Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi - Chương 209

Tác giả: Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

Chương 209: Tiệc nhà
Tử Tình nhìn thấy Tử Phúc, rất kinh hỉ, vội chào hỏi, lại hỏi khi nào về nhà, một đường có bình an không.
"Đại ca mạnh khỏe, yên tâm đi. Chúng ta hôm nay tới đưa bụng lễ, làm việc chính trước rồi kể chuyện sau." Tử Phúc cười nói, sờ sờ đầu Tử Tình.
Lâm Khang Bình phân phó Vương bà bà nấu cháo, mấy ngày hôm trước đã thương lượng trước, gạo thì sáng sớm đã ngâm sẵn, nấu xong, Lâm An bọn họ - bốn gã sai vặt bưng, mời tam đường thẩm tứ đường thẩm của Tử Tình hỗ trợ, tặng đi cho từng nhà.
"Đại tỷ, có mấy ngày không tới mà ngươi đã đổi chỗ ở à? Phòng này thật đúng là ấm áp, còn có một hương mai nữa, rất thoải mái. So ta không phát hiện sớm nhỉ, bằng không, ta cùng tam ca chuyển đến nơi này đọc sách rồi, có phải không Tam ca?"
Tử Thọ gật đầu, nói: "Bây giờ chuyển đến cũng được, vừa vặn tỷ tỷ đang làm phòng ấm áp, chúng ta nhặt cái có sẵn."
"Nghĩ thật ngon, ta muốn sinh đứa nhỏ tại đây, tất cả đồ đạc đều chuyển đến rồi, muốn ở thì chờ ta hết ở cữ nhé."
"Đáng tiếc, một nơi tốt như vậy, đại tỷ ngươi cũng nên tìm chúng ta để bọn ta giúp ngươi viết vài chữ, nơi tốt như vậy, còn có đình, sao ngay cả cái tấm biển đều không có? Thật đúng là nhà giàu mới nổi, mệt ngươi còn được chúng ta gả ra ngoài, không sợ bị người nhạo báng." Tử Hỉ dạo qua một vòng, bĩu môi nói.
"Ngươi ngứa da à, thấy ta nhúc nhích không được, cố ý chọc giận ta hả, nếu như thế, ngươi đem tất cả tấm biển ở chỗ ta viết lên hết, ta mới tha cho ngươi." Tử Tình lấy tay nâng bụng nói.
"Tình nhi, tiểu tứ học được mấy chữ mà ngươi còn dám để hắn đặt chứ, không làm hỏng chỗ tốt mới lạ, nghĩ cái tên cho đẹp, để Tiểu Nhị viết, Tiểu Tam khắc giúp ngươi." Tử Phúc cười nói.
"Đại ca, ngươi có ý tứ gì? Ta chẳng qua là luyện trễ vài năm so với các ngươi mà thôi, tiên sinh còn khen chữ của ta có sức sống đấy." Tử Hỉ giơ chân.
"Được rồi, vừa rồi Tiểu Tứ nói nơi này vừa ấm vừa hương, không bằng gọi là Ấm Hương uyển đi. Sáng mai tìm một cái biển tốt, để nhị ca viết, rồi nhờ Tiểu Tam khắc lại, còn căn nhà ở rừng trúc bên kia thì để các ngươi tự nghĩ, ta đỡ mệt." Tử Tình nói.
Đang nói giỡn. Lâm An đi lại đáp lời, Vương Thiết Sơn đưa sổ sách và bạc đến, tặng mười đến con thỏ béo, 4 con dê béo, đều được thịt sẵn.
Tử Tình tiếp nhận sổ sách và tiền, nói: "Không bằng hôm nay chúng ta ăn thịt thỏ cùng thịt dê nướng đi. Kêu vương bà bà chuẩn bị lò nướng và gia vị. Lọc hai bồn thịt dê non và chọn hai con thỏ béo. Dù sao bên này cũng ấm áp, chỗ cũng lớn, không bằng mời cha mẹ bọn họ đi lại, vừa ăn vừa chơi. Coi như ta mở tiệc đón gió cho đại ca."
"Tốt, ta còn chưa ăn qua. Không bằng lại bắt hai con gà, làm thành món ‘gà hóa’ thử. Không có lá sen, thì dùng lá chuối tây cũng có thể chấp nhận. Ăn xong thì đánh hai bàn mạt chược. Chơi một ngày cho thật đã." Tử Hỉ cười nói.
"Sao ta cảm thấy tiểu tứ càng ngày càng tham ăn nhỉ, chỉ cần nhắc đến ăn, mặt mày ngươi hớn hở, cười đến nổi híp mắt, trong chúng ta, ngươi là người béo nhất, ngươi xem, thịt trên mặt ngươi phúng phính cả đây này." Tử Phúc cười nói.
Tử Hỉ vừa nghe, lập tức cúi mặt xuống, Tử Tình đẩy Tử Phúc nói: "Đại ca cũng thật là, biết rõ tiểu tứ sợ ngươi, ngươi còn muốn giỡn hắn. Nhanh đi cùng nhị ca đón cha mẹ, ôm cả bọn nhỏ luôn." dù sao Tử Phúc cũng là lão đại trong nhà, lúc Tử Hỉ vừa hơn một tuổi đã rời nhà đi huyện học, thời gian hai người ở chung chỉ là mấy ngày nghỉ hàng năm, cho nên Tử Hỉ có vài phần kính sợ với hắn, Tử Tình vội đẩy Tử Phúc ra ngoài.
Tử Phúc, Tử Lộc vừa đi, Tử Hỉ lập tức lại sinh động. Xung phong nhận việc đi bắt gà. Tử Thọ không có việc gì, Tử Tình để hắn viết câu đối, Tiểu Thanh Tiểu Lam đi chuẩn bị đồ. Một lát Lưu thị Trần thị các nàng đi đến trước.
Lưu thị cười hỏi: "Nghe nói muội muội muốn hiếu kính chúng ta ăn đồ mới mẻ, ta cùng nhị tẩu ngươi nghe xong liền nhấc chân tới, đừng chê cười chúng ta đấy. Đại ca ngươi nói ngươi luôn có thứ tốt cho chúng ta, chúng ta lại không có gì tốt cho ngươi cả, lông vịt làm quần áo thật đúng là tốt, vừa ấm áp lại vừa nhẹ. Đúng rồi, cách dệt áo lông có thể dạy chúng ta không?"
"Đáng gì đâu, lúc trước thấy ngươi sắp sinh đứa nhỏ, cho đến khi sinh đứa nhỏ cũng không rãnh rỗi tý nào, nếu ngươi muốn học, lúc nào cũng có thể tìm Tiểu Thanh các nàng, ta thì không có sức lực rồi." Tử Tình nói.
Đang nói, Tăng Thụy Tường, Thẩm thị cùng Tử Vũ đi lại, phản ở gian ngoài có trải da dê, vốn là chuẩn bị cho nha đầu gác đêm, lúc này vừa vặn để mọi người ngồi vòng tròn, ở giữa để chậu than, mọi người cầm xuyến trúc đã găm thịt vào trong tay, bỏ lên nướng, Tử Tình cố ý dùng một chén mè vừng, một chén hạt tiêu đã xay nhỏ, còn có muối cùng các gia vị khác, rắc lên, lập tức ngửi thấy mùi tiêu nồng.
"Đúng rồi, Tình nhi, bà ngoại ngươi nói lúc chúc thọ của bà, ngươi tặng ngọc Quan Âm màu tím, bà rất thích, đáng tiếc là không gặp được ngươi. Còn đai buộc đầu nữa, đeo ngay tại đấy luôn. Còn bộ trang sức vàng, bà nói thẳng là ngươi quá lãng phí, muốn ta mang về cho ngươi, ta không đồng ý. Ta nói chờ qua năm, đứa nhỏ trăng tròn, đón nàng đến ở mấy ngày." Thẩm thị nói.
"Nương, ngọc Quan Âm kia thì ta mời người có tay nghề giỏi nhất An Châu thành điêu khắc, rồi mời sư thầy ở Thanh Nguyên miếu tụng kinh vài ngày, bà ngoại yên tâm mà mang." Lâm Khang Bình nói.
"Đáng tiếc ta cũng không về kịp, nhà bà ngoại nhiều người, tôn tử cháu chắt một đống lớn, các cậu lại hiếu thuận, lão nhân gia nhìn đã vui mừng. Nhưng ta thấy trên cổ Dung nhi cũng có một chuỗi ngọc vàng, trên đó có mấy miếng ngọc màu tím, cũng là Tình nhi đưa à?" Tử Phúc hỏi.
"Không có gì đâu, ca, dù sao ta sắp sinh đứa nhỏ rồi, ngươi chuẩn bị lễ gặp mặt gì? Ta nói trước nhá, không quý ta không nhận đâu." Tử Tình cắn một ngụm thịt dê.
"Có muội muội nào nói vậy không hả? Ngươi cho rằng người người đều giống ngươi, có rãnh rỗi đi suy nghĩ mấy chuyện này hả. Đại ca ngươi phải làm việc quan trọng đấy." Thẩm thị trừng mắt nhìn Tử Tình, giáo huấn.
Tử Phúc ngồi bên phải Tử Tình, sờ sờ đầu Tử Tình, nói: "Tình nhi chọc ta thôi mà, mấy năm nay không biết đã tặng chúng ta bao nhiêu thứ tốt, hồi nhỏ, ca ca đã nói với ngươi, không có việc gì thì nên ra ngoài dạo, có thể gặp được những thứ ngạc nhiên, đúng không? Ngọc màu tím này ta chưa từng thấy qua."
"Đúng vậy, ta là ai chứ, ngôi sao may mắn rọi thẳng vô người ta mà. Nhưng ngọc màu tím này là Khang Bình mua được từ tay người nước ngoài. Ta cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nên làm ít thứ mình thích. Đúng rồi, đại ca, áo lông ngươi mặc có được bạn cùng chỗ làm khen không?"
"Bọn họ còn chưa thấy bao giờ. Áo lông cùng trên người ta làm bằng lông vịt, cũng do ngươi sáng tạo à, ngươi nghĩ như thế nào mà được vậy?" Tử Phúc hỏi.
"Dễ thôi, con vịt mùa đông còn bơi trong nước, có thể thấy được là không sợ lạnh, trên người nó có lông tơ mềm mại, ấm áp lại nhẹ, không hơn bông vải à? Lại không đáng nhiêu tiền, có phụ thân dạy ta cách xử lý đấy. Mùa đông sang năm, chắc quan to tộc ăn ở kinh thành mặc không ít." Tử Tình nói.
"Ơ, ngươi còn tính bán đi kinh thành à, bao nhiêu một cái?" Tử Phúc hỏi.
Bỗng nhiên, Lâm Phúc dẫn lão gia tử cùng Điền thị đến, thì ra bọn họ biết hôm nay là ngày Tử Tình đưa bụng lễ, hơn nữa Tử Phúc lại vừa về nhà, cho nên muốn đi lại nhìn xem, đến Tăng gia, thấy không có người, tìm tới chỗ này. "Ăn thứ tốt gì thế? Từ xa đã ngửi thấy mùi, lại không có người muốn gọi ta đến, thật sự là một đám vô lương tâm." Lão gia tử đi lên liền phụng phịu.
Tử Tình biết hắn cố ý giả vờ, dù sao bây giờ cũng ít khi qua lại, nên đi lên kéo hắn, nói: "Có người mới đưa tới cho ta thịt thỏ cùng thịt dê, ta tham ăn nên muốn nướng nó, lão nhân gia ngươi đã nghe được mùi mà tới, mau ngồi xuống đi." Một mặt lại phân phó Tiểu Thanh đến bếp nấu cho Điền thị một chén canh thịt heo, làm một nồi cơm cùng một chậu canh gà với rau đến, một lát nữa giải ngấy. Tử Tình vốn định học người Hàn Quốc dùng rau xà lách quấn ăn, nhưng lại sợ quá mức lập dị dẫn tới phiền toái.
"Thật thơm quá, ta như trẻ ra mười tuổi, thể nào cũng phải ăn cho no, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ có một ngày có thể ăn thịt thỏa thích, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu." Lão gia tử gặm chân thỏ, nói.
Một hồi đồ ăn của Điền thị cũng bưng lên, canh thịt heo còn nóng, Điền thị sốt ruột uống vào miệng, có thể thấy được là bình thường không ăn thịt, Tử Tình thấy, có vài phần không đành lòng, nhưng nghĩ đến việc bà thường làm, thật sự là không thể đồng cảm hơn.
"Trời trời, ‘gà hóa’ của ta, có bị thiêu cháy chưa trời?" Tử Hỉ đột nhiên hô lên. Nói xong bỏ chạy ra bên ngoài, dùng cây gạt lửa, xúc đất lên, lộ ra hai con gà được lá chuối tây bao bọc, cách lớp bùn còn có thể ngửi thấy mùi tiêu, đáng tiếc mọi người ăn không nổi nữa.
Điền thị thấy vội nói: "Không bằng đưa một cái cho tiểu cô ngươi đi, Mộc Mộc đã năm sáu tuổi, rất thích ăn thịt. Nhà tiểu cô ngươi lại vừa có thêm một đứa nhỏ, đỡ phần nào hay phần nấy."
Thẩm thị nghe xong, âm thầm thở dài, trong lòng chỉ có nữ nhi cùng cháu ngoại thôi: "Đã như vậy thì đừng ***ng đến hai con gà này, đưa cho Tử Toàn một cái, Mộc Mộc một cái."
"Làm gì chứ, ta vất vả nửa ngày, ngửi mùi thôi à." Tử Hỉ không vừa ý.
Tử Tình không vừa ý, nhưng vẫn kêu Lâm An đi một chuyến, không phải là không cho nỗi hai con gà, mà là cách làm việc của Điền thị, qua hai năm rồi mà vẫn thế, trong lòng chỉ có ba nữ nhi. Tử Tình vừa rồi hơi áy náy với Điền thị, bây giờ lập tức không còn một mảnh, nói với Tử Hỉ: "Ngươi muốn ăn cái gì thì lúc nào ăn mà chẳng được, tranh với đứa nhỏ làm gì?"
"Được rồi, không ăn nữa, chơi mạt chược đi. Tỷ phu, ta không có tiền, cho ít tiền tiêu vặt đi." Tử Hỉ cười hì hì.
"Tôn nữ tế (cháu rể nội) à, hôm nay ông ngươi cũng không mang tiền theo." Lão gia tử hô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc