Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 104

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Học sinh sợ nhất thứ sáu

Nghe đồn học sinh sợ nhất thứ sáu, tại sao? Bởi vì chiều thứ sáu có hai tiết viết văn cố định.
Mỗi khi đến thứ sáu, đó chính là ngày các học sinh đau đầu, vắt hết óc trong thời gian quy định viết ra một bài văn, còn phải không được ít hơn năm trăm từ.
Đối với những người như Chu Chí Hải chữ chạy hết ra ngoài mà nói đúng là chuyện đau khổ nhất.
Vì thế thầy Phương chưa bước chân vào lớp, Chu Chí Hải đã than ngắn thở dài. Ngô Mai ngồi bàn đầu tiên bị ảnh hưởng, liên tục quay đầu nhìn Chu Chí Hải, thấp giọng hỏi Chu Tiểu Vân : Chu Chí Hải sao thế.
Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn Chu Chí Hải mặt như mướp đắng cười nói: “Còn sao nữa, cậu nghĩ xem hai tiết sau là tiết gì?”
Tiết viết văn! Ngô Mai vỡ lẽ, thảo nào Chu Chí Hải phát sầu. Nhìn các bạn học trong lớp, có ai dám thả lỏng tinh thần không? Chẳng ai thích tiết viết văn cả.
Nhất là thầy Phương đặc biệt chú trọng việc bồi dưỡng học sinh, thường xuyên trước khi viết nói một tràng dài mới cho học sinh làm.
Chắc bạn định nói, đây không phải việc tốt sao? Giáo viên giảng giải kĩ càng, học sinh còn có gì không hài lòng nữa?
Hài lòng thì hài lòng, mấu chốt là sau đó phải ૮ɦếƭ kìa. Thầy Phương thường xuyên chỉ một bạn trong lớp đứng lên đọc bài viết của mình, chưa viết xong cũng không sao, viết tới đâu đọc tới đấy, hơn nữa cũng không giới hạn học sinh giỏi hay học sinh dốt gì gì đó. Tiện tay chỗ nào chỉ chỗ đó, sao Chu Chí Hải không lo được.
Ngô Mai nghĩ đến đây cũng thấy lo lắng. Hôm nay thầy Phương mà nổi hứng gọi cô đứng lên đầu tiên đọc bài thì hỏng bét. Mau xem lại sách làm văn đi, nhớ thêm một số từ chưa biết chừng lại cần dùng đến.
Trong lớp, bạn nhỏ nào cũng có sách tập làm văn, người người cầm quyển sách này đau khổ đọc, đương nhiên Lý Thiên Vũ cũng không ngoại lệ.
Luôn rung đùi đắc ý Cố Xuân Lai cũng thấy sợ mà nghiêm túc hơn.
Từ quyển tập làm văn trong tay các học sinh có thể nhận ra tình hình học tập của người đó. Như quyển trong tay Chu Tiểu Vân vì thường xuyên lật xem nên sớm đã sờn góc. Cô đau lòng, hoảng hốt đi tìm tờ giấy trắng cấp bọc bìa sách, cuối cùng ít hao mòn hơn.
Lý Thiên Vũ không chú ý mấy cái tiểu tiết này, tính tình xúc động, vì thế mép dưới sách tập làm văn ko bằng nhau, thường vểnh hết lên.
Cố Xuân Lai thì chẳng bao giờ đi đến nơi về đến chốn, bìa ngoài quyển sách đã viết loạn, vẽ bậy không còn nhận ra hình dáng ban đầu.
Vương Tinh Tinh thích vừa đọc sách vừa gạch chân những câu hay. Vì thế, vừa mở quyển sách của cô ra thấy trên trang giấy xuất hiện rất nhiều nét gạch chân đánh dấu câu.
Bìa sách tập làm văn của Ngô Mai dán chi chít sticker dán tường.
Từ lúc trong trường bắt đầu phổ biến loại sticker dán tường giá một phân, hai phân này, Ngô Mai lập tức trở thành fan của nó. Tiền tiêu vặt trong người tám chín phần đều dùng để mua sticker dán tường.
Mấy ngày trước còn thích thú với sticker phim hoạt hình, gần đây Ngô Mai lại bắt đầu mê mẩn sticker minh tinh. Sticker của Triệu Nhã Chi và Trịnh Thiếu Thu là hai hình cô thích nhất.
Chẳng qua, Triệu Nhã Chi diễn cổ trang trong vở Tướng thanh Càn Long thực sự rất đẹp, ý kiến cá nhân Chu Tiểu Vân không có hảo cảm lắm với tên Trịnh Thiếu Thu vứt bỏ người vợ tào khang. Nhưng Triệu Nhã Chi nội hàm xinh đẹp thanh nhã có ai mà không thích ? Chu Tiểu Vân cũng phá lệ mua mấy hình dán trong vở.
Giờ mình vẫn còn nhỏ, đừng biểu hiện quá mức khác biệt với mọi người, nếu làm vậy sẽ khiến mấy cô bạn thân nghi ngờ. Chu Tiểu Vân lấy lý do này để thuyết phục bản thân.
Sticker dần được các học sinh nhất là nữ sinh nhiệt liệt chào mừng, vừa đẹp vừa rẻ. Lột ra rồi tuỳ ý dán lên góc nào đó của sách vở là được rồi.
Theo ý của Chu Tiểu Vân chỉ nên dán vào một hai trang trong sách.
Vương Tinh Tinh dán vào ba trang. Nhưng tất cả đều kém Ngô Mai. Quyển sách gần như được dán hết, không nhận ra nổi ban đầu là sách tập làm văn nữa.
Sách giáo khoa ngữ văn, số học cũng không thể thoát khỏi ma trảo của Ngô Mai, dán chi chít khắp nơi.
Đương nhiên Chu Chí Hải chẳng dám không mua sách tập làm văn. Cậu học văn dốt nhất, thường thường chưa viết nổi một trăm từ đã cạn vốn. Như vậy sao cậu thiếu được mấy quyển sách cơ bản này ?
Bạn không nghe lầm đâu. Đúng là mấy quyển. Chu Chí Hải sợ copy một đoạn trong sách lại trùng với các bạn hoặc ở quyển này thầy Phương đã xem qua. Để chắc ăn cậu mua mấy quyển liền, sau đó chắp vá lung tung thành một bài.
Bạn định nói, lấy hết quyển này đến quyển khác, nội dung các câu sẽ không khớp với nhau đúng không?
Chính xác, đúng là “chẳng ra đâu với đâu” cả. Haha.
Đối với lời bình của Vương Tinh Tinh, Chu Chí Hải không cho là đúng, tự biên tự diễn nói rằng đây là cậu tham khảo sách đến bổ trợ cho não ngắn của mình.
Cậu còn than thở: “Văn chương trong thiên hạ có chỗ nào không sao chép, chỉ là xem mi có biết cách chép hay không thôi. Viết văn viết văn, không chép không được!”
Tóm lại rất giỏi ngụy biện, vậy mà được một đống nam sinh học tập theo.
Chu Tiểu Vân không có ý định đi mách lẻo. Hành vi này xuất hiện trong đám học sinh là chuyện bình thường, chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa, thầy Phương cũng không phải là người hiền lành dễ bị bắt nạt như vậy.
Thường thường một bạn nhỏ đứng lên dương dương đắc ý đọc đại tác phẩm của mình một lần, rồi im lặng đợi giáo viên biểu dương. Thầy Phương bắt đầu nhận xét: “Trò ***, bài viết này của trò rất dài rất mạch lạc, câu văn trôi chảy ý văn đẹp đẽ rất tốt…”
Bạn nhỏ kia vừa nở nụ cười lập tức bị câu nói sau đó làm cho không ngóc đầu lên được : “Nhưng mà mấy câu này sao chép y nguyên trong “Chọn lọc những bài văn hay dành cho học sinh tiểu học”, hơn nữa là quyển năm ngoái, không phải quyển mới xuất bản năm nay. Thầy nói không sai chứ!”
Bạn học sinh kia mặt mày ủ rũ bị tất cả học sinh trong lớp cười chê đến mức không ngóc đầu lên được.
Mấy lần như vậy, trong lớp có bạn nào dám làm như thế nữa? Mấy cô cậu mười tuổi có ai không sợ mất mặt chứ!
Lá gan Chu Chí Hải rất lớn, không dám chép kiểu đó cậu sẽ nghĩ ra kiểu mới. Haha, thầy không cho em chép cả đoạn, em sẽ “mượn” đông mượn tây mỗi chỗ một câu. Thầy Phương có lợi hại đến đâu cũng không thể nhớ hết từng câu từng chữ trong mỗi quyển sách được.
Ha ha ha! Ta cười đắc ý! Ta cười đắc ý! Chu Chí Hải nghĩ ra phương pháp đối phó, vui vẻ quay sang bắt chuyện với Trịnh Hạo Nhiên.
Trình độ viết văn của Trịnh Hạo Nhiên ở tốp đầu trong lớp, tất nhiên sẽ không lo lắng giờ viết văn này. Hai người cười đùa vui vẻ. Nói đến chỗ phấn khích, giọng nói không tránh được hơi lớn một chút. Ầm ĩ thu hút sự chú ý của một số người.
“Hai cậu có thể nói nhỏ một tí không?” Vương Tinh Tinh và Ngô Mai trăm miệng một lời nói.
Từ trước đến nay Chu Chí Hải và Vương Tinh Tinh là oan gia, từ năm nhất đến tận bây giờ vừa thấy mặt nhau đã bắt đầu đấu võ mồm thành quen rồi, theo phản xạ đáp lại một câu: “Tôi cứ nói to đấy bà làm gì được tôi?”
Ngô Mai thấy anh họ không nhường nhịn, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng.
Vương Tinh Tinh “hừ” một tiếng: “Tôi làm gì được chứ. Cùng lắm là trong tiết viết văn báo cáo với thầy Phương ai đó sao chép quyển sách trong ngăn bàn thôi.”
Bị uy *** Chu Chí Hải lập tức thay đổi thái độ, khuôn mặt tươi cười cúi đầu khom lưng: “Vậy tôi sẽ nói nhỏ hơn, mấy bà từ từ đọc, không quấy rầy nữa.”
Chiến thắng trở về, Vương Tinh Tinh đắc ý ngẩng cao đầu, đón nhận ánh mắt sùng bái của Ngô Mai.

Giữa lúc học sinh thấp thỏm lo sợ, tiếng chuông báo vào giờ cũng vang lên, Phương Văn Siêu từ từ bước vào lớp.
Có thể nhận ra hôm nay tâm trạng Phương Văn Siêu cực kì tốt. Đương nhiên, năm nay có thêm một cô con gái bé bỏng đáng yêu, khỏi phải nói anh vui vẻ cỡ nào. Ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng bay bổng.
Anh đứng trên bục giảng tươi cười rạng rỡ: “Các em học sinh, năm nay mọi người đã lên lớp năm, còn mấy tháng nữa các em sẽ tốt nghiệp tiểu học, chuyển đến học trong một môi trường mới. Thầy nghĩ các em chắc chắn sẽ có kì vọng rất lớn vào tương lai ! Câu hỏi được đặt ra là khi lớn lên các em muốn làm gì? Vì vậy, đề bài của hôm nay chúng ta là “lý tưởng của em”.”
Trong đám học sinh xuất hiện một đợt sóng gợn nho nhỏ. Mọi người bàn luận xôn xao.
Phương Văn Siêu ổn định lại trật tự, rồi bắt đầu nói những điểm khi viết cần chú ý ở đề này, bố cục bài viết như thế nào vân vân và vân vân. Đại khái sau mười phút, cuối cùng anh chốt ạ: “… Tiếp theo các trò lấy giấy nháp ra bắt đầu viết!”
Đúng vậy, viết ra nháp một lần, viết tốt rồi mới chép vào vở. Nếu trực tiếp viết thì không biết lãng phí mất bao nhiêu tờ giấy đây.
Chu Chí Hải mừng thầm, đúng lúc trong quyển sách của mình có đề này. Nhân lúc thầy Phương đi xuống dưới, cậu lén lút giở ra.
Lý Thiên Vũ cắn môi ngồi ngẫm nghĩ một lúc, nửa ngày sau mới đặt Pu't viết.
Trịnh Hạo Nhiên đã dự đoán trước được đề này, có thể nói là nắm chắc mười phần, trông dáng vẻ viết liền một mạch kia chắc là sẽ dài lắm đây.
Vương Tinh Tinh cũng bắt đầu động thủ, theo bản năng cô bé nhìn sang bên cạnh, vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện Chu Tiểu Vân luôn đứng đầu tiết viết văn đang ngẩn người, chưa viết được chữ nào.
Vương Tinh Tinh chọc chọc Chu Tiểu Vân, nhẹ giọng nói: “Chu Tiểu Vân, cậu thẫn thờ gì thế, mau viết đi! Còn không đến hai mươi phút nữa, nếu không nhân lúc này viết xong, tiết sau chính là tiết đọc bài “khủng pố” đấy, lúc đó cậu đâu còn thời gian viết nữa?”
Mải chìm trong suy nghĩ, Chu Tiểu Vân được cô bạn thân thiện ý nhắc nhở nên mỉm cười đáp lại, ngoan ngoãn cầm Pu't máy lên, viết xuống tập giấy nháp tiêu đề : Lý tưởng của em.
Sau đó, ngòi Pu't ngừng lại một chút, không viết tiếp được nữa.
Lý tưởng của em? Từ nhỏ đến lớn đề bài này ai chưa từng gặp qua mấy lần?
Viết khi ở tiểu học, lên cấp hai lại viết, thậm chí lên cấp ba vẫn phải viết. Đương nhiên, kiếp trước cô mới học hết cấp hai, chưa học cấp ba nên chỉ đoán vậy thôi.
Nhưng lúc ở cấp hai, thay đổi giáo viên ngữ văn ba lần, Chu Tiểu Vân đã viết ba bài văn về ‘Lý tưởng của em’, hơn nữa lớp bốn, lớp năm ở cấp tiểu học cũng từng viết. Tổng cộng là làm đề bài này năm lần.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ, khi gặp đề mục này, cô chỉ biết viết sau này khi lớn lên muốn làm cô giáo, bác sĩ hoặc nhà khoa học gì gì đó, rất sáo rỗng.
Trời mới biết khi đó cô còn không biết nhà khoa học làm cái gì.
Bây giờ nghĩ lại mình ngây thơ biết bao. Lý tưởng ôm ấp từ nhỏ thì lớn lên có thể trở thành hiện thực ư? Có mấy người thực sự trở thành giáo sư, bác sĩ hoặc nhà khoa học chứ ? Phần lớn làm công nhân ở các nhà xưởng, hoặc ở bên ngoài dãi nắng dầm mưa xây nhà cho người ta, nếu không thì ở nhà buôn bán nhỏ nuôi gia đình sống tạm qua ngày.
Lý tưởng có mấy phần thực tế chứ ?
Nhưng tư duy của trẻ con giống như bị quán tính vậy, ở phương diện này luôn vẩn vơ thiếu thực tế. Bạn có thể mong chờ một đứa bé mười hai, mười ba tuổi biết cái gì là lý tưởng, cái gì là tương lai à ?
Chu Tiểu Vân, vậy lý tưởng của mày là gì?
Chu Tiểu Vân tự hỏi lòng mình như thế.
Kiếp trước mày tỉnh tỉnh mê mê cứ như vậy bình bình thường thường sống đến năm mười chín tuổi, ngu ngơ yêu Lý Thiên Vũ, kết hôn sinh con gái, trở thành bà chủ của gia đình nhỏ. Cả ngày lẫn đêm chìm trong đống công việc chất cao như núi ở xưởng, bôn ba đến mức kiệt sức vì củi gạo dầu muối. Cô làm gì có thời gian suy nghĩ về lý tưởng.
Có thể làm cho Nữu Nữu sống tốt hơn một chút, đó chính là lý tưởng lớn nhất của cô.
Vậy thì hiện tại, sau khi sống lại, lý tưởng của cô là gì?
Một gia đình ấm áp, cha mẹ hết lòng thương yêu mình, mấy anh em yêu mến đoàn kết với nhau. Gặp được một người thầy ưu tú, có một đám bạn tốt. Đây là những gì hiện tại cô đang có được. Vì thế, cô thật lòng cảm ơn ông trời, chỉ có một trái tim biết sẻ chia mới phát hiện thực ra tình yêu luôn ở quanh mình.
Thế nhưng, lý tưởng của cô ở đâu?
Sau khi lớn lên, rốt cuộc cô muốn trở thành người như thế nào, làm công việc gì, mục tiêu của cuộc sống là cái gì ?
Trở thành người có tiền chăng? Lợi dụng những gì kiếp trước mình biết về thị trường chứng khoán gì gì đó ném ra một bó tiền là có thể cơm áo không lo suốt cuộc đời này? Nhưng là hạng người này, chẳng phải cô đang khoanh bừa vào bài thi cuộc đời ư ? Thiếu động lực phấn đấu, nhân sinh còn có ý nghĩa gì ?
Trở thành nghệ sĩ hay nhà thư pháp thì sao ? Biến thành tầng lớp tư bản trong xã hội, bề ngoài xinh đẹp, gia thế tốt ? Chẳng lẽ đây là cuộc sống cô muốn ?
Không, cô không muốn cuộc sống như thế, cô chỉ muốn học thật tốt, thi đỗ đại học, tìm được công việc tốt, tay bưng bát sắt, an phận thật thà làm một cái đinh ốc nho nhỏ trong xã hội thời kì công nghiệp hoá thôi.
Có tiền lương ổn định, cao một chút, tìm một người bạn trai có trách nhiệm, có thể khiến mình an tâm dựa vào, sống cuộc sống bình thản, đây mới chính là điều cô mong muốn.
Về phần làm cái gì, cô chưa nghĩ ra.
Nói chung, đầu tiên, không nên làm giáo viên.
Nhìn thì nhẹ nhàng, ngày nghỉ nhiều, thật ra làm lụng vất vả, tan tầm còn phải phiền não vì thành tích của học sinh, tiền lương lại không cao. Tệ nhất là trường kỳ tiếp xúc với phấn rất dễ bị bệnh nghề nghiệp về phổi hoặc thanh quản. Chưa từng nghe nói làm giáo viên có thể sống lâu, bình thường về hưu chưa được mấy năm đã bắt đầu sức khoẻ suy giảm, tiền lương hưu ít đến đáng thương.
Thứ hai, không nên làm bác sĩ.
Tiền lương của bác sĩ cao thì cao thật, nhưng áp lực và mạo hiểm rất lớn. Khi giải phẫu không thể có một tí tẹo sai lầm này, nếu có vạn kiếp bất phục. Hơn nữa, cả năm gần như không có ngày nghỉ, ngày lễ, ngày tết cũng phải đi làm. Công việc vất vả như vậy thích hợp cho đàn ông, chứ phụ nữ thì thảm vô cùng.
Ách, hai lý tưởng phổ biến nhất đều bị mình bác bỏ rồi, vậy cô viết gì đây ?
Trở thành nhà khoa học? Đừng đùa.
Đầu óc của cô nếu đọc sách thì còn được, chứ thật sự đi nghiên cứu khoa học, phát minh, sáng tạo thì không dùng được đâu. Cô không phải thiên tài hay thần đồng gì cả.
Hơn nữa, nhà khoa học là gì? Giống kiểu người không quan tâm đến gia đình, luôn giữ tình yêu cuồng nhiệt với khoa học cứu vớt nhân loại đang bết bát, có chỗ nào cho cô, một cô gái nhỏ bé quyết tâm có được một gia đình ấm áp chen vào chứ.
Kiếp trước cô từng đọc qua một bài viết đăng trên tạp chí nổi danh về một người phụ nữ cả đời có rất nhiều phát minh, nghiên cứu khoa học quan trọng nhưng không kết hôn, đến ૮ɦếƭ vẫn cô đơn một thân một mình.
Mặc dù, Chu Tiểu Vân không muốn lại yêu sớm, kết hôn sớm không có nghĩa cô đồng ý với cuộc sống như thế.
Phụ nữ mà, sớm muộn vẫn nên có ông xã, con cái, bên cạnh luôn có một cái lò sưởi (trong mùa đông) thì tốt biết bao.
Qua mười phút nghỉ giải lao ngắn ngủi, tiết thứ hai khiến tất cả học sinh lớp 4-2 vừa lo vừa sợ cuối cùng đã tới.
Phương Văn Siêu bắt đầu nhìn lướt qua một vòng, tìm kiếm mục tiêu “xuống tay”.
Bình thường cười đùa có thể quậy giáo viên ngất trời thì nay ai cũng im lặng, không mấy người dám dám ngẩng đầu lên. Có ai không sợ bị giáo viên gọi lên đọc chứ.
Mỗi lần tiết đọc bài rơi vào tình trạng xấu hổ không có ai giơ tay xung phong, đều là Chu Tiểu Vân tới cứu nguy. Đáng tiếc hôm nay cô mới viết được mấy từ. Trong lòng cô mặc niệm: Thầy Phương, hôm nay xin lỗi thầy, em còn chưa viết được hai câu, không dám xấu hổ đứng lên đọc đâu!
Trịnh Hạo Nhiên giơ tay đầu tiên.
Phương Văn Siêu tán thưởng gật gật đầu, ý bảo Trịnh Hạo Nhiên đứng lên đọc.
Trịnh Hạo Nhiên viết một bài văn rất mẫu mực, thuật lại lý tưởng của mình sau khi lớn lên muốn làm một giáo viên, muốn trở thành người làm vườn chăm chỉ vất vả bồi dưỡng những mầm non của tổ quốc, muốn thiêu đốt nến đỏ, muốn tằm nhả tơ… (Mấy cái so sánh vế sau bạn chịu)
Thao thao bất tuyệt, nếu dùng một cụm từ để hình dung quả thực là dời núi lấp bể, có thể thấy vốn từ ngữ của bạn nhỏ Trịnh Hạo Nhiên phong phú kinh người cỡ nào.
Được Phương Văn Siêu biểu dương, Trịnh Hạo Nhiên đắc ý ngồi xuống.
Gần đây Lý Thiên Vũ học tập rất có tiến bộ luôn được Phương Văn Siêu quan tâm, nhìn thấy ánh mắt thầy hướng về phía mình, cậu dũng cảm giơ tay lên.
“Lý Thiên Vũ, trò đọc bài viết của mình đi!” Phương Văn Siêu cảm thấy rất vui vẻ, Lý Thiên Vũ đột nhiên thay đổi khiến người làm chủ nhiệm lớp như anh có cảm giác tự hào.
Trách nhiệm của một giáo viên không phải là dạy được học sinh hay sao? Cái gì có thể so sánh với cảnh: nhìn thấy một học sinh không chăm chỉ học hành bắt đầu nghiêm túc khắc khổ đứng lên khiến con người cảm thấy tự hào chứ?
Lý Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt chế giễu, chờ xem kịch vui của Trịnh Hạo Nhiên khi quay đầu lại, trong lòng hừ lạnh một tiếng: không cho cậu biết một hai cậu sẽ không biết Lý Thiên Vũ tôi lợi hại cỡ nào!
Chu Tiểu Vân không giống Vương Tinh Tinh lập tức quay đầu lại nhìn, nhưng đôi tai không tự chủ được vểnh lên, lòng hiếu kỳ trỗi dậy.
Từ trước đến nay không ôm chí lớn, tính cách lười biếng hồi bé Lý Thiên Vũ sẽ có lý tưởng lớn lao gì đây? Thật sự khiến người ta cảm thấy tò mò!
Lý Thiên Vũ bắt đầu đọc: “Từ nhỏ em cực kì thích ăn táo, nhưng gia đình không giàu có nên số lần được mua táo rất ít. Một năm em chỉ được ăn có mấy lần. Vì thế, sau này lớn lên em muốn mở một cửa hàng hoa quả thật to. Mặt tiền cửa hàng lớn như cửa hàng mậu dịch vậy, bên trong tràn ngập các loại hoa quả tươi ngon. Em muốn ăn bao nhiêu cũng được…”
Lúc đọc đến đây Lý Thiên Vũ không đọc nổi nữa, vì các bạn trong lớp đã cười lăn cười bò.
Đối với khuôn mặt vô tội của Lý Thiên Vũ, Phương Văn Siêu cố gắng nín cười nói: “Ách, lý tưởng của bạn Lý Thiên Vũ rất ‘thực tế’, hơn nữa có tình cảm thật sự. Viết văn mà, chính là bộc lộ tình cảm từ trong nội tâm, vì thế thầy sẽ biểu dương bạn Lý Thiên Vũ, viết rất tốt tiếp tục cố gắng lên!”
Sau khi Lý Thiên Vũ ngồi xuống , Phương Văn Siêu tiếp tục gọi tên những bạn học khác.
Có đoạn văn rất cá tính của Lý Thiên Vũ đi trước, một số bạn học có gan lớn trong lớp bắt đầu sôi nổi giơ tay. Vô vàn lý tưởng được nói ra, có người nói sau này muốn làm ông chủ lớn có tiền, có người nói sau khi lớn lên muốn làm lãnh đạo chỉ huy mấy trăm người, còn có người nói muốn tham gia đội sản xuất…
Tiết đọc văn dễ dàng trôi qua trong bầu không khí vui vẻ, nhiệt tình, không hề nguội đi chút nào.
Từ lúc Chu Tiểu Vân nghe xong bài viết của Lý Thiên Vũ thì bắt đầu ngẩn ngơ, về sau bạn học đứng lên nói gì đó cô không hề nghe thấy.
Đây là nguyên nhân thực sự về sau Lý Thiên Vũ kiên trì muốn mở cửa hàng bán hoa quả sao?
Cô vẫn cho rằng Lý Thiên Vũ ham ăn, lười làm, mở cửa hàng chẳng qua là nhất thời nổi hứng. Cô từng vì cửa hàng bán hoa quả cãi nhau rất nhiều lần với Lý Thiên Vũ.
Nhưng bất luận cô khuyên can thế nào, Lý Thiên Vũ vẫn cương quyết làm theo ý mình.
Hoá ra, trong lòng ai ai cũng có ước mơ. Làm ông chủ một cửa hàng bán hoa quả cực lớn chính là ước mơ của Lý Thiên Vũ! Nhưng đến bây giờ cô mới biết.
Cô vẫn oán giận Lý Thiên Vũ không quan tâm đến mình. Thực ra, từ khi cô có Nữu Nữu luôn vội vàng làm việc nhà, vội vàng nuôi con nhỏ, chẳng mấy khi quan tâm đến Lý Thiên Vũ.
Aizz…
Trong lòng Chu Tiểu Vân biển khơi nổi sóng, trong phút chốc ngũ vị tạp trần: chua, cay, mặn, ngọt cái gì cũng có.
Đoạn đối thoại của Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai từ đằng sau truyền đến:
Cố Xuân Lai: “Tiểu Vũ, ông thích ăn táo thế cơ à, sau này lớn lên còn muốn mở cửa hàng hoa quả bán táo?”
Lý Thiên Vũ: “Đúng thế. Nhà tôi một tháng cùng lắm mua táo được hai lần, đều bị đứa em gái, ác ma thích ăn ngon kia chén sạch, tôi có thể cắn một, hai miếng là tốt lắm rồi. Tôi nghĩ rồi, sau này lớn lên mở một cửa hàng hoa quả cực lớn. Ngoài táo, còn có lê, cam, chuối, hoa quả nào cũng có. Tôi muốn ăn cái gì có thể ăn cái đó, thích ăn bao nhiêu thì ăn. Hơn nữa mình làm ông chủ rất nhàn hạ, còn có thể lời ít tiền. Chưa biết chừng đến lúc đó tôi có vợ có con, có thể khiến người một nhà sống tốt.”
Mắt Chu Tiểu Vân đã ngân ngấn nước.
Con người ai cũng có mặt ích kỉ, chỉ biết đứng trên lập trường của mình, đi trách cứ người khác, đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu đối phương. Chẳng lẽ cô không như thế sao?
Trước đây cô luôn thầm oán Lý Thiên Vũ không có chí tiến thủ, trong lòng anh chắc chẳng bao giờ thấu hiểu vợ mình vất vả, mệt nhọc đến mức nào?
Từ lập trường của Lý Thiên Vũ, sao anh không cố gắng kiếm tiền, để cho người thân của mình sống tốt hơn chứ? Chẳng qua, hiện thực không như ý muốn, năng lực có hạn thôi…
Vương Tinh Tinh vô tình nhìn thấy viền mắt Chu Tiểu Vân đã đỏ hoe, hoảng sợ: “Chu Tiểu Vân, cậu sao thế? Sao lại chảy nước mắt ? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Chu Tiểu Vân vội vàng bình ổn lại tâm tình, lau đi những giọt nước mắt đã rơi xuống, thề thốt phủ nhận: “Tớ có khóc đâu, vừa nãy viết văn chăm chú quá, mắt mỏi nên chảy nước mắt thôi.”
Vương Tinh Tinh bĩu môi, đừng nghĩ cô ngốc nghếch nhé. Đâu có ai mải suy nghĩ viết bài có thể chảy nước mắt ra chứ. Rõ ràng là lấy cớ đáp bừa với mình mà.
Nhưng, tiếp đó dù truy vấn Chu Tiểu Vân thế nào sống ૮ɦếƭ cũng không chịu nói thật, Vương Tinh Tinh đành phải thôi.
Trong lòng Vương Tinh Tinh bất mãn nhủ thầm: Chu Tiểu Vân này thật là một hũ nút đáng ghét, lúc tâm trạng tốt còn có thể để lộ một hai câu, nhưng khi tâm trạng không tốt một cái, miệng kín như trai ngậm ngọc vậy, đánh mắng kiểu gì cũng không mở ra.
Báo hại cô muốn quan tâm cũng hết cách. Đúng quá khinh người, mặc kệ cậu ấy!
Mạnh miệng, dễ mềm lòng, cùng lắm Vương Tinh Tinh chống đỡ được một tiết rồi vẫn chủ động quay qua hỏi tâm trạng Chu Tiểu Vân thế nào, khiến Chu Tiểu Vân cảm thấy rất ấm áp. Có bạn tốt thật là đáng quý.
Lý Thiên Vũ bị hành động khác lạ của Vương Tinh Tinh thu hút sự chú ý, ló đầu lên hỏi Chu Tiểu Vân sao thế.
Sớm có thói quen hỏi chưa chắc Chu Tiểu Vân đã đáp lại, Lý Thiên Vũ phát hoảng khi thấy hôm nay Chu Tiểu Vân hỏi gì đáp nấy, trong lòng thầm nghĩ “Hôm nay Chu Tiểu Vân thật là lạ, ngày xưa mình hỏi ba câu bạn ấy đáp lại một là tốt lắm rồi. Hôm nay sao mình hỏi gì bạn ấy trả lời hết cả nhỉ?”
Bất thường, quá bất thường.
Nhưng, sự khác thường này cậu rất hoan nghênh. Ha ha. Mỗi ngày đều thế thì tốt quá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc