Cuộc so tài học đường - Chương 33

Tác giả: tomoyoloving

Cứ tưởng càng đi sâu ánh sáng sẽ hẹp dần, ai dè…ở dưới lòng đất này lại có một căn phòng cỡ lớn tràn đầy ánh sáng….chúng khiếncho Kim Huyền Ảnh phải hoa hết cả mắt…
Có lẽ hắn đã dự đoán được cái bí mật ấy là gì??? Nhưng đến đây rồi, thì cái dự đoán ấy như bị gió thổi tung lên hết, ko còn một mảnh nào còn sót lại…nói đúng hơn là chúng hoàn toàn sai bét…

Một căn phòng tương đối sạch sẽ hơn cái căn nhà trên nó, mặt dù ánh sáng ko phản chiếu qua các khung cửa sổ nhưng chúng có từ những chiếc máy phát sáng nhân tạo hiện đại…

Cạch…
“Ôi trời!”

Hắn vừa chạm phải một vật gì đó…nhìn kỹ hóa ra là một chiếc máy quay phim đặt sát ngay vách tường…

Kế bên đó là một kệ đầy sách…những tờ tạp chí điện ảnh với những ngôi sao trẻ đầy triển vọng của năm, những cuốn băng ghi hình của họ, có những cuốn băng hậu trường Hollywood…và còn nhiều thứ lặt vặt liên quan đến nghệ thuật…

Tự nhiên trong hắn nảy lên cái ý nghĩ khiến hắn phải bật cười thành tiếng:
“Thì ra là dzậy…-.-…”
Quay trở lại với hiện tại…

Tất cả bây giờ là tám người đang ngồi xung quanh một chiếc bàn rộng lớn, trên bàn trải một chiếc khăn trắng tinh thoang thoảng mùi hương của các loại hoa hồng…
Không khí trở nên dễ chịu hẳn, tâm trạng con người cũng thoải mái hơn…họ nói chuyện tự nhiên và thân thiện đến bất ngờ…
“Trời ơi! Hóa ra chú là đạo diễn hả???”

“Phim kinh dị nữa mới ác chứ!!! O,O”
“Chú làm ghê quá đi mất!”
“Tụi cháu chạy đến bỏ cả dép đây này!”

“Đến giờ mà vẫn còn nổi da gà ấy…T.T”
“…”
Hai bà bạn Ái Tử Ân và La Tố Tố thi nhau nói chí chóe, người này chưa nói xong người kia đã nhảy vào tiếp chuyện,…
Nó nhớ ngày thường đi chơi chung hai bả ít nói lắm mà, chỉ lo ngắm nhìn mấy tên ‘đẹp giai’ thôi, xong lại ngồi đó mà mơ mộng viễn vông …. chả biết sao hôm nay được gặp cái chủ đề ‘cực hot’ này, họ lại có hứng đến thế nhỉ???… nó muốn ngăn lại cũng ko được-.-…

Mãi cho đến khi hai tên Hứa Gia Lạc và Lâm Dĩ Kì cùng tằng hắng giọng, hai bà bạn của nó mới bớt nói được chút ít…ôi **+**n!!!

Giờ thì nó có thể mở miệng được rồi…Nó quay sang hỏi chú Ngoạn trong khi ánh mắt lại quét xẹt qua tên kế bên-Kim Huyền Ảnh:
“Dzậy là sau khi chú đi về thì phát hiện ra Kim Huyền Ảnh đang ở dưới đó à???”

Chú Ngoạn mỉm cười với nó, lòng đầy tự hào:
“Đúng dzậy, sau đó thì cháu cũng biết rùi đấy…anh bạn này rất thông minh phải ko?”

“Cậu ta chỉ nhìn thấy một góc nhỏ trong phònglàm việc của chú thôi mà đã biết hết tất cả mọi diễn biến”
“Hơ…đúng là…thông – minh thiệt !”

Sặc…nó nói một cách miễn cưỡng, ko biết chú này nghĩ gì mà nói hắn ta thông minh…Chứng cứ rành rành ra đấy có tên ngốc nào mà chả biết…Nếu lúc đó người ở dưới căn phòng ấy là nó thì nó cũng đoán ra được dzậy??? Chẳng qua là hắn ta hên thôi…đâu cần phóng đại lên thế chứ!!!
“Kim Huyền Ảnh…cậu đúng là rất – giỏi !” Nó nghiến từng chữ nói với hắn, hai con mắt mún lọt ra ngoài dzậy…

“Ồ…Quá khen! Quá khen!!!” Hiểu ý, hắn nhe cái hàm răng trắng tinh ra cười đắc ý…
Thấy hai ánh mắt ***ng nhau hơi bị lâu, mọi người ai nấy đều căng thẳng nhìn….Ko một ai lên tiếng, Tố Tố thì cắn chặt nguyên ngón tay của nhỏ…
Bỗng câu nói của KỳThiên Văn như cắt đứt sợi dây vô hình nối giữa nó và Kim Huyền Ảnh:
“Tại sao chú lại chọn nơi này để quay phim???”

Trời!!!
Sau khi nghe cậu ấy hỏi xong, tất cả mọi người như mún té ngửa…đến nó và Kim Huyền Ảnh cũng phải ngây người ra…-.-…Thế mà mọi người cứ tưởng cậu ấy sắp tuyên bố điều gì quan trọng lắm chứ…Nhưng dù gì, cậu ấy cũng đã giúp nó trở về với vị trí của mình, ko dán con mắt vào Kim Huyền Ảnh nữa…
Chú Ngoạn thấy tình hình đã ổn, thở phào một cái rồi trả lời:

“Thật ra đây là phim trường riêng chú đã xây lâu lắm rồi, tất cả mọi người ban đêm đều vào đây làm việc…có điều do kinh nghiệm chưa đủ nên những bộ phim trước đây ko được mọi người ủng hộ lắm…”

“Vài ngày trước trong lúc đang dựng cảnh thử nghiệm cho bộ phim sắp tới thì gặp mấy đứa…đột nhiên thấy có ý tưởng mới nên dùng mấy đứa diễn thử lun”
“Nhưng sau đó thì cậu bạn của mấy đứa phát hiện ra ‘âm mưu’ của chú rồi…tiếc thật đấy!”
…………
Hu hu hu
Tiếc ư??? Riêng nó đây thì chả thấy tiếc tẹo nào, nếu tên Kim Huyền Ảnh mà ko phát hiện ra sớm thì có ngày nó bị đau tim cho đến ૮ɦếƭ mất…
Nhưng có điều…
“Đáng lẽ sau khi phát hiện ra rồi, chú cũng định thả bọn cháu ra…nhưng cậu bạn Kim Huyền Ảnh lại đưa ra một ý tưởng khác góp thêm phần thú vị cho bộ phim của chú…”
“Có phải chú đang nói đến nhân vật nữ bị lạc trong rừng hoang?”

@.@ ỌC….
Trời!!! Đang chăm chú nghe chú Ngoạn ‘thuyết trình’ về bộ phim thì cái câu hỏi của Hứa Gia Lạc như đá xoáy vào nỗi đau ‘bị lãng quên’ của nó…
“Ồ…Hok lẽ đó là Mỹ Lan sao?”

“A…Đúng rùi!! Tụi mình tìm được Mỹ Lan nằm giữa khu rừng mà”
“…Lúc đó trông Mỹ Lan tàn tạ đến mức nhém xíu hok nhận ra lun”
“…Cõng cô ta về mệt gần ૮ɦếƭ à…”
“…”
TT.TT

Oh my god!!!
Có lộn ko dzậy trời!!!
Nó chính là nhân vật nữ bị lạc trong rừng hoang sao???
Cái ý tưởng được xem là góp thêm phần thú vị chobộ phim của chú ấy đây đó hả…???
Tên Kim Huyền Ảnh khốn kiếp này, mi dám chơi khâm ta…..

Nó như bị bốc hỏa đến nơi, người nóng lên hừng hực, tay tạo thành nắm đấm, đôi mắt dần đầy sát khí….răng nghiến chặt đến nỗi sắp cắn trúng lưỡi….
Trạng thái của nó thay đổi 360 độ….khiến mấy tên nãy giờ mồm cứ oác oác như gà bị mất ổ phải ngậm chặt lại…
“Cậu…Kim – Huyền – Ảnh…. Cậu ૮ɦếƭ chắc rồi!!!”
Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời
Nhắm mắt lại…nó cảm giác như mình đang bay
Bay đến một nơi thật đẹp, tựa như là ‘bồng lai tiên cảnh’…
Ở đó, những nàng tiên tung tăng nhảy múa…
Hàng vạn đóa hoa tỏa ngát hương thơm…

Ôi! Những thiên sứ với đôi cánh trắng…
Xung quanh tỏa ánh hào quang rực rỡ…
Thiên sứ nào cũng nở một nụ cười dễ thương…

Làm cho tâm hồn ta càng thêm bay bỗng…

Binh!!!
Một âm thanh chói tai vang lên trên cánh cửa ra vào của lớp học khiến chúng bị bật tung…
Ba cái bóng to cao vạm vỡ hừng hực khí thế bước vào lớp…
Ôi! Giấc mơ tuyệt đẹp chưa có hồi kết của nó đã bị đập nát tan tành…

Tên nào??? Tên nào dám làm chuyện này??? Ta đây ko ‘phanh thây xẻ thịt’ mi ra mớilà lạ!!!
Trong lúc nó đang nghiến răng ken két nguyền rủa….Bỗng từ đâu mấy đứa nữ sinh trong lớp nhốn nháo cả lên, chạy ùa ra ngoài xem những ‘vị khách’ vừa viếng thăm lớp nó…ánh mắt tràn đầy hạnh phúc…

Hừm! Khỏi cần nhìn nó cũng biết…chắc toàn mấy tên khỉ ngố rãnh rỗi ko có chuyện gì làm qua đây tán gái đây mà!! Có đứa nào ngốc mới mò ra xem tụi bây, thật là mất mặt quá đi!!!

Nghĩ thế, nó tiếp tục gục mặt xuống bàn chuẩn bị ngủ tiếp…Nhưng sau đó lại bị bàn tay ai đó lôi bật dậy, một giọng cười quái đản vang bên tai:
“Hê hê…Mỹ Lan! Ra đây xem ai đến này!”
Hai bà bạn Ái Tử Ân và La Tố Tố cùng nhau chạy đến bên nó, nhất quyết lôi nó ra khỏi cái bàn ‘ngủ’ cho bằng được, trong khi nó thì chỉ muốn chôn chân ở đó thôi…mấy ngày qua nó đãmệt mỏi với cái nơi quỷ quái kia lắm rồi!!!

“Tui ko đi đâu” Nó chống cự quyết liệt, hai tay ôm chặt cạnh bàn.

“Thôi đi mà, hiếm lắm mới có ‘giai đẹp’ ghé thăm…bà đừng làm bộ làm tịch nữa!”
Ặc…cái con Tử Ân này, nhỏ tưởng ai cũng ‘mê giai’ giống nhỏ sao??? Bà ‘té’ đi!!! Nó nhất quyết ko làm mất phẩm giá của con gái.
Nhưng khổ nỗi… với sức mạnh ‘vô song’ của Tử Ân và Tố Tố, nó đành chịu thua…Hai đứa nó đã ‘thuyết phục’ được ‘đệ nhất mĩ nữ’ của trường Noble ra xem mặt những ‘vị khách’ mới đến…

Với cái mặt mới tỉnh sau một chuyến đi du ngoạn chốn ‘bồng lai’, hai chân của nó lạng lách qua từng đám nữ sinh một cách khốn khổ…
Để rồi, đứng trước mặt nó là một gương mặt… ‘nhìn là mún ói’…
“Oẹ…”

“Ý…MỹLan…công chúa Mỹ Lan…”
Tên khỉ này vừa nhìn thấy nó, hai mắt bỗng sáng rực, ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt nó…sau đó vỗ tay nhảy cẩng lên sung sướng.
T.T

Trời!! Nó như mún ngất xỉu tại chỗ…hóa ra là một tên bê đê…cái tên mà làm cho bao ánh mắt của nữ sinh tràn ngập hạnh phúc đây sao???
“Ủa? Sao kì dzậy?” Tố Tố mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, sau đó lè lưỡi ko hiểu gì.

Tử Ân cũng chả tốt hơn là mấy, nhỏ làm động tác để tay lên trán, cái đầu quay mòng mòng như mún xỉu đến nơi.
Ba đứa tụi nó đứng im như tượng, mặt thộn ra một đống cho đến khi cái tên khỉ ngố bê đê đó bị ai xô ra chỗ khác, nhường chỗ cho những ‘vị khách thật sự’ thì tụi nó mới hoàn hồn trở lại.

Mới đây vài giây, nó còn ngẩn tò te với một bé ‘fan’ – mặc dù hơi sốcvì dung mạo ‘khác người’ nhưng đó chỉ là cơn chấn động nhẹ còn bây giờ mới thật sự là cơn chấn động mạnh, chúng khiến cho cái căn phòng này sắp bị bùng nổ đến nơi bởi những tiếng gào rú khủng khiếp của đám nữ sinh.
“Ý…nhầm rồi, hồi nãy nhầm…hơ hơ!!!”
“Đây mới thật sự là ‘vị khách’ mà chúng ta mong đợi”

Tử Ân và Tố Tố thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên ánh mắt sáng như sao, nhắm thẳng hai trong ba ‘vị khách’ mà tiến, ko quên nở một nụ cười rộng đến tận mang tai.
Oái!! Hai đứa này, dám ‘bỏ bạn theo giai’ á… mấy bà xem tui là gì hả??? Gừm!!!
Ức quá! Ức quá! Đầu nó như sắp bốc khói đến nơi…
Cái tên Kim Huyền Ảnh khốn kiếp kia! Sao chỗ nào mi xuất hiện là y như rằng ta đây bị ném vô sọt rác dzậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc