Cuộc so tài học đường - Chương 02

Tác giả: tomoyoloving

Nó nhìn hàng ba dẫn đầu lớp R.M, tò mò xem năm nay ba người nào sẽ đại diện thi đấu với các lớp khác và ba cái đầu của ba đứa con trai cứ chụm vào nhau nói chuyện một cách say sưa, nó chả nhìn thấy rõ khuôn mặt đứa nào. Mấy đứa con gái phía sau thì đưa mắt nhìnchăm chú rồi cười khúc khích như điên, nó nhận thấy trong mắt tụi kia hiện rõ những hình trái tim to đùng đập ‘phập phình phập phình’ như sắp nổ, có vài tiếng thốt lên vui sướng “ Ba người họ đẹp trai quá xá hen!!!”..

Sax, nó muốn ọe ra một tiếng, dù là bất cứ thứ gì trong bụng, ‘đồ mê giai’, ‘ những đứa vô tích sự chả có việc gì làm hay sao, cứ lo mà điệu đà đi’..một ý nghĩ rằng ‘năm nay thế nào lịch sử cũng lặp lại’ đột nhiên thoáng lên trong đầu nó và nó cũng tự cười cho mình một nụ cười khoái trá trước khi ném cho chúng những cái nhìn đáng thương hại nhất… “sẽ thật là nhục nếu như năm nay tụi bây cũng lại đứng bét hạng…xí, ráng mà chịu, ai biểu tụi bây không dành thời gian ra mà học cho tốt thay vì phấn son đầy người, hướng vào những tên hôi cú chỉ dựa vào chút xíu “tài hoa” mà đã nổ văng đầy cả miểng,xạo không chớp mắt,..hừm, tụi bây phải học theo chị đây này…”

” Vâng, sau đây xin một tràng pháo tay giòn giã hơn nữa, nồng nhiệt hơn nữa để chào đón bạn Dương Mỹ Lan – người đã đạt số điểm trung bình cả năm vừa rồi rồi với số điểm rất cao: 9,9…Xin mời em bước lên sân khấu ” Sau lời nói của cô Nhã thì dường như cả sân trường đang bùng nổ, làm ngắt dòng suy nghĩ miên man của nó, nó vội đứng phặc dậy theo phản xạ tự nhiên.

Những tiếng vỗ tay chợt vang lên như sấm rền, chút xíu nữa có thể làm thủng màng nhĩ của nó. Nó tự chỉnh đốn trang phục cho gọn gàng, vuốt ve những lọn tóc dài đen óng đầy quyến rũ của mình vào trong một cách thẹn thùng, mở to cặp mắt sáng như sao, nhìn xa thì có thể tưởng ra cả một vùng trời đầy sao trong đó. Nó vẫy tay chào mọi người và không quên nở một ‘nụ cười thiên thần’.

Mọi người đang say sưa nhìnnó như một nữ thần với ánh mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ và thán phục, nó kêu hãnh bước đi uyển chuyển theo kiểu quý tộc, ngang qua dòng người đang chen lấn, một số đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi để có thể ngắm nó rõ hơn…những tiếng lách tách của điện thoại, máy chụp hình đang nhá lên điên cuồng khiến nó hoa hết cả mắt..đây là giây phút nó mong chờ nhất trong buổi lễ từ lúc bắt đầu luôn chán ngắt. Những lời tán thưởng, những lời khen không biết nó đã nghe bao nhiêu là lần, nghe không biết chán, bây giờ lại rộ lên, nó không lấy làm ngạc nhiên đến ‘vỡ mũi’ đâu:

” Bạn ấy lại đạt kỷ lục nữa rồi, ghê thật!”

“Vậy là lớp F.M lại đứng đầu bảng nữa sao?”
“Nếu lớp mình có Mỹ Lan làm trưởng chỉ huy, thành tích sẽ tốt hơn nhiều”…

“Người không những học giỏi lại đẹp như tiênấy, năm sau nhất định mình sẽ xin chuyển qua lớp F.M”
“Cậu có mơ cũng không vô được đâu”

Hahahahaha, nó thầm cười to trong bụng, chút xíu nữa là vỡ tung ra thành từng mảnh rồi nhưng nó phải hết sức tự kiềm chế, nếu không hình tượng cô nữ sinh xinh đẹp, dịu dàng, khiêm tốn của nó sẽ tan tành mất.

Đứngtrên sân khấu cỡ lớn được trang hoàng hết sức lộng lẫy càng tôn lên vẻ đẹp ‘nghiêng nước nghiêng thành’ của nó, với bộ đồng phục màu đỏ chói chang, nó cảm thấy hào quang quanh mình.

“Em có thể chia sẻ cho các bạn biết, em đã làm cách nào hay có lí do nào thúc đẩy em, có được thành tích đáng ngạc nhiên như vậy không ?” Cô Nhã mỉm cười với nó rồi đưa micro chỉa thẳng vào nó, nó như cứng họng.
“Dạ,…” Nó chưa thể nghĩ ra câu trả lời rằng nó cũng không hiểu tại sao lại được như vậy, không lẽ nó phải nói thật làdo mẹ nó với cả gia tộc nó ép buộc nó nhồi đầu vô đống sách vở, nó phải chịu đựng cuộc sống như địa ngục, không có thời gian để mà đi chơi hay ‘chatchit’ và nó không ‘mún’ thua thiệt những người anh họ nó, nó ‘mún’ nổi tiếng…Không thể được!!!

Nó hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, với sự thông minh vốn có, vấn đề như thế không thể làm khó nó được:

“Em nghĩ đơn giản chỉ là vì mình, vì lớp F.M và vì trường Noble. Đã là học sinh của trường Noble danh tiếng, như cô đã nói, thì phải là những người có bản lĩnh, có đủ trí tuệ, thông minh, xứng đáng là niềm tự hào của trường..và với em, càng cố gắng học tập ngay từ bây giờ thì cánh cửa trường đại học, tương lai phía trước sẽ càng rộng mở hơn…Em luôn coi đó là mục tiêu phấn đấu của mình.” Cuối lời, nó lại nở ‘nụ cười thiên thần’ khiến cho những cái mồmhá hốc của đám học sinh bên dưới phải đốp đốp, mắt thì giật giật đang chăm chú nhìn nó nãy giờ.

Và như thường lệ, mỗi lời vàng ngọc của nó nói ra đều khiến cho ‘trời long đất lở’, một loạt tiếng vỗ tay rầm lên như sấm dậy làm nụ cười của nó càng nở rộng thêm để lộ bộ răng trắng tinh. Hô hô!!
“Nói hay lắm”

“Mỹ Lan”

” Dương Mỹ Lan F.M”
“Bis” ” Bis”

“Cám ơn những lời chia sẻ chân thành, rất đáng quý của em.” Cô nói với nó rồi quay lại với đám đông đang nhốn nháo phía dưới.
” Tôi hy vọng những em khác sẽ noi theo bạn Dương Mỹ Lan như là một tấm gương sáng và hy vọng năm nay lại là một năm đầy thú vị.” Cô lại mỉm cười nhìn nó rồi nói tiếp “Nhân đây, tôi xin giới thiệu với các em ba học sinh mới vừa từ trường Anh Quốc chuyển về, sẽ nhập học tại trường ta năm nay…”/> Đám đông lại bắt đầu bàn tán sôi nổi như cái chợ vỡ…

” Mời ba em bước lên sấn khấu, em Hứa Gia Lạc…” Từ trên ghế cao đầu hàng của dãy lớp R.M, đếm từ bên trái qua, một nam sinh có mái tóc cực quái dị, theo nó chắc đây là mốt mới của giới teen.

Mái phía trước được uốn quăn từng lọn chải ngược ra sau, hai bên thì ép thẳng, buộc với mớ tóc sau thành một chùm như đuôi ngựa , tất cả được vuốt lên bởi một lớp keo óng mượt. Tên đó bước lên sân khấu, vẫy tay với những đứa con gái đang phát cuồng lên phía sau một cách ‘ thân mật’ và một nụ cười quái đảng không kém cái mái tóc của hắn. Tên đó chào nó, nó cũng chào lại rồi ngay tức khắc hắn đã đứng bên cạnh nó. Nó thì miễn cưỡng đứng yên tại vị trí của mình với ‘chút xíu’ bất ngờ trước những tin mà bà cô hiệu trưởng đang thông báo.=.=

“Tiếptheo là em Lâm Dĩ Kỳ…” Một nam sinh nữa đứng lên từ bộ ba cái ghế, lần này là từ bên phải đếm qua, đang bước lên sân khấu. Một người khác hẳn hoàn toàn với cái tên khỉ đầu tiên. Tên này đầu tóc thẳng nếp, gọn gàng, màu tóc đen mượt, chải chuốt khá đơn giản, một mớ tóc ngắn phủ xuống phía dưới cặp lông mày dày đen nhánh. Hắn không hươ tay múa chân giống như tên khỉ ấy mà chỉ nhẹ nhàng bước đi, vẻ mặt thờ ơ không thèm đếm xỉa trước cảnh tượng phía sau lưng đang rầm rộ. Hắn đứng bên cạnh tên khỉ, nó hơi liếc mắt sang ‘ké’, một tên khá ‘đẹp giai’.

“Cuối cùng, xin mời em Kim Huyền Ảnh…” Nó để ý thấy giọng cô giáo hơi kéo dài về phía sau, ánh mắt sáng hết cỡ.O.O

Tên cuối cùng ngồi giữa hai cái ghế kia, hắn cũng bước lên sân khấu. Ấn tượng đầu tiên với tên này chỉ có thể vỏn vẹnhai từ ‘ Cao quá!’. Có lẽ do môi trường sống khác nhau nên sự phát triển cơ thể cũng khác nhau, đó là lời giải thích của nó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc