Cuộc Chiến Chinh Đoạt - Chương 62

Tác giả: rain8x

Lý Á thở dài, lại tập trung nói chuyện nghiêm túc với Diêu Ngạn.
Tổ chuyên án của đội hình cảnh thành phố Lô Xuyên hợp tác với cảnh sát Quảng Châu, âm thầm lần tìm tung tích Từ Anh. Bây giờ xác định Từ Anh không ở chỗ Thẩm Quan, họ cần làm việc nhanh hon, tránh để Thẩm Quan tìm ra trước họ.
Lý Á nói: “Hạ tuần tháng Mười, chúng tôi mới biết chuyện Tưởng Nam mượn tay chúng tôi tóm Hắc lão đại ở Lô Xuyên. Vụ án này đã trôi qua nhiều năm, đồng nghiệp của chúng tôi đang âm thầm theo dõi, hiện nay có thêm Tưởng Nam phối hợp tất nhiên rất tốt. Nhiều đầu mối xác thực đều do anh ta cung cấp, cũng nhờ anh ta đưa manh mối chúng tôi mới có thể lập chuyên án điều tra lần nữa”.
Lý Á chau mày hồi tưởng: “Năm đó, vụ buôn lậu MT ở Lô Xuyên gây bàng hoàng khắp cả nước. Bạch lão đại cũng là tội phạm tử hình đầu tiên của thành phố Lô Xuyên tính từ thời mở cửa. Đáng tiếc kỹ thuật điều tra và phương thức phá án năm đó chưa phát triển, manh mối thu thập chậm trễ. Khi tóm được MT, Bạch lão đại đã kết thúc giao dịch. Nói cách khác ông ta ở cửa trên, vì vậy tránh được đại họa. Cửa trên như ông ta có đường nguyên liệu riêng, họ ẩn giấu rất cẩn thận, đầu mối duy nhất chỉ có Tân Châu. Tân Châu là điểm khởi nguồn nhưng thực chất Tân Châu cũng chỉ là một trạm trung chuyển”.
Diêu Ngạn trầm mặc, cô ngồi ngay ngắn lắng nghe Lý Á nói. Lý Á mỉm cười nói tiếp: “Tôi không ngờ Tưởng Nam gặp khó khăn hết lần này đến lần khác, tìm ròng rã suốt hai năm lại mò ra được Thẩm Quan. Tỉnh coi trong vụ án này, chúng tôi không thể dùng một cái “bảy năm” nữa để điều tra phá án. Thẩm Quan luôn luôn đề cao cảnh giác. Hai năm qua, Tưởng Nam cố gắng dùng đủ phương thức tiếp cận anh ta nhưng không thành công. Bên cạnh anh ta chỉ có một tài xế tên Lý Trung Quý, một cấp dưới Ngô Vĩnh, vài thân tín khác phụ trách việc đối ngoại và một Từ Anh ít ai biết đến, chỉ có những người này mà thôi. Chúng tôi căn cứ theo tài liệu khách hàng của Tuệ Viên Mỹ do Tưởng Nam gửi phát hiện hai tháng gần đây, Thẩm Quan luôn liên lạc với bên Cam Túc. Do đó, chúng tôi hoài nghi Cam Túc ẩn giấu xưởng gia công ephedrine, thậm chí cũng có thể là căn cứ sản xuất MT”.
Có điều họ luôn liên lạc bằng số điện thoại di động tạm thời, cảnh sát khó tóm được thông tin chuẩn xác. Mấy tháng gần đây, Thẩm Quan lại lần lữa không hành động, hiển nhiên quá trình liên lạc của hai bên gặp trục trặc, có lẽ là vì mất đi người trung gian Từ Anh.
Nghe đến đây, Diêu Ngạn nói xen vào: “Nếu Thẩm Quan liên lạc đến Cam Túc,vì sao còn muốn tìm Từ Anh?”.
Lý Anh trả lời: “Từ Anh sắm vai gì trong này, chúng ta không thể suy đoán chính xác trăm phần trăm. Nói đơn giản bà ta là người trung gian, chuyên gia sản xuất MT,… ngoài những thân phận này, Thẩm Quan hao tâm tổn sức tìm kiếm bà ta cũng chỉ có một nguyên nhân”.
Diêu Ngạn ngộ ra, cô nói chần chừ: “Cô Từ có chứng cứ phạm tội của Thẩm Quan?”.
Lý Á cười gật đầu, cô ta nói: “Trước đây, Tưởng Nam gửi đến một gói cafe sản xuất từ nhà máy của Thẩm Quan. Sau khi phân tích, chúng tôi phát hiện methamphetamine trong gói cafe này và methamphetamine ở đồ uống pha chế lưu hành trên thị trường thời gian trước là một, tuy nhiên bao bì này không thuộc về nhà máy của Thẩm Quan. Vì vậy, chúng tôi suy đoán anh ta dùng nhà máy đồ uống làm nơi ẩn náu, sản xuất đồ uống pha chế, đến một nơi nào đó lại đổi bao bì, trộn MT đá vào bán với thương hiệu quang minh chính đại mà anh ta có. Tưởng Nam muốn dùng phương diện vận chuyển hàng hóa để đột phá, có thể xem như một cách hay. Nhưng vấn đề là Thẩm Quan cảnh giác ngay từ đầu. Dù Tường Nam nhận được hàng cũng không thể biết đầu nguồn nguyên liệu. Huống chi ý đồ riêng của anh ta quá lớn, do đó chúng tôi cần cô phối hợp”.
Diêu Ngạn lập tức phản bác: “Anh ấy không có ý đồ riêng!”.
Lý Á cười cười, cô ta cũng không bác bỏ. Bầu trời bên ngoài tối om, căn nhà mái bằng cũ kỹ không hề có ánh đèn. Dưới ánh sáng mờ mờ, Diêu Ngạn khẩn thiết, che chở cho người thương. Lý Á tỏ thái độ nghiêm nghị: “Trong cục rất cảm ơn sự phối hợp của cô. Chúng tôi sẽ dốc toàn lực bảo vệ an toàn cho cô, hy vọng cô có thể kiên trì tới cùng, về phần Tưởng Nam, chúng tôi mong cô đừng để anh ta biết. Dựa theo tính cách của anh ta, nếu biết sự thật, tôi lo lắng anh ta gây ra những chuyện cực đoan. Hẳn là cô hiểu tính cách của anh ta”.
Chuyện nên nói cũng đã nói xong. Lý Á đưa Diêu Ngạn ra ngoài, bụi bám trên cửa gỗ rơi xuống. Lý Á do dự giây lát, cô ta nói: “Cô trở về cũng trông chừng người phụ nữ tên Hiểu Lâm. Xã hội pháp trị có luật pháp ràng buộc mọi hành vi của chúng ta. Dù dùng bất cứ hình phạt riêng nào cũng là làm trái pháp luật”.
Diêu Ngạn không nói, cô gật nhẹ đầu.
Hứa Châu Vi sốt ruột chờ ngoài ngã tư đường Lý Tam. Tưởng Nã liên tiếp gọi điện giục giã, anh ta oán giận: “Chỗ đó quẹo một cái là tới. Em mà đi theo vào là chị ấy biết ngay. Anh đừng lo, chị ấy về liền mà”.
Tưởng Nã hỏi: “Cả chiều hôm nay, cô ấy không hề có gì khác thường?”.
Hứa Châu Vi cau mày nhớ đến Thẩm Quan, anh ta ra chiều suy tư, nói với Tưởng Nã: “Không bị gì hết. Anh đừng lo nghĩ vớ vẩn!”.
Gác máy, anh ta càng nghĩ càng bồn chồn. Nghĩ đến Diêu Ngạn thân thiết với Thẩm Quan, anh ta rất bực bội nhưng không rõ bản thân bực bội chuyện gì.
Một lúc lâu sau, Diêu Ngạn đi ra nói xin lỗi anh ta. Hứa Châu Vi xua tay nói không sao, chạy xe về thị trấn Lý Sơn.
Đến công ty vận chuyển hàng hóa, trời tối đen. Cơn mưa chiều kéo tới trong tích tắc rồi tạnh đi rất nhanh. Mặt đất ẩm ướt và lầy lội. Diêu Ngạn cúi đầu thấy vết máu, cô kinh ngạc dừng bước, nghiêng đẩu lướt mắt nhìn Hứa Châu Vi. Hứa Châu Vi cất giọng khoái chí: “Mẹ kiếp chảy ít máu vậy. Lẽ ra phải đánh máu chảy lênh láng để cô ta nhớ đời mới đúng!”.
Diêu Ngạn cau mày, bước nhanh vào tòa nhà văn phòng tìm Tưởng Nã. Gặp Tưởng Nã đang bê bát canh nóng hổi ra khỏi bếp, cô hỏi: “Hiểu Lâm đâu?”.
Tưởng Nã đặt bát canh xuống, nói Diêu Ngạn mau đến ăn. Diêu Ngạn hỏi anh lần nữa, anh nói: “Không ૮ɦếƭ được. Anh đã tìm bác sĩ kiểm tra vết thương cho cô ta rổi, ngày mai lại tiếp tục xử cô ta!”.
Diêu Ngạn phát hoảng: “Anh nói sao?”.
Tưởng Nã hừ lạnh: “Không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta, trừng trị từ từ!”.
Diêu Ngạn can anh: “Anh đừng làm vậy. Anh giao cô ta cho cảnh sát đi!”.
“Giao cho cảnh sát nói thế nào? Nói cô ta bỏ MT đá vào canh?” Thấy Diêu Ngạn mờ to miệng, anh thở dài: “Không thể giao cho cảnh sát. Em đừng lo, anh sẽ không để cô ta ૮ɦếƭ!”.
Diêu Ngạn bặm môi, ngồi xuống. Cô ăn uống mà không cần đến Tưởng Nã thúc ép. Tưởng Nã trầm lặng theo dõi cô, mặt anh không đổi sắc chỉ chăm chú gắp thức ăn cho cô.
Sau khi ăn xong, Diêu Ngạn về phòng tắm rửa. Tướng Nã tìm Hứa Châu Vi, anh đanh giọng hỏi: “Nói, chiều nay cô ấy làm gì!”.
Hứa Châu Vi sửng sốt, anh ta chỉ nói chiều nay Diêu Ngạn làm việc. Thấy Tưởng Nã mang nét mặt vô cảm nhìn bản thân chằm chằm, anh ta ngượng ngập nói: “Sau đó, chị ấy ra ngoài với Thẩm Quan, đi gần hai tiếng mới về lại công ty”.
Tưởng Nã ngẩn ra, anh không thể tin nổi: “Thẩm Quan?”.
Hứa Châu Vi đành kể hết chuyện buổi chiều cho anh biết. Tưởng Nã nghe xong, mặt mày anh tái mét, anh cầm lấy bức tượng kế bên đập Hứa Châu Vi. Hứa Châu Vi không kịp tránh, trán anh ta chảy máu, anh ta ngỡ ngàng lau trán: “Anh Nã!”.
Vẻ mặt Tưởng Nã đầy tàn bạo, anh nghiến răng kin kít: “Cuốn xéo!”.
Mặt Hứa Châu Vi đỏ gay, anh ta không dám nổi giận, hằn học xoay người. Tưởng Nã kiềm chế cơn giận, gọi anh ta lại: “Có thuốc chưa?”.
Hứa Châu Vi nói: “Không nhanh được, dạo này khó lấy methadone. Còn thuốc cai MT, em kêu người gửi tới từ Vân Nam. Thuốc nào tới trước thì dùng trước!”.
Tưởng Nã gật đầu, phất tay bảo anh ta rời đi. Hứa Châu Vi lưỡng lự muốn nói nhưng đến cuối cùng anh ta vẫn cúi đầu ra khỏi phòng.
Tưởng Nã về phòng ngủ. Nghe tiếng nước chảy, anh đứng ngẩn ra ở cửa, rồi ngồi xuống ghê sofa rút TL ra, anh chỉ cắn *** mà không châm lửa.
Mùi thuốc đầy cám dỗ. Tưởng Nã cầm nó nhìn một hồi, lại đặt lên mũi ngửi ngửi, đầu anh tưởng tượng ra mùi nào đó còn mê người hơn cả nó. Tiếng nước trong phòng tắm biến mất, cánh cửa mở ra, Tưởng Nã ngước mắt lên, đến gần Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn xoa tóc, cô giục anh: “Anh tắm đi, người anh toàn mồ hôi!”.
Tưởng Nã không biểu lộ bất cứ sắc thái nào nhìn cô. Diêu Ngạn ngơ ngác bỏ khăn bông xuống. Đảo mắt một cái, Tưởng Nã đã ném cô lên giường.
Diêu Ngạn kêu lên một tiếng. Tưởng Nã nằm xuống, nâng cằm cô lên, anh trầm mặc không nói không rằng, phả hơi thở nóng hổi lên mặt Diêu Ngạn. Diêu Ngạn mở to mắt, không hiểu tại sao cô lại không dám nhìn anh.
Tưởng Nã xoa trán Diêu Ngạn, anh khẽ nói: “Hôm qua, anh thấy em hơi cảm, bây giờ hình như khỏe rồi? Em muốn đi khám bác sĩ không?”.
Diêu Ngạn ngượng ngùng nói: “Em bị cảm một chút nhưng khỏe rồi, không cần đi bác sĩ”.
Tưởng Nã ngậm chặt môi, anh hỏi: “Chiều nay em ở công ty suốt à?”.
Diêu Ngạn lí nhí trong miệng: “ừm.” Cô đẩy *** Tưởng Nã, trống *** đập dồn dập.
Tay Tưởng Nã ấm áp vuốt tóc bên má cô, mùi sữa tắm quen thuộc vấn vít hơi thở của anh. Diêu Ngạn bị anh đè ép khó chịu, cô đẩy anh, nói nhỏ: “Anh đứng lên đi, nặng quá!”.
Tưởng Nã mỉm cười, anh bất ngờ hỏi: “Hai ngày nay, em không bị gì khác thường chứ? Uống xong canh kia, không có phản ứng chút nào à?”.
Diêu Ngạn hoảng hốt cô trả lời gọn lỏn: “Không có.” Trả lời xong lòng cô cũng chùng xuống. Tưởng Nã nghiêm mặt, đôi mắt sâu thăm thẳm của anh như nổi lên vòng xoáy hút hết không khí.
Diêu Ngạn há miệng nhưng không nói nên lời, cổ họng cô râm ran. Cô bỗng kêu đau đớn, Tưởng Nã cắn cổ cô. Giữa hai hàm răng anh lúc này là mạch máu đập nhịp nhàng của cô.
Anh miết răng trên cổ Diêu Ngạn, cổ họng cô như bị P0'p chặt, đau vô cùng. Cô lại kêu lên, anh mới thả ra, *** dấu răng trên cổ cô. Nhìn cổ họng cô phập phồng, anh nói giọng nhàn nhạt: “Diêu Diêu, em nhớ kỹ, nếu người ở cạnh anh chạm vào chất gây nghiện thì cuốn xéo ngay lập tức!”.
Diêu Ngạn cứng đờ người, trong lòng cô bỗng lạnh lẽo. Tường Nã ngước mắt nhìn cô chăm chú, anh thoáng nhích người, vén áo cô, thò tay vào sờ P0'p đỉnh đồi non mềm của Diêu Ngạn, cô khẽ kêu đau.
Tưởng Nã chà xát nơi đỉnh đồi mẫn cảm trên *** cô, nhìn bàn tay của mình nhô lên bên trong áo ngủ của cô. Khuôn *** Diêu Ngạn phập phồng, cô đỏ mặt đẩy tay Tưởng Nã, lí nhí kêu anh buông ra. Tưởng Nã mỉm cười, cách lớp áo ngủ, dùng miệng *** *** *** cô.
Diêu Ngạn hơi đau nhưng một cảm giác khó tả lại quấn lấy cô. Cô đẩy đầu anh ra, còn anh lại cắn *** mạnh hơn. Diêu Ngạn thở hắt ra, cô mắng anh: “Anh là cún à? Đau em!”.
Tưởng Nã *** láp một hồi, *** áo ướt sũng lấp ló cảnh xuân cám dỗ bên dưới.
Anh đẩy áo cô lên, để nét quyến rũ lộ ra dưới ánh đèn, đường cong trắng ngần lấp lánh ánh nước, dụ dỗ anh *** ***.
Diêu Ngạn che miệng ***, mặc cho lưỡi anh khiêu khích từ *** xuôi theo đường cong, quanh quẩn ở thắt lưng nhạy cảm. Nụ hôn nóng hổi của anh vỗ về mọi nơi trên cơ thể cô.
Diêu Ngạn run run cong ngón chân chịu đựng ngọn lửa nóng bỏng đê mê đốt cháy cơ thể cô. Tưởng Nã đẩy chân cô lên, hơi thở gấp gáp phả tới, hai đù* cô vô thức khép lại nhưng anh vẫn khăng khăng đẩy ra. Cô túm lấy chăn, *** rỉ chuyển thành tiếng sướt mướt nỉ non. Anh ôm siết cô, cuốn chặt lấy đầu lưỡi của cô. Chân anh ***g vào chân cô, chỉ cần nhích nhẹ cũng đủ cảm nhận *** cháy ngùn ngụt của đôi bên. Tưởng Nã vừa chuyển động, vừa vuốt ve đôi *** của cô. Anh dựa vòm *** rắn chắc vào Diêu Ngạn, ngắt quãng cọ sát khiến sự nhẫn nhịn của anh suýt nổ tung.
Một lúc sau, anh mới cho cô hít thở, *** láp xung quanh khiến cô không sao khép miệng ngừng *** được. Tưởng Nã lại M't m't môi cô, ôm cô vào vòng tay hôn nhẹ, để cô hít thở.
Đỉnh đồi trên *** cô đã ***, môi lưỡi anh chuyển thành cắn ***. Tưởng Nã dịch người tới đầu giường, dốc sức làm Diêu Ngạn tan chảy dưới đầu lưỡi của anh. Cô mềm nhũn tựa lên *** anh, mặc cho anh K**h th**h cô đến mức phát điên.
Diêu Ngạn chịu không nổi, chống tay lên *** anh, van lơn anh dừng giày vò cô: “Anh tiến vào đi mà!”.
Tưởng Nã lại hôn gương mặt cô, hai tay anh không kiêng nể, “châm lửa” trên cơ thể cô. Một Ng'n t của anh xâm nhập vào bên trong ngó ngoáy vừa đủ khiến cô gần chạm đỉnh, rồi hơi rút ra khiến cô càng lâm râm khó chịu, giọng cô nấc nghẹn.
Tưởng Nã đỏ bừng mặt, cơ thể anh như nổ tung, nổi rõ đường gân. Diêu Ngạn ở trong lòng anh nhỏ nhắn, tiếng van vỉ anh dừng lại của cô lại nhỏ nhẹ đáng yêu như con thú nhỏ bị dồn đến vách núi, không thể bước đi.
Lần đầu tiên, anh giày vò cô như thế này. Cô rưng rưng nước mắt đánh anh, nắm lấy bộ phận đàn ông thức tỉnh đang thúc vào ௱ô** cô, anh lập tức túm tay cô, cổ anh đỏ bừng, anh thở dốc nói: “Mới nhiêu đây đã không chịu được, vì vậy lần đầu tiên lên cơn nghiện, em đi tìm Thẩm Quan?”.
Diêu Ngạn nhất thời không nghe thấy, cô giãy nảy người muốn thoát khỏi loại giày vò này. Một lát sau, cô sực phản ứng, người cô cứng đờ, hơi thở cũng ngưng trệ.
Tưởng Nã khàn giọng nói: “Lên cơn nghiện đau đớn đến mức nào? Em nói anh biết đi!”.
Diêu Ngạn quá đỗi bàng hoàng. Ngọn lửa cháy bỏng tắt ngúm trong chớp mắt, người cô lạnh buốt, tay chân tê cứng.
Tưởng Nã nâng mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Đôi lông mày của anh cau chặt, thần sắc anh gợn lên vẻ đau khổ khôn cùng nhưng anh cố tỏ thái độ vô cảm: “Người bên cạnh anh, nếu nghiện MT thì cuốn xéo ngay lập tức cho anh, mặc kệ đó là ai…”. Anh vuốt tóc Diêu Ngạn, giọng anh nghiêm lại: “Ngoại trừ em, Diêu Diêu, ngoại trừ em. Nếu em muốn hít MT thì em hít một hơi, anh cũng hít một hơi. Anh cùng hút với em, được không?”.
Khi Tưởng Nã buông ra chữ cuối cùng, nước mắt Diêu Ngạn tuôn khỏi khóe mắt chảy đến lỗ tai, mọi thanh âm trở nên lùng bùng, nghe không rõ.
Vào giây tiếp theo, Tưởng Nã tiến sâu vào cơ thể cô, nuốt gọn tiếng hét của cô. Anh chống vào đầu giường, đẩy cô lên và tiến mạnh vào. Bộ phận đàn ông của anh C*ng c*ng, tiếng cọ xát xác thịt vang lên mỗi lúc một lớn hơn, nhanh hơn. Dù thay đổi tư thế ra sao, anh vẫn giữ chặt cô không buông, thu vào mỗi một biểu hiện nhẫn nhịn khổ sở của cô, thủ thỉ với cô: “Hôm nay em hút bao nhiêu? Ngày mai, anh sẽ hút lại như vậy. Anh cũng sẽ nếm mùi của nó”.
Anh nâng ௱ô** Diêu Ngạn P0'p mạnh: “Nó sung sướng hơn cảm giác này không em? Anh để em ૮ɦếƭ trên giường thì sao? Bảo bối, em nói đi, nó sung sướng hơn cảm giác này không?”.
Diêu Ngạn bấu chặt vai của anh, cô có cảm giác cái ૮ɦếƭ như đang ở rất gần, cơ thể cô bị bức bách lên xuống không ngừng theo nhịp, tiếng xác thịt *** như sấm vang đánh thẳng đến bên tai cô, tim cô đau như dao cắt. Cô đột nhiên òa khóc: “Em hận anh…”.
Diêu Ngạn đánh anh bôm bốp, xé gan xé ruột hét lên: “Tưởng Nã em hận anh, em hận anh, em hận anh!”.
Anh lại nhấn sâu vào trong cô, cô hét lên ngay tức khắc. Tưởng Nã ôm lấy cô ra ra vào vào, anh cắn chặt răng, mặt anh đỏ lừ. Từng tiếng “Anh yêu em” vùi sâu bật ra nơi cổ họng anh theo mỗi cú đâm như vũ bão của anh.
Diêu Ngạn bỗng nhiên hôn anh điên cuồng. Cô nghẹn ngào đẩy Tưởng Nã ngã vào đầu giường, lưỡi cô trúc trắc quấn lấy anh. Lần đầu tiên, cô ở bên trên anh lắc qua lắc lại, lên xuống nhấp nhô, *** cực đại kéo đến như lũ cuộn. Cô ra sức đón nhận và bao bọc anh trọn vẹn.
Một thoáng sau, Diêu Ngạn mệt lả người. Động tác của cô ngày càng chậm chạp, lưỡi cô tê dại nhưng cô vẫn hôn Tưởng Nã không ngừng nghỉ.
Tưởng Nã P0'p chặt eo cô, giành lại quyền chủ động. Anh luồn lưỡi sâu vào miệng Diêu Ngạn, anh gần như ngậm nửa gương mặt của cô vào miệng.
Anh bỗng trở người, giơ một chân Diêu Ngạn lên cao, thúc mạnh vào trong. Ga trải bung ra, cuộn vào giữa giường. Tưởng Nã nuốt trọn mỗi tiếng thét ngắt quãng của cô, cô bật khóc, lắc đầu đón nhận *** đẩy cô lên cao mãi. Kim đồng hồ lao vút, tinh thần của cô hỗn loạn, cô đã không còn rõ lúc này là mấy giờ.
Vào thời khắc phiêu diêu này, nửa người cô dốc ngược xuống mép giường, cô bồng bềnh ***, cuộn chân muốn tháo chạy niềm *** mãnh liệt chưa từng có.
Tưởng Nã hôn cô cuồng nhiệt, hai người đẩy chân rơi xuống sàn nhà, cơ thể anh và cô gắn kết không rời. Diêu Ngạn đã mê man, người cô run rẩy vô thức nhưng anh vẫn cố chấp thở hổn hển hôn sâu cô. Đến khi Diêu Ngạn run bắn chảy tràn nước mắt, anh dốc sức nhấn mạnh, giải phóng bản thân.
Khi thoáng tỉnh táo trở lại, cô hơi cựa quậy, dưới người cô không phải giường mềm mại, mà cứng chắc, hình như là nền nhà.
Cảm thấy mặt ngưa ngứa, cô hé mắt thấy anh hôn nhẹ lên môi cô. Cô mở miệng nhưng cổ họng cô khô rát, chỉ phát ra được một ầm tiết.
Cô gối đầu lên cánh tay Tưởng Nã, bải hoải giật giật chân. Tưởng Nã rủ rỉ với cô: “Dễ chịu không em? Anh có thể làm em dễ chịu, anh có thể!”.
Nước mắt Diêu Ngạn lại ứa ra. Một lúc sau, giọng cô khàn khàn cất lên: “Em xin lỗi…”.
Tưởng Nã nở nụ cười, ôm cô vào lòng. Trước *** anh là hơi thở nhẹ nhàng và nước mắt nóng hổi của cô.
Nửa đêm, Tưởng Nã bế Diêu Ngạn về giường, anh ôm cô thì thẩm hỏi han.
Diêu Ngạn khẽ lên tiếng: “Thật sự rất khó chịu nhưng em chịu được, anh đừng lo”.
Tưởng Nã nhíu mày, anh nói: “Vậy tại sao em đến nhà của Thẩm Quan?”.
Diêu Ngạn mở miệng nhưng không nói. Tưởng Nã lạnh toát sống lưng: “Em định làm gì?”.
Diêu Ngạn cụp mi, cô lặng thinh kéo chăn muốn rời xa vòng tay anh. Tưởng Nã bất ngờ ngồi bật dậy, anh không thể tin nổi: “Em điên hay ngốc hả? Em muốn làm gì?”.
Diêu Ngạn nói lí nhí: “Anh nghe em nói đã”; Cô ngừa đầu nhìn Tưởng Nã: “Em nghiện thật. Thẩm Quan nhìn thấy em nghiện, anh ta sẽ tin em”.
Tưởng Nã chau mày, P0'p chặt vai Diêu Ngạn, anh cắn răng nói: “Vì vậy?”.
Diêu Ngạn không quan tâm đến vai cô đau nhói, cô trả lời: “Anh giúp Thẩm Quan giao hàng chỉ hiểu được phần cuối. Bản thân anh cũng nói anh muốn bắt được cửa trên, đầu nguồn ở đầu? Đầu nguồn là xưởng sản xuất ephedrine hay xưởng làm MT đá?”.
Tưởng Nã sa sầm mặt, anh trầm lặng, không nói chuyện. Diêu Ngạn nói tiếp: “Em có cách, em có thể giúp anh”.
Tưởng Nã cười nhạt: “Anh không cần em giúp. Em đừng tự chuốc khổ vào mình!”.
Diêu Ngạn phân bua: “Em sẽ không để bản thân xảy ra chuyện. Anh đã để lỡ nhiều năm, anh còn muốn bỏ thêm bao nhiêu năm nữa?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc