Cuộc Chiến Chinh Đoạt - Chương 50

Tác giả: rain8x

Sau khi uống hết hơn nửa chai R*ợ*u lớn, nhiệt độ trong phòng dường như nóng lên. Đèn chùm cổ kính với hoa văn lá xanh, sen trắng, đàn cá tung tăng vui đùa dưới nước, mùi R*ợ*u tràn ngập trong phòng cũng nương theo chuyển động của đàn cá mà trở nên mê hoặc, ngây ngất.
Hai người chỉ mới gắp một chút thức ăn nhưng công việc đã bàn bạc được hơn nửa. Thẩm Quan nói: "Lâu rồi tôi không đến Lô Xuyên, không ngờ bây giờ chuyện làm ăn lại phát triển sang tận đó".
Tưởng Nã rót thêm R*ợ*u, anh hỏi: "Tại sao Thẩm tổng muốn đến đó?".
Thẩm Quan cười: "Tôi kinh doanh nhãn hiệu này nhiều năm, nay muốn phát triển lớn hơn. Lô Xuyên thuận tiện, thông suốt bốn phương".
Tưởng Nã tiếp lời: "Anh nói đúng, Lô Xuyên đi đâu cũng tiện. Quán bar và câu lạc bộ có khắp mọi nơi. Đồ uống cao cấp của anh phát triển sang đó chắc sẽ gặt hái được không ít đơn hàng!".
Dây chuyền sản xuất đồ uống của Thẩm Quan đã bước đầu ổn định. Cứ mỗi tháng lại sản xuất ra một lượng lớn hàng hóa, bán sang các tỉnh khác. Trong đó đồ uống pha chế và nước uống đóng chai chia nhau tiêu thụ, sản lượng thấp giá thành cao, không tiêu thụ ở các siêu thị, mà hướng đến đối tượng khác. Tuy nhiên việc vận chuyển hàng hóa lại gặp chút vấn đề, Tưởng Nã chính là đầu cơn ngọn nguồn của mối phiền toái này.
Đến các tỉnh khác phải đi qua thị trấn Lý Sơn. Tưởng Nã lại kiểm soát trung lộ Lý Sơn, tiền bảo kê thường xuyên tăng giá, không cần họ dọa nạt, cũng tự có chủ xe ngoan ngoãn nộp tiền.
Tuy nhiên cứ thế mãi sẽ rất lôi thôi, Thẩm Quan bị bó chân buộc tay suốt mấy tháng ròng rã, bây giờ mới quyết định hợp tác với Tưởng Nã. Anh ta lại nâng ly, cười cười nói nói: "Sau này còn phải nhờ Tưởng tổng giúp đỡ, giới thiệu cho tôi quen biết anh Dương!".
Tưởng Nã cười ha hả, anh cũng khách sáo tiếp lời anh ta.
Bữa cơm xã giao kết thúc, hai người họ cùng quay về khách sạn, Thẩm Quan nhấn tầng thang máy, Tưởng Nã cũng bấm một số, anh quay sang nói với Thẩm Quan: "Tôi đến gặp Diêu Diêu. Mấy ngày nay nhiều việc, không có thời gian rảnh rỗi dành cho cô ấy!". Anh tỏ vẻ như vừa nhớ ra, nói với Thẩm Quan: "À, hôm đó, tôi có nói với Diêu Diêu anh gọi điện cho cô ấy, cô ấy nhờ tôi gửi lời cảm ơn anh!".
Thẩm Quan thoáng nhếch môi, anh ta nhìn con số thay đổi từ từ trên bảng số, không nói tiếng nào.
Đến tầng Diêu Ngạn ở, Tưởng Nã bước ra khỏi thang máy, đi đến phòng của cô nhưng anh bỗng do dự ngừng chân xem giờ, lúc này đã quá rạng sáng, anh thở dài một hơi, đứng dựa vào tường. Nghĩ tới Thẩm Quan đã vào phòng, anh lừ đừ đi về phía thang máy.
Ngày hôm sau, mọi người đều ngủ một giấc cho đến khi mặt trời lên cao. Bận rộn suốt một tuần, hôm qua hội chợ cuối cùng cũng kết thúc. Sáu giờ hội chợ bế mạc, mọi người thu dọn gian hàng trưng bày rồi cùng nhau đi ăn uống, hát hò nhưng kỳ thực lúc đó ai cũng mệt rã cả người, chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi. Sau một đêm ngủ bù dưỡng sức, mọi người bừng bừng hăng hái. Vệ sinh cá nhân xong liền tập hợp ngoài sảnh, cùng nhau đến khu danh lam thắng cảnh đã ấn định trước đó.
Đồng nghiệp nói: "Chị định ngày kia mới về, ở đây thêm hai ngày, còn mấy đứa thì sao?".
Hai người khác được hỏi thì một người gật gù, một người lắc đầu, còn Diêu Ngạn mỉm cười và nói: "Em xem thế nào đã rồi mới quyết định!".
Đến nơi tham quan, Diêu Ngạn cảm thấy hơi chán. Dưới ánh nắng gay gắt, mọi cảnh vật đều trở nên tẻ nhạt. Các đồng nghiệp của cô lăng xăng tạo dáng chụp hình, cô nhanh chóng trở thành "nhiếp ảnh gia", ai ai trong màn hình cũng cười tươi rạng rỡ. Điện thoại của cô bỗng đổ chuông ngay lúc cô nhấn nút chụp hình ba người đồng nghiệp cùng nhảy lên.
Diêu Ngạn đưa máy ảnh cho đồng nghiệp rồi lẩn sang một bên nghe điện thoại. Sau khi nhận cuộc gọi, cô vội vã rời đi.
Xe taxi chạy chậm như rùa bò khiến Diêu Ngạn hối thúc liên tục. Tài xế chỉ phía trước: "Cô bé nhìn đi! Nếu phóng được thì tôi đã phóng từ lâu, tôi còn phải bảo vệ bằng lái của mình!".
Hơn nửa ngày sau mới tới được quán cafe đã hẹn, Diêu Ngạn xuống xe taxi, cô hít thật sâu, sải bước vào trong.
Không phải cuối tuần nên quán cafe cũng chỉ thưa thớt vài người. Tiếng kèn saxophone du dương hòa với hương thơm thoang thoảng trong quán.
Từ Anh ngồi trong một góc khuất sáng, bà vẫn ăn mặc giản dị, thoải mái như ngày nào. Mái tóc uốn đã hết độ cong được bà Pu'i gọn sau đầu. Sắc mặt của bà trông cũng hồng hào hơn dịp tết Trung thu nhưng tóc mai của bà đã bạc trắng.
Diêu Ngạn thấp thỏm tiến lại chỗ bà ngồi, cô khẽ gọi: "Cô Từ!".
Từ Anh mỉm cười hiền hậu, vẫy tay ý bảo cô ngồi xuống, bà hỏi cô: "Em muốn uống gì?".
Diêu Ngạn chọn nước ép hoa quả, cô áp ly nước vào lòng bàn tay để giải tỏa cái nóng. Cô ngồi nín thinh, không nói năng tiếng nào. Từ Anh uống một ngụm cafe, bà nói: "Cô ấy à! Trước khi về hưu, cô luôn muốn ra nước ngoài định cư. Ngày mai, cô đi du lịch trước, thăm thú mọi nơi, tìm chỗ nào tốt tốt, cô sẽ định cư. Nhưng điều khiến cô không an tâm nhất là em".
Bà cười nhìn Diêu Ngạn: "Em đừng lúc nào cũng chỉ lo lắng cho người khác, em phải nghĩ đến bản thân. Công việc, học hành, rồi bạn trai, bốn năm qua cô chưa từng thấy em hẹn hò với ai, em muốn một mình mãi sao?".
Từ Anh nhắc đi nhắc lại vấn đề này với cô không biết bao nhiêu lần trong bốn năm qua. Từ năm nhất đại học đến năm tư đi thực tập, Từ Anh vẫn không cảm thấy nhàm chán chọc ghẹo Diêu Ngạn. Hôm nay nghe bà nói, Diêu Ngạn càng cảm thấy thân thương.
Diêu Ngạn dần thả lỏng, nói vài câu chuyện phiếm với Từ Anh. Tuy nhiên, cô không nhắc đến chuyện xảy ra mấy tháng nay.
Tiếng kèn saxophone đổi thành độc tấu dương cầm êm ái. Nắng chiều có vẻ dịu đi đôi chút, không còn gay gắt như lúc giữa trưa. Mây trắng lững lờ trôi, bầu trời xanh ôm lấy màn sương mỏng manh khiến ánh sáng càng trở nên suy yếu.
Trong lúc uống cafe, Từ Anh xoay nhẹ chiếc cốc, bà lên tiếng: "Em xem, thành phần của cafe có đường glucose, chất nhũ hoá, hương liệu và nhiều thứ khác, nếm thử cũng ngon ngon nhưng không thể sánh bằng cafe xay nguyên hạt." Bà ngước mắt nhìn Diêu Ngạn: "Thành tích của em so với những học trò mà cô từng dạy qua cũng xem như khá giỏi. Đáng tiếc em không học tiếp lên, làm việc ở Viện nghiên cứu rất có tương lai. Nếu em muốn đi học, cô có thể giúp em".
Diêu Ngạn lắc đầu: "Trước mắt, em chưa nghĩ đến chuyện này. Đợi công việc ổn định, có lẽ em sẽ thi nghiên cứu sinh".
Từ Anh thở dài, bà rủ mắt nhìn thứ chất lỏng màu nâu trong cốc. Đắn đo một hồi, bà nói: "Mẫu cafe đó sản xuất với số lượng không nhiều, mới nghiên cứu ra năm ngoái. Hộp cafe em uống chỉ sản xuất với số lượng có hạn, có thể nói bây giờ nó là độc nhất vô nhị!".
Diêu Ngạn trầm mặc, khuấy khuấy ly nước hoa quả.
Cô nắm được quá trình sản xuất của tòa nhà phía đông, cũng đã nhiều lần nếm thử cafe và thức uống khác sau khi đóng gói, cảm thấy không có gì khác thường. Theo đà suy nghĩ này, cô nhẹ giọng hỏi bà: "Cafe hiện nay...".
Từ Anh cười: "Cô đã nói thứ đó chỉ sản xuất số lượng có hạn!" Diêu Ngạn lại giữ chặt ly nước ép, thủy tinh lạnh lẽo làm ngón tay cô run run, cô bình tĩnh nhìn Từ Anh: "Cô Từ, hôm Trung thu, em ở lại nhà cô. Em uống cafe, còn tìm được hộp trà và một quyển sổ tiết kiệm bảy chữ số trong phòng sách của cô." Hàng lông mày của Diêu Ngạn cau lại: "Lần trước, em lại đến nhà cô, chính là khi nhận được tin nhắn. Em phát hiện hộp trà đã biến mất".
Từ Anh gật đầu: "Cô biết, sáng hôm qua cô có về qua nhà. Trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, cô nhìn thấy cửa phòng sách đóng thì đã hiểu tất cả. Thật ra em cũng hiểu đôi chút, phải không?". Diêu Ngạn mím môi, khóe miệng cô cứng ngắc nhếch lên: "Em từng tra cứu luật hình sự. Hình như điều ba trăm bốn mươi bảy quy định, buôn lậu, buôn bán hay sản xuất methamphetamine trong vòng mười gam sẽ bị phạt tù ba năm. Em không biết hộp trà đó có bao nhiêu gam, cũng không biết tiền trong sổ tiết kiệm của cô từ đâu mà có".
Từ Anh mỉm cười nhìn Diêu Ngạn, ánh mắt bà lộ vẻ bất lực, bà nói khẽ: "Mấy tháng qua, cô nghĩ về rất nhiều chuyện trước kia, nhất là thời gian sống ở Tân Châu".
Từ Anh vuốt nhẹ cốc cafe, bà chậm rãi nhớ lại: "Cuộc sống của cô lúc đó trôi qua êm đềm. Năm kết thúc cách mạng văn hóa, cô vừa tròn mười chín tuổi, cô thi đại học, ra trường làm giáo viên, tiếp tục học lên cao. Về sau cải cách mở cửa, những năm đầu thập niên chín mươi, người nào cô quen cũng kinh doanh làm ăn. Cô cũng đứng ngồi không yên muốn từ bỏ nghề giáo, cô vào Tuệ Viên Mỹ ở Tân Châu làm nghiên cứu đến tận bây giờ". Bà nhìn cô, tiếp tục nói: "Giảng viên đại học là công việc nhàn nhã, mỗi tuần chỉ cần lên giảng đường dạy vài tiết, đa số thời gian cô đều ở phòng nghiên cứu. Bây giờ cô nghỉ hưu ở cả hai bên, cuộc sống của cô trước giờ đều tốt nhưng có nhiều chuyện đến thời khắc cuối cùng mới cảm thấy hối hận và sợ hãi".
Từ Anh nắm bàn tay đang cầm ly nước ép hoa quả của Diêu Ngạn, nước đá lạnh buốt tựa hồ xuyên qua ly thủy tinh và mu bàn tay của Diêu Ngạn thấm vào lòng bàn tay bà, bà cười hiền hòa: "Tuổi thọ trung bình của con người chỉ hơn bảy mươi tuổi. Cô không biết mình còn sống được bao lâu, cô chỉ mong mình được sống giống hồi còn bé, vô ưu vô lo. Em cũng đừng để mình bị cuốn vào rắc rối".
Diêu Ngạn điềm tĩnh nhìn bà, cô không khỏi nhớ tới cuộc gọi ngày hôm ấy. Hôm đó, Từ Anh trong điện thoại không chủ động nhắc đến tin nhắn không phải do bà gửi. Đến khi cô nói đến cafe, Từ Anh mới nói ra sự thật, khi đó cô đã hiểu, Từ Anh biết hết mọi rắc rối, bà nắm rõ ai đang tìm bà. Diêu Ngạn không hiểu ngọn nguồn, cô từng muốn tìm hiểu đến cùng nhưng bây giờ, cô không muốn biết thêm nữa.
Diêu Ngạn cầm tay bà, giọng cô khản đặc: "Em đưa sổ tiết kiệm cho cô!". Cô lấy túi xách, lấy bấm móng tay khều rách đường may ở góc túi, cô nói: "Em giấu sổ tiết kiệm trong này, nhà em không có chỗ giấu".
Dưới lớp vải thoáng lộ ra góc một gói cafe màu nâu, cô nhét nó sát vào trong, kéo sổ tiết kiệm đưa Từ Anh: "Đây cô!".
Từ Anh nhận lấy cuốn sổ tiết kiệm nhìn mặt ngoài vài giây, bà cười nói: "Vật ngoài thân, cô sao cũng được".
Hai người ngồi thêm một lúc rồi cùng ra khỏi quán cafe. Diêu Ngạn tỏ vẻ bình thản nói: "Hội chợ Canton kết thúc ngày hôm qua. Hôm nay, mọi người còn ở lại Quảng Châu, không biết lúc nào mới về".
Từ Anh nhìn cô, bà gật nhẹ đầu, đi vào ngân hàng gần đó rút tiền, sau đó chia tay Diêu Ngạn ở ngã tư.
Diêu Ngạn nhìn theo chiếc taxi chạy mỗi lúc một xa. Thừ người ra hồi lâu, cô cầm gói cafe dưới đáy túi kẹp lại vào khe hở.
Tưởng Nã gọi điện tới hỏi cô: "Em đang ở đâu?".
Diêu Ngạn xuôi bước trên con đường tràn đầy ánh nắng: "Em về khách sạn ngay. Anh định chiều về à?".
"Anh đặt vé máy bay xong rồi. Sao vậy? Em muốn ở chơi thêm mấy ngày?"
Diêu Ngạn nói: "Không có, em muốn về sớm. Em còn giữ một gói cafe lần trước, anh cần không?".
Tưởng Nã hơi ngạc nhiên: "Cần, sao lại không cần chứ".
Gác máy, khóe miệng của Tưởng Nã bất giác cong lên, anh tiện tay gọi điện cho Dương Quang: "Cuối tháng, anh chuyển hàng đến Lô Xuyên. Bên thành Nam của chú đừng ngăn cản, cứ để anh vào địa bàn".
Dương Quang cười nói thoải mái: "Vốn dĩ chỗ đó là để giành cho anh mà". Dừng một chút, anh ta lại do dự mở miệng: "Nhưng anh Nã, mấy thứ đó là...".
Tưởng Nã như đọc được suy nghĩ của anh ta, anh nói: "Chú yên tâm, hàng bình thường". Anh cau mày nghĩ thầm, gói nguyên liệu duy nhất đã nằm trong tay người phụ nữ của anh, có điều anh không biết tại sao Diêu Ngạn lại bất thình lình nảy ra ý định đưa nó cho anh.
Cũng trong lúc đó, Thẩm Quan đang thu dọn hành lý thì nhận được điện thoại của tài xế gọi tới nói: "Sếp Thẩm, chuyến bay từ Nam Giang đến Quảng Châu sáng qua có tên Từ Anh!".
Thẩm Quan dừng tay, anh hỏi: "Rồi sao?".
Tài xế thưa chuyện: "Trưa nay, cô Diêu không đi chung với đồng nghiệp, cô ấy bận việc bỏ đi trước nhưng về sau tôi mới biết, tôi không bám theo được. Còn nữa trước đó Từ Anh có quay về nhà lúc người của chúng ta không canh chừng, vì vậy không phát hiện bà ta".
Thẩm Quan nhếch môi đóng khóa hành lý, anh ta cầm ly nước bên cạnh lên uống, nói: "Để ý sân bay, nhà ga và mỗi một ngã tư có thể rời Quảng Châu, còn cần tôi dạy ư?".
Tài xế lập tức làm theo lời anh ta. Thẩm Quan uống cạn nước trong ly, thở phào nhẹ nhõm.
Diêu Ngạn về khách sạn dọn dẹp hành lý. Đồng nghiệp của cô đi chơi chưa về, Tưởng Nã lẻn vào phòng, nhảy lên giường cô nằm gối đầu lên tay: "Dù gì về cũng được nghỉ ba ngày, em đừng về nhà. Em nói với gia đình em ở Quảng Châu, sang bên anh đi!".
Diêu Ngạn không đồng ý: "Không được, nhà em vẫn còn chưa biết thế nào, vụ phóng hỏa vẫn còn chưa giải quyết xong".
"Em lo lắng thì gọi điện về là xong mà. Mấy chuyện này bố mẹ với cô em tự biết giải quyết, em giúp không được gì đâu!"
Diêu Ngạn lắc đầu: "Em ở nhà giặt đồ, nấu ăn cũng được".
Tưởng Nã buồn bực nhổm dậy lôi Diêu Ngạn lên giường. Cô vừa kêu lên một tiếng đã bị anh giam trong vòng tay. Tưởng Nã véo má cô: "Sao em không giặt đồ, nấu ăn cho anh? Vả lại nhà đó bé tí teo, em ngủ ở đâu? Lẽ nào em ngủ ở căn phòng tồi tàn kia? Trở mình được cơ à?".
Diêu Ngạn gạt tay anh, cô sững sờ: "Làm sao anh biết gia đình em thuê nhà..."
Tưởng Nã cong cong khóe môi nhưng anh im lặng, không lên tiếng. Diêu Ngạn chần chờ hỏi: "Nhà đó do anh chuẩn bị?".
Tưởng Nã hôn cô: "Bố mẹ em không nghi ngờ chứ?".
Diêu Ngạn cảm thấy khó tin. Khi thấy căn nhà đó sửa sang mới mẻ, đồ dùng đầy đủ, cô chỉ nghĩ mình may mắn. Nào ngờ đúng là công lao của anh. Cô tính toán thời gian sửa chữa, mua sắm đồ đạc chắc chỉ diễn ra trong một ngày mà thôi.
Diêu Ngạn gục đầu nhéo *** anh nhưng tiếc rằng *** anh rắn chắc, cô nhéo không được. Tưởng Nã cầm tay cô, cô vùng mạnh, nhảy xuống giường lấy cafe ném cho anh. Diêu Ngạn lặng lẽ xoay lưng tiếp tục thu dọn hành lý.
Tưởng Nã nắm lấy gói cafe, anh cười nhìn bóng lưng giả vờ bận bịu của Diêu Ngạn, rồi trầm ngâm quay ra nhìn bầu trời u ám bên ngoài.
Sau khi Diêu Ngạn xếp xong hành lý, Tưởng Nã kéo cô về phòng cao cấp.
Tưởng Nã đá vali, nhét lung tung đồ đạc vào trong. Diêu Ngạn nhìn nhìn, cô giơ chân hất anh tránh ra, ngồi xuống xếp quần áo giúp anh. Tưởng Nã khoanh tay dựa vào tường, nhìn Diêu Ngạn cầm từng chiếc quần chiếc áo của anh trải ra rồi gấp gọn vào vali. Mỗi động tác của cô đều nhu tình như nước, khiến anh không dám chạm vào, anh sợ đây là ảo giác, chớp mắt sẽ hóa thành mây khói.
Khi Diêu Ngạn gấp xong bộ đồ cuối cùng, Tưởng Nã ngồi xuống, ôm cô từ phía sau. Anh hôn khắp mặt Diêu Ngạn, phả hơi thở gấp rút lên mặt cô, cô nhắm nghiền mắt lại.
Chuyến bay đặt lúc bốn giờ rưỡi, Diệu Ngạn sợ lỡ thời gian, chỉ cùng Tưởng Nã thân mật một hồi rồi bắt đầu đẩy anh ra. Mây xám âm u bao trùm bên ngoài, tiếng sấm loáng thoáng xẹt qua, Tưởng Nã không muốn ngừng, anh thở hổn hển: "Ở chỗ anh nhé?". Tay anh không ngừng chuyển động.
Diêu Ngạn rên lên, cố sức chống lại anh: "Em phải về nhà".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc