Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi - Chương 134

Tác giả: Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

Chương 134: Đá kê huyết
Hôm nay chính là hai mươi sáu tháng chạp, Tử Lộc muốn dẫn Tử Thọ, Tử Hỉ cùng Tử Vũ đi An Châu thành bán câu đối, ba người nói muốn kiếm ít tiền tiêu vặt chơi mạt chược, có Tử Vũ ở đó thì chắc chắn sẽ bán nhanh hơn. Tử Phúc muốn đi Lưu gia tặng quà tết, Tăng Thụy Tường cùng Thẩm thị mua hàng tết, Khang Bình đánh xe, lôi kéo Tử Tình cùng đi, cũng cẩn thận quấn khăn quàng hồ ly cho Tử Tình.
Lâm Khang Bình đưa cả nhà đến xong, gửi xe ngựa ở Chu chưởng quầy. Cùng Thẩm thị bọn họ mua hàng tết, Tử Tình đã lâu không đi dạo phố, lần này có Lâm Khang Bình làm bạn, giống như đứa bé, nhìn thấy vật nhỏ nhỏ mới mới là muốn sờ sờ, tượng gỗ điêu khắc, hàng tre trú , còn có chút ít động vật nhỏ được chạm trổ bằng bạch ngọc, nhưng không mua, chủ yếu là xem náo nhiệt, trình độ náo nhiệt của phố xá cổ đại tuyệt đối không thua hiện đại, bởi vì thành thị cổ đại ít, hàng hóa tương đối tập trung, cho nên hầu như toàn bộ người An Châu và những vùng lân cận đều đến đây, đương nhiên là người chật như nêm, Lâm Khang Bình cẩn thận che chở Tử Tình, lúc đầu hắn còn muốn nắm tay Tử Tình, nhưng Tử Tình chạy đông chạy tây nhìn nhìn, đành thôi.
"Ngươi vẫn là một đứa nhỏ à, người ta thấy lại bảo ta là ca ca của ngươi, sợ ngươi bị người khác xô đẩy nên bảo vệ, nói không chừng còn phải khen ta làm ca ca mà thương muội muội ghê, mà lỡ bị người xô đẩy thật thì sao hả?" Lâm Khang Bình bỡn cợt.
"Ngươi ở ngay bên cạnh mà. Ơ, đó là tảng đá gì?" Tử Tình phát hiện có bảy tám hòn đá nhỏ, vừa đủ để dùng khắc con dấu, Tử Tình muốn mua về cho Tử Thọ, ai ngờ đối phương chào giá tận 1 lượng 1 hòn.
Tử Tình ngại đắt, lôi kéo Lâm Khang Bình ngồi xổm trước mấy tảng đá, cầm ở trong tay, lăn qua lộn lại xem, tảng đá hồng hồng đỏ đỏ, có mấy tia tím, Tử Tình rất thích. Đối phương là người đã cao tuổi, nói: "Tiểu nữ oa, ngươi nhìn tảng đá này đi, không phải đá thường đâu, nó có màu đỏ, giống như máu gà. Hồi trước ta đi du lịch ở Chiết Giang, tìm tòi được từ dân ở đấy, cư dân địa phương gọi nó là kê huyết (máu gà), dùng để khắc con dấu thì không thứ gì tốt bằng, phải biết rằng Chiết Giang nhiều nhân tài, văn nhân ở đấy đều dung thứ này. Nếu gia cảnh nhà ta không khó khăn, ta cũng không lấy đến đổi vài lượng bạc đâu."
Tử Tình nghe xong là kê huyết, trong lòng bỗng nhiên hơi rục rịch. Lúc trên TV có xem qua, thật đúng là thứ tốt, nhớ được một khối cực phẩm có thể bán mấy chục vạn thậm chí trên cả trăm vạn. Nhưng mà Tử Tình cảm thấy bản thân không may mắn như thế được, đi một chuyến tỉnh thành gặp phỉ thúy, dạo An Châu lại gặp phải đá Kê huyết, Tử Tình cầm tảng đá xem đến xem đi, Thẩm thị thấy bọn họ ở mãi tít đằng sau, đang giục bọn họ.
"Tiểu nữ oa. Ngươi yên tâm mua đi, mấy thứ này ít gặp lắm. Lão già ta đây phải bán lấy bạc buốc thuốc cho lão bà tử (vợ của ổng), không thì nhất quyết không bán." Tử Tình thấy vẻ mặt hắn đầy nếp nhăn, in đầy bi thương, đưa cho đối phương mười lượng bạc.
Lão giả vội nói: "Nhiều quá rồi, ta cũng không có bạc thối lại cho các ngươi."
"Lão công công à, không cần đâu, nhanh về nhà bốc thuốc cho lão bà bà đi, tết rồi khó mời thầy thuốc lắm, chúc các ngươi năm mới ức khỏe dồi dào." Tử Tình nói xong liền kéo Lâm Khang Bình đi.
"Vợ chồng nghèo hèn trăm chuyện cần làm, lão bà bà ấy coi như may mắn, ít nhất lão công công còn dám vì bà mà bỏ đi những thứ mình thích." Tử Tình cảm thán.
"Đó là bởi vì ở trong lòng lão công công, thứ gì cũng không quan trọng bằng lão bà bà, lão bà bà mới là bảo vật trong lòng lão công công, mấy tảng đá này sao so sánh được?" Lâm Khang Bình đứng lại, nhìn Tử Tình.
Tử Tình bị hắn nhìn vậy, cúi đầu, chợt nghe tiếng la của Thẩm thị ở phía trước, mặt đỏ lên, vội chạy theo.
"Các ngươi làm gì mà lâu thế hả? Còn không ôm mấy thứ này đi." Thẩm thị thấy Lâm Khang Bình và Tử Tình, hỏi, hai đứa nhỏ này cảm tình quá tốt, trong lòng cũng sốt ruột, Tử Tình còn nhỏ mà, nàng không muốn nữ nhi đi lầm đường. Nhưng Lâm Khang Bình là người không cha không mẹ, không có cách nào mở miệng mời hắn đi cả (ý là sợ giống như Tử Bình ý), vả lại, hai hài tử vất vả lắm mới gặp mặt, lại vừa trải qua chuyện như vậy, biểu hiện của Lâm Khang Bình làm nàng vừa lòng, nàng cũng không nhẫn tâm chia rẽ bọn họ, Tình nhi còn nhỏ, chỉ sợ không biết mấy chuyện này, mình phải giám sát chặt chẽ một ít.
Tử Tình vừa muốn nói chuyện, Lâm Khang Bình nhận lấy đồ trong tay Thẩm thị, mở miệng trước: "Nương, Tình nhi lâu lâu mới ra ngoài được một chuyến, ta muốn mua cho nàng ít thứ nàng thích, nên hơi chậm trễ."
"Ngươi đừng chiều nàng quá, nàng tiêu tiền ghê lắm, mấy chục lượng bạc tiêu cũng chỉ trong nháy mắt, số bạc ấy ngươi cất để làm việc quan trọng đi, muốn mua cái gì thì lấy bạc chỗ ta đây này." Thẩm thị cười nói.
"Nhìn nương nói kia, ta không nuôi nổi nàng dâu của mình sao?"
"Nàng dâu? Con người còn không có, nàng dâu từ đâu đến?" Thẩm thị một mặt hoài nghi.
"Nương, ta nói sai rồi, quên mất nơi này khác, ở phương bắc, lão bà bản thân còn gọi là nàng dâu, con của lão bà thì gọi là con dâu."
"Làm ta sợ nhảy dựng, mà đúng khác thật." Thẩm thị nói thầm một câu, quên chuyện vừa rồi.
Cơm chiều xong, Tử Tình mới lấy tảng đá ra, Tử Thọ thấy, quả nhiên vui mừng, mạt chược cũng không chơi, cầm lấy đá. Tử Tình cười nói: "Khắc một con dấu cho phụ thân trước đi, cha trước chọn, các ngươi mỗi người một khối, thừa lại ta sẽ cất. Người bán tảng đá nói đây là kê huyết thạch gì gì đó, văn nhân ở Chiết Giang đều thích dùng nó, hết mười lượng bạc đấy. Nếu người ta không cần dùng tiền gấp, hắn sẽ không bán đâu. Ta cảm thấy về sau khẳng định giá trị vật này có thể tăng lên nhiều, nên giữ lại. Coi như đây là quà tết ta tặng các ngươi."
"Cái gì? Ngươi đứa nhỏ này, tìm mười lượng bạc liền mua này mấy khối hòn đá nhỏ? Còn không bằng lần trước kia hai mươi lượng bạc, tốt xấu còn mua mấy khối đại tảng đá, này mới bao lớn? Khang Bình ngươi cũng là, không thể cái gì đều tùy vào nàng." Thẩm thị oán giận vài câu.
Tăng Thụy Tường nhìn Thẩm thị, cười nói: "Ngươi kém xa Tình nhi rồi đấy, biết hàng hơn ngươi rồi."
Tăng Thụy Tường nói xong, lấy qua một tảng đá, chiếu dưới ánh đèn nửa ngày (các nói quá, chỉ thời gian dài), màu sắc đỏ tươi, những tia màu tím quấn lại với nhau, rất vui sướng, rồi thả về chỗ cũ, nhìn thật lâu, thấy các con đều tha thiết chờ mong nhìn hắn, mới chọn một khối sắc màu sáng rõ nhất, dặn Tử Thọ khắc cẩn thận, không được lãng phí, lại cầm tảng đá cẩn thận nhìn thật lâu, nói: "Tình nhi, chỉ sợ tảng đá này có lai lịch, là vật tốt. Tiểu tam, cứ làm cho bọn nó trước đi, vi phụ (các xưng hô của cha đối với con) không nóng nảy, còn chưa nghĩ được nên khắc cái gì nữa."
"Cha, không phải ngươi sợ Tiểu tam tay nghề không tốt làm hỏng tảng đá à? Nói thẳng đi, đâu cần lấy cớ. Các ngươi chọn đi?" Tử Tình cười.
Tăng Thụy Tường ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn Tử Tình một cái, nói: "Con thì biết cái gì, vật liệu tốt thì cũng phải tìm tay nghề tốt mới tạo ra được thứ tốt, tương lai lưu truyền từ đời này sang đời khác mới là chính, để Tiểu Tam luyện tập không phải là làm hỏng à."
Mọi người nghe xong, nhanh chụp lấy tảng đá mà mình đã chọn trước, Tử Vũ thì nhờ Thẩm thị cất đi. Tử Thọ đợi nửa ngày, không có người đưa lên cửa, nói: "Không có người khắc thì ta khắc cho ta trước. Về sau các ngươi mà tìm ta cũng không khắc đâu."
Trong tay Tử Tình cũng còn 3 khối, chọn một khối tối màu nhất, đưa qua, nói: "Khắc cho tỷ tỷ trước nhứ? Lấy khối này mà luyện tập, khắc cho Khang Bình đi, hắn luôn ra ngoài, cần dùng."
Tử Phúc nói: "Tình nhi, đại ca thấy ngươi không có việc gì làm thì nên đi dạo phố đi, chắc còn có thể nhặt được thứ tốt. Vận cứt chó quá tốt (với người trung quốc thì cứt chó là vận may), lần sau đại ca đi cùng ngươi." Thẩm thị đang ngồi bên cạnh hắn may giày, tiện tay gõ đầu hắn một cái.
Nhiều ngày qua, mỗi ngày lão gia tử cùng Điền thị đều đi lại ăn cơm, chơi vui vẻ, nhanh chóng liền đến ba mươi, Điền thị thấy Lâm Khang Bình ở lại Tăng gia mừng năm mới, có chút không thích, nhưng dù sao đây không phải nhà của bà, than thở vài câu cũng thôi. Chuyện Đại Mao làm mới qua có chút thời gian, trong lòng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị còn tức giận, Điền thị cũng không dám quậy phá hung hăng, hơn nữa Lâm Khang Bình kéo về quà tặng tết, tài lực này thì Đại Mao có cởi giày cũng đuổi không kịp.
Chờ nam tử trong nhà đi tế bái trở về, Tử Phúc liền dẫn cả nhà dán câu đối, treo đèn Ⱡồ₦g, Lâm Khang Bình rất vui vẻ. Tử Tình giúp đỡ mẫu thân chuẩn bị cơm tất niên. Bởi vì năm nay có Lâm Khang Bình ở, Thẩm thị làm cơm tất niên cực kì tỉ mỉ, phong phú, Lâm Khang Bình chế biến sơ cá muối hải sâm, để Thẩm thị chưng lâu trong canh gà, hải sâm thái nhỏ sao với hành phi, mực bằm thịt heo, trên bàn cơm có hơn bốn món đồ biển, trừ canh gà, còn có một con bạch trảm kê,.
Lão gia tử ăn rất vui vẻ, nói cho tới bây giờ chưa ăn được thứ này. Điền thị nghe xong cũng cười: “Thương xuyên đến đây chỉ cảm thấy có bánh canh thịt uống là đủ rồi, hôm nay mới biết thế nào là canh ngon. Cũng nhờ phúc của cháu rể cả."
Lão gia tử ăn uống no đủ, muốn chơi vài vòng mạt chược, bởi vì là mừng năm mới, lớn nhỏ đều muốn, ai cũng chen lên ngồi bàn ςướק vị trí, không ai nhường ai, cuối cùng lão gia tử lên tiếng, trừ hắn ra, ba vị trí khác phải bốc thăm. Tử Tình thấy vừa vặn có 8 người, liền đem mạt chược bằng lim ra, Tử Hỉ cao hứng nhảy lên ôm Tử Tình: "Tỷ tỷ, ngươi thật tốt, ta rất thích ngươi."
Vì thế, ở trong sảnh đường mở hai bàn mạt chược, bốn phía đều có đèn đuốc, sáng ngời như ban ngày, Điền thị cùng Thẩm thị xem náo nhiệt, Thẩm thị lấy cam ra để cả nhà giải khát, cũng giải rượu. Điền thị thấy vậy, khuôn mặt cũng có một tia tươi cười: "Thật sự là náo nhiệt chưa từng có, lão gia tử vui mừng thật."
Đến mười một giờ, lão gia tử mới thu dọn muốn về. Lâm Khang Bình nói: "Còn có pháo hoa mang từ kinh thành về chưa kịp đốt nữa, ông bà xem đã rồi hẵng đi." Nói xong liền lấy vài hộp giấy từ kho ra, Tử Hỉ la hét muốn đích thân đốt lửa, Lâm Khang Bình nghe hắn.
Dưới pháo hoa lộng lẫy, Tử Tình thấy cả nhà đều ngửa đầu nhìn, trên mặt đầy hạnh phúc, giờ khắc này, trong lòng Tử Tình tràn ngập nhớ nhung và cảm kích, nhớ nhung người thân kiếp trước, cảm kích người nhà này cho mình an bình, và chờ đợi cho tương lại, huống chi bên cạnh mình còn có người bảo vệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc