Cuộc Chiến Chinh Đoạt - Chương 47

Tác giả: rain8x

Diêu Ngạn nhận chìa khóa, lấy xe ô tô chạy ra sân bay. Cô không biết đường, xe của khách sạn lại không có bộ định vị, cô hỏi hết người này đến người kia mới đến được sân bay. Khi cô tới nơi thì máy bay từ Nam Giang đến Quảng Châu đã hạ cánh.
Diêu Ngạn định gọi điện cho Thẩm Quan thì anh ta đã gọi tới: "Em tới chưa? Tôi đang ăn trưa".
Diêu Ngạn trả lời anh ta. Thẩm Quan nói tên nhà hàng, nói Diêu Ngạn chạy xe qua.
Diêu Ngạn sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên đi máy bay, bởi vậy sân bay đối với cô xa lạ cực kỳ. Cô tìm hồi lâu mới thấy nhà hàng tây mà Thẩm Quan nói.
Thẩm Quan từ xa đã trông thấy cô bước vào, tóc cô Pu'i cao gọn gàng, vài sợi khẽ rủ xuống, cô mặc áo tay ngắn và quần bò đơn giản, nhìn rất gọn gàng năng động, dạt dào sức sống. Mỗi một bước đi của cô đều chìm trong vầng dương rạng rỡ.
Thẩm Quan Âmỉm cười, anh ta hỏi cô: "Em ăn trưa chưa?".
Diêu Ngạn gật đầu nhưng thực tế bụng cô còn chưa có lấy nổi một hạt gạo. Thẩm Quan gọi bồi bàn, anh ta nói: "Vậy ăn thêm với tôi. Tôi không thích đồ ăn trên máy bay, chưa có gì vào bụng cả".
Diêu Ngạn đành ngồi xuống, đợi đồ ăn được đưa lên. Cô cầm dao dĩa ăn vài miếng đối phó. Ngày trước được học bổng, bạn bè dẫn cô đi ăn món tây cho biết, tuy không ngon nhưng cũng có mùi vị đặc biệt. Bây giờ ngồi đối diện Thẩm Quan nói chuyện một cách khách sáo, đãi bồi, cô lại cảm thấy thứ đồ ăn xa xỉ này thật nhạt nhẽo.
‘’Tôi để họ buổi chiều mới đến đây. Tôi tới sớm, tranh thủ nghỉ ngơi coi như nghỉ phép. Bên em thì sao?"
Diêu Ngạn trả lời chiếu lệ: "Gian hàng trưng bày bài trí gần xong rồi, còn thiếu bước cuối nữa thôi. Gian hàng bên anh nằm ngay cạnh chúng tôi, hình như lớn hơn một chút".
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện với nhau. Sau khi ăn xong, Diêu Ngạn đưa anh ta về khách sạn.
Giám đốc đã đặt phòng trước cho Thẩm Quan, anh ta chỉ cần trực tiếp đến ở. Phòng khách sạn cao cấp gồm một phòng ngủ và một phòng khách, cửa ra vào đối diện với ban công, ánh sáng nóng rực chiếu thẳng vào trong. Thẩm Quan Âmở điều hòa, kêu Diêu Ngạn ngồi đợi. Anh ta đến quầy bar lấy một lon nước cho Diêu Ngạn: "Em xem ti-vi đi, tôi đi thu xếp ít đồ, rồi đến trung tâm triển lãm và hội nghị".
Diêu Ngạn nhận lấy, cô nói: "Thẩm tổng, để tôi xuống đại sảnh chờ anh".
Thẩm Quan bước vào phòng ngủ: "Em xem ti-vi đi, tôi làm nhanh lắm".
Diêu Ngạn nhìn Thẩm Quan biến mất sau cánh cửa phòng ngủ, cô nghịch lon nước lạnh trên tay, cau mày dời mắt sang ti-vi.
Chương trình ti-vi chẳng có gì thú vị, Diêu Ngạn xem một lát rồi lại hướng mắt sang phía phòng ngủ, không biết Thẩm Quan làm gì bên trong, ánh nắng hắt lên gương mặt nghiêng của cô, trong lòng cô hơi sốt ruột. Cô lấy di động vào hòm thư, thấy không có thư mới, cô khẽ thở dài.
Trong lúc thất thần, điện thoại di động của cô bỗng đổ chuông. Diêu Ngạn nhìn màn hình, vội vàng nhận cuộc gọi. Trong điện thoại Tưởng Nã hỏi cô: "Em bận à?".
Diêu Ngạn che điện thoại nói nhỏ: "Không có. Sở cảnh sát có tin mới chưa anh?".
Nghe bên cô có tiếng ti-vi, anh cười cười: "Xem ra em đang rất rảnh rang nhỉ, có cả thời gian xem ti-vi cơ mà. Cảnh sát vừa tới tìm nhà em. Dượng với bố em đi chạy xe rồi, chỉ có mẹ và cô em đến thôi".
Giọng nói chất chứa lo lắng của Diêu Ngạn cất lên: "Vậy tại sao mẹ với cô còn chưa gọi điện cho em?".
Tưởng Nã phì cười: "Em gấp gáp làm gì, vừa mới đến thôi, em đừng lo lắng, có anh trông chừng bên ngoài rồi".
Thẩm Quan cầm một tập tài liệu ra khỏi phòng ngủ, anh ta nói: "Chúng ta đi thôi." Ngước đầu lên thấy Diêu Ngạn đang nói chuyện điện thoại, anh ta dừng chân, đứng một bên chờ cô.
Tưởng Nã rất thính tai. Nghe bên cạnh Diêu Ngạn có người, mà còn là một người đàn ông, anh lập tức hỏi: "Em ở khách sạn?".
Diêu Ngạn "ừm" một tiếng. Đứng dậy nhìn Thẩm Quan, cô nói nhỏ với Tưởng Nã: "Tối về nói chuyện sau, giờ em đang bận!". Nói hết câu, cô vội vã dập máy. Thẩm Quan cười cười, không nói không rằng, giơ tập tài liệu chỉ ra ngoài cửa. Hai người cùng rời khách sạn đến trung tâm triển lãm và hội nghị.
Tiếng tút tút ngắt máy ở đầu bên kia dội lại khiến câu "bận việc gì" của Tưởng Nã sắp thoát khỏi miệng liền phải nuốt ngược vào trong. Cổ họng anh nghẹn ứ, lòng đầy tâm sự.
Đàn em mua đồ ăn bước vào xe đưa cho Tưởng Nã, anh ta quay qua hỏi: "Anh Nã, cần vào đó xem không?".
Tưởng Nã lườm anh ta: "Chú xem trong đó là trung tâm thương mại để thỏa thích đi dạo à?".
Cục cảnh sát huyện nằm ở thị trấn Sĩ Lâm, xung quanh tập trung nhiều cơ quan nhà nước, xe cộ đi lại đầy bên ngoài nhưng ít có người đi bộ lảng vảng gần đó. Tưởng Nã mở túi nilon, lấy bánh mì ra cắn, trông anh nhàn nhã như đang đi dã ngoại.
Một lúc sau, bà Diêu và cô họ của Diêu Ngạn ra khỏi cục cảnh sát. Anh rút di động ra gọi, lúng Pu'ng hỏi: "Sao rồi?".
Dương Quang trong điện thoại nói: "Em hỏi rồi, có người gánh thay lão Hắc chuyện hành hung. Tên mập đó khai là anh đánh ông ta. Cảnh sát có tìm anh không?".
Tưởng Nã vẫy tay ra hiệu đàn em chạy bám theo hai người nhà bà Diêu, anh nói: "Tìm chứ, nhưng không bằng không chứng, tên mập nói anh dùng gậy sắt đánh ông ta..." Tưởng Nã hừ lạnh: "Anh cho họ xem cả xe tải chở sắt, anh dùng gậy nào đập ông ta?".
Dương Quang mỉm cười, anh ta cất giọng chần chừ: "Có điều chuyện đốt nhà trút hết lên tên mập đó. Ông ta không khai ra lão Hắc nhưng xem chừng cũng chẳng dám".
Tưởng Nã nói: "Anh cũng đoán vậy từ lâu. Lão Hắc bị tạm giam mấy ngày?".
Dương Quang cười ầm lên: "Khỏi nói cái này đi, em buồn cười ૮ɦếƭ mất. Lúc lão Hắc làm ăn chưa phất, ông ta từng bị bắt tội hút MT một lần. Giờ là lần thứ hai, ông ta bị đưa đến trại cai nghiện cưỡng chế. Để em xem ông ta còn mặt mũi nào quay lại Lô Xuyên!".
Tưởng Nã vỗ ghế xe khoái chí cười ha hả. Anh lại hỏi: "Cảnh sát điều tra được thứ ông ta hút từ đâu ra không?".
Dương Quang dẹp vẻ mặt hớn hở, anh ta nói: "Em đã nhờ người nghe ngóng thử. Kết quả phân tích hôm qua là MT đá, hàm lượng chỉ có một chút xíu, nói là mua lúc đi chơi, không nắm được những cái khác. Lão Hắc không khai gì hết".
Tưởng Nã nheo mắt, ra chiều suy tư.
Bà Diêu về nhà không cầm nổi nước mắt. Diêu Yên Cẩn không biết chuyện gì xảy ra, cô hoảng loạn hỏi bà: "Mẹ sao vậy?".
Cô họ kêu Diêu Yên Cẩn rót nước, bà cười: "Mẹ con khóc vì vui sướng. Cảnh sát đã bắt được người đốt nhà con. Mẹ con mừng đấy!".
Trong lòng Diêu Yên Cẩn cũng rộn ràng niềm vui: "Thật không ạ? Hay quá!".
Nhưng Diêu Yên Cẩn vừa nói hết câu, bà Diêu mắt đẫm lệ bất thình lình quay ra tát thẳng vào mặt cô. Diêu Yên Cẩn chếnh choáng giật lùi người, nước mắt chảy tràn khóe mi. Cơn giận của bà Diêu bùng nổ: "Tôi nói thế nào với cô? Cô tìm một người đàn ông tốt? Cô thích ông ta? Ông ta vừa gạt cô bán hàng đa cấp, vừa phóng hỏa đốt nhà chúng ta. Lừa cô chưa đủ, còn muốn gia đình ta kiệt quệ, phải không?".
Bà vừa khóc vừa đánh Diêu Yên Cẩn: "Tôi đánh ૮ɦếƭ cô, tôi không nên sinh ra thứ như cô, báo hại cả cuộc đời tôi, đến cuối cùng còn khiến nhà của bố mẹ tôi cháy rụi. Tôi đánh ૮ɦếƭ cô!" Bà Diêu mặc kệ mọi thứ đánh con từ ngoài phòng khách tới tận trên giường mặc cô la hét ôm đầu né tránh.
Cô họ vội vàng kéo bà Diêu: "Chị làm gì vậy? Chị đừng đánh nữa. Chị mau dừng lại đi!".
Bà Diêu nổi điên đánh Diêu Yên Cẩn chát chát: "Tôi đánh ૮ɦếƭ cô, coi như tôi không sinh ra đứa con gái như cô!".
Cô họ ôm chầm lấy bà Diêu, cố kéo bà ra ngoài, lại kêu Diêu Yên Cẩn đừng khóc. Diêu Yên Cẩn càng khóc lớn hơn, cô tủi thân không hiểu đầu cua tai nheo ra sao tự nhiên lại bị đánh tới tấp.
Rất lâu sau, trong phòng mới yên ắng trở lại. Cô họ nhúng hai chiếc khăn mang ra, đưa bà Diêu lau mặt. Bà Diêu lã chã nước mắt, thều thào nói: "Không biết chị gây nên tội gì mà lại sinh ra thứ như nó".
Diêu Yên Cẩn ôm gối rụt người vào đầu giường, cô thút thít không dám khóc lớn.
Cô họ buông tiếng thở dài: "Lúc nãy chị hứa với em thế nào? Chẳng phải chị nói không trách cứ Yên Yên sao? Chị không biết tính tình của nó sao?".
Bà Diêu lắc đầu nguầy nguậy, nếp nhăn trên khóe mắt bà ướt nước mắt. Hồi còn trẻ, bà xinh xắn thanh tú, mặc váy dài thắt bím tóc, chân mang giày bệt trắng, nhưng qua năm tháng cuộc sống tôi luyện bà trở nên thô ráp, giống như vết chai sần trên Ng'n t và lòng bàn tay bà. Bạn bè đồng trang lứa với bà đã nghỉ hưu an dưỡng tuổi già từ lâu còn bà vẫn phải bôn ba kiếm sống.
Bà Diêu nghẹn lời nói tiếp: "Chị chỉ trách chị, chị không dạy dỗ nó đàng hoàng. Thôi bỏ đi, mọi chuyện đã qua hết rồi".
Nghỉ ngơi chốc lát, bà Diêu và cô họ về lại nhà cũ, báo tin bên cảnh sát cho hàng xóm biết. Họ lại lặng người đứng trước căn nhà đã thay đổi hoàn toàn. Hàng xóm cũ hơn chục năm nhìn thấy dáng vẻ của bà Diêu, họ xót xa, không ngừng mắng chửi tên phóng hỏa. Nỗi giận dữ và căm tức dồn hết vào căn nhà cháy đen.
Diêu Ngạn tranh thủ lúc rảnh rỗi ngồi uống nước. Nhận được điện thoại của Diêu Yên Cẩn, cô lập tức sặc nước.
"Mẹ nói tại sao mẹ lại sinh ra thứ như chị. Chị biết chị đần độn nhưng chị có chỗ nào không tốt? Chị biết phụ mẹ dọn hàng bán tượng, không tiếp tục đi khiêu vũ, cũng không thích người đàn ông đó nữa. Mẹ còn muốn chị làm thế nào nữa đây? Sao chị biết được anh ta là người xấu!"
Diêu Ngạn lẩn vào góc dỗ dành chị: "Mẹ không vui, giận quá mới nói vậy. Chị không được giận mẹ. Bây giờ trong nhà đã vậy, chị cũng hiểu mà. Chị đừng làm bố mẹ phiền lòng, được không?".
Diêu Yên Cẩn ứa nước mắt: "Chị biết, vì vậy chị chỉ ở nhà, chị không đi đâu hết nhưng chị tủi thân. Diêu Diêu, chừng nào em về?".
Diêu Ngạn cười, nói với chị: "Chủ nhật em về. Tuần này ở nhà phải nhờ chị trông nom. Chị chịu khó một chút nhé!".
Cô gác máy, Giám đốc vẫy tay gọi cô. Mọi người cùng nhau đi ăn tối, cười nói rôm rả nhưng trong lòng Diêu Ngạn lại lo lắng không yên. Đến lúc ăn cơm xong về khách sạn, bà Diêu gọi điện tới, cô mới thở phào một hơi.
Bà Diêu kể Diêu Ngạn nghe chuyện bên phía cảnh sát. Diêu Ngạn giả vờ ngạc nhiên: "Thật chứ mẹ? Hay quá, bắt được là mừng rồi, chả trách chiều nay chị lại gọi cho con, nói mẹ đánh chị!".
Bà Diêu khóc suốt buổi chiều, khúc mắc tích tụ trong lòng cũng vơi đi, bà cười: "Chị con không được cái gì, chỉ được mỗi cái mách lẻo." Bà thở dài thườn thượt: "Tốt rồi, chỉ cần đợi đến lúc mở phiên tòa, bồi thường tiền thì đâu lại vào đấy!".
Tuy còn phải chịu thêm một quãng thời gian nữa nhưng ánh sáng đã ở trước mắt, không còn cảm thấy mệt mỏi chán chường nữa.
Diêu Ngạn tắm rửa sạch sẽ, gọi điện cho Tưởng Nã, ngại ngùng cảm ơn anh. Anh mỉm cười: "Bây giờ đã biết anh tốt chưa?".
Anh nằm trên giường nói: "Nhưng không kiện được Hắc lão đại, tên mập ôm hết vào người".
Diêu Ngạn hơi thất vọng nhưng cô cũng hiểu biết thiệt hơn. Nếu Hắc lão đại dễ dàng chìm vào chuyện này, có lẽ vận rủi sẽ đeo bám gia đình họ không dứt. Vì vậy dù oán hận hơn nữa, cô cũng chỉ còn biết nhẫn nhịn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc