Cuộc so tài học đường - Chương 29

Tác giả: tomoyoloving

Bọn chúng đưa tụi nó vào bên trong căn nhà duy nhất trong khu rừng rậm, một ngôi nhà hoang, đầy vết bụi bẩn, tường đầy mạng nhện, trên sàn còn vươn vãi vài đống phân gián, phânchuột, bốc mùi ‘khủng khiếp’….Đây mà cũng được gọi là nhà sao…một ngôi nhà dành cho ma ở thì có…
Bịch….

Oái…
Bọn chúng quăng tụi nó như quăng bịt muối, nằm la ó trên sàn nhà…Kim Huyền Ảnh dường như đã tỉnh ngủ, nhìn bộ dạng hắn ngạc nhiên hết sức khi phát hiện mình ‘đang ở đâu’, mặt hắn nhăn như mặt khỉ, mũi ‘kêu’ khẹt khẹt…thật là khôi hài…Nhìn qua Kỳ Thiên Văn, anh ta vẫn im như ૮ɦếƭ…
Nó định toang hỏi cái tên râu ria kia định làm gì tụi nó thì hắn đã quay sang đám thuộc hạ nói rõ to:
“Bọn chúng đã biết bí mật của chúng ta…hãy mau đi bắt bọn chúng về đây ngay”

“Khi nào bắt được đầy đủ ta sẽ xử luôn một thể”

“Dạ, đại ca…”

“…” Thịnh thịch….thình thịch….
Oh my god, dây thần kinh của nó căng như sợi dây đàn…Nó quay sang nhìn Kim Huyền Ảnh, ***ng phải ánh mắt ‘sáng bừng sức sống’ của hắn…dzậy là họ chưa bị bắt…Cầu mong họ sẽ đến cứu tụi nó…

Tên Dương Minh Phương kia…coi như đây là cơ hội chuộc tội cuối cùng của nhà ngươi..xem như ta đây đã từ bi lắm hỉ xả rồi…”hãy cố mà hoàn thành cho tốt đấy nhé!”

Nhớ lại một thời anh hùng lẫm liệt của tên anh họ Dương Minh Phương, với triết lí sống cao cả “suốt đời đi tìm gái đẹp” thì đây là nhiệm vụ hết sức khó khăn cho hắn đây….
Nó cũng ko dám tin mình sẽ thắng trong vụ cá cược này là bao nhiêu, giữa việc hắn sẽ quay lại hay ko…nhưng với những người bạn còn lại của nó thì có thể tin tưởng được…
———————–
Sau 1 tiếng đồng hồ trôi qua…
2 tiếng….
Thêm 1 tiếng nữa…

Sự chờ đợi ngoài sức chịu đựng của nó, đặc biệt là trong tình trạng mắt gần như khép kín…
Và khi….từngkhe sáng yếu ớt bắt đầu lộ diện…….nó đã đánh một giấc ngon lành…

“Này, cẩn thận chứ!”
“Cô ấy mà tỉnh dậy lúc này thì mệt à”
“Biết rồi, ko cần cậu nhắc đâu”
……..
-.-Sột soạt…sột soạt…
……..

Nó nằm im, nghe bên tai những tiếng động lạ kèm theo là giọng nói của ai đó…Nhưng là ai chứ???
Nó muốn mở mắt ngay tức khắc nhưng không hiểu sao chúng chẳng nghe lời, bọn này cũng muốn phản chủ sao=.=!!! Đáng ghét thật !!!……Vậy là nó lại chìm trong giấc ngủ mà tưởng chừng như ‘ngàn thu’…
…….

“Thế nhé! Một kế hoạch thật hoàn hảo”
“Về những cái ૮ɦếƭ bí ẩn”
“Hay là những cậu thanh niên trẻ ko có đầu óc”
“Thôi…Việc xử lí chúng hãy để sau, bây giờ mới là bướckhởi đầu”. Giọng một ngườiđàn ông áp đảo tất cả.
“Cái gì? Làm lại sao?”
“Chính xác đấy…anh bạn à…”. Ông ta cười hớn hở trước cái câu nói mà theo nó là ngớ ngẩn.
…….
Roẹt…Roẹt…
……
Lại một lần nữa, những âm thanh lạ lùng đã đánh thức giấc ngủ của nó tập hai. Nhưng lần này, mắt của nó ko còn nặng như đeo chì nữa, mà mở to như áo ộpO.O
Trời đã sáng từ lúc nào ko hay, trong khu rừng đã bao phủ đầy ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua những tán lá vàng dường như sắp lìa khỏi cành…Tự nhiên trong nó dậy lên một ý nghĩ ” Kể ra nơi này cũng đâu đến nỗi tệ” khi quan sát cảnh vật xung quanh rõ như ban ngày thế này, ừ thì đúng là vậy mà…

Nhưng tên của nơi này là gì nhỉ? Chắc là một cái tên mang vẻ hoang dại và đầy bí ẩn giống như những gìchứa trong nó chăng?
Wow…đôi lúc nó tự nghĩ tâm hồn mình thơ mộng như tranh vẽ ấy nhỉ…ha ha ha…

Trong lúc đầu óc nó đang quay cuồng trong sự tưởng tượng phong phú thì một con dao ghim chặt một mẫu giấy nhỏ bỗng dưng xuất hiện và đập ngay vào mắt nó. Những dòng chữ ghi trên đó như nhắc cho nó nhớ đến một sự việc kinh khủng: Lãnh địa của quỷ.
“Trời ơi! Đây đâu phải là mơ…Cái nơi ૮ɦếƭ tiệt gắn với cái tên ૮ɦếƭ tiệt, đáng nguyền rủa ấy…”

Mắt nó như muốn lọt ra ngoài trong sự kinh ngạc tột độ…

Ngôi nhà hoang tàn đổ nát vừa mới chợp mắt hôm qua thôi nay đã ko còn nữa…cộng thêm sự biến mất ko dấu tích của hai tên mà giờ đây theo nó nghĩ là ‘hero’.
Trong chốc lát, hàng loạt những thước phim kinh dị quét xẹt qua nó khiến nó rùng mình.Nó bần thần cả người, ngồi sụp xuống dưới một gốc cây gần như trụilá, ôm chặt hai đầu gối với hai bàn tay run run và muốn….khóc.

Nhưng lại một lần nữa, chúng vẫn ko nghe lời người chủ có thể được xem là ‘vô dụng’ như nó trong lúc này, muốn khóc nhưng chả có tí nước mắt nào rơi ra thì chẳng phải là khóc dối sao???O.O

Khóc vì sợ…chứ ko phải vì ‘thương’…Ko đúng! Nó muốn…khóc là vì cả hai cơ.
Như vậy thì càng thêm hổ thẹn với ‘hai linh hồn ấy’…Hức…hức…

Thật đáng thương thay họ đã phải hi sinh vì muốn cứu lấy nó, nó đúng thật là vô dụng mà…

Trong lúc gây go nhất, trong lúc họ đang quyết tử với mấy tên ‘người quỷ bất phân’ ấy thì nó lại nằm lăn cù ra đất mà ngủ…Thật là ko ra thể thống gì nữa…
Thật là thê thảm,…chúng sẽ làm gì với họ? Trời ơi…những hành động dã man ấy nó cũng có thểnhìn ra…Thế nào chúng cũng ‘lóc thịt quăng xương’ xuống hố như hôm bữa bọn nó vừa phát hiện…

Hu hu hu….Như thế thì làm sao được chứ??? Bởi nó chỉ vừa mới cảm nhận được một chút tình thương và sự ấm áp của “một” người con…trai thôi…Ông trời thật là bất công quá đi mất!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc