Cuộc so tài học đường - Chương 01

Tác giả: tomoyoloving

Begin
Làm sao có chuyện như thế xảy ra chứ? Thật điên rồ!!!Nó không tin chức vô địch bất khả di của nó trong nhiều năm lại bị một tên mới chuyển trường chiếm lấy một cách dễ dàng. Hãy chóng mắt lên mà xem đi!
š›
Bíp bíp…bíp bíp

” Sáng rồi, sáng rồi!!!”

Bíp bíp
” Mày có thấy tao dậy không nổi không? ”

Nó cố loay hoay ngồi dậy cầm chắc cái đồng hồ đang kêu điên cuồng.
” Trời! 8 giờ rồi!!!”

OÁI…LÀM SAO ĐÂY!!!

Một kẻ đểnh đoảng, một người huyết áp thấp…Sáng nào cũng nhặng xị cả lên.
” Đồng phục, đồng phục…đâu rồi? ”

Nó chạy như tên bay lao từ lầu 3 xuốngdưới nhà, từng bậc thang như đang rung chuyển dữ dội.
” Mẹ có thấy đồng phục của con không? ”
” Mỹ Lan à, con phiền phức quá đấy! ”

” Ôi! Con ૮ɦếƭ chắc rồi! Hôm nay là ngày khai giảng đầu năm học mới, mẹ à.”
” Thế sao? Mẹ tưởng con không nhớ chứ! Nằm ì ra trên giường ngủ như ૮ɦếƭ ấy.”

” Sao mẹ không đánh thức con dậy, thật là…”. Nó cảm thấy tóc nó như đang bốc khói, máu đã chạy lên đến đỉnh đầu.

” Dạ, thưa tiểu thư. Để tôi đi tìm”. Nó muốn nói thêm điều gì đó với mẹ thì một giọng nói ấm áp nhẹ nhàng cất lên, phá tan cơn thịnh nộ sắp trào ra của nó. Đó là anh Khanh-lúc trước là quản gia của gia đình, giờ trở thành quản gia riêng của nó; lúc này nó mới nhận ra sự có mặt của anh. Vừa dứt lời, anh đã đi nhanh ra khỏi phòng còn nó thì không thốt lên được hai tiếng ‘ cám ơn’, người vẫn cònngơ ngác nhìn bóng anh đi xa dần.

” Được rồi, ngồi xuống đi! Mẹ sẽ kêu người đem đồ ăn sáng lên cho con.” Mẹ nó thở ra một hơi dài rồi ấn nó xuống cái ghế trước mặt.

” Không, không kịp đâu mẹ ơi. Mẹ, tìm dùm con đôi vớ đi…!” Nó la lên, giọng nói hơi run vì lo lắng.
” Hừ..Lại nữa, đồ đạc đi về lại để lung tung. Con gái gì mà lắm tật xấu thế hả?” Mẹ nó còn la to hơn nó một cách bức bối khiến nó phải bịt cả hai tai lại.
” Mẹ à, con sẽ sữa lại nó nhưng trước hết mẹ giúp con đi, nếu không con trễ giờ mất.”

“Ồ hay, mẹ sẽ không giúp con đâu. Con tự mà lo liệu đi.” Mẹ nó cũng đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại một cái RẦM, khi đi thoáng qua nó, nó có thể thấy vẻ mặt của mẹ thật tệ hại, trông y như cái bánh bao chiều.

Sau đó khoảng vài giây thì cánh cửa lại mở lần nữa và lần này, anh Khanh bước vào vớibộ đồng phục, vớ, giày cầm trên tay, tất cả đều mới toanh. Nó nhìn thứ trên tay anh rồi lại nhìn anh, giờ nó có thể nói được:

” Cám ơn anh, may là có anh giúp em.”

” Đó là nhiệm vụ của tôi, thưa tiểu thư. Để tôi đi chuẩn bị xe.”. Anh đặt tất cả lên tay nó và lại ra ngoài, mặt anh vẫn lạnh lùng như mọi ngày. Nó cũng không để ý, giờ nó đang hì hục chạy về phòng mình trên lầu 3 để thay bộ đồng phục.

… ” Phù…Xong rồi. Cuối cùng thì cũng chỉnh tề “.

Dương Mỹ Lan là cô con gái độc nhất của gia tộc họ Dương, một trong những gia tộc lớn, rất nổi tiếng và giàu có trong nước.

Ba nó là chủ tịch một tập đoàn đá quý- E.S- sản phẩm chỉ dành riêng cho những người thuộc tầng lớp quý tộc, còn mẹ nó là nhà tạo mẫu cũng nổi tiếng không kém trong giới chuyên ngành..và nó cũng ‘rất nổi tiếng’. /> Nó luôn khốn khổ vì cái điều này. Nó luôn bị đem ra so sánh với những người anh họ của nó, họ đều mang phong cách cao quý, thông minh, tài giỏi và lại là những người điển trai, đẹp như diễn viên điện ảnh ấy…

Nó phải ra sức hướng mình đến những thứ đó, từ ngoại hình, cách ăn mặc sang trọng, cách đi đứng và nói năng từ tốn, uyển chuyển, nhanh nhẹn, thông minh, cầm kì thi họa…mọi thứ đều phải hoàn hảo để không làm mất danh tiếng của gia tộc.

Nhưng khổ nổi, nó không được gọn gàng cho lắm, đó là điều tối kị nhất trong bộ luật gia tộc nó và nó cũng đang đấu tranh nội tâm dữ dội với cái điều tệ hại này.

Và cũng cần chỉnh đốn lại bộ não quá ư thông minh nhưng lại hay quên giờ giấc của nó nữa…
” Dương Mỹ Lan”. Một ánh mắt nảy lửa>.<

” Bà lại trễ rồi, nãy giờ tụi tui đợi bà dài cả cổ đấy!”.Một khuôn mặt tối sầm.=.=

” Hix, tui xin lỗi. Tui hẹn nhầm giờ, báo hại đến 8h cái quỷ đó mới kêu lên”. Một sự biết lỗi vô vạn lần, ánh mắt ngây thơ vô tội***
“Thôi đi. Tụi tui cũng quen rồi. Từ hồi cấp I đến giờ lúc nào bà chả vậy.”
“Ưk. Có lẽ chờ đợi là ‘nghề’ của tụi tui rồi”.
Bốn mắt hai bà bạn thân của nó từ hồi não hồi nào – Ái Tử Ân và La Tố Tố – nhìn nhau một lúc rồi nhìn lại nó với vẻ chê trách. Nó bây giờ cũng tự trách mình ghê lắm: ” Tui hứa đây là lần cuối cùng, ok.”

“Được rồi, đi vào đi. Buổi lễ sắp được bắt đầu rồi”. Tố Tố vừa nói vừa ra sức kéo lê nó và Tử Ân đi vào trong.

Khi ba đứa vừa vào trong đã thấy một khối hàng loạt người với người đang chen lấn, nhốn nháo cả lên.Tụi nó phải vật lộn vớihọ đến khoảng năm phút mới có thể thoát được vòng người đang bao quanh, đến chỗ ba cái ghế trống được bố trí cao hơn những ghế còn lại, đó là ba cái ghế dành riêng cho ba người đạt điểm cao nhất lớp. Tụi nó thuộc lớp F.M viết tắt của Famous**+**mbers – những thành viên có tiếng và hầu hết gia đình họ đều là quý tộc…

Năm phút nữa trôi qua…không khí bắt đầu căng thẳng, tất cả học sinh đều im lặng và chờ đợi…cuối cùng thì cũng đến giờ…

” Chào tất cả các em. Sau đây, buổi lễ khai giảng xin được phép bắt đầu” – Khi một ông thầy giáo trẻ vừa dứt lời thì dưới khán đài rộ lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất. Ông vẫn gào rõ to đủ để lấn át những tiếng gáo thét phía dưới ” Vâng, xin mời hiệu trưởng trường Noble, cô Nhã lên phát biểu đôi lời”. Đám đông lại vỗ tay to hơn nữa./> Cô Nhã từ phía bên kia dãy bàn giáo viên bước lên sân khấu, trông cô tươi tắn hơn ngày thường, cô nhìn đảo xuống bên dưới khán đài một lúc rồi cô nói:

” Chào tất cả các em, rất vui mừng chào đón các em trở lại trường. Chắc các em đều đã biết trường chúng ta – Noble, luôn luôn dành vị trí đầu bảng xếp hạng các trường danh tiếng trong nước, một ngôi trường dành riêng cho những người thuộc tầng lớp quý tộc và những gia đình giàu có…”

Nghe đến đây, nó biết cô lại giở bài diễn văn cũ từ hồi não hồi nào ra, nghe nhiều đến nỗi nó đã nắm gọn từng lời từng chữ trong đó và giọng oanh vàng của cô vẫn tiếp tục:

” Trường Noble luôn là nơi đào tạo nên những học sinh ưu tú, những học sinh luôn mang lại niềm tự hào cho trường…”. Nó nhận thấy ánh mắt của cô nãy giờ cứ đảo dọc khắp trường chợt dừng lại ngay chỗ nó,gần như một phút nó nín thở, mặt nó nóng hơn bao giờ hết mặc dù thời tiết lúc này cũng đã tồi tệ lắm rồi.

Nó chuyển mình nhìn sang chỗ khác, tránh ánh mắt thăm dò của cô. Nó gặp lớp R.M – Rich**+**mbers, những người có gia đình giàu có ở mức trung, cũng có một chút danh tiếng nhưng không phải là một quý tộc.

Lớp này được đánh giá là lớp thấp chỉ số IQ hơn các lớp khác, những hoạt động của trường đều ít tham gia, luôn ôm mình giữ vị trí cuối bảng xếp hạng thành tích nhiều năm liền. Chẳng bù với lớp của nó – F.M, luôn dành ví trí đầu bảng với số điểm rất cao và gần như tuyệt đối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc