Cuộc so tài học đường - Chương 42

Tác giả: tomoyoloving

Hạnh phúc bất ngờ
Khi ‘sao quả tạ’ đã bay ra xa khỏi Trái Đất thì cuộc sống sau này của nó liệu có thể trở lại như trước không??? Hay là …sẽ còn tồi tệ hơn nữa???
Và nếu còn có lần thứ hai, lần thứ ba, thứ tư…liệu ‘ngôi sao’ ấy có quay lại???
Sáng thứ hai,…tại trường học Noble , đùng một cái đã biến thành cái ‘lò heo quay’.

Sao mà nóng nực thế ko biết? Lại khó thở nữa? Cả sân trường, ở đâu cũng thấy bóng dáng của mấy cây quạt giấy…

Ba đứa tụi nó ngồi ở hàng ghế đầu của dãy lớp FM, phía bên kia là ‘bộ ba RM’…sáu ánh mắt nhìn nhau mỗi người một cách, riêng nó với Kim Huyền Ảnh, nhìn hắn là nó chỉ muốn xâu muốn xé hắn ra thôi.

Tại sao trên đời này lại có người ‘nhìn là chỉ muốn oánh’ mà ko cần biết lído thế này???
Nhưng… sao ngộ quá, sao trông cả ba người họ mặt y như đưa đám dzậy nè??? HÔM NAY LÀ NGÀY TỔNG KẾT CUỐI NĂM mà zzz!!! Phải cười tươi ‘như hoa’ chứ nhỉ? VÌ SẮP ĐƯỢC NGHỈ HÈ RÙI….

Mà thôimặc kệ, sao nó lại đi để ý đến mấy chuyện tào lao này thế nhỉ??? Gừh!!! Dẹp đi!!! SẮP TỚI MÀN TRAO THƯỞNG RÙI…he he he ^^~
Vừa nhắc là tới, cô Nhã ở trên sân khấu đã gọi ngay tên nó:
“Sau đây mời em Dương Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh – hai người đồng hạng nhất khối 11 với điểm trung bình 9,9….”

Ack….Ack… Cái gì? Cô Nhã nói gì mà nghe lùng bùng cái lỗ tai thế này???
O_o ĐỒNG HẠNG sao??? Hai con mắt nó mở to đến nỗi sắp rớt ra ngoài dzậy…Tên Kim Huyền Ảnh ấy đã phá tan tành kỉ lục 10 năm liền độc quyền bá chủ của nó. Xem ra bảng thành tích bên Anh của hắn ko phải giả rồi=___=

Tử Ân ngồibên thấy nó còn đang ‘nửa tỉnh nửa mê’ liền lấy tay ‘bộp’ cho nó vài phát: “Bà ngủ hả? Lên kìa”

Ây da!!! Cái con nhỏ này, đánh gì mà đau khi*p, chứng tỏ nó ko phải đang nằm mơ. Nó quay phắc sang tên Kim Huyền Ảnh, định xem phản ứng của hắn thế nào ai dè hắn đã đi một mạch lên sân khấu rồi, vẫn cái bộ mặt đáng ghét ấy nhưng còn nụ cười chếch bên trái thì lại có duyên kinh khủng…làm rung động biết bao trái tim mấy ‘bé fan’ bên dưới. Tên này lắm trò thật!!!
Nhưng ta đây nào có thua ai…đến lượt ta lên đây!!!

Nó điều chỉnh lại bộ đồng phục, lau mồ hôi nãy giờ vẫn chảy ‘ròng ròng’ …hít một hơi thật sâu để trấn tỉnh cơn sốc vừa nãy rồi thong thả bước đi như ‘siêu mẫu’ về phía sân khấu.
Vừa đi nó vừa ráng tranh thủ liếc mắt xuống nhìn quanh các ‘fan’. Chỉ trongvài giây tích tắc, ánh mắt đẹp tựa như hàng vạn ngôi sao của nó đã ‘hút hồn’ hết thảy mọi người.Tiếng chụp hình lách tách vẫn ko ngừng vang lên. Một cơn gió nhỏ cũng phải ‘lén’ tìm đến đùa với những lọn tóc gợn như làn sóng. Hô hô hô!!! Thế mới đúng chứ!!!
Cô Nhã trao hai phần quà to tổ chảng kèm theo tiền thưởng và một bằng khen, nó mỉm cười dịu dàng đón lấy. Cô Nhã cười lại với nó tỏ vẻ hài lòng.
Xong, đột nhiên cô Nhã dí sát vào tai nó nói ‘hết sức’ nhỏ nhằm ko để cho tên kế bên nghe được:
“Đừng để mãi trong lòng, cơ hội để nói điều ấy ko phải lúc nào cũng có”

Hả???
“Ơ…dạ” Mặt nó đơ ra… Cô nói thế là sao nhỉ?…điều ấy là điều gì? Gì mà cơ hội này cơ hội nọ….càng nghĩ càng khó hiểu.

Nó và Kim Huyền Ảnh đứng’làm kiểu’ một lúc lâu để cho tiếng vỗ tay như sấm ở phía dưới tắt dần rồi mới về lại vị trí.
Vừa ngồi xuống ghế, hai bà bạn của nó đã chộp lấy ngay hai phần quà T.T, nó cũng ko thèm để ý…trong lòng nó bây giờ cứ nghĩ đi nghĩ mãi cái câu nói khó hiểu của cô Nhã. Cô muốn ám chỉ điều gì nhỉ?

Cứ thế cho đến khi buổi lễ kết thúc, nó vẫn giữ nguyên bộ mặt suy tư như dzậy mà đi về nhà, ko quên chào tạm biệt hai bà bạn chí cốt. Thế là 1 năm học đã kết thúc nhưng trận chiến của nó và Kim Huyền Ảnh vẫn chưa kết thúc, “ta sẽ đợi mi năm sau, nhất định ta phải thắng mi mới được”
Trên xe, anh Khanh cười vui vẻ với nó:
“Ko biết nghỉ hè năm nay tiểu thư định đi du lịch ở đâu đây? Để tôi chuẩn bị”

“…Ờ…giờ em chưa nghĩ ra”
=___= nói thật thì nó ko có ý định sẽ đi đâu hết, nó chỉmuốn dành trọn kỳ nghỉ hè để đi chơi với ‘ai đó’ thôi. Đối thủ thì là đối thủ nhưng đi chơi chung chắc cũng được chứ.

Bỗng cái câu nói của cô Nhã lại vang lên bên tai nó, vẫn ko thể nào nghĩ ra điều ‘ấy’ là gì, nó bèn đánh liều hỏi anh Khanh, từ hồi não hồi nào anh luôn được mệnh danh là chuyên gia tâm lí mà.
Ai ngờ nhanh như chớp nó đã có đáp án, anh nói:
“Coi dzậy chứ tiểu thư còn ngây thơ quá, ko lẽ tiểu thư chưa có cảm giác ‘tim đập chân run’ với ai sao?”
“Hả?”
Ơ …Tim đập…thì có, ủa mà lúc nào nó chả đập…Còn chân run hả, hình như ko phải chỉ có mỗi chân run mà nguyên cả người nó đều run mới đúng, như bây giờ đang ngồi trên xe dzậy, hơi của máy lạnh trong xe làm nó run lên bần bật.
“Thôi…anh nói còn khó hiểu hơn cả cô Nhãnữa”

“Ưm…dzậy tiểu thư cứ từ từ mà suy nghĩ nhé, tôi chỉ nói thế thôi”
Thế này là sao, một câu nói qua tay hai người càng ngày càng phức tạp và khó hiểu.
………………………………
Tối hôm đó, mọi người trong nhà đều đang tụ tập lại để bàn tính xem kì nghỉ hè này ko biết tiểu thư họ sẽ đi đâu, có người dự đoán là Newyork, có người thì là Paris,….tại sao họ lại hào hứng với cái chủ đề này thế nhỉ??

Nó nằm trong phòng ngủ, cảm giác thật là vui sướng khi đã vứt xong cái ‘của nợ’ đeo dai đăng đẳng cả 1 năm trời – đó là một chồng núi bài tập. Ha ha ha…từ nay ta có thể ngủ yên giấc rùi.

Tít tít…có tin nhắn mới.
Là Kim Huyền Ảnh.
Hừm, tên này, chưa gì mới bắt đầu nghỉ hè thôi hắn đã muốn rủ nó đichơi rồi!!! Hê hê, đừng mơ nhé!!!
Nhưng khi nó mở tin nhắn ra và đọc thì nụ cười trên môi liền vụt tắt.

Thình thịch…..thình thịch….
Tim nó đang đập…đập rất nhanh
Tay chân đang run lên đến nỗi ko cầm vững chiếc điện thoại
Bịch!!!

Chiếc điện thoại kèm theo dòng tin nhắn của Kim Huyền Ảnh rơi xuống
Nó cảm thấy sống mũi hơi nhức nhói, đôi mắt hơi mơ màng và ứa nước.
Chuyện này là sao???
Bye…………………………ư???
Có rất nhiều điều muốn nói nhưng ko thể nói ngay bây giờ
Có lẽ anh sợ mình sẽ bị…đau thêm lần nữa
Anh sẽ giấu kín chúng cho đến khi em xác định rõ ‘điều ấy’
Đến lúc đó anh sẽ quay trở lại

Bye…………………………..
Kim Huyền Ảnh
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc