cô bé một câu: “Trắng như tuyết.”
“Đúng đúng đúng, trắng như tuyết mùa đông ấy, thầy Phương mặc đặc biệt đặc biệt đẹp mắt.”
Chu Tiểu Hà nói chen vào: “Thầy Phương vừa tốt nghiệp năm ngoái, nghe nói chưa kết hôn. Năm nay, thầy không chỉ dạy ngữ văn lớp một, nghe đồn dạy cả âm nhạc lớp Bốn và lớp Năm. Chị nói cho các em biết, nghe nói thầy Phương hát rất hay, biết viết 乃út lông, kéo đàn acordion khá tốt.”
“Oa!” Mấy đứa trẻ con phát ra âm thanh thán phục.
Chu Tiểu Hà nhìn đứa nào đứa nấy vểnh tai tập trung tinh thần lắng nghe, bắt đầu nói liên tục những gì cô biết: “Thầy Phương nói tiếng phổ thông cũng chuẩn nữa. Ở trường chúng ta, thầy nói tiếng phổ thông chuẩn nhất. Còn nữa, thầy viết 乃út lông rất đẹp, nghe nói năm ngoái rất nhiều người mua giấy đỏ đến nhờ thầy viết câu đối…”
Chu Tiểu Vân nghe mà thích mê. Thầy chỉ dạy ở trường ba năm rồi chuyển đi nơi khác. Kiếp trước, lúc cô đi học lớp một đúng lúc thầy chuyển đi, không ngờ cô lại được học thầy Phương trong truyền thuyết.
Cô bắt đầu chờ mong cuộc sống học tập sau này. Một giáo viên tốt sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn tới người học, nhất là một thầy giáo “tài mạo song toàn” bạch mã vương tử như thầy Phương. Lặng lẽ nhủ thầm một câu, thầy giống hình mẫu bạn trai lý tưởng của cô nữa. Kiếp này, tuổi tác chênh lệch quá lớn, nhưng được tiếp xúc gần gũi đã an ủi rất lớn cho tâm hồn bé nhỏ nhộn nhạo của cô rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc