Cuộc Gặp Gỡ Chí Mạng - Chương 26

Tác giả: Lưu Tiểu Mị

Trần Kình tùy tiện vứt áo sơ mi trong tay xuống thảm trải sàn, đáp: “Đừng nói khó nghe như thế, chẳng phải bảo rồi sao, là sám hối.”
“Cái gì gọi là sám hối? Rõ ràng là giam lỏng, anh dựa vào cái gì?” Lâm Uyển kích động tiến lên vài bước, giọng cũng to lên khá nhiều.
Trần Kình thôi cười, trong chớp mắt khôi phục sự uy nghiêm của bản thân chứ không hề nổi giận như bình thường. Hắn nhìn vào mắt Lâm Uyển, lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì à? Chính là dựa vào việc em vừa phản bội tôi, đừng nói em không phải cái gì gì đó của tôi, chỉ cần em theo tôi một ngày, thì em chính là người của tôi.”
Lâm Uyển tức đến mức răng lợi cũng run lên, nhưng người này trong đầu toàn những học thuyết xằng bậy, căn bản không có cách nào tranh cãi với hắn. Cô thở dài hỏi: “Anh muốn giam tôi bao lâu?”
“Điều đó còn phải xem bao giờ em thông suốt.”
“Thông suốt”? Lâm Uyển vội lục soát trong đầu một lần tất cả những lời cắt nghĩa cho từ này, cũng không tìm nổi một định nghĩa thích hợp để dùng ở đây, bèn thành thật nói: “Tôi không hiểu.”
Trần Kình nhìn vào mắt cô, cứ như cô là một đứa trẻ không thể dạy dỗ. Hắn khoanh tay chậm rãi nói: “Chính là nghĩ xem em vào bằng cách nào, và làm thế nào mới có thể ra ngoài, không phải em khát vọng tự do sao? Nhưng em phải biết rằng, tự do của em là tôi cho, nằm trong phạm vi cho phép của tôi, em làm ầm ĩ thế nào cũng được. Một khi đã quá giới hạn, sẽ phải tiếp nhận sự trừng phạt.”
Lâm Uyển phản ứng một lúc, phát hiện mình hỏi cũng như không, vẫn là lô-gíc cường đạo của hắn, nhìn hắn quay người định đi, cô gọi hắn: “Đợi đã.”
Trần Kình lúc này đã thay áo choàng tắm, quay người lại, dây lưng buộc lỏng, để lộ ra một khoảng ***. Lâm Uyển sững người, hỏi: “Những điều các anh nói trong buổi họp báo hôm nay đều là thật sao?”
“Nếu tôi nói là thật, em có tin không?” Biểu cảm hiếm có của Trần Kình không phải là ngang ngược, cũng không phải là cợt nhả, mà mang theo một chút uy nghiêm.
Lâm Uyển im lặng không nói, hắn mỉm cười bước tới đứng trước mặt cô, hỏi: “Lâm Uyển, có phải trong lòng em, tôi chính là kẻ táng tận lương tâm, không từ điều xấu xa nào?”
Thấy Lâm Uyển vẫn im lặng, hắn thở dài một tiếng, giơ tay vuốt ve mặt cô, nói: “Xem ra cái thứ gọi là niềm tin này thật sự không tồn tại giữa hai chúng ta, nhưng, không tin tưởng có lúc lại rất đau khổ.”
Bữa cơm tối trôi qua coi như yên bình, bởi vì phòng ăn lớn như vậy mà chỉ có tiếng bát đũa chạm nhau thỉnh thoảng vang lên, có vẻ hơi vắng lặng. Lâm Uyển nghĩ, xem ra người sống ở biệt thự cũng chưa chắc đã hạnh phúc.
Với chính sách ăn không nói ngủ không nói, buổi tối đi ngủ cũng được coi là bình yên, trừ một sự việc nho nhỏ chen vào. Lâm Uyển trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cũng không quên cách xa một chút với người nào đó, lại xa thêm chút nữa, kết quả là tránh quá nên từ trên giường ngã xuống đất. Cô mơ màng bò dậy từ mặt đất, liếc mắt nhìn thấy người nào đó đang ngồi dựa vào đầu giường. Nhờ vào ánh sáng của đèn ngoài sân, cô có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của hắn chiếu thẳng về phía mình. Cô nghĩ, nhất định là vừa nãy gây ra tiếng động khiến hắn tỉnh giấc, nhưng tại sao trông hắn hơi kỳ lạ, thậm chí hoảng loạn như thế?
“Em sợ tôi vậy sao?” Người đó đột nhiên lên tiếng, có lẽ do bóng tối nên giọng nói của hắn có phần mơ hồ bất định. Nhưng Lâm Uyển không biết trả lời thế nào, cô sợ hắn sao? Không, cô chỉ hận hắn, nhưng... cô thật sự không sợ ư?
Người đó không đợi nổi câu trả lời của cô, im lặng một lúc liền nằm trở lại. Một lát sau, tiếng hô hấp đều đặn truyền tới, Lâm Uyển vẫn ở đó ngơ ngác, từ khi nào hắn trở nên dễ đánh lừa như vậy. Nếu như thường ngày chẳng phải hắn sẽ túm lấy cô, nổi giận đùng đùng truy hỏi, không có kết quả thì quyết không buông xuôi sao, lẽ nào hắn chỉ đang mộng du?
Nhận thức này khiến cô sinh lòng sợ hãi. ***, Biến th', còn thêm cả mộng du, lũy thừa nguy hiểm của người đàn ông này lại liên tiếp tăng lên. Lâm Uyển cảm tháy mình sau này có thể sẽ mất ngủ hoàn toàn, nào còn dám ngủ nữa, ai biết được gã này liệu nửa đêm nửa hôm có P0'p ૮ɦếƭ mình hay không?
Thế nhưng, sau khi Lâm Uyển khổ sở suốt nửa tiếng đồng hồ, cô vẫn ngủ ngon lành. Sáng ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không, chỉ còn lại dấu vết trùng xuống trên chiếc gối và tấm chăn bừa bộn nửa bên. Nhớ lại sự việc đêm hôm qua, cô không kìm được, vô cùng sợ hãi, vừa may ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, rọi lên gương mặt và cơ thể, hệt như một liệu pháp mát-xa thần kì, xoa dịu cảm giác căng thẳng của cô. Song, tất cả những điều tiếp theo khiến cô ý thức được cái gì gọi là không có điều tệ nhất, chỉ có càng tệ hơn.
Trần Kình có lẽ muốn bắt cô phát điên, hay nói cách khác chính là bắt cô đi vào khuôn phép. Hắn làm đến tận cùng, cắt đứt mọi liên lạc của cô với bên ngoài, không có máy tính, di động bị tịch thu, ngay đến điện thoại cố định trong phòng cũng bị ngắt. Thứ duy nhất có thể tiếp nhận được tin tức từ bên ngoài chính là chiếc ti vi chỉ còn lại kênh văn nghệ tổng hợp và điện ảnh. Có một lần cô đi tìm lão Châu đúng lúc ông đang xem mục thể thao trên báo, nhìn thấy cô bất ngờ đi đến, ông ta liền gập tờ báo lại nhét vào sau lưng, làm cô dở khóc dở cười. Thật ra cô chỉ muốn nói bình nước nóng tầng hai bị hỏng mà thôi.
Có lúc Lâm Uyển cảm thấy tình cảnh bây giờ thật kì lạ, rõ ràng cô là phạm nhân bị giam lỏng, bị theo dõi, nhưng hai người đó với cô lại khách khí một cách thái quá, chăm sóc tận tụy như thể cô là công chúa. Hàng ngày trước khi nấu cơm, thím Châu đều phải xác định cô muốn ăn hay không muốn ăn cái gì, rắc rối làm cô bực bội vô cùng. Nghe thím ta cứ mở miệng là “Lâm tiểu thư”, Lâm Uyển nghĩ thầm, dứt khoát phải xóa bỏ chữ “Lâm” đi, gọi tôi “tiểu thư” là được, nói trắng ra thì tôi làm gì còn chút tự do nào nữa. Cô nói với thím Châu, gọi tên cô là được rồi, thím Châu gật đầu nhận lời, kết quả là lần sau vẫn cứ “Lâm tiểu thư” này “Lâm tiểu thư” nọ, cô đành bỏ cuộc, mặc kệ cho thím ta gọi.
Ba ngày này, mỗi ngày của Lâm Uyển dài tựa một năm. Trần Kình bảo đã xin nghỉ dài hạn cho cô. Cô không lo lắng vì điều đó mà mất việc, nhưng cô rất khó chịu, bởi vì công việc cho đến nay là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô, đặc biệt là quãng thời gian này. Chỉ có lúc chuyên tâm vẽ cô mới có thể tạm thời quên đi những mỏi mệt trong cuộc sống hàng ngày, quên đi hoàn cảnh tồi tệ của mình. Đó là lúc cô cảm thấy mình được tự do, có thể thỏa sức phát huy trí tưởng tượng như ngựa thần lướt gió cười mây. Nhưng bây giờ ngay đến chút tự do cuối cùng này cũng bị ςướק đoạt, tàn nhẫn biết bao.
Lâm Uyển nghĩ, hắn muốn gì cứ mặc kệ đi, dù sao cứ đấu tranh mãi thế này cô cũng mệt lắm rồi. Mềm dẻo cũng là một cách chiến đấu, giống như cái cây đứng sừng sững, dù ngạo mạn nhưng gió vẫn bẻ gãy, thà biến thành cánh bèo mềm mại, nước chảy bèo trôi, âu cũng là một cách tự bảo vệ mình.
Khó khăn lắm cô mới làm tốt việc ổn định tâm lý, nhưng Trần Kình lại không lộ diện. Hắn luôn như vậy, ung dung ngồi bên dưới, đắc ý quan sát cô chạy nhảy lăng xăng trên sân khấu. Bây giờ cô cũng không lo lắng mù quáng nữa, đúng như lời hắn, ở đây không khí trong lành, phong cảnh nên thơ, coi như cô dưỡng lão trước vậy.
Chiều ngày hôm nay, Lâm Uyển vô cùng buồn chán ngồi bên bể bơi, nước xanh biếc, sạch đến mức khiến người ta muốn lập tức nhảy vào đắm mình trong đó. Cô vươn tay khẽ chạm, độ ấm vừa phải, mặt trời trên đỉnh đầu nóng rực, lúc này cô mới chợt nhận ra, mùa hè sắp đến rồi. Nửa năm nay, cảm giác về thời gian của cô ngày càng trì trệ, dường như thụ động để cuộc sống cuốn đi. Cô cởi giày ngâm chân vào trong nước, thờ ơ đưa đẩy, hai tay chống xuống cạnh hồ đấy đỡ lấy cơ thể, nhắm mắt ngửa đầu đón nhận sự *** của những tia nắng nhạt.
Dù sao, thứ tâm lý yếu ớt cô tự dựng lên để thuyết phục chính mình cũng đủ làm cô yên tâm hưởng thụ hoàn cảnh hiện tại. Thứ tốt chưa hẳn đã thích hợp, thứ không thích hợp thì coi như tốt nữa cũng vẫn vô dụng. Nơi này cửa lớn đóng chặt, tường cao vây kín, cô cảm thấy mình như con chim hoàng yến, cô đơn canh gác chiếc ***g vàng son, chờ đợi một người đàn ông tham lam lại bạc tình thỉnh thoảng quan tâm đến mình.
Thời gian rảnh khá nhiều, khó tránh việc nghĩ ngợi lung tung. Mấy ngày nay cô hay nghĩ, nếu không có vụ tai nạn xe đó, bây giờ cô đã là một cô dâu trẻ, có lẽ đang mang thai một sinh mệnh nhỏ bé. Hoặc nếu không có sự xuất hiện của Trần Kình sau đó, bây giờ chắc cô đang tự mình *** láp vết thương lòng, chầm chậm bước ra khỏi nỗi đau.
Đôi khi cũng có những suy nghĩ mê tín, không biết có phải mình kiếp trước đã mắc nợ nhà họ Trần, hay giết cả nhà họ nên kiếp này anh em nhà họ Trần mới đuổi theo mình đòi nợ, ςướק đoạt đi từng thứ, từng thứ quan trọng nhất của mình...
Lâm Uyển cứ suy nghĩ miên man như thế, không biết đã nằm xuống từ bao giờ, nền đá phía dưới được mặt trời sưởi ấm, kề sát vào lưng dễ chịu vô cùng, cô nghĩ ngợi miên man rồi ngủ quên đi mất. Không biết đã ngủ bao lâu, bị người ta đánh thức, mở mắt nhìn thấy lão Châu đang đứng một bên, nét mặt quái dị, ông ngập ngừng nói: “Lâm tiểu thư, ngủ thế này không tốt cho cơ thể.”
“Ừm.” Lâm Uyển thờ ơ ngồi dậy, mang đôi chân ngâm trong nước lâu đến tái mét nhăn nhúm, cứ ướt sũng như thế mà xỏ vào giày, liếc nhìn cây kéo lớn trong tay lão Châu, thuận miệng hỏi: “Lão Châu đi cắt hoa à?”
“Phải, Lâm tiểu thư thích hoa gì?”
Lâm Uyẻn biết bên cạnh biệt thự có một nhà kính trồng hoa, cô còn chưa đến thăm, bèn nói: “Tôi tự mình đi xem nhé?” Ý cô vốn là, đi xem là được rồi, cắt bông hoa đẹp đẽ xuống cắm vào bình thật quá đáng tiếc, dù sao đó cũng là một sinh mạng. Ai ngờ lão Châu lại hiểu sai ý, gật đầu nói được, còn đưa kéo và cái thùng nhỏ trong tay cho cô. Lâm Uyển sững người nhận lấy, lại nghe thấy ông dặn dò: “Trên tường nhà hoa có găng tay, tiểu thư đeo vào để tránh bị gai đâm.”
Lâm Uyển nhìn chiếc kéo trong tay, không biết phải làm sao. Lão Châu phủi phủi tay đi, không hề lo lắng Lâm Uyển sẽ phá nát nhà hoa đó, vì Trần thiếu gia đã nói rõ, chỉ cần cô không đốt nhà thì muốn quậy phá thế nào cũng được. Hơn nữa Lâm Uyển hệt như động vật nhỏ bị nuôi nhốt ở đây, ngăn cách với thế giới bên ngoài, họ đều rất thông cảm với cô, khó khăn lắm cô mới đưa ra yêu cầu nho nhỏ, đương nhiên phải thỏa mãn.
Nhà hoa rất lớn, hướng về phía mặt trời là kết cấu bằng kính, ánh sáng rất tốt, ở giữa có một cái ao nhỏ, mặt nước bồng bềnh lá hoa S***g tròn tròn, có vài chú cá nhỏ màu sắc sặc sỡ bơi qua bơi lại một cách sinh động. Dựa vào tường là một dãy giá treo, bên trên bày đầy các loại chậu hoa, sát cửa sổ có xếp hai cây mây, ở giữa là một cái bàn tròn bằng gỗ.
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Thật là biết hưởng thụ, Lâm Uyển bĩu môi, tùy ý đánh giá, lúc này mới phát hiện đúng là mình kiến thức nông cạn, bởi vì hầu hết hoa ở đây cô đều không biết tên. Bỗng thấy một mùi hương quen thuộc, sau đó ánh mắt cô bị thu hút bởi một chậu hoa trắng lớn, hoa này thì cô biết, là hoa nhài, nở thật vừa vặn, bông hoa bé xinh trắng đến thánh khiết khiến người ta yêu mến. Cô không kìm nổi lòng đưa tay, dùng hai ngón nâng một đóa lên, cúi đầu khẽ ngửi.
“Cái này...” Giọng nói của lão Châu từ sau lưng truyền đến, Lâm Uyển quay đầu, thấy ông có phần căng thẳng đứng ở cửa, sau khi hơi do dự, ông nói: “Lâm tiểu thư, cô chọn được loại nào rồi? Hay là tôi giúp cô cắt nhé!”
“Không cần đâu, cứ để tôi ngắm thế này là được.”
“Ừm.” Lão Châu bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy đi rất xa ông mới nhớ ra, trong nhà kính này có một chậu hoa không được động vào. Phải nói biệt thự này như thứ đồ trang trí, Trần thiếu gia một năm cũng không về được mấy lần, còn nhà hoa này càng là đồ trang trí trong đồ trang trí. Nhưng có một hôm, Trần tiên sinh bỗng nhiên gọi điện thoại tới hỏi một cách khó hiểu, nhà kính của chúng ta có hoa nhài không, sau đó dặn ông đi mua một chậu về, rồi cũng chẳng nói gì thêm.
Mà lão Châu nghĩ, nếu ông chủ đã khâm điểm, có lẽ cứ cẩn thận hầu hạ là ổn nhất. Còn vị Lâm tiểu thư này, cũng phải chăm sóc cho tốt, ngộ nhỡ bị gai hoa đâm vào tay thì sao?
Mấy ngày nay, Trần Kình ngoài công việc và mời khách ra thì chỉ cùng với Hướng Dương và Phương Chính một đám người ở cùng nhau, qua lại những nơi trụy lạc, thỉnh thoảng gặp dịp thì chơi, nhưng đến thời khắc then chốt thì hắn đột nhiên ngừng lại. Lâu ngày người khác cũng cảm thấy kì lạ, có anh em trêu đùa hỏi có cần giới thiệu cho hắn bác sĩ khám thử không.
Hướng Dương ngồi một bên liếc nhìn Trần Kình vẻ không vui, thầm nghĩ, trong đám người bọn họ, nếu nói có tâm bệnh thì A Kình cũng phải xếp cuối cùng, cá ngựa giống Phương Chính luôn vui vẻ hồn nhiên gây đau khổ cho chị em phụ nữ kia nữa, dù thế nào cũng không tới lượt hắn được. Cuối cùng, có một hôm lúc đi nhờ xe với Trần Kình, Hướng Dương mới phát hiện chút manh mối.
Trong xe ngập tràn bài hát “Bị quỷ ám” si tình sâu sắc với chất giọng đặc biệt của Lý Tông Thịnh. Hướng Dương là người đầu óc nhanh nhạy, đương nhiên cũng rất lắm chuyện, cậu ta suy ngẫm một lúc ca từ và bối cảnh của bài hát này, cười giả lả hỏi: “Lâu lắm rồi chưa thấy cậu dắt ‘Lâm muội muội’ ra ngoài, không làm ‘Bảo ca ca’[5] nữa à?”
[5] “Lâm muội muội” là chỉ Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, trùng hợp là Lâm Uyển cùng họ Lâm. “Bảo ca ca” là cách Lâm Đại Ngọc dùng để gọi Giả Bảo Ngọc, Hướng Dương gọi thế ý gán ghép, trêu đùa.
Không có tiếng trả lời, Hướng Dương nghĩ ngợi rồi thôi không cười nữa, nói: “Quả ớt nhỏ tuy không nguy hiểm, nhưng ăn nhiều cũng sẽ bị sặc, từ xưa đến nay, ớt đều là gia vị, không thể thành món chính.”
Trần Kình đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này mở to mắt, thờ ơ hỏi: “Sao tự dưng lại nhắc đến ăn uống rồi, không phải vừa rời khỏi bàn R*ợ*u sao?”
Nói đùa à? Hướng Dương thấy thế ngẩn người, nói một cách cảm thán: “Bài hát này hay quá, thật si tình.”
Trần Kình dường như cũng nghiêm túc nghe vài câu, mới phát biểu ý kiến: “Ừ, không tồi.”
Thế là Hướng Dương lại phấn chấn, trêu chọc: “Em bảo này anh trai, gần đây anh có chút bất thường, không gần phụ nữ, lại còn nghe loại nhạc này, hay là muốn đổi nghề làm Thánh Tình rồi?”
Trần Kình chế nhạo: “Thế thì tôi nên nghe cái gì?”
“Ừm...” Hướng Dương cân nhắc một lúc, đảo mắt nói: “Bài ‘Truyền thuyết sói đói’?”
Trần Kình cười ha ha, hướng về phía trước nói: “Lão Lý, nghe thấy chưa, có người bảo ông phải làm Thánh Tình đấy?”
Hướng Dương nghe thấy đần mặt ra, tốn nửa ngày mà hóa ra đây không phải bài Trần Kình chọn à, nhưng nhìn bộ dạng hắn thật giống thanh niên thất tình, lẽ nào nhìn nhầm?
Trần Kình không lên tiếng nữa, im lặng thưởng thức một câu trong bài hát, “Có người hỏi anh rốt cuộc em có gì tốt, mà nhiều năm như vậy anh vẫn không thể quên em?” Hắn hồi tưởng lại những năm tháng trước kia, chợt nhận ra rằng, thật sự không tìm ra nổi một người con gái nào mà nhiều năm không thể quên trong kí ức của mình. Những người đó giống như mây khói vãng lai, bây giờ nghĩ lại, ngay đến tên cũng chẳng nhớ được mấy cái. Gương mặt của họ hoặc là ngây thơ hoặc là Khêu g**, tính cách thì hoặc là dịu dàng hoặc là chua ngoa, tất cả đều biến thành từng hình cắt mờ nhạt, cuối cùng đều trở thành một danh từ: Đàn bà, người đàn bà mà hắn từng sở hữu.
Hắn lại nhớ tới việc đánh cược với Lâm Uyển. Lúc đó hắn cười cho qua chuyện, nhưng trước nay chưa từng quên, mặc dù đến tận hôm nay hắn vẫn không cho rằng sẽ có một người như thế tồn tại. Rồi hắn không thể nào tránh việc nhớ đến Lâm Uyển, hắn không thể giữ cô cả đời, biết đâu qua một giai đoạn thân mật rồi thôi, vậy thì nhiều năm sau, liệu hắn có nhớ rằng trong số những người đàn bà kia của mình, có một người tên Lâm Uyển hay không?
Hắn nghĩ nhất định là có. Cho dù quên đi cơ thể của cô, quên đi những cảm giác khi gần gũi cô, cũng sẽ không bao giờ quên cô từng thử mưu sát mình, còn từng bắt tay với kẻ khác tính sổ mình. Chỉ dựa vào hai điểm này, cô cũng đã trở thành độc nhất vô nhị. Lúc nghĩ như vậy, đột nhiên hắn có chút thương cảm, Trần Kình lắc lắc đầu, nhưng lại không kìm được nghĩ, sau bao nhiêu năm trôi qua, Lâm Uyển liệu có nhớ tới mình hay không?
Cô chắc cũng có, bởi vì hắn là người đàn ông đầu tiên của cô, hắn còn từng hại cô gãy xương... Nghĩ đến đây, hắn hình như có phần vui vẻ, rồi thở dài, đàn ông ấy à, quả nhiên toàn thói hư tật xấu, còn hắn, lại là một kẻ tồi tệ nhất trong đó.
Tâm trạng của lão Lý dạo này có thể dùng một bài hát để hình dung, đó chính là “Thấp thỏm”. Gần đây cảm xúc của ông chủ giống như rơm củi đã phơi khô, không cẩn thận một chút là có thể bùng cháy, ông cũng đã nhiều lần vì chút việc nhỏ nhặt không đáng kể mà bị ăn mắng.
Có một lần vì ông chủ vội họp hành mà ông vượt đèn đỏ, kết quả bị khiển trách: “Ông không muốn sống còn kéo tôi chịu cùng đúng không?” Ông sợ đến mức xin thề từ nay về sau nhất định làm một công dân tuân thủ pháp luật. Ngày hôm sau lúc đợi đèn đỏ, không quá nhiều xe, nhưng ông do dự một lúc rồi vẫn quyết định đợi, kết quả lại một lần nữa chịu sự khiển trách: “Cộng cả hai bên lại cũng chẳng đến mười xe, không biết tôi vội ra sân bay à?”
Phải nói trước kia hình như ông chủ không nghe nhạc trong xe, vì nếu không phải bận nghe điện thoại, xem tài liệu thì là vì nhắm mắt nghỉ ngơi. Mấy bài hát đó đều là bản thân ông lúc rảnh rỗi dùng để giết thời gian. Nhưng gần đây ông chủ lúc nào cũng chất chứa tâm sự, chắc cũng chẳng có tâm trí nào ôm đồm công việc, lại thường bảo ông mở ít nhạc điều hòa tinh thần.
Làm tài xế nhiều năm, lão Lý ít nhiều cũng học được chút bản lĩnh quan sát sắc mặt, thăm dò ý tứ. Hôm qua ông để ý thấy ông chủ cau mày, nên sáng ngày hôm sau, trong xe cũng không thấy tung tích bài “Bị quỷ ám” nữa, đương nhiên cũng không thể đổi thành cái gì mà “Truyền thuyết sói đói” được. Kết quả là, để tránh việc vì mấy bài hát tồi mà bị ăn mắng, lão Lý tỏ rõ sự thông minh, quyết định đổi sang mấy bản nhạc không lời.
Chuyện kể rằng, ông gần đây mê đánh Đột kích, yêu thích nhất là bài “Chinh phục thiên đường” trong đó. Ông nghĩ, người có dã tâm giống như ông chủ đây chắc chắn sẽ thích. Nhưng khi giai điệu mạnh mẽ hùng hồn kia vang lên, ông chủ ngồi ghế sau vẫn nhíu mày theo thói quen, chẳng qua ngữ khí không tệ như trước, bình tĩnh yêu cầu: “Đổi bài nào nhẹ nhàng đi.”
Được rồi, lão Lý vội đổi bàn nhạc “For Elise” vừa dịu dàng vừa lãng mạn lại trữ tình, cuối cùng nhìn thấy ông chủ nhắm mắt dựa vào lưng ghế, hình như để lộ ra chút biểu cảm của sự hưởng thụ. Ông cũng tranh thủ thời gian vỗ vỗ trái tim, thầm nghĩ, làm cấp dưới mà dễ sao, đúng là gần vua như gần cọp.
Nhưng lúc bản nhạc phát đến một nữa, Trần Kình bỗng mở mắt, gương mặt không chút biểu cảm, nói: “Bảo ông đổi bài nhẹ nhàng, chứ có bảo ông tìm bài ẻo lả đâu? Đổi đổi đổi!”
Lão Lý hết cách, ông run tay tìm kiếm, nhạc mạnh không được, nhạc nhẹ cũng chẳng chịu, đây không phải vạch lá tìm sâu thì là gì? Đắn đo mãi, cuối cùng ông chọn bài “Street where wind resides”[6], nghĩ bụng còn không được nữa thì ngài cứ sa thải tôi luôn cho rồi, không cần ђàภђ ђạ người khác như vậy. Cũng may, lần này cuối cùng cũng không than phiền, bởi người phía sau... ngủ mất rồi. Nhưng lão Lý vui vẻ chẳng được lâu vì đã đến nơi.
[6] Street where wind resides: Con phố nơi gió dừng chân.
Trần Kình mở đôi mắt lim dim ngái ngủ, nhìn phong cảnh bên ngoài, nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Đến biệt thự.”
Kết quả là, chiếc xe như tên bay lạc hướng lướt trên đường cao tốc, hồng tâm chính là tòa biệt thự nào đó vùng ngoại ô. Còn lão Lý thì dưới nhạc đệm là dương cầm và nhị hồ cầm, trong lòng hét to điệu “êm ế êm ế ào”, lúc này mới biết phiên dịch ra thì là “kiềm chế kiềm chế nào”, thật là hợp với tình hình.
Hắn đi thẳng lên tầng hai, tìm một vòng không thấy đâu, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng Lâm Uyển trong phòng nghe nhìn ở tầng ba. Trong loa phát là một đoạn nhạc đệm dương cầm trầm thấp. Lưng cô quay lại với cửa, nửa ngồi nửa nằm tựa vào sofa trên thảm trải sàn màu gạo trắng. Dưới ánh chiều tà, toàn thân toát lên vẻ dịu dàng, Lâm Uyển như thế này là cực kì hiếm gặp, vì vậy lại càng thêm quý giá.
Hắn bỗng rất nhớ gương mặt cô, tính ra đã đến mười mấy hôm chưa thấy. Nhưng hắn không lập tức đi qua, vì hắn nghe thấy một nữ ca sĩ bắt đầu hát “Khi tôi còn nhỏ, lúc tự do tranh cãi om sòm, bà ngoại sẽ luôn ca hát trêu đùa tôi. Buổi chiều mùa hè, bài hát của bà an ủi tôi, bài hát đó hình như hát thế này...”
Đây có lẽ là một bài hát ngẫu hứng, nhưng trực giác mách bảo hắn, bài hát này đối với Lâm Uyển mà nói lại có ý nghĩa lạ thường. Ờ, đúng rồi, hắn từng điều tra cô, cô có một quãng thời gian rất dài sống cùng với bà ngoại, nên chắc giờ nhớ bà lắm.
Giọng hát vẫn tiếp tục, nhưng Trần Kình ngửi thấy một chút mùi vị không bình thường trong không khí, khứu giác vốn nhanh nhạy hôm nay lại trở nên chậm chạp, hắn cau mày đi tới, to tiếng hét: “Lâm Uyển...”
Lâm Uyển chìm đắm vào trong thế giới của mình, nghe thấy giọng nói liền bừng tỉnh, chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông biến mất bao nhiêu ngày nay đang đứng sau lưng, vẻ mặt phẫn nộ nhìn mình chằm chằm, không, là nhìn bên cạnh cô: Chiếc ly đế cao chỉ còn lại vài giọt chất lỏng màu đỏ.
“Em lại uống R*ợ*u rồi?” Người đàn ông dùng ngữ khí tồi tệ chất vấn.
Lâm Uyển cầm ly lên định đổ giọt cuối cùng vào cổ họng, nhưng còn chưa đến miệng đã bị một sức mạnh rất lớn ςướק mất, liền sau đó cô nghe thấy một tiếng giòn giã vang lên, khỏi nhìn cũng biết đã bị hắn đập vỡ, có lẽ là đập vào tường.
R*ợ*u này tác dụng chậm mà không nhỏ, cô hơi chóng mặt, động tác đứng dậy rất chậm, lại có chút loạng choạng. Trần Kình chỉ lạnh lùng quan sát, cũng không ra đỡ cô, trầm giọng hỏi: “Không phải tôi từng nói, đừng để tôi nhìn thấy cảnh tượng này sao?”
Lâm Uyển cố gắng nhớ lại, lời cảnh cáo này hình như hơi quen tai, nhưng cô không thể nhớ nổi là chuyện từ khi nào. Cô mơ hồ không rõ, nói: “Sao anh lại quay...” Nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của đối phương, cô không kìm được nhìn gương mặt hắn, kết quả bị vẻ mặt của hắn dọa cho giật mình, quên mất lời định nói.
“Uống bao nhiêu rồi?”
“Hả? Ừ.” Lâm Uyển cào cào tóc, rồi cúi đầu nhìn xung quanh, cứ như đang tìm gì.
Trần Kình bị dáng vẻ mụ mị này của cô làm cho điên tiết, thầm nghĩ, cô nàng này sao trí nhớ ngắn hạn thế, tửu lượng kém như vậy còn dám uống. Lần trước say đến mức lẳng lơ suýt bị người khác quẳng lên giường rồi, tuy cuối cùng bị hắn vô tình bắt gặp, giải quyết triệt để, nhưng chỉ cần vừa nhớ lại dáng vẻ dễ thương say khướt của cô bị gã đàn ông nào khác nhìn thấy, cơn thịnh nộ của hắn liền bộc phát.
“Đâu ấy nhỉ?”
Chỉ thấy Lâm Uyển bỗng quỳ xuống đất, từ trong khe hở sofa lấy ra một chai R*ợ*u vang đỏ, hành động xong mới ý thức được, trả lời: “Một chai.”
Thấy Trần Kình không lên tiếng, cô nghĩ ngợi rồi lại ngớ ngẩn nói: “Lấy từ đây.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc