Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi - Chương 511

Tác giả: Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

Chương 511: PN13, Lý Dực thay đổi quy tắc sẵn có
Sau một mùa xuân này, Tử Tình và Trần thị đều bận rộn hôn sự cho các nhi tử, Vĩnh Tùng bởi vì thi trúng thứ cát sĩ, cũng làm mai một cửa tốt, phụ thân nhà đàn gái cũng là nhậm chức ở hộ bộ cùng Tử Hỉ, là một Viên Ngoại Lang tòng ngũ phẩm, đàn gái nhìn trúng tiền đồ của Vĩnh Tùng, bản thân mình đã đủ ưu tú, thứ cát sĩ từng xuất dương du học, Hoàng thượng nhất định sẽ trọng dụng, cộng thêm còn có Tử Hỉ cùng Tử Phúc làm hậu thuẫn, tiền đồ là sáng sủa trông thấy.
Lưu thị bây giờ cũng bận rộn, năm nay Vĩnh Lăng mười lăm rồi, đến cả Yên Nhiên cũng làm mai rồi, còn làm mai một cửa tốt, Vĩnh Lăng tất nhiên cũng đi theo nhờ, vừa qua khỏi tháng giêng, đã có mấy nhà tới cửa để cầu hôn, Lưu thị cười nói, cần phải lựa chọn thật tốt.
Chuyện của người lớn, bọn cũng không lẫn vào, chẳng qua, định hôn rồi, Yên Nhiên so với trước kia đúng là bận rộn hơn nhiều, mỗi ngày phải đi theo Tử Tình học quản gia, học xem sổ sách, học tự làm sổ sách, còn phải đi theo Hoa ma ma học quy củ, một cái nhăn mày một nụ cười, ngồi xuống đứng lên, đều có yêu cầu, cũng may Hoa ma ma đi theo Yên Nhiên mấy năm, cũng coi như thay đổi một cách vô tri vô giác mấy năm, Yên Nhiên so với Tử Tình, cũng là mạnh hơn nhiều.
Ngày hôm đó, lúc mộc hưu cuối tháng, Thư Ngọc đột nhiên nói với Tử Tình: "Nương, ta không muốn đọc sách nữa, ta muốn đi theo phụ thân học buôn bán, ta vốn cũng là có hứng thú với việc đó, Đại ca Nhị ca tương lai cũng là muốn làm quan, ta cũng đã có một thân phận tú tài, làm ăn cũng không sao rồi."
Năm ngoái Thư Ngọc đã thi tú tài, chẳng qua không có thi được Quốc Tử Giám, còn đang đọc sách ở thư viện của Văn Tam, giờ đang yên lành đột nhiên nói lời này, Tử Tình lấy làm kinh hãi.
"Nói cho nương một chút, tại sao không muốn đọc sách nữa? Ngươi muốn buôn bán, nương không phản đối, nhưng là, nương đã nói, ngươi cũng phải đợi đến sau mười tám tuổi đi?" Tử Tình lo lắng con còn nhỏ, ra quyết định quá sớm tương lai hối hận cũng đã muộn.
"Nương, ta không nhỏ rồi, lần đầu tiên phụ thân ra cửa làm ăn, cũng là tầm như ta bây giờ đi. Người nhà ta cũng không thể làm quan cả, việc làm ăn trong nhà dù sao vẫn phải có người tiếp nhận."
"Nhưng là, tình huống bây giờ của ngươi không giống với cha ngươi năm đó, cha ngươi là không có người nào có thể dựa vào, phải đi ra ngoài xông xáo. Nghe lời của nương, chờ ngươi học xong ba năm này, thi Cử nhân xong quay lại nói với ta ngươi muốn làm cái gì, được không?"
Thư Ngọc còn muốn nói điều gì. Lưu thị phái người đi tới tìm Tử Tình đi một chuyến, Thư Ngọc đành phải để chuyện của mình xuống, tìm đến trong phòng Yên Nhiên.
Yên Nhiên đang ở trên kháng bàn thẩm tra đối chiếu các mục chi tiêu trong nhà mấy tháng này, thấy Thư Ngọc buồn bã ỉu xìu mà đi vào, để công việc trong tay xuống, hỏi: "Tam ca, xảy ra chuyện gì sao?"
"Muội muội, ngươi nói Tam ca không đi đọc sách, đi theo phụ thân làm ra tiền, có được hay không?" Thư Ngọc biết Yên Nhiên cũng là một tiểu tham tiền. Hỏi.
Yên Nhiên nghe xong nhìn Thư Ngọc, dường như có mấy phần ý tứ hàm xúc tìm tòi nghiên cứu.
"Sao vậy. Muội muội, nhìn ca ca như thế?"
"Ca ca, sao ngươi lại nghĩ tới buông tha cho việc học tập đi làm ra tiền vậy? Ngươi quên rồi, nương thường xuyên nói với chúng ta một câu, rất nhiều thứ là dùng bạc không mua được, chẳng hạn như việc học tập, chẳng hạn như trí khôn. Chẳng hạn như thời gian, trí khôn từ đâu tới? Không phải là từ trong việc học tập tới sao? Tam ca ngươi thiếu tiền sao? Bây giờ buông tha cho việc học tập đi làm ra tiền, tương lai ngươi có một ngày hối hận thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi còn có thể dùng tiền đi mua thời gian quay lại?"
"Nhưng là, muội muội, ngươi cũng biết, ta không thích học những thứ này, thứ ta muốn học, trong thư viện không học đến." Thư Ngọc rất buồn rầu nói, những thứ bát cổ văn chương này, hắn nhìn là sinh chán ghét, tú tài này, vẫn là miễn cưỡng thi ra được, bởi vì không có một thân phận tú tài, hắn chỉ là bình dân, làm ăn cũng không thay đổi được xuất thân của hắn.
"Tam ca, ngươi không đến tìm ta, ta cũng đang muốn đi tìm ngươi. Tam ca, ta thực ra muốn khuyên ngươi đi Tây Dương xem một chút, cũng đi theo đi học mấy năm, giống như Đại ca, ngươi không cảm thấy sự biến hóa của Đại ca thật lớn sao? Cách làm người, xử lý công việc so với lúc trước trầm ổn tất nhiên không cần phải nói, việc học tập không cần phải nói, chính là phương thức suy nghĩ vấn đề của Đại ca, cách ăn nói của Đại ca, ngươi không cảm thấy khác nhau nhiều lắm sao?"
"Ta cũng biết, nhưng là, muội muội, Tam ca khẳng định không thi đậu."
"Tam ca, sao ngươi không thể thay đổi quy tắc có sẵn, ngươi không thi đậu bộ hộ tuyển chọn, nhưng là, chúng ta ở Đại Anh Quốc là có kinh doanh của mình, A Thủy bọn họ hàng năm đều chạy đi Đại Anh Quốc một hai lần, trong nhà lại không thiếu bạc, ngươi không thể tự đi học?"
Lời Yên Nhiên nói, giống như thể hồ quán đính, làm cho Thư Ngọc bỗng chốc rộng mở trong sáng, dùng sức ôm Yên Nhiên một cái, sau đó chạy như bay ra ngoài, đâm sầm vào Lý Dực đang vào cửa.
"Muội phu, ta có việc gấp đi tìm cha nương, một mình ngươi đi thăm muội muội đi." Thư Ngọc ném một câu cho Lý Dực, rồi chạy luôn đi tìm Lâm Khang Bình.
"Thư Ngọc sao thế?" Lý Dực vào phòng hỏi.
Yên Nhiên kể lại chuyện vừa rồi, "Tam ca không thích học bát cổ, không thích học Kinh nghĩa, hắn trái lại có hứng thú đối với việc làm ra tiền, lúc nhỏ, đã nói rồi, muốn làm nhà máy của riêng mình, làm công nghiệp dân tộc gì gì đó của mình, nhưng là, đây cũng không phải là chuyện nhắm mắt làm liều, trong bụng thứ gì cũng không có, có thể mở ra được loại nhà máy gì?"
"Muội muội, một năm này biến hóa thật lớn, nói chuyện lại có mấy phần giọng điệu của cô cô rồi." Lý Dực đùa dí dỏm, lời Yên Nhiên, trường giang đại hải, còn làm cho người ta không phản bác được.
"Ca ca cũng tới chê cười ta?" Yên Nhiên sẳng giọng, chẳng qua, không có giống như lúc nhỏ, nhào tới trên người Lý Dực nữa, mặc dù hai người định hôn rồi, nhưng là, Yên Nhiên cũng tự trọng hơn lúc trước nhiều, Lý Dực rất hoài niệm thân thể mềm nhũn có thể tùy thích ôm vào trong *** lúc nhỏ kia.
"Chẳng qua, Thư Ngọc nếu muốn đi, không bằng ta tới nghĩ biện pháp cho hắn, làm sao có thể đi cùng bọn họ, chiếu cố cho nhau vẫn tốt hơn, ngươi cứ nói đi?"
"Bỏ đi, Đại Phong triều này đoán chừng người muốn đi du học cũng không ít, ngươi suy nghĩ biện pháp cho hắn, ngộ nhỡ bị người nắm được, càng tai hại hơn, không có lợi cho ngươi, nhà ta cũng không thiếu chút bạc này."Chuyện có hại đối với Lý Dực, Yên Nhiên là chắc chắn không chịu làm, điểm này Lý Dực cũng cảm động sâu tận đáy lòng.
Lý Dực nghe câu "Nhà ta cũng không thiếu chút bạc này" của Yên Nhiên. Đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, nói: "Không bằng như vậy, xem xem hàng năm triều đình phải tốn bao nhiêu bạc đưa bọn họ đi đọc sách, sau đó xem một chút còn có bao nhiêu người không thi đỗ cuộc tuyển chọn của hộ bộ, đồng ý tự mình bỏ bạc đi ra ngoài đọc sách, triều đình cũng có thể cho bọn họ một cơ hội, nói như vậy, triều đình vừa tiết kiệm bạc, hơn nữa nhóm người này sau khi du học trở về, giống nhau có thể làm việc cho triều đình, bất kể là làm quan hay là làm buôn bán, cũng là chuyện có ích cho triều đình, ngươi nói đi?"
Yên Nhiên nghe xong vỗ tay nói: "Ca ca, biện pháp này tốt, không bằng cứ theo lời ca ca, ca ca đi về trước xin phụ hoàng chỉ."
Lý Dực nghe cầm bàn tay nhỏ bé của Yên Nhiên, nói: "Ta mới đến thăm muội muội, muội muội đã đuổi đi ta, không bằng muội muội đánh cờ cùng ta một ván, nhiều ngày không có đánh cờ cùng muội muội rồi, ca ca muốn xem xem muội muội có tiến bộ hay không?"
Yên Nhiên nghe, theo lời bày bàn cờ, Lý Dực đâu phải là muốn đánh cờ, chỉ là lấy cớ nán lại cùng Yên Nhiên thêm một lúc mà thôi, Yên Nhiên dù sao cũng còn tâm tính trẻ con, nghĩ đến chuyện Thư Ngọc, cứ nghĩ tới thúc dục Lý Dực hồi cung làm chính sự, đâu còn tâm tư đánh cờ cùng hắn?
Chờ Lý Dực ra cửa rồi, Yên Nhiên lại đuổi theo một câu: "Có tin tức phái người đến nói cho ta biết một tiếng."
Không nói đến chuyện Lý Dực hồi cung tìm Lý Hãn thương lượng, Thư Ngọc đã ở thư phòng tìm đến Lâm Khang Bình, cầu Lâm Khang Bình để cho hắn tự bỏ tiền xuất dương đọc sách.
Lâm Khang Bình dù sao cũng sống ở hải ngoại hơn hai năm, đối với đề nghị của Thư Ngọc thật đúng là cân nhắc cẩn thận một chút, đồng ý. Dù sao, Thư Ngọc thật sự dự định tự mình làm công nghiệp mà nói, phải nhập kỹ thuật tiên tiến của người ta từ hải ngoại, nhất là phát minh máy chạy bằng hơi nước gì đó kia, cái này, nhóm kỹ thuật sư của Đại Phong triều nghe cũng chưa từng nghe qua.
Thư Ngọc thấy Lâm Khang Bình đồng ý, lập tức kích động nhào tới trên người Lâm Khang Bình, "Phụ thân, thật tốt quá, ta nhất định sẽ không để cho bạc của cha mất trắng, phụ thân chờ coi."
"Trước hết đừng cao hứng quá sớm, lúc nói cho nương, hòa hoãn chút ít, nếu để cho nương ngươi đau lòng, ta không tha cho ngươi." Lâm Khang Bình dặn dò.
"Biết, trong lòng phụ thân vĩnh viễn là mương quan trọng nhất." Thư Ngọc cũng có tâm tình nói đùa rồi.
Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Chờ sau khi ngươi lớn lên, ngươi cũng sẽ hiểu."
Thư Ngọc vất vả lắm mới chờ được Thư Duệ về nhà, lôi kéo hắn cùng đi gặp Tử Tình, Tử Tình còn chưa mở miệng, Yên Nhiên đã nói ra ý tưởng của Lý Dực trước, Lâm Khang Bình nghe xong cười nói với Tử Tình: "Bọn nhỏ đã có ý nghĩ này, ta cảm thấy được đi ra ngoài một chuyến cũng không phải là chuyện xấu gì, dù sao cũng chỉ là ba bốn năm."
Tử Tình cũng là khá có hứng thú đối với đề nghị của Lý Dực, đứa nhỏ này, nhỏ như vậy đã biết được thay đổi quy tắc có sẵn, ánh mắt còn xa, biết những người này trở lại, cho dù không làm quan, buôn bán, phát triển công nghiệp dân tộc, cũng là phát triển mạnh nền kinh tế của Đại Phong triều, cũng cho Đại Phong triều tăng thêm thuế thu, thật là chuyện một lần hành động bao nhiêu cái được.
Thư Ngọc thấy Tử Tình đang không biết nghĩ cái gì, liền ngồi xuống đối diện Tử Tình, lôi kéo ống tay áo của Tử Tình, nói: "Nương, ta bảo đảm ba năm sau sẽ trở lại, hơn nữa, ta nhất định có thể kiếm bạc này trở lại, không tốn tiền bạc trong nhà."
"Ta nói không để cho ngươi đi sao? Chẳng qua có một điều, không được mang một bà nương ngoại quốc về cho nương, nương không thích."
Mọi người nghe xong cười ha ha, Yên Nhiên cười nói: "Ta cũng không cần tẩu tử Tây, nghe thấy rất quái lạ dọa người, tóc vàng mắt xanh, thật giống như yêu quái, nói chuyện còn nghe không hiểu, Tam ca, nhớ kỹ lời của muội muội, nếu không, ta sẽ không cần Tam ca là ngươi đâu."
Yên Nhiên vừa dứt lời, mấy người Thư Duệ cười càng kinh hơn, mặt Thư Ngọc đỏ rần, "Nương, ngươi xem ngươi nói là những thứ gì? Lúc các ca ca đi, cũng không thấy ngươi dặn dò những thứ này, ta là không để cho nương yên tâm như vậy sao?"
Tử Tình vuốt đầu nhi tử, nói: "Nhi tử ngốc, Nương là trêu chọc ngươi chơi đấy."
Tử Tình nghĩ tới Thầm thị nhiều năm trước, Thầm thị khi đó tiễn đưa mấy người Tử Phúc từng người từng người ra ngoài, sau đó là cuộc sống ngày ngày mong chờ bọn họ về nhà, Tử Tình cũng vậy, đưa tiễn xa hơn, lại cả đám đều đưa đến hải ngoại.
Người một nhà đang muốn ăn cơm, Lý Dực lại tiến vào, "Thư Ngọc, ngươi có thể đi hải ngoại rồi, ngày mai khi lên triều sẽ bàn bạc chuyện này."
"Gọi Thư Ngọc cái gì, phải gọi Tam ca." Thư Ngọc lúc này cũng có tâm tình dạy dỗ Lý Dực rồi, có tình cảm những năm này ở đây, mấy huynh đệ bọn họ thật đúng là rất khó coi Lý Dực thành hoàng tử mà đối xử, cộng thêm Lý Dực vẫn luôn nặng lòng với Yên Nhiên và Tử Tình, mấy huynh đệ này, cũng nghĩ tới sớm chiếm trước tiện nghi của Lý Dực mấy năm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc