Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi - Chương 74

Tác giả: Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

Chương 74: Tranh cãi
Điền thị tức giận nhìn Chu thị, nói: "Chuyện này sao áp dụng cho nhà thông gia được hả? Với lại ngươi mười năm không sinh để được, bây giờ cũng có thai sao? Nhị muội ngươi còn trẻ, lại chờ hai năm cũng có thai được."
"Năm ngoái cha không phải cũng khuyên ta như vậy à? Ta không nóng nảy, thấy nương sốt ruột khuyên nhủ, ta uống thuốc một năm liền nghiệm hiệu, bạc này không phí phạm. Nếu không, để nhị muội tìm đại phu kia nhìn xem." Chu thị nghe xong lại khó chịu, cố ý nhắc tới chuyện xưa.
Thấy Điền thị không lên tiếng, Chu thị nghĩ nghĩ, nói: "Cha, nương, thừa dịp mọi người đều có mặt ở đây, ta có mấy câu cần hỏi, bây giờ ta cũng có đứa nhỏ, nương vừa rồi cũng nói là cưới nàng dâu rất tốn bạc, trong tay nhà ta cũng không dư dả gì, bạc cha Tử Bình kiếm được hầu như cho nương cả, chỉ có năm nay là vì ta bị thương, nằm mấy tháng, nhị đệ thấy chúng ta khó khăn, mới giúp chúng ta, ta muốn hỏi một chút, nhị muội đã xuất giá, cũng không cần dùng bạc để mua thuốc men, mấy tháng nữa tiểu muội cũng lấy chồng, về sau cha mẹ tiêu dùng cũng không hết nhiều như vậy nhỉ? Bạc nên cho thế nào? Tử Bình cũng không nhỏ, ta còn chưa cất bạc để làm đồ cưới cho nàng đâu."
Chu thị lời nói vừa nói xong, Điền thị không biết tiếp lời như thế nào, nhìn nhìn lão gia tử, lão gia tử trầm mặc một hồi, nói: "Về sau nhà ngươi liền đưa hai lượng bạc đi, thóc vẫn hai thạch như cũ. Dù gì thì ngươi cũng là trưởng tử, không thể không bỏ ra thứ gì được, ý của các ngươi sao?"
Tăng Thụy Khánh vừa muốn nói chuyện, Chu thị kéo hắn một cái, nói: "Vậy nhà nhị đệ đưa bao nhiêu?"
"Chúng ta vẫn như cũ, một năm 12 lượng." Tăng Thụy Tường sợ cha khó xử.
"Sau này nhị đệ một năm đưa 12 lượng, năm nay đưa 18 lượng, bạc tiểu muội xuất giá thừa rồi, như vậy đi, cha, nương, sau này một năm hai người các ngươi có mười hai lượng bạc tiêu vặt, gạo và rau xanh cũng không cần mua, không nuôi heo được thì nuôi gà, còn giàu có hơn chúng ta, thế là đủ rồi, không bằng lúc tiểu muội xuất giá, chúng ta cho hai lượng bạc để thêm trang, về sau hàng năm chúng ta đưa hai thạch thóc, sang năm Tử Bình đã mười ba rồi, chúng ta làm cha mẹ cũng phải cất ít tiền để cho đứa nhỏ áp đáy hòm (ý là cho tiền để sau này dùng), về sau gả đến nhà chồng cũng có của riêng, không bị khinh bỉ. Nương, ngươi thấy có đúng không? Ngươi cũng gả vài nữ nhi rồi mà."
Mặt Điền thị có chút đỏ, nói cũng phải, về sau không thể lấy bạc chỗ Chu thị được, bà muốn bạc để cho các nữ nhi gả về nhà chồng cho có mặt mũi chút, với lại hoàn cảnh nhà Chu thị bây giờ đúng là thế, Tử Bình không nhỏ .
Lão gia tử nghe xong, quay đầu hỏi con lớn nhất: "Thụy khánh, ngươi nói đi?"
"Cha, nương Tử Bình nói là sự thật, nàng vất vả lắm mới mang thai, việc nhà chắc chắn không làm hết nổi, năm sau, chúng ta vẫn ở trong thành, để nàng một mình ở nhà thì ta cũng không yên tâm, mà thuê nhà mất tiền, lại không trồng trọt rau dưa gì được, mà nàng có muốn làm thì ta cũng không để nàng làm, ta cũng không có tiền thu nào khác, một năm chỉ có mười lượng bạc, cũng may là còn có ruộng, huynh đệ nhà mẹ đẻ còn luôn luôn đưa chút thóc gạo rau xanh, mà quả thật ít năm nữa Tử Bình cũng lấy chồng, để nàng tay không gả đi là điều không thể. Bây giờ nhà nhị đệ dư dả chút, mong nhị đệ tha thứ, một năm mười hai lượng bạc đủ để cha nương tiêu dùng, lỡ có đau ốm bệnh tật gì thì hai nhà chúng ta sẽ chia sẻ là được."
Lão nhân nghe xong, cúi đầu suy nghĩ, Điền thị thấy hắn không nói chuyện, nên im lặng.
Tăng Thụy Khánh nói như vậy cũng đúng, cả nhà cần dùng bạc nhiều chỗ. Nhưng tiền lại không nhiều, làm trưởng tử mà không cho gì thì truyền ra bên ngoài người ta không cười vào mặt chắc? Cho nên một năm hắn đưa hai thạch thóc, lương thực là hắn cho.
Tử Tình cảm thấy một năm nhà họ tiêu phí cũng tầm ba bốn lượng thôi, vì Chu thị rất tiết kiệm, cơm canh thì có người cung cấp. Tử Tình không biết nếu mình không làm việc, phải dựa vào ruộng đất, bây giờ một năm còn phải đưa cho nhà nội 12 lượng, vậy thì nhà mình nghèo chẳng khác gì đại cô, mà ăn no mặc ấm cũng khó
"Cha, nương, đại ca nói rất có lý, đều là cha mẹ mình, ai nuôi cũng giống nhau cả, một năm đại ca vẫn đưa hai thạch thóc sao? Trước kia đại ca làm ra ngân lượng cũng giao ra hết mà, bây giờ việc nhà bận bịu, cứ để đại ca như vậy vài năm, về sau có điều kiện thì nói." Tăng Thụy Tường sợ cả nhà khó xử.
"Lỡ ngày nào đó ngươi không đồng ý, nói chúng ta bất công, hoặc là nàng dâu ngươi không đồng ý, bạc không cho, thì hai miệng già bọn ta dựa vào ai hả? Bây giờ cả ngày đều nuôi mẹ vợ ngươi, cho ăn cho mặc, trong mắt có chúng ta sao?" Điền thị căm giận nói.
Thẩm thị nghe xong, giương mắt nhìn Chu thị, tức giận không biết nói gì cho phải, vất vả lắm mới có cơ hội nuôi mẹ mình vài ngày, tự nhiên nói chuyện này làm gì để bà ta sinh sự?
Tử Tình thấy Thẩm thị như vậy, đang muốn mở miệng thì Tăng Thụy Khánh đã nói: "Nhị đệ muốn nuôi ai thì nuôi, đâu phải không cho cha mẹ bạc đâu. Nếu nữ nhi ngươi có năng lực thì cũng để con rể nuôi ngươi đi, đừng để bọn nó luôn tìm cách chiếm tiện nghi nhà mẹ đẻ. Nhiều năm như vậy, bên mẹ đẻ nhà đệ muội chưa từng làm phiền gì, ngày lễ ngày tết cũng đến thăm viếng, người ta tay không đến chắc, vất vả lắm mới có điều kiện, thông gia bà bà cũng lớn tuổi như vậy, hai mẹ con muốn sống cùng nhau, đó là lẽ thường tình." Tăng Thụy Khánh làm Thụy Tường, Thẩm thị rất cảm động, bọn họ tuyệt đối không dám nói những lời này.
Vốn là bữa cơm tất niên ngon lành, vì vấn đề tiền nuôi dưỡng, Điền thị cùng Chu thị ai cũng không chịu lùi bước, may mà Tăng Thụy Tường kéo Thẩm thị nhất trí cam đoan, hàng năm sẽ đưa bạc cho Điền thị, hơn nữa Thẩm thị còn chủ động cho 6 lượng bạc để thêm trang, Điền thị mới vừa lòng .
Cuối cùng, đương nhiên là khách và chủ cùng vui, Thu Ngọc cùng Tử Bình tắm rửa xong mới về.
Mùng hai cũng giống năm cũ, sáng mùng ba, Thu Ngọc đến, nói Chu Thiên Thanh truyền tin, muốn để bọn nhỏ đến Kiều thôn một chuyến, thôn bọn họ có phong tục hiếu khách, nói nhà ai ít khách, nhất là khách nhà mẹ đẻ không đến, sẽ bị toàn thôn chê cười. Thu Ngọc hỏi: "Nhị tẩu, ngươi thấy hôm nay đi hay để mai?"
"Để mai đi, hôm nay nhà mẹ đẻ ta tới, ngày mai đang định mời nhà đại muội, thế thì chờ đi Kiều thôn xong lại mời sau."
"Nhị tẩu, theo ta thì nên đi hôm nay đi, nhà mẹ đẻ của nhị tẩu tới, thì nhị tẩu chuẩn bị là được rồi, bọn Tử Phúc ở nhà hay không không quan trọng, mà theo ta thù bọn nhỏ ở nhà chỉ thêm loạn thôi, hôm qua bọn họ không đến nhà mẹ để của tẩu thăm hỏi rồi mà?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc