Cuộc so tài học đường - Chương 13

Tác giả: tomoyoloving

Ta đây bất khả chiến bại, là thiên hạ đệ nhất, tài năng găm đầy mình thế mà lại phải chịu trận như thế sao???
O.Obinh…bi sao???

O.Obinh…binh…binh…Nó cảm thấy đầu nó sắp sửa nổ tung đến nơi ‘rùi’…nhớ kĩ lại nào,…

Mặt nó càng lúc càng nhăn nhó dễ sợ, gần như 1 phút trôi qua…Kim Huyền Ảnh vẫn chưa bấm chuông, có lẽ hắn cũng đang ngậm cà na giống nó chăng?

HƠ HƠ HƠ HƠ, thì ra mi cũng chỉ có thế.

Uả, hắn đang làm cái gì thế nhỉ?…giờ này mà hắn còn tâm trí hát với chả hò sao?…suy nghĩ ko ra ‘rùi’ hóa điên ‘lun’ chắc?
Hắn hát rất nhỏ, bài hát dường như chỉ dành riêng cho nó…

/> Đó là bài ‘Tonight’ của BigBang…hắn biết hát tiếng hàn sao? Kinh ngạc thật đấy! Nhưng mà bài hát đó có liên quan gì đến câu hỏi đó chứ! Tên này điên thật!

BigBang…BigBang…BigBang…đó cũng là nhóm nhạc yêu thích nhất của nó.

Nó ngậm hai từ này gần như hết bài hát…Bỗng mắt nó sáng lên đột ngột,…nó đã nhớ ra được điều gì đó…câu trả lời…
Nó vội bấm chuông ngay tức khắc, ko kịp suy nghĩ gì nhiều.

“Ồ, sau một hồi lâu, cuối cùng bạn Dương Mỹ Lan đã bấm chuông”
Sau lời nói của tên MC, tiếng vỗ tay lại rộ lên trên sân trường…
Hộc…hộc…tim lại đập mạnh nữa rồi.

Kim Huyền Ảnh, hắn lại nhìn nó cười, tại sao?
“Mời bạn trả lời câu hỏi”

“A” Nó đang loay hoay suy nghĩ, ko thể tin vào chuyện này, hắn đã nhường nó sao?
Nụcười lạnh lẽo quá…cảm giác khó chịu quá…

“Vâng …chính là vụ nổ BigBang..v.v…”
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
“Các bạn thân mến, vòng thi thứ hai đã có kết quả…người thắng cuộc là bạn Dương Mỹ Lan…”
HOAN HÔ….HOAN HÔ…
HAY LẮM!!

Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ trên sân trường…đã kết thúc tất cả…

Nó đã thắng…nhưng mà…tại sao nó lại ko thấy vui…Kim Huyền Ảnh, hắn đi đâu ‘rùi’??? Sau cuộc đấu, dường như hắn đã bốc hơi khỏi đây vậy…

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
“Mỹ Lan, bà tuyệt lắm!!”

“ÔI Mỹ Lan!”
Vừa vào bên trong khán đài, Tử Ân và Tố Tố đã chạy lại chỗ nó ngay, coi bộ tụi nó đã tỉnh táo hẳn sau vòng thi dài dăng dẳng của nó…

“Haizz…” Nó thở dài, trong lòng nặng trĩu, như thể nó đang đeo một quảtạ nặng hàng nghìn tấn ấy…
Tố Tố ấn nó xuống bộ sa-lông rồi nhỏ xoa P0'p đều đặn các cơ cho nó, trông nhỏ phấn khởi thấy rõ:
“Ko ngờ IQ của tên Kim Huyền Ảnh cũng ghê gớm thật, bà chỉ hơn hắn mỗi một câu…thui kệ, một câu đủ thắng ‘rùi’, hô hô…”

“Thật ra thì…”

“Mỹ Lan àk, bà yên tâm đi, vòng thi thứ ba tui thắng tên Hứa Gia Lạc là cái chắc…chúng ta sẽ được tham dự đấu trường ‘magic’…yeah, cố lên!!”

Nó rất ‘mún’ kể cho hai bà bạn nghe …nhưng chưa kịp nói thì Tử Ân đã nhảy vào chặn họng nó.

Đầu óc nó quay mòng mòng, hình ảnh của Kim Huyền Ảnh…cứ hiện lên trong đầu nó, tại sao hắn lại làm thế? Hắn đã biết đáp án ngay từ đầu nhưng lại cố tìm cách gợi ý cho nó…thật ra chiến thắng này ko phải của nó…nó là người bại trận…mọi người, tất cả mọi người, ko ai biết chuyện gì đã xảy ra lúc đó…

Nó ‘mún’ đi tìm Kim Huyền Ảnh hỏi cho ra lẽ, nó ko ‘mún’ chiến thắng như thế, nó ‘mún’ đánh bại hắn với tài năng thật sự của mình, nó ko chấp nhận sự thương hại của hắn…
Vừa dứt ý nghĩ, nó đã vụt chạy ra ngoài sân trường, ra khỏi cái sân khấu đang diễn ra vòng thi thứ ba, ra khỏi đám đông đang la hét điên cuồng…nó ‘mún’ gặp Kim Huyền Ảnh, hắn đã đi đâu ‘rùi’??
Thật ko hiểu cảm giác lúc này của nó có ý nghĩa gì?…
Dường như mọi người đều bị lây nhiễm tâm trạng của nó, trông ai cũng buồn rười rượi, đang miên man suy nghĩ điều gì đó vô cùng phức tạp, ko ai để ý ai, cứ mặc xác đi…người cứ như vô hồn, va vào nó ko một lời xin lỗi…tức tối thật, trên đời này có loại người như thế sao???
Chỉ vì tên Kim Huyền Ảnh mà nó đã bỏ ra ngoài này, dưới trời nắng chang chang đầm đìa mồ hôi, trông nó thảm thương hơn bao giờ hết… ‘ta thề nếu ta mà tìm được mi, ta ko phanh thây mi ra mới lạ’..hừh…
“Xin chào”

“Hả?”

Một chiếc xe màu đen đột nhiên dừng lại chắn đường nó, một đám người trong đó bước ra, trên tay họ cầm đủ loại VK…chuyện gì đây???

Một nữ sinh xinh đẹp hiền lành như nó chưa bao giờ gây thù oán với ai, sao bây giờ lại có cả đám du côn đến tìm nó tính xổ thế này? Nhìn mặt tên nào cũng đầy mùi sát khí…

“Cô em là Dương Mỹ Lan phải ko?”
Tên đầu trọc mặc áothun ba lỗ săm soi nó từ trên xuống dưới ‘rùi’ buông ra một câu, nó nghe sởn cả gai ốc…
Nó định co giò tẩu thoát nhưng khổ thay tất cả lối đi đã bị tụi nó chặn hết…oh my god!Who can help**+**???

“Anh hỏi lại lần nữa, cô em có phải là Dương Mỹ Lan ko?” Tên đầu trọc lại lên tiếng…giọng hơi tức giận…
Huhuhuhuhu…૮ɦếƭ ‘rùi’, sao ko có ai ở đây hết vậy trời!!

Nhìn kỹ xung quanh, một nơi lạ hoắc…,một con hẻm vắng tanh, ko một bóng người,… trong khi nó đi tìm tên Kim Huyền Ảnh, ko hiểu sao nó lại đi đến nơi khỉ ho cò gáy này.. ko khí thật ngột ngạt.
Nó nhìn lại tên đầu trọc ‘rùi’ nở nụ cười tuyệt chiêu thường ngày, mong rằng hắn sẽ ko nỡ xuống tay với một giai nhân đẹp nhất quả đất như nó…
“Ko phải…mấy anh tìm nhầm người ‘rùi’”

“Thật ko?”
“Đương nhiên là thật” Nó nói còn nhanh hơn điện giật.

“Anh ko tin.”
“Sao?”

Tên này ranh ma quá,..nhưng vẫn ko xứng làm đối thủ của nó đâu…được thôi, ta sẽ đấutrí với mi.
‘”Wake up in the morning feeling like P Diddy
(Hey, what up girl?)

Put my glasses on, Im out the door – Im gonna hit this city (Lets go)
Before I leave, brush my teeth with a bottle of Jack

Cause when I leave for the night, I aint**+**ing back…”‘

૮ɦếƭ thật!! Tự dưng điện thoại trong túi áo nó lại kêu lên, nó hoảng cả hồn vía…tên đầu trọc nhìn nó ra ý thách nó nghe máy…
Là số của Tử Ân…má ơi!!
Nó đánh liều, dù gì thì nó cũng ko ra khỏi đây được:

“Alô, bà mau…”

PẶC…
Á!! Tên khốn kiếp, hắn đã giựt cái điện thoại của nó…hắn nhìn nó cười gian gian…nói đoạn hắn bật loa ngoài lên…Nguy ‘rùi’…
Giọng của Tử Ân vang lên trong loa:

“Mỹ Lan à, bà đi đâu dzậy? Tui đã thắng tên Hứa Gia Lạc ‘rùi’, bà mau về trường đi!!”

Huhuhuhu…trời ơi!! Sớm ko gọi, muộn ko gọi…sao bà lại canh ngay thời điểm ‘sinh tử’ của tuimà gọi chứ!! Bà hại tui thê thảm ‘rùi’…

Tít tít tít…
Hắn tắt máy, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, trong khi đó Mỹ Lan mặt cắt ko còn một hột máu…

Bọn chúng đổ sô về phía nó như vừa thấy một miếng mồi ngon, nó cố gắng chạy, luồn lách qua bọn chúng nhưng ko thể được, bọn chúng quá đông…
“Các người làm gì dzậy? Mau thả tôi ra!!”

“Im lặng nào, cô em. Bọn này sẽ tiếp đãi tận tình cho cô em.”

Mấy thằng đàn em của tên trọc cầm đầu tuân theo mệnh lệnh đại ca tụi nó, trói tay chân Mỹ Lan ‘rùi’ khiêng nó lên xe…Nó lấy hết sức bình sinh rống lên…cầu cứu…nhưng tụi nó đã kịp ‘thưởng’ cho nó một ngụm khăn…OÁI…
“ôi ẽ êu apa ôi ỏ ù ác ười ì ội ắt óc ó!” ( tôi sẽ kêu papa tôi bỏ tù các người vì tội bắt cóc đó! )

HAHAHAHA…Bọnchúng ko ai bận tâm đến lời cảnh báo của nó mà cứ ‘nhắm mắt nhắm mũi’ lao đi vù vù…thật quá lắm rồi!

Bọn bây dám xem thường ngọc nữ trường Noble ta đây rõ là tới số, ngày ‘tử’ của bọn bây sắp đến ‘rùi’ đấy!!
Nhưng mà…cha mẹ ơi…có ai đó cứu con ra khỏi đây ko???

Tụi bây định đưa ta đi đâu dzậy? HU hu hu hu…con đường này…con đường này sao lại…huhu..bọn chúng đang đi ra khỏi thành phố, ko xong ‘rùi’…nơi nào càng hoang vắng càng dễ cho bọn chúng làm ‘chuyện ác’…
Ko lẽ thượng đế cũng đang đồng cảm với cảnh ngộ của con sao? Mới vừa nãy trời còn nắng chang chang…Sao giờ ông cho mây đen kéo đến dữ dzậy? Như thế cũng tốt, sẵn ông cho sấm sét đánh ૮ɦếƭ bọn này dùm con luôn đi…

“Đại ca, hình như có người đang đuổi theo”

“Cái gì? Là đứa nào?”
Hả? Ai đang đến cứu nó đó…làai thế?

Nó cũng nhỏm người ra đằng sau xem xét, đúng là có một anh chàng lái chiếc xe mô tô đang đuổi theo…lại trời, cầu cho cậu ấy đuổi kịp bọn chúng…mau cứu nó ra khỏi đây đi!

Chiếc xe mô tô ngày càng phóng nhanh hơn…sắp đến ‘rùi’…chiếc xe đã vượt qua mặt bọn chúng…chặn ngay trước mũi chiếc xe hơi màu đen…tên lái xe của bọn chúng phải đạp thắng kêu một tiếng ‘két’ lớn…ôi **+**n!
“Cái thằng này để tao xử lý…bọn bây giữ chặt con nhỏ, đừng để nó trốn thoát”

“Dạ, đại ca.”

Sau lời nói của tên cầm đầu, mấy tên đàn em lôi nó ra khỏi xe, ép chặt tay nó lại khiến nó ko thể nhúc nhích được một phân…đau quá!!


“Mày là thằng nào, muốn sống thì cút khỏi đây ngay! Đừng chọc giận tao, ko là mày nhừ đòn đó”
Tên cầm đầu chỉa con dao vào anh chàng đi xe mô tô…trong khi đó cậu ta ko một chút gì tỏ ra sợ hãi.
“Câu này để tao nói mới đúng, mau thả cô ấy ra!”

Cậu ta phóng xuống xe, từ từ cởi bỏ mũ bảo hiểm ra,…là ai thế? Vị anh hùng nào đã đến giải cứu ‘mĩ nhân’ như nó dzậy?…

Thình thịch…thình thịch…
Là ai?…Dáng người quen quá! Ko lẽ là…là…Kim Huyền Ảnh…
Đúng là hắn ‘rùi’ nhưng tại sao hắn lại biết nó bị bắt mà đuổi theo dzậy?

“ƯM…uông ôi a!” (Buông tôi ra!)

Nó cố gắng chống chọi quyết liệt với đám đàn em của tên trọc đầu, nhưng bọn chúng càng ‘chăm sóc’ nó kỹ hơn…Á…hix… hix..huhuhu…
Kim Huyền Ảnh ૮ɦếƭ tiệt…Mi còn ko mau cứu ta đi chứ!!!
“Ha ha ha ha”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc