Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi - Chương 227

Tác giả: Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

Chương 227: Đuổi ra khỏi nhà
Cơm chiều qua, Tử Tình đang nghĩ tới về nhà mẹ đẻ nhìn xem, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vào cửa, Tử Tình dẫn người vào nội viện, Tăng Thụy Tường nhìn nhìn Tử Tình cùng Lâm Khang Bình, có chút khó xử nói: "Tình nhi, chuyện đại cha ngươi muốn xây nhà thì chắc ngươi cũng biết? Ông bà ngươi không muốn ở nhà tỏng thôn, bảo chỗ đấy chật chội, cũng không nguyện ý đến chỗ ta, nói không được tự nhiên."
"Nơi nào mà chật chội, chỉ sợ là không muốn ở xa để khó tống tiền thì có." Tử Tình nói.
"Bọn họ muốn ngươi đem Chanh viên để bọn họ ở, về chuyện ăn uống của bọn họ, ngươi mướn người giúp bọn hắn quét dọn là được, hoặc là làm mấy gian phòng ở góc xó học đường, các ngươi nói có ai mà vô sỉ như vậy không?" Thẩm thị thở phì phì nói.
"Chuyển đến Chanh viên, bây giờ Chanh viên cũng không có đủ phòng mà! Với lại vườn của ta một năm chỉ nuôi gà thôi cũng thu được mấy trăm lượng bạc, năm nay bưởi và cam đã nở hoa, ông bà đến, đại cô bọn họ còn không đến đó ở lâu à? Không chừng còn tai họa đến vườn của ta, nghĩ ngon thật, ta khẳng định không đồng ý." Tử Tình nói.
"Ta cũng không đồng ý, nhưng bà ngươi nhìn trúng vườn của ngươi, ta nói bà nửa ngày, ta nói chỗ đất trong thôn vô cùng tốt, bà lại nghe không vào, ông ngươi cũng không nói được. Học đường thì học đường, dù sao bà ngươi luôn bảo không bao giờ được ở nhà mới, ta liền thỏa mãn nguyện vọng của bà ấy đi." Tăng Thụy Tường nói.
"Bà đúng là biết chọn nơi ở đấy. Đại cha xây xong nhà chẳng lẽ không định để bà bọn họ chuyển về sao?" Tử Tình hỏi.
"Cho dù đại cha ngươi đồng ý, bà ngươi cũng không thể đồng ý, về sau, cô ngươi về nhà mẹ đẻ, muốn ở nhà đại cha một hai ngày thì được, chứ ở dài thì còn lâu." Thẩm thị đáp.
"Vậy chuyện sở hữu bên lão phòng nói thế nào?" Tử Tình hỏi.
"Còn có thể nói thế nào? Đại cha ngươi nói bây giờ hắn không có bạc để trả, đáp ứng hết năm năm này, bọn họ sẽ phụng dưỡng ông bà ngươi năm năm tiếp theo, ông bà ngươi không đồng ý, nhưng đại cha ngươi cũng không ra bạc, sau này, ông ngươi mới đồng ý, với điều kiện là chúng ta xây nhà cho bọn hắn ở, khi nào họ qua đời thì phòng ở thuộc về chúng ta, còn chuyện phụng dưỡng ông bà ngươi hoàn toàn thuộc về đại cha bọn họ. Chúng ta chỉ cần hàng năm đưa lễ là được." Thẩm thị nói.
"Vô lí, quá vô lí, nào có chuyện chúng ta vừa ra đất mà vừa xây nhà để ông bà ở chứ, cái gì mà đất là của chúng ta, nói thế thì nói làm gì? Mấu chốt là sở hữu đất đai lão phòng kìa, bọn hắn đúng là tinh ranh." Tử Tình nói.
"Thế mà đại cha ngươi còn hằm hằm, làm như bọn họ chịu thiệt nhiều lắm ấy." Thẩm thị nói.
Tử Tình nghe xong, suy nghĩ, người tinh ranh hơn vẫn là lão gia tử, tuy rằng về sau đại phòng (nhà con cả) nuôi, một năm chỉ có 3 lượng bạc, nhưng có thêm quà lễ của Tăng Thụy Tường và Tử Tình bọn họ, một năm cũng đủ bọn họ sống cuộc sống giàu có, huống chi hai năm sau Tử Thọ sẽ thành thân, quà lễ càng ngày càng nhiều, hơn nữa còn tách ra khỏi Chu thị bọn họ, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, mấy nữ nhi ở cũng tiện. Đáng tiếc, lời này không thể nói ra trước mặt Tăng Thụy Tường.
"Quên đi, đại cha ngươi xây nhà xong, chỉ sợ không dư nhiều, Tử Toàn cũng lớn, tương lai vào huyện học, tiêu dùng lớn hơn nữa, là huynh đệ, ta bỏ chục lượng cũng không sao." Tăng Thụy Tường nói.
Tử Tình nghĩ đến việc trước kia Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị làm, làm gì nhớ cảm tình huynh đệ, nhưng nếu Tử Tình nói ra, chỉ sợ Tăng Thụy Tường sẽ càng thương tâm hơn, mọi người lại tranh cãi ầm ĩ, dù sao bây giờ bọn họ chủ động phụng dưỡng lão nhân, nhà mình đỡ phiền toái hơn, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi, Tử Tình thầm nghĩ.
Tăng Thụy Tường đứng lên, định đi, kêu Lâm Khang Bình cũng hắn đến lão phòng, lão gia tử bọn họ còn đang chờ câu trả lời.
"Nương, nếu không thì Đoan Ngọ ăn tại đây đi? Ngươi cũng đừng làm mà mệt thân."
"Thôi thôi, nhị ca nhị tẩu ngươi đã ở nhà, còn có Tiểu Kết giúp đỡ, đừng để các ngươi cũng ăn cơm không yên ổn. Đúng rồi, lần trước ngươi đưa tới mật ong cho ta, ta cùng bà ngoại ngươi rất thích ăn, còn có thì lấy cho ta một ít đi." Thẩm thị nói.
Tử Tình nghe xong, vội đáp ứng, đi lấy. Mật ong là thứ Lâm Khang Bình mua khi vào núi, ăn rất tốt, chủ yếu là làm nhuận tràng.
Buổi tối Lâm Khang Bình trở về, Tử Tình hầu hạ hắn ***, Lâm Khang Bình nói: "Đã nói rồi, sẽ xây cái phòng ở học đường, còn muốn nhổ mấy cây đào, đại nương ngươi còn đề cập đến Trúc Uyển, nói Trúc Uyển cũng là một cái sân riêng, không có ai ở, còn có chúng ta có xây nhà trên đảo nhỏ, nói mùa đông còn ấm áp."
"Cái gì? Đại nương ta còn nói được lời này? Nhà nàng là con trưởng là không phụng dưỡng cha mẹ, cư nhiên muốn để họ chuyển đến ở nhà cháu gái, nói ra thì bọn họ không bị người phỉ nhổ mới lạ." Tử Tình thật đúng là không ngờ Chu thị có thể đưa ra đề nghị ngu xuẩn như vậy.
"Cha cũng không đồng ý, tức giận, nói nào có chuyện nhà con thì không ở mà ở nhà cháu gái, để người ngoài nhạo báng, đại cha cũng mắng đại nương ngu ngốc, đại nương cũng là người lợi hại, trong lòng tính kế ghê gớm. Ngươi không thấy sắc mặt ông bà đâu, ta cũng kỳ quái, sao ông bà ngươi không ép bọn đại cha như cha mẹ ngươi?"
"Thì đó, thấy hồng mềm dễ nặn, cha mẹ ta đã đỡ hơn rồi, do đại cô tính kế ta không thành, cha mẹ mới bắt đầu thay đổi."
"Khó khăn lắm mới đuổi được đại cô, không ngờ đại nương cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, chỉ sợ chúng ta còn có phiền toái đấy."
"Sao mỗi lần có việc đều đánh chủ ý đến chúng ta nhỉ, sớm biết như thế thì ở xa xa cho rồi." Tử Tình dỗi hờn.
"Lại nói bậy gì vậy, ngươi không nghĩ cha mẹ à? Thật ra chúng ta tổn thất không phải lớn nhất, trong lòng ông bà chắc chắn buồn bực hơn chúng ta, ngươi nghĩ đi, vốn cho rằng lại cố sống khổ thêm ba năm, hai nhà thay phiên phụng dưỡng, cha mẹ còn có thể cho nhiều bạc để bọn họ sống thoải mái, bây giờ đại phòng đã nhận hết, ít nhất cha mẹ đỡ phiền hơn, ta cảm thấy cha không cần bạc cũng đúng, mười lượng bạc đủ làm cái gì? Tiết kiệm công sức mới là quan trọng." Lâm Khang Bình véo má Tử Tình.
Tử Tình nghĩ, thấy cugnx đúng, "Vậy thì để đại cha thoải mái quá, nói ra ngoài thì chúng ta không bị gì cả, hơn nữa ông bà ở học đường, người sáng suốt nhìn là biết nguyên nhân, thanh danh của cha sẽ tăng chứ không giảm."
Vợ chồng dọn dẹp một chút, lên giường, Tử Tình vẫn còn tức giận, Lâm Khang Bình ôm dỗ nửa ngày, nói tất cả đã có hắn.
Đoan Ngọ qua đi, Thẩm thị dẫn Tử Hỉ đi Xương châu, còn có Tử Quân cùng Tử Tân, Lâm Khang Bình phái Lâm Phúc đưa đi. Tử Lộc và Tử Thọ cũng đi châu học. Mỗi ngày Lâm Khang Bình sớm đi tối về, giúp Tăng Thụy Tường xử lý chuyện xây phòng ở học đường, bên lão phòng đã bắt đầu phá nhà gỗ.
Lâm Khang Bình nói đáng tiếc, bảo để đằng sau làm cửa hàng thì tốt hơn.
Chu thị nghe xong vỗ tay thở dài: "Sao không nói sớm? Thật đáng tiếc, cha cũng thật là, cho sớm thì tốt rồi."
"Sớm, cho sớm thì ngươi có ở nhà à? Không nghĩ mình có khả năng gì à, nghe người khác nói vài câu đã nghĩ mở, ngươi quên năm kia ngươi cùng Thu Ngọc muốn làm cửa hàng bánh ngọt à?" Vài câu nói mà Chu thị đỏ mặt, xem ra trong lòng lão gia tử còn chưa hết tức giận.
"Nhưng cha đâu nói nơi này cho chúng ta trước? Còn không phải trong lòng ngươi cũng tính toán à, nếu không thì vì sao bây giờ chúng ta lại phải thế?" Chu thị cắn trả.
Lão gia tử tức giận, trừng mắt nhìn nàng một cái, ra đi.
Nửa tháng sau, học đường đã xây phòng xong, Lâm Khang Bình trở về nói có ba gian nhà giữa, hai gian nhà kề, một gian làm táo phòng một gian để ít vật dụng không cần thiết, gia cụ thì vẫn dùng như cũ, bây giờ làm cũng không kịp, cứ chuyển qua trước, thiếu cái gì về sau lại nói.
Đúng ngày chuyển nhà, Hạ Ngọc đến, ánh mắt còn hồng, Tử Tình hỏi: "Nhị cô sao có thời gian đến đây vậy, tự đến hay đi cùng dượng?"
"Ta định đến hốt mấy thang thuốc bắc, quen Chu đại phu xem mạch, không ngờ lão phòng loạn như vậy, ta liền đến chỗ ngươi cho đỡ phiền." Hạ Ngọc nói.
"Đã như vậy thì không bằng nhị cô ở nhà của ta trước đi, chờ ông bà dàn xếp xong lại nói, thân thể ngươi cũng không tốt, giúp không được gì."
Hạ Ngọc nghe xong vui vẻ, nói: "Vậy thì tốt, ta sẽ không khách khí với ngươi. Ta cũng có ý này, bên chỗ đại nương ngươi rất lộn xộn, nhìn ta cũng không thuận mắt. Lúc ta tới, bởi vì một cái giường cũ mà gây gổ, ta chỉ nói giúp ông bà ngươi bà nó vài câu, đã bị đại nương ngươi kể lể."
Nguyên lai Điền thị muốn lấy giường cũ ở phòng trước kia của Hạ Ngọc, Chu thị phòng này đã cho Tử Toàn ở, tất nhiên là mọi thứ thuộc về Tử Toàn, lớn là một cái giường, nhỏ là mấy cái ghế, thứ nào cũng không muốn để lão gia tử mang đi, nói dù sao Tăng Thụy Tường sẽ đặt mua.
Tử Tình vừa nghe, hưng trí, nói: "Không bằng chúng ta đi nhìn một cái đi."
Tử Tình tất nhiên là tò mò, thường ngày luôn thấy Điền thị hò hét nhà mình, yêu cầu này yêu cầu kia, không hợp ý mà mắng chửi, đối với nhà Tăng Thụy Khánh thì luôn cẩn thận, bây giờ có thể nhìn thấy bà chịu đòn, nói cái gì cũng muốn tận mắt xem náo nhiệt.
Tử Tình dẫn Hạ Ngọc đang muốn ra cổng, Chu thị lại vào được, Tử Tình thấy đành phải hỏi: "Đại nương sao hôm nay có công phu đến đây, nghe nói hôm nay bà chuyển nhà, ta cũng đang muốn nhìn xem có thể giúp một tay không?"
"Ngươi đi thì có ích lợi gì, không dơ quần áo đẹp của ngươi mới lạ đó. Cha ngươi cùng Khang Bình có ở đấy, chuyển đồ xong rồi, không phải chỉ có chút quần áo và giường sao? Những thứ vụn vặt thì hôm qua đã đóng gói chuyển đi không ít rồi." Chu thị bĩu môi nói.
Tử Tình đoán rằng Chu thị đến đây là có chuyện gì đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc