Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi - Chương 15

Tác giả: Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

Chương 15: Đêm 30

Thoắt cái đã đến 30, Tử Tình bị Thẩm thị lôi dậy sớm để coi tiểu tứ, vì hôm nay nam đinh trong nhà đều đi từ đường cúng bái, bọn Thẩm thị phải chuẩn bị trước nhiều thứ, Tử Tình cũng muốn đi xem náo nhiệt, nên ôm tiểu tứ đã ngủ say để lên giường Hạ Ngọc, rồi đến sảnh đường nhìn người lớn bận rộn. Trên bàn dài đặt cá chép, một đầu heo, một đuôi heo, một chén cơm, bên trên còn để bốn quả táo đỏ, một ít R*ợ*u nhạt, trên đất có cái rổ đựng pháo, một nén hương, cặp nến đỏ, một bộ câu đối, câu đối là Tăng Thụy Tường viết: "Hỉ cư bảo địa ngàn năm vượng, phúc chiếu con cháu mọi sự hưng. Cung chúc tân xuân." Chuẩn bị đầy đủ, lão gia tử mang theo nam đinh trong nhà rời đi. Chu thị lại làm điểm tâm, Thẩm thị vội cho heo gà ăn, Tử Tình trở lại phòng của cô trông coi tiểu đệ, Thu Ngọc đang ngồi trước cửa sổ thêu hoa lên quần áo của Điền thị, quần áo đỏ thẩm đã hiện ra chút hình của hoa mai vàng.
"Tiểu cô, ngươi thêu thật là đẹp, tiểu cô dạy ta thêu hoa được sao? Ta cũng muốn học."
"Học cái gì mà học, ta làm gì có thời gian dạy ngươi, hai năm trước đã dạy Tử Bình một lần, ngu muốn ૮ɦếƭ, thiếu chút nữa ta hộc máu vì tức giận." Tiểu cô không kiên nhẫn.
Lúc này, Hạ Ngọc vào, nói: "Sắp tết mà ngươi còn quát nạt một đứa trẻ làm gì, nói ngươi bao nhiêu lần cũng không đổi, nếu nhà đại ca nghe được, lại có chuyện xảy ra, lúc đó nương mắng ngươi thì đừng trách."
Thu Ngọc nghe xong, nhăn thành mặt quỷ, Tử Tình lại mỉm cười ngọt ngào. Lúc này tiểu tứ tỉnh, Tử Tình mở tả, phát hiện tiểu tứ đi ‘nặng’, muốn gọi Thẩm thị tiến vào thay tã cho đệ đệ thì Điền thị cùng Tử Bình vào, Tử Bình nói: "Thẩm thẩm đi ra ngoài, không có ở nhà." Tử Tình muốn để Điền thị giúp, ai ngờ Điền thị lấy tay vẫy vẫy: "Thối quá, sao lại thối như vậy?" Nói xong, xoay người bước đi . Làm Tử Tình đơ người, đây là bà mình sao?
Lúc này Tử Bình nói: "Ta tìm ngươi mãi, thì ra là trốn ở đây, chúng ta ra ngoài đá cầu thôi, nương vừa làm cho ta một cái cầu lông gà đẹp lắm."
Đáng tiếc không có người hưởng ứng, Tử Tình vội vàng việc thay tã cho tiểu tứ, còn biết đổ chút nước ấm, dùng một góc sạch của tã bẩn lau ௱ôЛƓ cho tiểu tứ. Hạ Ngọc cũng giúp, nói với Tử Bình: "Tử Bình, ngươi chơi đi, nhị cô cũng đá không được, tiểu cô thì bận làm quần áo cho bà, Tình Tình mắc trông tiểu đệ đệ."
Tử Bình lúc này mới thấy tiểu cô đang thêu, nói: "Tiểu cô, nương ta cũng làm quần áo mới cho ta, tiểu cô thêu cho ta chút hoa. Quần áo mới đẹp, mà dù nó có cũ ta cũng không cho Tử Tình."
Tử Tình nghe xong, cực kì khó chịu, thì ra mình luôn mặc quần áo người khác bỏ đi, chắc chắn là khi chưa ở riêng, Thẩm thị không có chút tài sản nào, mà bạc của nhà mẹ đẻ tuyệt đối không dám ***ng, sợ Điền thị biết thì không hay, đành phải để mấy đứa nhỏ chịu ủy khuất. Nghĩ thông suốt, Tử Tình nói: "Bình tỷ, ngươi yên tâm, về sau ngươi có cho ta, ta cũng không cần."
"Hừ, nói thật dễ nghe, vậy ngươi *** áo trên người ra."
"Bình tỷ, ta là nói về sau không cần. Chưa nói bây giờ." Lúc này lão gia tử đã trở lại, đã cúng bái tổ tiên xong. Bình tỷ tức giận ra ngoài, Thu Ngọc vui sướng khi người gặp họa, véo má Tử Tình: "Nhìn ngờ miệng của ngươi lại lợi hại như vậy, ngươi chờ ai đó mắng đi, nhất định nó sẽ mách nương."
Tử Tình nghe vậy, xong đời rồi, với tính tình đại nương, không chừng sẽ nói đến chuyện này chuyện kia, đến lúc đó thì mình phải câm lặng, nếu chọc giận trưởng bối trong nhà, mình thì không sao, chỉ sợ cha mẹ chịu không nổi, năm mới mà đã bị mắng.
Bởi vì mừng năm mới, Tử Tình cùng Tử Thọ ngoại lệ được ngồi vào bàn. Sợ cái gì thì đến cái nấy, chính ăn, Tử Bình mở miệng: "Nương, Tử Tình nói về sau nó không cần quần áo cũ của con nữa."
"Người ta đương nhiên không cần, có một người cha biết kiếm tiền, còn có một ca ca tuổi nhỏ đã biết kiếm tiền mua quần áo cho muội muội, nương của con không bản sự này, chưa sinh cho con một ca ca tốt, một đệ đệ ngoan, con đó, đừng dán mặt nóng vào ௱ôЛƓ người lạnh, mà có dán thì thịt dê cũng không thể dán lên được người chó đâu. Nhớ kỹ không?" Chu thị nói làm lão gia tử cùng Điền thị không vui, sắc mặt mọi người rất khó coi.
"Được rồi, nhà lão đại bớt tranh cãi đi, tiểu hài tử thì biết cái gì, ầm ĩ vài câu cũng bình thường, đều là người một nhà, ngươi xem ngươi dạy con mình thế nào đi đã." Lão gia tử nói.
"Hừ, chỉ sợ ta coi ngươi ta là người một nhà, người ta còn không coi ta là người một nhà." Chu thị vẫn nói thầm, cũng không dám lớn tiếng.
Bữa ăn sáng cuối năm kết thúc trong bầu không khí nặng nề, người lớn vội vàng chuẩn bị cơm tất niên, đây mới là phần quan trọng, vất vả một năm, người nghèo mới làm một bàn bữa tối phong phú, tiểu hài tử đều ngóng trông có thể ăn cơm ngon. Tử Tình đến được khoảng thời gian dài như vậy cũng chưa ăn cơm no, chỉ ngửi được hương thịt một lần.
Bày đồ ăn lên bàn, cả nhà chuẩn bị ngồi thì lão gia tử phân phó Tử Lộc đi đốt pháo, bảo Tử Phúc rót R*ợ*u cho các trưởng bối, lão gia tử bưng ly R*ợ*u, vành mắt hơi đỏ, nói: "Năm nay là một năm cuối cùng cả nhà ta xum họp thế này, qua năm huynh đệ các ngươi sẽ ở riêng, đời này cha không có bản sự, không cho con cháu sống cuộc sống giàu có, nhưng cha không hề thiếu ăn thiếu mặc cho các ngươi, hơn nữa hai đứa con trai của cha đều có tiền đồ hơn cha, cha cao hứng, hộ nông dân nào mà có người cha như vậy, cũng thấy tự hào, cha chỉ hy vọng, ở riêng , huynh đệ vẫn là huynh đệ, trong nhà có hai muội muội, cũng nên suy nghĩ cho chúng nó. Cha cũng không mong muốn điều gì thêm, chỉ mong các ngươi sống tốt. Cạn chén."
Câu cuối cùng, lão gia tử nghẹn ngào nói ra. Vành mắt trưởng bối đều đỏ, hai vị cô cô đều khóc thành tiếng, Điền thị lấy tay lau nước mắt, cười nói: "Tết đến mà lão nhân còn làm cả nhà khóc, cả đời cũng chưa từng thấy ngươi nói lời nào như vậy, bọn nhỏ cũng không đi xa, nhà lão nhị chuyển ra ngoài, ngươi muốn thì đi thăm, tết muốn gọi bọn họ trở về thì chỉ cần nói một câu, Tử Bình, giúp đệ đệ muội muội dùng bữa, ăn nhiều một chút."
"Đúng vậy, lão cha lão nương, một bàn đồ ăn còn chưa để chúng ta ăn đã bắt chúng ta khóc, khóc no rồi thì đồ ăn cũng ăn ít, có gì thì cứ để sau, cả nhà ăn cơ thôi." Thu Ngọc làm cả nhà vui vẻ lên. Mà chỉ có Thu Ngọc mới dám làm nũng trước mặt lão gia tử, nàng gắp thức ăn trước, nói nói cười cười, bữa cơm tất niên cuối cùng cũng hơi vui vẻ.
Sau khi ăn xong, lão gia tử đốt rễ cây to trong cái hố, cả nhà ngồi vây quanh, bên cạnh còn đặt một cái bàn nhỏ 3 chân, trên có đặt bình trà ấm, mọi người tưởng tượng về tương lai, ánh lửa hồng hồng ấm áp mỗi người, giờ khắc này, Tử Tình cảm thấy tình thân ấm áp.
Cũng không biết bây giờ là giờ gì, Tử Tình và Tử Thọ đều mệt, lão gia tử để Thẩm thị mang tiểu hài tử về ngủ trước, không cần đón giao thừa, để Tăng Thụy Tường ở đây là được. Trở lại phòng, một nhà Tiêu gia cũng vây quanh đống lửa đón giao thừa như vậy, chuyện cười liên tục. Hình ảnh ấm áp làm Tử Tình bỗng đau lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc