Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 11

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Chợ náo nhiệt

Mới sáng sớm, Ba Chu và Chu mẹ đã rời giường. Ba Chu gom lúa mì mới thu hoạch vào một bao, cột sau xe đạp. Triệu Ngọc Trân cất ba mươi quả trứng gà và mười mấy quả trứng vịt để dành ba, bốn ngày vào trong rổ, cắp trong tay, chuẩn bị ra chợ sớm bán.
Dặn dò Đại Bảo dẫn theo Tiểu Bảo đến nhà ngoại chơi, Triệu Ngọc Trân quyết định dắt Đại Nha nghe lời và Nhị Nha còn nhỏ theo. Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn đi sau cha mẹ, đến chợ phiên mà dân quê hay tụ họp mua bán đồ.
Lúc qua công ty lương thực, ba Chu đi trước, đem bán lúa mì. Để vợ dẫn theo con nhỏ đứng chờ bên ngoài, ông dắt thẳng xe đạp vào trong công ty. Thời điểm đó, giá lúa không cao, nếu để đến mùa đông, giá cao hơn một ít. Lúa gạo là thứ quý giá nhất ở quê, không phải vạn bất đắc dĩ không ai đem bán. Mỗi nhà đều có một gian lớn để tích trữ lúa thóc. Nhà Chu Tiểu Vân cất trong bếp, để trong các bồ lớn.
Chu Tiểu Vân không nghĩ cha mẹ vì tiền học phí của mình mà tốn kém như vậy, trong lòng vừa áy náy lại có nỗi buồn không nói nên lời. Nhà cô thuộc diện nghèo, đông con chi tiêu nhiều. Quanh năm suốt tháng phải trồng lúa trên mười mẫu đất, nuôi gà lợn vịt các loại, cha giết lợn thuê không kiếm được bao nhiêu.
Nhớ tới chính mình, học cấp hai vẫn ngủ chung giường với em gái, không có phòng riêng, cô thầm hạ quyết tâm, phải giúp cha mẹ kiếm tiền, làm cho gia đình khá giả hơn. Nhưng làm như thế nào thì cô chưa nghĩ ra. Dù gì từng sống hai mươi mấy năm, cô không phải là đứa trẻ ngây ngô, dưới vẻ bề ngoài non nớt là một linh hồn đã trưởng thành.
Chỉ trong chốc lát, Ba Chu phấn chấn đi ra, trong tay nắm chặt mấy tờ một ngàn: “Mẹ nó à, lúa mạch nhà chúng ta sạch sẽ, lại tròn trịa là hàng loại một đó, giá không thấp, không cần lo lắng tiền học phí của Đại Nha nữa.”
Triệu Ngọc Trân vui mừng nhận lấy tiền, đếm đi đếm lại, tổng cộng là bảy ngàn tám hào. Đếm ba lần, bà mới bỏ tiền vào trong khăn tay, gấp cẩn thận rồi cất vào túi quần. Chu Tiểu Vân bị lây tâm trạng vui vẻ của ba Chu, một nhà bốn người bắt đầu ra chợ.
Lúc tới chợ, đã có không ít người qua lại.
Hai bên đường bày các sạp. Có sạp bán rau củ, bán dưa chuột, bán bánh bột lọc, bán rau mầm, bán thịt tạo thành một cụm bán thức ăn. Cách mấy bước là các sạp bán hoa vải, bán bát đũa, bán vật dụng hàng ngày, bán quần áo các loại giống như một cửa hàng bách hoá nhỏ.
Tất nhiên chúng ở ngoài trời, không phải nộp thuế. Nhà ai có rau dưa tươi non cũng có thể mang ra bán. Mỗi phiên chợ, Triệu Ngọc Trân đem trứng gà và trứng vịt bán lấy tiền, bán xong lại mua ít thức ăn mang về.
Triệu Ngọc Trân đi đến một chỗ đất trống, đặt rổ trên mặt đất, chờ người mua. Ba Chu ôm Nhị Nha đứng bên cạnh chào hỏi, nói dăm ba câu với người quen.
Chu Tiểu Vân lâu rồi không đi chợ quê, vừa quen thuộc lại xa lạ, kích động, H**g phấn, thì thầm với mẹ nói muốn đi qua sạp bán tạp hoá xem đồ này nọ.
Triệu Ngọc Trân nghĩ Chu Tiểu Vân là một đứa bé văn tĩnh, nghe lời, không gây ra họa, liền nói với cô: “Cho con đi một lúc rồi về. Mẹ và cha ở chỗ này chờ con.”
Chu Tiểu Vân nhảy nhót len vào đoàn người, dường như hồi tưởng lại cảm giác được đến chợ ngày nào.
Mùng ba, sáu, chín âm lịch hàng tháng là ngày họp chợ. Làng nhỏ quá, không đủ quy mô thì hợp mấy làng họp một chợ phiên. Chợ chỉ họp nửa buổi, đến trưa đã tan. Ở nông thôn, mỗi phiên chợ người dân đều đi. Đồ nhà mình ăn không hết mang ra bán, trứng gà vịt bán lấy tiền, cũng có nhà giết lợn bán thịt. Một góc chợ nhỏ bé nhưng vô cùng náo nhiệt. Hồi đó, chưa có khái niệm kinh doanh thương mại, nên người dân đi chợ chỉ mua được ít cá.
Nhưng, Chu Tiểu Vân muốn đi dạo phía bên kia chợ cơ. Cách đó mấy bước là sạp bán đồ dùng hàng ngày. Phần lớn là một số người có tiền dư dả, lên thị trấn mua sỉ hàng hoá, cộng thêm chút lợi nhuận rồi bán lại cho hàng xóm xung quanh.
Lúc ấy, mọi người rất giản dị, gần như không có gian thương. Hơn nữa, trên chợ đa số là người dân cùng thôn hoặc thôn gần đó đều quen mặt nhau. Một chốc gặp “bác hai”, lúc sau thấy “dì cả”, thường xuyên chạm mặt họ hàng. Vì thế Triệu Ngọc Trân yên tâm để Chu Tiểu Vân đi một mình.
Lúc này người đến chợ rất nhiều, chỉ có thể từ từ đi theo đoàn người. Chu Tiểu Vân vừa đi vừa ngắm nghía, cô không định mua, có nhìn trúng cũng không có tiền, dù vậy, cô đã hài lòng. Vài năm nữa, chợ bị các cửa hàng, trung tâm thương mại và siêu thị lật đổ địa vị nên biến mất. Trẻ em thời nay chưa sống trong thời kì này, sao chúng hiểu tâm trạng của cô?
Chu Tiểu Vân dừng lại trước một sạp bán dây buộc tóc, bán dây chun. Sạp không lớn, bán đồ linh tinh của các bé gái. Từng bọc, từng bọc nhỏ dây chun rực rỡ các màu. Có dây buộc tóc dài năm màu, có tập tranh nhỏ in hình công chúa, có rất nhiều loại kẹp tóc, rất nhiều chủng loại.
Từ nhỏ đến lớn Chu Tiểu Vân cắt tóc ngắn như con trai, chưa từng dùng những thứ đó, nhìn thấy trong lòng cô thích vô cùng. Cô hạ quyết tâm từ giờ trở đi sẽ nuôi tóc. Sau này buộc đuôi ngựa còn đẹp hơn để tóc xoã rối tung trong gió ấy chứ? Không có bé gái nào không thích làm đẹp!
Có lẽ do Chu Tiểu Vân đứng quá lâu trước sạp của người ta ảnh hưởng đến việc buôn bán của họ nên người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi kia hoà nhã nói: “Bé gái thích mua gì thì dẫn người lớn nhà cháu đến nhé.”
Chu Tiểu Vân biết đây là rất uyển chuyển mời mình đi nên cô cười rồi tiếp tục đi về phía trước. Chà, người dân lúc này chất phác quá, nếu đổi lại ở tương lai, thể nào chủ quán cũng dùng lời nói khó nghe đuổi khách.
Cô bỗng nhớ lại một việc xảy ra năm cô hai mươi lăm tuổi. Khi đó cô dẫn Nữu Nữu đi xem quần áo, nhìn trúng một cái áo khoác nữ, vừa thấy giá hơn ba trăm, đắt lè lưỡi, lập tức không cần thử mà treo luôn lên mắc.
Lúc ấy, người bán hàng nhìn cô bằng ánh mắt xem thường như muốn nói: “Quần áo như thế nhìn là biết không mua nổi đâu”, khiến cô xấu hổ vô cùng. Cô nhận thức sâu sắc rằng: Nghèo không phải là cái sai nhưng lại khiến con người ta nhục nhã, không ngóc đầu lên nổi.
Chu Tiểu Vân không muốn lại nhớ lại những chuyện không thoải mái trong quá khứ. Cô thề kiếp này không để cho người khác coi thường mình nữa.
Cô mải suy nghĩ nên bị một ông cụ ***ng phải, té ngã, ௱ôЛƓ đập mạnh xuống nền đất. Đợi đến lúc cô kịp phản ứng lại, cảm giác đau ở ௱ôЛƓ khiến cô kêu lên một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn lên, ông cụ hơn sáu mươi kia là ông Vương ở cùng thôn.
“Đại Nha, có đau không? Tại ông, từ trước đến nay đi đường không chú ý, để ông nhìn xem nào. “ Ông Vương nâng Chu Tiểu Vân dậy, tự trách mình sơ ý.
Chu Tiểu Vân vội vàng nói: “Không phải lỗi của ông, là do cháu, không để ý đường nên bị té. Cháu không đau, không sao đâu ạ.” Ông Vương thấy cô quả thật không sao mới yên lòng, dặn phải đi đứng cẩn thận rồi mới đi.
Không ai quan tâm đến một việc nhỏ như vậy. Mọi người đi dạo xung quanh, mua bán đồ cần thiết, không hề bị ảnh hưởng.
Đoạn nhạc đệm nhỏ đó không ảnh hưởng đến tâm trạng đi dạo quanh chợ của Chu Tiểu Vân. Cô rất thích con người bây giờ. Ai nấy đều giản dị, không bon chen, giẫm đạp lên nhau vì đồng tiền, vì lợi ích, lòng người thật ấm áp.
Ở giữa chợ, có một sạp được rất đông các bạn nhỏ vây quanh. Chu Tiểu Vân hiếu kỳ tới xem. Hoá ra là một sạp bán sách, truyện tranh. Thảo nào thu hút trẻ con đứng mãi không chịu đi.
Người đàn ông bán hàng hơn ba mươi tuổi, rất tốt tính, liên tục xếp những quyển sách bị trẻ con nhặt xem lộn xộn lại cho chỉnh tề. Cô cúi đầu bước vào, ngồi xổm trước sạp nhìn tên sách.
Sách chia làm mấy loại. Hàng đầu tiên dành cho người lớn: Dịch Kinh, sách giải mộng, sách viết các loại câu đối. Hàng thứ hai là một số quyển tiểu thuyết võ hiệp. Hàng thứ ba mới là sách dành cho trẻ con.
Sách khi đó chỉ nhỉnh hơn bàn tay một chút, bìa vẽ minh hoạ nội dung bên trong. Chuyện thần thoại được trẻ con yêu thích nhất, mấy quyển bị lật qua lật lại. Phần lớn sách còn khá mới, giá không đắt, một quyển giá hai hào. Đã có bạn nhỏ được người lớn mua cho một quyển. Mặc dù có đông người xem nhưng người mua rất ít. Không phải nhà nào cũng khá giả có tiền mua sách cho bọn trẻ! Không ít đứa bị người lớn kéo đi, lúc phải đi còn lưu luyến nhìn mãi.
Chu Tiểu Vân cầm lấy một quyển Tây Du ký mà thích mê. Truyện được nghe nhiều nên cô thuộc làu làu. Tranh minh hoạ vẽ yêu quái rất sinh động, đáng đọc. Như cô đứng đọc trộm sách không phải ít. Nhưng mà xem hiểu sách đa số là mấy đứa tám, chín tuổi trở lên. Bé tí như cô ngồi xổm đọc sách như thế không tìm ra đứa bé thứ hai.
Chú bán sách nhìn thấy Chu Tiểu Vân chững chạc, dáng vẻ đàng hoàng, cảm thấy bé gái này rất thú vị: “Này, bé đọc hiểu không? Nếu biết đọc, chú sẽ đưa cho cháu một quyển.”
Tính nghịch ngợm của Chu Tiểu Vân nổi lên, cố ý làm ra vẻ mặt chột dạ, không cam lòng tỏ ra yếu thế to mồm nói: “Đương nhiên, đương nhiên cháu biết đọc.”
Xung quanh có người chú ý tới, ồn ào bắt cô đọc hai câu.
Mắt Chu Tiểu Vân bắt đầu ngân ngấn nước, không chịu đọc.
Chú bán sách càng nhận định cô không biết, nên nói thẳng: Chỉ cần cô có thể đọc một trang sẽ cho cô quyển Tây Du ký này.
Chu Tiểu Vân hỏi chú: “Chú nói chuyện phải giữ lời nhé, cháu đọc được thì không cho nuốt lời, chú phải đưa sách cho cháu.”
Chú kia nhịn cười: “Chú hứa sẽ giữ lời, cháu không tin thì bảo mọi người xung quanh làm chứng cho.”
Không ít người lớn bị một màn thú vị này hấp dẫn vây lại xem.
Sắc mặt Chu Tiểu Vân nghiêm túc, dùng tiếng phổ thông đọc trôi chảy trang đầu tiên. Đợi đến lúc cô đọc xong, xung quanh một mảnh trầm trồ khen ngợi, chú bán sách ngạc nhiên, con ngươi như muốn rơi ra ngoài.
“Hihi, chú nói rồi nhé, sách này giờ là của cháu.”
Chu Tiểu Vân đắc ý cầm quyển sách đi, nhớ lại một màn lúc nãy vẫn không nhịn được cười khanh khách.
Đi dạo gần hết chợ, cô quay về tìm cha mẹ. Rổ trứng gà của Triệu Ngọc Trân đã bán hết nhưng trứng vịt thì còn bốn quả. Triệu Ngọc Trân thấy con gái đầu đầy mồ hôi liền lấy khăn mặt ra lau mồ hôi cho cô, còn hỏi quyển sách trong tay cô từ đâu mà có. Chu Tiểu Vân không dám nói lời thật, chỉ nói nhặt được trên mặt đất, Triệu Ngọc Trân không hề nghi ngờ.
Ba Chu ôm Nhị Nha nửa ngày sớm đã nóng lại mệt mỏi: “Mẹ nó à, còn mấy quả trứng vịt không bán nữa, mình về nhà đi. Buổi trưa rán cho mấy đứa nhỏ đỡ thèm.”
Thế là, bữa trưa hôm ấy, trên mâm cơm nhà họ Chu xuất hiện một đĩa trứng vịt rán. Trứng vịt có mùi đất, không ngon bằng trứng gà, nhưng trong mắt bốn đứa trẻ đã là mỹ vị hiếm có, ăn lấy ăn để.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc