Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 108

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Thư báo trúng tuyển

Sáng hôm sau, Ngô Mai đạp xe tới, đắc ý khoe với Chu Tiểu Vân số tiền tiêu vặt mang theo: “Đại Nha, mẹ mình cho mình tiền mua sách nè. Hai mươi nguyên đấy!”
Chu Tiểu Vân hé miệng cười. Hôm qua cô vừa xin bố mẹ cho đi hiệu sách, mắt Chu Quốc Cường không chớp cái nào, móc ngay ra ba mươi nguyên cho cô, hiện nó đang nằm yên vị trong túi quần!
Chốc lát sau Vương Tinh Tinh tới, cao hứng nói: “Mẹ tớ cho hơn mười nguyên, hôm nay có thể đi mua hai quyển sách hay hay về đọc, tớ rất thích “nghìn lẻ một đêm”, chúng ta lên đường đi!”
Lần này Tiểu Bảo muốn đi cùng nhưng chẳng ai để ý đến cậu. Các cô gái tụ tập, con trai vẫn nên tránh xa thì hơn.
Ba cô gái mỗi người đạp một chiếc xe đạp, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, lắc lư không nhanh không chậm về phía hiệu sách Tân Hoa. Không ngờ trên đường lại gặp Hứa Mỹ Lệ.
Hứa Mỹ Lệ ngồi sau xe máy của bố là Hứa Đại Sơn, từ xa đã nhận ra ba người phía trước, vội vàng giục bố nhanh đuổi theo ba người.
Tiếng còi xe máy chói tai khiến ba cô gái không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn: A, đúng là oan gia ngõ hẹp!
Tình cờ gặp ai lại gặp phải nhỏ này chứ!
Ba người đồng loạt thở dài.
Chu Tiểu Vân trước tiên kịp phản ứng lại, chào hỏi Hứa Đại Sơn trước: “Cháu chào chú! Chú và bạn đi đâu vậy ạ?”
Căn bản không hề trông đợi câu trả lời, thói quen chào hỏi của người Trung Quốc xưa nay đã như vậy rồi. “Ăn chưa?”, “Đi đâu thế?”, “Làm gì đó?”, người hỏi cố nhiên tuỳ tiện, người đáp cũng không cần nói rõ ràng. Chỉ là lễ phép xã giao tối thiểu thôi.
Chu Tiểu Vân hỏi xong, không ngờ Hứa Mỹ Lệ nhanh nhẩu trả lời: “Tớ vừa thi xong, bố muốn dẫn tớ lên thị trấn chơi, mua cho tớ quần áo mới.”
Ngôn từ trong đó vô cùng khoe khoang, điển hình kiểu ngôn ngữ “của Hứa Mỹ Lệ”.
Nếu như bình thường Vương Tinh Tinh đã sớm châm chọc lại hai câu, hôm nay thấy Hứa Đại Sơn ở đây nên cố nhịn.
Hứa Đại Sơn hỏi: “Ba cháu đi đâu thế?”
Chu Tiểu Vân cười đúng mực: “Bọn cháu chuẩn bị đến hiệu sách Tân Hoa, mua ít sách về đọc.”
Hứa Đại tán thưởng nói: “Ừ, mua sách đọc rất tốt.” Nói rồi quay đầu hỏi Hứa Mỹ Lệ: “Hay là ba cũng dẫn con đi mua sách nhé!”
Ba người Chu Tiểu Vân âm thầm cầu khẩn trong lòng: đừng đi cùng với chúng tôi! Ngàn vạn lần đừng đồng ý.
Cuối cùng Hứa Mỹ Lệ cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, lắc đầu từ chối: “Không, ba ba, con muốn đi mua quần áo mới. Chờ ít ngày nữa thành tích được công bố, con có thể đỗ vào trường trung học Anh Minh, ba đã hứa sẽ mua váy mới cho con rồi mà.”
Xôn xao, tự tin quá nhỉ!
Vương Tinh Tinh không chịu nổi nữa, cố ý ngó qua chỗ khác nói chuyện với Ngô Mai.
Lưu lại Chu Tiểu Vân vui vẻ trò chuyện với Hứa Đại Sơn mấy câu, cuối cùng Hứa Mỹ Lệ lại phát tác, bắt đầu thúc giục bố lái xe nhanh lên một chút.
Nhìn theo chiếc xe máy đã đi xa, cuối cùng ba người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vương Tinh Tinh sớm không nhịn được, phải nói ra hết những điều giấu trong lòng: “Tớ thấy Hứa Mỹ Lệ này quá buồn cười, vừa mới thi xong, thành tích còn chưa công bố, nhỏ đó cứ rêu rao khắp nơi, chẳng thấy xấu hổ tẹo nào. Ông trời phù hộ cho nhỏ không đỗ vào trường Anh Minh, để con được ác độc châm chọc nhỏ một hồi.”
Ngô Mai và Chu Tiểu Vân vô cùng đồng cảm.
Trong lòng Chu Tiểu Vân thầm nghĩ, vẫn là điệu thấp lúc đỗ mới nói thì tốt hơn, nếu thi không đỗ thì nguy rồi. Không nên như người kia.
Tới hiệu sách Tân Hoa đi dạo nửa ngày, mỗi người đều chọn được cuốn sách mình yêu thích, sau khi thanh toán xong đã là buổi trưa, giờ đạp xe về nhà sợ rằng cả nhà đã ăn cơm xong rồi.
Ngô Mai đề nghị dứt khoát ở gần đó tìm quán cơm ăn một bữa, Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh đều tán thành.
Hiệu sách Tân Hoa nằm giữa hai trường Anh Minh và Sao Mai. Đi mấy bước về phía bên trái có rất nhiều quán cơm nhỏ, chuyên phục vụ học sinh, giá rẻ hương vị khá ngon, vì thế, ba người tìm một hàng nhìn có vẻ tương đối sạch sẽ rồi ngồi xuống.
Ăn cái gì đây? Gọi món ăn thì hơi đắt, mỗi người gọi một bát mì đi!
Ba cô gái mỗi người ăn một bát mỳ thịt băm, no bụng rồi đạp xe đạp về nhà.
Lúc đi ngang qua cổng trường trung học Sao Mai, Vương Tinh Tinh mộng mơ nói: “Nếu như học kỳ sau ba người chúng ta có thể cùng đến đây học, vào cùng một lớp thì tốt quá!”
Ngô Mai uể oải nói: “Aizz, sợ là tớ chẳng còn hy vọng.”
Chu Tiểu Vân an ủi Ngô Mai mấy lời, ám chỉ Vương Tinh Tinh đừng nhắc tới đề tài này nữa. Vương Tinh Tinh nhanh trí lập tức đổi chủ đề, bắt đầu bàn luận về kế hoạch đi chơi hè.
Lúc này Ngô Mai mới vui vẻ trở lại, cứ như vậy đi một chút nói một chút chậm rì rì hơn ba tiếng đồng hồ mới về đến nhà.
Những ngày tiếp theo chính là những ngày khổ sở chờ đợi thư thông báo trúng tuyển chuyển về. Đối với những người như Chu Tiểu Vân mà nói, mấy ngày này trôi qua dài dằng dặc, rõ ràng chỉ có khoảng mười ngày, hết một ngày trừ đi một ngày mà lâu vô cùng. Có lẽ vì có thêm sự chờ mong, lo lắng và bất an nữa, nói chung, rất giày vò người ta!
Chờ thành tích chính thức được gửi về các trường, các lớp trong khối lớp năm như ong vỡ tổ ngồi chờ trong lớp. Phương Văn Siêu ở phòng hiệu trưởng vội vàng nhận phiếu điểm và thư thông báo trúng tuyển, nhất thời phải đợi một lúc mới về lớp.
Mọi người túm tụm thảo luận, đề tài vẫn xoay quanh chuyện có đỗ vào trường cấp hai không. Bầu không khí chưa bao giờ náo nhiệt như thế.
Trịnh Băng sớm lợi dụng đặc quyền dẫn Trịnh Hạo Nhiên chạy đến phòng hiệu trưởng trước. Cảnh này khiến mọi người trong lớp càng thêm khẩn trương. Nếu nói một câu thì đúng là còn ầm ĩ hơn cả chợ bán thức ăn.
Mặc dù Lý Thiên Vũ tỏ vẻ chẳng sao cả, nhưng đã quen với từng động tác nhỏ của cậu, Chu Tiểu Vân vừa thấy tay cậu gõ nhẹ xuống bàn thì biết ngay trong lòng cậu nhất định rất lo lắng, bất an.
Mỗi khi bực bội, bất an, anh sẽ lấy tay gõ nhẹ xuống bàn, sau khi sống cùng anh mấy năm Chu Tiểu Vân mới ngẫu nhiên phát hiện ra thói quen đó.
Cố Xuân Lai đang than thở: “Người anh em, mắt thấy cậu sắp được vào thị trấn đọc sách, hai anh em chúng ta sắp xa nhau rồi.”
Lý Thiên Vũ còn an ủi Cố Xuân Lai: “Đừng nói như vậy, chưa biết chừng hai ta lại thi đỗ cũng nên!” Mặc dù khả năng này không lớn, nhưng có thể sẽ xảy ra chứ!
Cố Xuân Lai được cổ vũ thoáng tỉnh lại: “Ông nói đúng, kết quả còn chưa công bố, tôi không nên sớm nhụt chí.”
Tim Vương Tinh Tinh đập nhanh hơn, đứng ngồi không yên, thấy Chu Tiểu Vân vô cùng bình tĩnh thì rất hâm mộ: “Chu Tiểu Vân, thành tích của cậu tốt như vậy đỗ Sao Mai là chuyện chắc chắn, đâu giống tớ sợ hãi thế này, còn hơn cả thi toàn quốc nữa.”
Chu Tiểu Vân cười, khuyên bảo Vương Tinh Tinh: “Đừng nghĩ nhiều, đợi lát nữa thầy Phương vào không phải sẽ biết luôn sao? Giờ lo nhiều hơn cũng vô dụng.”
Tuy nói vậy, thực ra trong lòng Chu Tiểu Vân cũng rất khẩn trương, bên ngoài vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong tâm sóng trào mãnh liệt, chỉ là người khác không nhìn ra mà thôi.
Trịnh Hạo Nhiên nhẹ nhàng khoan thai bước vào, vẻ H**g phấn kích động trên mặt không che giấu được, khiến người ta vừa nhìn đã biết cậu thi rất tốt.
Chu Tiểu Vân nhìn cậu, chỉ thấy Trịnh Hạo Nhiên cũng gật gật đầu, ám chỉ Chu Tiểu Vân cũng thi đỗ.
Nhất thời cô mở cờ trong bụng mừng không kể xiết, tim đập càng lúc càng nhanh.
Phương Văn Siêu và Trịnh Băng cùng bước vào, ai được gọi đến tên thì sẽ qua chỗ anh để nhận phiếu điểm và thư thông báo trúng tuyển.
Có người vui có người buồn, Ngô Mai nhận được phiếu điểm xong thì mặt ỉu xìu, xem ra phải học ở trường trung học Hưng Vượng.
Vương Tinh Tinh lúc đi lên vô cùng nặng nề, lúc xuống thì như chim én nét mặt rạng rỡ. Giọng nói phóng đại âm độ lên mấy lần: “Chu Tiểu Vân, tớ thi đỗ trường trung học Sao Mai rồi!”
Chu Tiểu Vân thật lòng chúc mừng: “Chúc mừng cậu, Tinh Tinh.”
Vương Tinh Tinh vui vẻ đến mức không biết gì nữa.
Lý Thiên Vũ nghển cổ lên ngó thư thông báo trúng tuyển của Vương Tinh Tinh : “Ủa, Vương Tinh Tinh, bà thi đỗ rồi! Bà lợi hại quá nhỉ!”
Tâm trạng Vương Tinh Tinh đang rất tốt. Luôn không vừa mắt với Lý Thiên Vũ bây giờ cư nhiên hàn huyên với Lý Thiên Vũ mấy câu, ngay cả Cố Xuân Lai cũng được khuôn mặt tươi cười của Vương Tinh Tinh đáp lại thật sự là khó có được.
Chỉ chốc lát sau, tới tên Chu Chí Hải, việc cậu thi rớt nằm trong dự liệu. Chu Chí Hải cười híp mắt về vị trí, không nhìn ra một chút khổ sở nào.
Sau khi Cố Xuân Lai cầm phiếu điểm về, biết mình đã trượt trái lại trấn định hơn, nói với Lý Thiên Vũ: “Tiểu Vũ, tôi đã không hi vọng nhiều. Trông vào ông thôi, giờ tôi chỉ mong ông cũng không thi đậu, hai ta tiếp tục đến trường trung học Hưng Vượng làm một đôi anh không ra anh, em không ra em.”
Lý Thiên Vũ cố bình tĩnh lại, khua môi múa mép đùa giỡn với Cố Xuân Lai: “Yên tâm, có lẽ tôi thi cũng chẳng hơn ông là mấy, trường Sao Mai tám phần không đỗ.”
Tuy nói vậy, ngón tay Lý Thiên Vũ lại không tự chủ được gõ xuống bàn. Đột nhiên cảm giác thời gian trôi qua lâu đến thế, sao chưa đến tên mình chứ ?
“Lý Thiên Vũ!” Phương Văn Siêu gọi hai lần, mới nhìn thấy Lý Thiên Vũ chậm rì rì từ chỗ ngồi bước lên bục giảng.
Tim Lý Thiên Vũ đã vọt lên cổ họng, cảm thấy sắp nhảy ra ngoài mất rồi, hô hấp cũng có chút khó khăn. Nhận lấy phiếu điểm từ tay Phương Văn Siêu, cậu liếc nhanh nhìn qua một cái, trong nháy mắt tim trở về chỗ cũ.
Điểm đủ vào trường trung học Sao Mai , lúc này Phương Văn Siêu đưa thư báo trúng tuyển cho cậu, thuận tiện nói: “Lý Thiên Vũ, chúc mừng trò thi đỗ vào trường Sao Mai, năm nay trò đúng là một con đại hắc mã trong lớp ta!”
Đối với việc học không bao giờ để bụng, ở học kì cuối cùng Lý Thiên Vũ bỗng nhiên thay đổi, học tập nghiêm túc khắc khổ, mặc dù cuối cùng thành tích trong cuộc thi không được bằng hai đại vương bài trong lớp Chu Tiểu Vân và Trịnh Hạo Nhiên, nhưng cũng nằm trong mấy người xếp đầu. Tiến bộ to lớn khiến người khác ngạc nhiên.
Lý Thiên Vũ bất ngờ thi đỗ vào Sao Mai làm cho Phương Văn Siêu rất vui mừng, học sinh có tiền đồ giáo viên sao mất hứng được chứ.
Lý Thiên Vũ cười toe toét đi xuống, nhận lấy một quyền không nặng không nhẹ của bạn tốt Cố Xuân Lai: “Giỏi lắm thằng nhóc này, ông đỗ thật. Chúc mừng nhé!”
Trong lòng Cố Xuân Lai có chút buồn bã, đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ thay Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ chân thành nói “Cám ơn” với Cố Xuân Lai. Hai người bạn tốt bốn mắt nhìn nhau bỗng nhiên cảm thấy ê ẩm. Sau tiết này hai người sẽ không học cùng một trường nữa, chơi với nhau từ nhỏ, lớn lên thành bạn thân, giờ học ở hai ngôi trường khác nhau sao không khiến người ta đau lòng chứ?
Ngược lại là Cố Xuân Lai an ủi Lý Thiên Vũ: “Tiểu Vũ, sau này đến chủ nhật ông phải qua chơi cùng tôi đấy, đừng quên tôi là được, hai ta vĩnh viễn là bạn tốt.”
Lý Thiên Vũ im lặng gật gật đầu, vui sướng vì thi đỗ Sao Mai và lưu luyến bạn thân đan xen vào nhau tạo thành một tâm trạng phức tạp đầy mâu thuẫn.
Đương nhiên Chu Tiểu Vân cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người. Cô thật lòng thấy mừng cho Lý Thiên Vũ, nói thầm: Lý Thiên Vũ, hi vọng cậu vào trường mới có thể học tập thật tốt, sau này có thể học cao hơn gì đó có một công việc ổn định, đừng là kẻ vô tích sự như kiếp trước nữa.
Trịnh Hạo Nhiên nhìn bốn phía, vẫn yên ổn ngồi ở vị trí, thư báo trúng tuyển của cậu đã lấy được, đang ở trên người cha Trịnh Băng. Khi cậu biết điểm mình vừa vặn đỗ vào Anh Minh thì mừng như điên, lúc này còn chìm đắm trong cảm xúc vui sướng, sự chú ý đối với những chuyện xảy sinh bên ngoài giảm xuống mức thấp, ngay cả Chu Chí Hải nói chuyện với cậu cậu cũng không để ý.
Mọi người cứ đi lên, mắt thấy phần lớn bạn học đều nhận được phiếu điểm và thư thông báo trúng tuyển.
Chu Tiểu Vân lo lắng chờ đợi thầy Phương gọi đến tên mình. Tuy Trịnh Hạo Nhiên đã gật đầu cười với mình, nhưng cậu ta đâu nói trắng ra mình có thi đỗ hay không. Thậm chí cô bắt đầu hoài nghi Trịnh Hạo Nhiên làm một động tác vô tình còn cô lại hiểu sai theo ý mình mong chờ.
Nếu như, cô không thi đậu…
Chu Tiểu Vân ép bản thân chớ suy nghĩ lung tung, an tâm chờ đợi.
Khi tên của Chu Tiểu Vân được gọi đến, tay cô run nhè nhẹ, chợt phát hiện từ chỗ ngồi lên đến bục giảng, một đoạn đường ngắn ngủi lại dài đến thế.
Chu Tiểu Vân nuốt ngụm nước miếng, không nói nên lời, yên lặng mở thư thông báo trúng tuyển.
Mấy chữ “Trường trung học Anh Minh” rất to đập vào mắt.
Lòng Chu Tiểu Vân thăng hoa, tươi cười rạng rỡ như hoa, cảm thấy không khí cũng trong lành hơn.
Phương Văn Siêu vừa cười vừa nói: “Chu Tiểu Vân, chúc mừng em thi đậu trường trung học Anh Minh! Cũng chúc mừng bạn học Trịnh Hạo Nhiên thi đỗ trường trung học Anh Minh!”
Mấy chữ trường trung học Anh Minh như quả bom nổ tung trong đám học sinh, ong ong vọng lại trong lớp, phía dưới tiếng bàn tán xôn xao.
Đang ngồi ở đây ai mà không rung động vì Anh Minh? Đó là trường trung học trọng điểm tốt nhất trong thị trấn! Nghe nói còn có người từ huyện khác rất xa chạy tới học, đều là những học sinh thành tích đỉnh cao mới có thể thi đỗ. Phần lớn là học sinh trong thị trấn, từ trường tiểu học nông thôn thi đỗ vào Anh Minh có thể nói đã ít lại càng ít hơn.
Mấy ai có thể ngờ trong lớp thoáng cái lộ ra hai cao thủ thâm tàng bất lộ chứ?
Mười mấy ánh mắt tụ tập trên người, cảm giác này chỉ Trịnh Hạo Nhiên và Chu Tiểu Vân mới biết được.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, sau này sẽ học chung một trường.
Vương Tinh Tinh và Ngô Mai há hốc miệng, có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Ngô Mai thật lòng vui mừng vì Chu Tiểu Vân: “Đại Nha, cậu giỏi quá! Tớ vui mừng cho cậu, sau này cậu sẽ trở thành học sinh trường cấp hai trọng điểm.”
Vương Tinh Tinh thì có điểm chua: “Cậu giấu giếm ghê thật nha, tớ cứ nghĩ rằng cậu điền trường giống tớ, đều là trường trung học Sao Mai cơ!” Cô vốn đang vui mừng có thể tiếp tục học cùng Chu Tiểu Vân, không nghĩ tới Chu Tiểu Vân lại đỗ vào Anh Minh.
Chu Tiểu Vân khó có khi đuối lý: “Đừng giận mà, Tinh Tinh, không phải tớ muốn gạt cậu và Tiểu Mai, chỉ là không chắc chắn có thể thi đỗ nên không dám nói với hai người. Chẳng phải là sợ mất mặt hay sao!” Ngẫm lại gạt hai bạn ấy đúng là hơi quá thật.
Vương Tinh Tinh nghe thấy thế ngượng ngùng: “Aizz, tớ chỉ thuận miệng nói thế thôi, cậu cứ yên tâm. Chắc chắn tớ thấy vui thay cậu, hơn nữa còn cảm thấy rất kiêu ngạo và tự hào cơ! Bạn thân nhất của tớ đã thi đỗ trường trung học Anh Minh, đi đâu tớ cũng có mặt mũi.”
Chu Tiểu Vân cảm động kéo tay Vương Tinh Tinh.
Lý Thiên Vũ sớm ngây dại, từ khi Phương Văn Siêu nói câu đó xong cậu vẫn ngẩn ngơ đến tận giờ.
Cậu muốn mở miệng hỏi: Chu Tiểu Vân, cậu thực sự thi đỗ Trường trung học Anh Minh à? Lại phát hiện mình không thể thốt nên lời. Cảm giác vui sướng sớm không cánh mà bay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc