Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi - Chương 338

Tác giả: Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

Chương 338: Thương (một)
Tăng thị coi như là tự làm tự chịu, lấy đá đập vào chân mình, từ đó, nhìn đệ đệ mình lại càng không thuận mắt.
Hai nhà cách nhau gần như vậy, Điền thị rốt cuộc thấy được khó khăn của Tăng thị, nhiều lần cười nhạo Tăng thị hào phóng, trượng phu im hơi lặng tiếng mang về một bà bụng to, lời này có một lần bị Tăng lão gia tử nghe thấy được, Tăng lão gia tử bỗng nhiên nổi giận. Điền thị căm giận bất bình trong lòng, muốn tìm Tăng lão gia tử bới móc, ai biết lại ngẫu nhiên nghe được Tăng lão gia tử xin lỗi Tăng thị, mới biết được đứa nhỏ này, lại có thể là của Tăng lão gia tử.
Như sét đánh giữa trời quang, Điền thị giận không kiềm chế được, trực tiếp tìm đến Tiểu Tuệ đang ở trong phòng dưỡng thai, đi lên vừa bắt vừa cào vừa đánh vừa mắng Tiểu Tuệ, Tiểu Tuệ vừa trốn vừa giải thích cho mình mấy câu, ai biết Điền thị căn bản không nghe vào, Điền thị tức đến đỏ mắt đẩy Tiểu Tuệ một cái, ᴆụng vào mép giường, lúc này, Tăng thị bọn họ nghe được động tĩnh chạy tới, Tiểu Tuệ đang quỳ gối trước giường, Tiêu lão gia tử ôm lấy Tiểu Tuệ, Tăng lão gia tử đi mời đại phu. Một lát, hạ thân của Tiểu Tuệ đã chảy đầy máu.
Đứa nhỏ giữ lại được, người lớn vì mất quá nhiều máu mà không giữ được, Tiểu Tuệ lúc gần đi lôi kéo ống tay áo của Tiêu lão gia tử, vạn phần không nỡ nói: "Biểu ca, muội muội không có phúc khí cùng đứa nhỏ này lớn lên, dù sao cũng mong biểu ca đối xử tốt một chút, tương lai sau khi lớn lên, để cho hắn sớm đi học một chút bản lĩnh kiếm sống, đừng trở thành gánh nặng của biểu ca, muội muội cũng đã biết đủ rồi."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi nhất định phải cố gắng chống đỡ, tự mình tận mắt thấy hắn lớn lên, có nghe thấy không?" Tiêu lão gia tử cầm lấy tay Tiểu Tuệ hô.
"Biểu ca, ngươi đồng ý với ta, coi như là đứa nhỏ của ngươi, ngàn vạn lần đừng nói cho đứa nhỏ thân thế của hắn, đừng để cho đứa nhỏ sống trong thù hận. Để cho hắn có thể sống vui vẻ thoải mái. Còn có, biểu ca, tất cả oan nghiệt đều là do ta gây nên, để cho một mình ta mang đi đi. Biểu ca cùng biểu tẩu. Vẫn là phải sống vui vẻ với nhau, đại ân đại đức của biểu ca, muội muội chỉ có thể kiếp sau báo đáp." Tiểu Tuệ đứt quãng nói.
Tiêu lão gia tử thấy Tiểu Tuệ đã là cố chống đỡ một hơi cuối cùng chờ mình hứa hẹn. Chỉ đành phải rưng rưng đáp ứng, Tăng thị ở một bên cam đoan sẽ đối xử thật tốt với đứa nhỏ này, Tiểu Tuệ buộc bọn họ lập lời thệ độc, mới vạn phần không nỡ ngắm con mình, chậm rãi nhắm hai mắt lại, đến ૮ɦếƭ cũng không liếc mắt nhìn Tăng lão gia tử một cái.
Tiêu lão gia tử bởi vậy mà kết thù oán với Tăng gia, nhưng là có ân tình của lão bà năm đó. Tiêu lão gia tử cũng không tiện làm gì Điền thị và Tăng gia. Chỉ là theo lời coi đứa nhỏ như con mình mà nuôi nấng, đứa nhỏ họ Tiêu. Vừa khéo là lúc này đứa nhỏ thứ năm của Tăng thị đã gần nửa tuổi, là một nam hài, đáng tiếc vẫn là không giữ được, vừa vặn nuôi nấng Tăng Thụy Tường.
Ai ngờ một tháng sau. Nhi tử của Điền thị bị bệnh thương hàn, cũng không giữ được, ý của lão bà là để cho Tăng Thụy Tường nhận tổ quy tông, dù sao cũng là huyết mạch của Tăng gia, coi như là nhi tử của Điền thị, đứa nhỏ ૮ɦếƭ đi của Điền thị coi như là Tăng Thuỵ Tường ban đầu, như vậy vừa đổi, thần không biết quỷ không hay, cũng thành toàn được thanh danh của Tăng lão gia tử. Đứa nhỏ có thể về với tổ tông.
Tiêu lão gia tử và Điền thị cũng không đồng ý, tiếc rằng lão bà đau khổ bức bách, Tiêu lão gia tử đành phải nhường bước trước, Điền thị vốn là thiếu nương đứa nhỏ một cái mệnh, ở dưới sự bức bách của lão bà và Tiêu lão gia tử, đành phải chấp nhận. Nhưng là, cũng không muốn gần gũi với đứa nhỏ, lão bà đành phải tự mình trông nom.
Tiêu lão gia tử trải qua chuyện này, cùng Tăng thị xa cách rất nhiều, hơn nữa nam hài của Tăng thị lại không có giữ được, liền nạp Bành thị làm thi*p, Tăng thị cũng là có khổ cũng không nói nên lời.
Sau này, Tăng Thụy Tường hơi lớn hơn một chút, lão bà vì không để người khác nói linh tinh, cũng mang Tăng Thụy Khánh tới tự mình nuôi nấng, nhưng là, Điền thị vì vậy cùng lão gia tử náo loạn hục hặc rất nhiều lần, sức lực của lão bà cũng có hạn, đành phải trả Tăng Thụy Khánh về.
Đây cũng chính là lý do thực sự tại sao Tiêu lão gia tử luôn cung cấp nuôi dưỡng Tăng Thụy Tường đọc sách, thi tú tài, ngay từ đầu nói với bên ngoài là lão bà cung cấp, lão bà đi rồi, cũng rất là không yên lòng với Điền thị, đem Tăng Thụy Tường giao phó cho Tiêu lão gia tử.
Điền thị sau này bảo Tăng Thụy Tường buông tha cho khoa cử, theo tính khí của Tiêu lão gia tử, đã muốn nói chân tướng sự việc cho Tăng Thụy Tường, tiếc rằng lúc trước đã đáp ứng với biểu muội, lập lời thề độc, lại thêm vào Tăng lão gia tử đau khổ cầu xin, nói Tiêu lão gia tử nếu nói ra, cái nhà này liền tan tác, Tăng Thụy Tường cũng không nhất định có thể sống tốt.
Tiêu lão gia tử vừa đi, biết đến việc này chỉ có lão bà cô Tăng thị cùng lão gia tử, Điền thị, lại không có người thứ tư biết được, Điền thị tất nhiên sẽ không nói ra bên ngoài, nàng còn chờ Tăng Thụy Tường nuôi nàng cùng người thân của nàng đấy.
Lão bà cô nói xong chuyện cũ này, vuốt Tăng Thụy Tường khóc nói: "Đây đều là báo ứng nha, là tội lỗi ta làm, cho nên, đời này ta không có nhi tử dưỡng lão, về già bơ vơ, ngươi cũng đừng oán hận cha ngươi nương ngươi."
Lúc này, trong phòng chỉ nghe thấy một mảng âm thanh thổn thức, khó trách vợ chồng lão bà cô quan tâm Tăng Thụy Tường như thế.
"Đại cô, ta có thể biết hay không, nàng chôn ở nơi nào?" Tăng Thụy Tường rưng rưng hỏi.
"Dượng ngươi sợ nàng thành cô hồn dã quỷ, đành phải lấy thân phận vợ nhỏ Tiêu gia cho nàng vào phần mộ tổ tiên Tiêu gia, ngay bên cạnh dượng ngươi. Ta nhớ được có một năm, chính là năm ngươi trúng tú tài, dượng ngươi mang ngươi đi, tế bái qua rồi."
Tăng thị vừa nói, Tăng Thụy Tường cũng là nghĩ tới, một năm đó, Tiêu lão gia tử về nhà tế tổ, nhất định phải mang theo hắn, còn bảo hắn dập đầu tế bái với một phần mộ không tên, nói là coi như một hậu bối của Tiêu gia, lúc đó, hắn cũng không có nghĩ nhiều, vốn cảm thấy dượng đối với hắn ân trọng như núi, tế bái tổ tiên Tiêu gia một chút cũng không thể chỉ trích nặng, nào biết đâu rằng là vì cớ này.
Tăng thị thấy vẻ mặt của Tăng Thụy Tường buồn bã thảm thiết, suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: “Thực ra, ngươi có thể lấy Ngọc Mai, cũng là chủ ý của ta và dượng ngươi, đại biểu tỷ ngươi gả vào Thẩm gia, trở về thường nhắc đến Ngọc Mai, tính tình tốt, còn có một tay nghề thêu thùa giỏi. Dượng ngươi động tâm tư, đặc biệt đi xem tướng trước, biết có thể giúp ngươi nuôi gia đình, cho ngươi an tâm đọc sách, mới khuyến khích biểu tỷ ngươi đi nói cùng. Nương ngươi vốn không đồng ý, nàng muốn cho ngươi cưới một người nàng nhìn trúng, để nàng dễ điều khiển ngươi, nhưng chuyện này không được ta cùng dượng ngươi chấp nhận, liền buộc nàng đồng ý, ngươi không phải là vẫn hỏi ta, ta với dượng ngươi vì sao vài thập niên không nói chuyện cùng nương ngươi?"
Tăng thị vừa nói cái này, Tử Tình cũng hình như nhớ được chưa từng thấy bà đi qua sau nhà trên, muốn lên trấn, đều là đi xuyên qua hẻm nhỏ, chẳng qua mình không suy nghĩ tỉ mỉ những thứ này. Còn có, nhớ được Tử Tình mỗi lần nói muốn đưa dưa hấu cho lão bà cô, Điền thị luôn muốn quát mắng đâm chọc mấy câu, thế nào cũng phải a công nói nàng mấy câu mới thôi.
Nhưng là, mấy người Tử Tình còn chưa kịp cảm khái, đã nghe thấy Thu Ngọc hô: "Nương. Nương, ngươi sao vậy?"
Điền thị chung quy vẫn là té xỉu, đại khái vẫn là không chịu nổi những kích thích này, Tăng Thụy Khánh sai Thu Ngọc chạy nhanh đi tìm Chu đại phu. Lúc này, Lâm Vượng đón Hạ Ngọc lảo đảo vào cửa.
Hạ Ngọc cũng không biết những chuyện trước, nhìn lão gia tử một chút. Nhìn Điền thị một chút, lão gia tử thấy Tăng thị đã kể hết chuyện cũ, liền vẫy tay bảo Tăng Thụy Tường đi qua, Tăng Thụy Tường do dự một lát vẫn là đi tới.
"Đứa nhỏ, ngươi quá giống mẹ ruột ngươi, thiện lương, mềm lòng. Mọi việc chỉ suy nghĩ cho người khác, là ta có lỗi với nàng. Hồi ngươi còn nhỏ, cha đúng là từng ghét bỏ ngươi, cảm thấy sự tồn tại của ngươi, thời khắc nhắc nhở cha là một người không chịu trách nhiệm. Dù sao những chuyện kia chẳng vẻ vang gì. Cho nên, cha cũng xem nhẹ ngươi, ngươi trách cha cũng được, không trách cũng được, cha mang ngươi đến cõi đời này một lần, trước khi đi, cha nói với ngươi một câu thật lòng, ngươi là đứa con tốt của cha, cha lại không phải là cha tốt của ngươi. Ta sắp đi gặp mẹ ruột ngươi rồi. Ta không biết nàng có thể để ý ta không? Ta còn nhớ rõ, lúc nàng đi, ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng không chịu, ta cũng khó chịu lắm, ta cũng không muốn như vậy, nhưng là. Ta một bước sai, sau này liền từng bước sai, đứa nhỏ, ngươi nói, nương ngươi còn có thể thừa nhận ta không?" Lão gia tử nói lời này, đứt quãng nói thật lâu.
Hạ Ngọc ở một bên nghe không hiểu gì cả, lôi kéo Xuân Ngọc hỏi sao lại thế này.
"Ta cũng không rõ lắm, cha đột nhiên nói Nhị ca và chúng ta không phải là cùng một nương sinh, Đại cô vừa nói chuyện cũ, một chốc một lát cũng không thể nói rõ." Xuân Ngọc nói.
Lúc này, Chu đại phu đến, trước tiên xem cho Điền thị, châm cứu, một lát, Điền thị cũng đã tỉnh.
Chu đại phu xem mạch cho lão gia tử, đi ra lắc lắc đầu với Tăng Thụy Khánh, nói còn ai chưa gặp mặt vội nhanh đưa đến gặp mặt.
Tăng Thụy Khánh nghe xong liền để cho Tử Phúc sắp xếp xe tiếp đón, bàn bạc xong Tử Phúc tự đi sắp xếp.
Tăng Thụy Khánh bảo mọi người đều vào nhà gặp mặt lão gia tử, lão gia tử nhìn thoáng qua mấy người Tử Phúc trước, Tử Phúc vội mang theo mấy người Tử Lộc tiến lên.
"A công không có ý kiến khác, Phúc nhi cùng Hỉ nhi làm quan trong trong sạch sạch, làm một vị quan tốt. Lộc nhi cùng Thọ nhi, dạy học thật tốt, đều là làm rạng rỡ cho gia môn Tăng gia, a công ૮ɦếƭ cũng không hối tiếc."
Mấy người Tử Phúc nghe xong vội quỳ xuống đáp ứng, dập đầu lạy ba cái rồi lui sang một bên.
Lão gia tử nhìn về phía Tăng Thụy Khánh, một nhà Tăng Thụy Khánh tiến lên, lão gia tử kéo tay Tử Toàn, nói: "Toàn nhi, ngươi là trưởng tử trưởng tôn của Tăng gia, cũng phải học tập các ca ca ngươi, không ngừng vươn lên, không thể tiếp tục ham chơi nô đùa nữa."
Tử Toàn nghe xong cũng quỳ xuống đáp ứng.
"Thụy Khánh, nương ngươi, sau này ở với ngươi, có tốt hay không cũng là mẹ ruột ngươi, trong tay nương ngươi hẳn là còn có chút ngân lượng, là một nhà lão Nhị mấy năm nay hiếu kính lễ tết, cũng đủ cho nàng sống vài năm, ngươi chăm sóc nàng cẩn thận nhé. Còn có, mấy năm nay, vốn là cha cùng nương bạc đãi lão Nhị, thị phi đúng sai ngươi cũng rõ ràng, ngươi không cần lại gây sự với hắn nữa, tự sống cuộc sống của ngươi."
Tăng Thụy Khánh chỉ hơi gật đầu đáp ứng, Chu thị vừa nghe về sau Điền thị do một nhà nàng gánh vác, vẻ mặt không vừa ý, mở miệng nói: "Cha, lão nhân gia ngươi phải đi, vẫn là nói câu công đạo trước, lão Nhị mặc dù không phải là nương sinh, nhưng là vẫn là gọi nương mấy thập niên, mọi người đều nói, ân dưỡng lớn hơn ân sinh, làm sao có thể bỏ nương cho một nhà chúng ta đây? Điều kiện nhà ta cha cũng không phải là không rõ ràng, cục diện rối rắm này cũng không thể để cho chúng ta đi thu thập. Cha. . ."
Tăng Thụy Khánh tức giận đến mức bịt miệng Chu thị.
Điền thị ở phòng cách vách nghe xong, cũng nhắm hai mắt lại, một dòng nước mắt từ khoé mắt ngấm ra. Hôm nay lão gia tử lật ra thân thế của Tăng Thụy Tường, kết quả này, phải nói, nàng đã đoán trước được, dù sao, cùng Chu thị ở chung mấy năm nay, nàng còn có thể không biết tính tình của Chu thị? Không nói Chu thị, Tăng Thụy Khánh cũng là kẻ mặt lạnh lòng dạ sắt đá ích kỷ lạnh bạc, cuộc sống sau này, không có Tăng Thụy Tường giúp đỡ, cần phải sống thế nào? Điền thị thật lòng lo lắng cho tương lai của mình.
Giấu diếm mấy năm nay, nào biết lão đầu tử này sắp ૮ɦếƭ, cũng không để lại cho nàng một niệm tưởng tốt đẹp, nhất định phải cắt hết đường lui của nàng. Điền thị lúc này hận lão gia tử nghiến răng nghiến lợi.
"Câm miệng, đã lúc nào rồi, ngươi còn ở đây so đo những thứ này. Lại nói hưu nói vượn nữa, coi chừng ta hưu ngươi, còn không mau dập đầu nhận sai với cha nhận." Tăng Thụy Khánh trừng mắt liếc nàng một cái, vội kéo nàng quỳ xuống dập đầu. Chu thị quỳ xuống vẫn còn than thở, Tăng Thụy Khánh nghe xong đạp nàng một cái, mới đàng hoàng lại.
Mấy vị lão cữu công cùng di nương bà nghe xong tức giận đến mức mặt đều biến thành màu đen, lôi kéo Tăng Thụy Khánh muốn nói chuyện tử tế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc