Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu - Chương 217

Tác giả: Vân Quán Phong

Thế Giới Hai Người
Cuối tuần.
Một dây pháo nổ đùng đoàng, quán bánh bao lại một lần nữa khai trương. Dòng người nườm nượp đổ về tiệm bánh bao lâu đời, xem ra việc làm ăn sẽ rất thuận lợi.
Ngồi trong xe, Doãn Chính Đạc nhìn khung cảnh náo nhiệt bên đó và nói, “Xem ra, họ muốn bán bánh bao một lần nữa không phải chuyện khó.”
Lê Diệp quay đầu nhìn anh. Hôm nay quán bánh bao khai trương, anh đích thân đưa cô đến. Vốn sợ anh để tâm, lại sợ ảnh hưởng đến hai anh em nhà họ Hạ, cô không định đến, nhưng Doãn Chính Đạc nói hôm nay khai trương nên anh sẽ đưa cô đi, lại còn gửi tặng một lẵng hoa nặc danh tới nữa. Lê Diệp không ngờ anh sẽ rộng rãi như vậy. Tình cảm trong lòng cô đúng là khá phức tạp, nhưng cũng không phải là dùng dằng không dứt, anh nói vậy nghĩa là anh hiểu cho cô, thế nên mới có thể thoải mái chừng ấy.
Thấy cửa hàng náo nhiệt tưng bừng, Doãn Chính Đạc nắm tay cô, “Đi thôi, chỗ này không còn chuyện của mình nữa, anh ta có con đường của riêng anh ta.”
Lê Diệp gật đầu, cùng anh rời đi.
Nỗi tiếc nuối đã tồn tại, việc cô có thể làm là hữu hạn, chúc phúc, không làm phiền, có lẽ là kết quả tốt nhất.
“Hiếm khi được một ngày nghỉ cuối tuần.”, Doãn Chính Đạc nắm tay cô, vừa lái xe vừa nghĩ ngợi. Hai đứa nhỏ đã được gửi sang chỗ Trần Oanh, hôm nay họ có thể tự do rồi.
“Để anh nghĩ xem đi đâu.”, hôm nay thời tiết không tệ, anh trầm ngâm, “Mình đi câu cá đi!”
Lê Diệp buồn cười, nhưng vẫn gật đầu đồng ý với anh.
Anh đưa cô đến khu câu cá. Chỗ này khá ổn, cây xanh rợp bóng, có võng để nằm nghỉ, cũng có không ít người thuê bếp để nướng đồ ăn.
Doãn Chính Đạc cài mồi vào lưỡi câu rồi bỏ mũ xuống ngồi chờ cá mắc câu, Lê Diệp thì đứng một bên nướng thịt. Thật ra khi chỉ có hai người là thời điểm thoải mái hiếm có, dạo gần đây bận bịu với hai đứa trẻ, cô không kêu ca nửa lời, nhưng thật sự là rất mệt.
Anh hạ cần câu xuống, đến cạnh bếp bỏ thêm than. Nhìn những đốm lửa li ti bắn lên hồng rực, anh nhướng người, cắn luôn một miếng lạp xưởng cô đưa.
“Ngon.”, anh liên tục gật đầu, “Thế giới hai người đúng là thích thật, sau này cứ cuối tuần mình lại đi.”
Lê Diệp liếc anh. Có thể đi hay không còn tùy vào tâm trạng của hai đứa nhóc nữa kìa, chúng mà không vui thì chẳng cách nào đi được, với cái kiểu quấn quýt đấy thì họ muốn ra ngoài chơi cũng không có cửa.
Cô đang nứng đồ ăn thì anh bỗng lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho cô, “Để anh đi, nóng quá.”, nói xong, anh kéo cô ra. Lê Diệp còn chưa đứng vững đã bị anh hôn một cái lên má.
Cô xấu hổ vô cùng, nhưng anh thì lại hoàn toàn thản nhiên, không thèm để ý đến bao nhiêu người ở xung quanh.
“Nào,”, anh đưa cho cô một miếng thịt, ý bảo cô há miệng, “Thế giới hai người, bữa trưa dưới ánh nắng.”
Cô thuận theo cắn một miếng. Thật ra đồ họ nướng chẳng ngon lắm, cỗ thì cháy, chỗ thì chưa chín, nhưng vì động viên nhau nên cứ thấy đồ ăn người kia nướng vẫn rất ngon.
Nói là đi câu cá nhưng chẳng có thu hoạch gì. Hoai người chỉ đơn thuần là muốn ra ngoài thư giãn riêng tư, vậy nên cũng không quan tâm sẽ làm gì.
Nằm trên võng, Doãn Chính Đạc ngáp một cái thật dài. Anh chẳng thèm quan tâm đến cá nữa, dù sao cũng ăn no rồi. Gió thổi hiu hiu rõ thoải mái, anh nắm chặt tay Lê Diệp, vuốt ve móng tay cô, nhìn cô nhắm mắt thư giãn, anh chợt cảm thán một câu, “Diệp Nhi, thật ra từ lúc lấy anh, anh chẳng cho em được mấy ngày yên lành.”
Anh đã cố hết sức, nhưng tứ dành cho cô chỉ là sự rối loạn và cảnh sống nay đây mai đó.
Lê Diệp nghe thấy anh nói vậy liền bảo, “Nói chuyện này làm gì chứ.”
“Cảm xúc tự đến thôi.”, anh liếc nhìn một đôi tình nhân ở cách đó không xa đang không coi ai ra gì mà hôn nhau say đắm, vừa rồi anh mới chỉ dám hôn lên má Lê Diệp thôi đấy, kín đáo bao nhiêu.
Người ta yêu nhau là phải tay trong tay đến ngọt ngào, còn anh thì hình như chưa từng nói yêu với Lê Diệp, cũng chẳng thèm theo đuổi cô, nghĩ lại mới thấy xấu hổ.
“Cái đấy không gọi là cảm xúc đến, mà là nghĩ ngợi lan man.”, Lê Diệp cười anh.
Đã đến giờ rồi còn nghĩ ngợi chuyện lúc xưa làm gì, cô chỉ biết rằng mọi chuyện đều đã qua rồi, cô phải quý trọng những gì mình đang có thì hơn.
“Diệp Nhi.”, anh khẽ gọi cô, trong lòng lại nghĩ sau này phải đối xử tốt với cô gấp bội, không thể để cô chịu khổ nữa.
Lê Diệp nhìn anh, “Em thà khổ trước sướng sau chứ không thích sướng trước khổ sau đâu.”
Anh kéo tay cô, “Anh muốn cho em trước sau đều sung sướng, nhưng mà em không được thế.”Lê Diệp gối đầu lên cánh tay anh, “Sau khi bố mẹ nuôi của em qua đời, em cực kì sợ lúc tan học, bởi vì các bạn khác có nhà để về còn em thì không.”
Nghe cô nói vậy, Doãn Chính Đạc càng nắm tay cô chặt hơn.
“Hồi đó, chỗ em đến nhiều nhất là nhà Tùng Đào. Đối với em mà nói, anh ấy và Tiểu Chước như người nhà vậy. Nhưng thật sự thì đó cũng không phải nhà em, em biết.”. Giọng nói của cô rất khẽ, như thể mọi chuyện đã nhẹ nhàng trôi qua, nhưng giờ nhớ lại vẫn đọng chút chua xót, “Em vô cùng muốn có một nơi là nhà thuộc về mình, để mỗi lúc nói đến chuyện về nhà, em có thể biết chính xác nó ở đâu, bất kể nơi đó nghèo thế nào, khổ ra sao, cứ có là tốt rồi.”
Anh gật đầu, “Em có nhà, nhà của chúng mình.”
Cô cười, “Ừm, giờ em có nhà rồi, là anh cho em mái nhà này, em rất hạnh phúc, cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.”
Anh nắm tay cô, hôn lên mu bàn tay cô, “Những gì chưa làm được cho em, anh sẽ làm được nhiều hơn, bù lại những tiếc nuối của em trước kia.”
Cô nhìn anh, “Nhiều hơn thế nào nữa, em đã hạnh phúc lắm rồi.”
Anh ngẫm nghĩ, cô không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc nữa, anh cũng đối xử tốt với cô rồi, vậy thì…
“Làm đứa thứ ba?”, anh nháy mắt.
Lê Diệp véo anh một cái, không đứng đắn gì hết, bao nhiêu lời nói ám áp đều bị anh phá hỏng rồi.
“Nhưng mà vẫn chưa phải lúc, em còn cần nghỉ ngơi một thời gian nữa đã. Để hai năm nữa đi.”, anh ra kế hoạch rất chu toàn, “Đẻ luôn sẽ làm tổn thương nguyên khí.”
Lê Diệp quay đầu đi, “Ai muốn đẻ nhiều thế chứ…”
“Đẻ càng nhiều nhà càng đông vui, đẻ đến khi nào không đẻ được thì thôi.”, anh cười, “Đẻ hẳn mười tám đứa, mỗi lần ra ngoài, anh sẽ đánh nguyên con xe buýt luôn.”
Lê Diệp bị anh chọc cười, “Thế thì anh phải làm hướng dẫn viên rồi.”
“Thế có gì không tốt chứ, tự lập một đoàn du lịch, không cần đi với người khác.”. Anh bị chính tưởng tượng của mình chọc cười. Nghĩ đến chuyện thật sự sinh nhiều con như thế, rồi anh lái xe chở mười tám đứa con đi, vậy thì trong xe không loạn cào cào lên mới là lạ.
Có điều, tưởng tượng của anh quá hương đường, ai lại đi đẻ từng đấy đứa con, cô cũng đâu phải heo mẹ.
Đang nằm thư giãn, Lê Diệp bỗng cảm giác mặt mình nhơm nhớp, sờ lên mới phát hiện ra là một giọt nước. Cô ngẩng đầu nhìn, bầu trời vừa nãy còn trong xanh mà giờ đã âm u xám xịt rồi.
“Hình như sắp mưa rồi.”, cô xòe lòng bàn tay ra, lại có một giọt nước nhỏ xuống.
“Mưa thế nào được.”, anh lim dim hai mắt, “Rõ ràng dự báo thời tiết bảo là…”. Lời nói còn chưa dứt thì cơn mưa liền ào ào trút xuống, anh cuống quýt ngồi dậy, vội vàng cùng cô thu dọn đồ đạc.
Cơn mưa đến quá nhanh, quá đột ngột, cả hai đều luống cuống tay chân, vơ vội đồ để chạy vào chòi nghỉ.
Đội cơn mưa, Doãn Chính Đạc một tay xách đồ một tay dắt Lê Diệp chạy thật nhanh. Trong lúc chạy, từ túi của hai người đều bị rơi vật gì đó, quay đầu lại nhìn mới biết là chỗ lạp xưởng với thịt xiên, Lê Diệp không nhịn được phá lên cười.
Cuối cùng cũng đến chòi nghỉ, Doãn Chính Đạc gần như ướt sũng, lê Diệp cũng chẳng khá hơn. Lấy khăn tay ra lau qua loa xong, hai người đều mệt bở hai tai, vừa thở phì phò vừa nhìn nhau, lại vì bộ dạng nhếch nhác của cả hai mà cười ầm lên.
Lê Diệp lau mặt, “Anh còn cười à, lại dám nhắc đến cả dự báo thời tiết. Dự báo thời tiết nói thế nào?”
Anh thẳng thắn, “Anh không xem dự báo thời tiết…”
Lê Diệp lườm anh. Cá thì chẳng câu được con nào, cả người ướt sũng, đồ ăn thì rơi sạch, ngoài trời mưa tầm tã không biết đến bao giờ mới có thể về nhà.
Tìm một cái túi nilon trải xuống nền để lấy chỗ ngồi, Doãn Chính Đạc vừa lau người vừa nhìn ra bên ngoài. Thời tiết hôm nay thất thường thật, rõ ràng lúc sáng còn nắng ráo như thế. Anh lại sờ đến cái túi to, đồ ăn rơi sạch, giờ chẳng còn gì nhấm nháp tạm, ngồi một lúc là đã thấy đói.
Lê Diệp lau tóc cho anh xong mới lôi ra túi chân giò hun khói cất trong túi xách. Vừa rồi chưa kịp bỏ ra nướng, may mà còn.
Doãn Chính Đạc xé bao bì, kéo cô ngồi xuống rồi cả hai anh một miếng em một miếng xử lý hết cái chân giò hun khói. Tuy là nhếch nhác thật đấy, nhưng cả hai lại cảm thấy cực kỳ ngon miệng, đồ lạnh vào bụng mà lại hóa thành nóng hổi, ngào ngạt hương.
Ngoài trời vẫn đang mưa to gió lớn, có được chỗ trú chân là hạnh phúc. Bụng đói sôi ùng ục, có thứ bỏ vào miệng là hạnh phúc. Nhân thế mịt mờ, có người bên cạnh làm người bạn thủy chung, đó là hạnh phúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc