Cuộc Chiến Chinh Đoạt - Chương 45

Tác giả: rain8x

Sau khi ăn trưa, ông Diêu và dượng ra ngoài chạy xe. Bà Diêu cũng đòi tranh thủ thời gian đi mua lại khuôn đúc và vật liệu làm tượng. Tuy bán tượng tô không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng cả thị trấn Trung Tuyển cũng chỉ có gia đình họ làm nghề này, ít nhiều gì cũng phụ giúp được một phần chi phí sinh hoạt trong nhà.
Cô họ nói với vẻ vui mừng: "Mẹ con có việc làm thì không lo lắng linh tinh nữa”. Bà ghé sát Diêu Ngạn nói nhỏ: "Một lát, cô đến sở cảnh sát, rồi tới ngõ nhà con xem xét, mua đồ ăn cho hàng xóm nhà con. Con kêu mẹ con ở nhà đừng làm gì hết, để đó cô làm cho".
Diêu Ngạn gật đầu, cô cất giọng ngập ngừng: "Có thể tối nay con qua nhà đồng nghiệp".
Cô họ biết để một cô gái lớn ngủ ngoài phòng khách cũng không tiện, chỗ lại nhỏ làm sao ngủ ngon. Cô họ nói: "Vậy cũng hay, để mẹ con thấy con ngủ ngoài phòng khách lại đau lòng. Cố thêm vài ngày nữa là dọn đến nhà mới được rồi. Con mang đồ theo để thay, ngày mai đi thẳng đến nhà máy làm luôn. Ở nhà có cô trông nom, con yên tâm!".
Bà dẫn em họ ra ngoài, bà Diêu cũng xốc lại tinh thần, đi mua cá về rồi bảo Diêu Ngạn: "Con nấu một nồi canh, chúng ta mang đến cho Tiểu Hứa".
Hứa Châu Vi là ân nhân cứu mạng của nhà họ Diêu, anh ta bất chấp nguy hiểm cứu bà Diêu và Diêu Yên Cẩn ra khỏi đám cháy. Anh ta còn nằm viện, không biết bệnh tình ra sao. Mấy ngày qua, bà Diêu ngơ ngơ ngác ngác, bây giờ mới nhớ tới, muốn đến bệnh viện thăm anh ta. Bà nói: "Tuy cậu ta là lưu manh nhưng con người cũng không tệ. Trước đây ba và cô con nằm viện, bên họ cũng không xấu, bồi thường đầy đủ, thuê hộ lý riêng, giờ lại còn cứu chúng ta".
Diêu Ngạn Gi*t cá, bà Diêu nói tiếp: "Mẹ tận mắt chứng kiến cậu ta xông vào đám cháy, nhất định là tìm xem bên trong có người mắc kẹt hay không, không ngờ cậu ta lại rất tốt bụng." Nói đoạn, bà giả vờ hỏi dò: "Mà con nói xem, nửa đêm cậu ta đến ngõ nhà mình làm gì? Đúng là kỳ lạ, lẽ nào tới hẹn hò?".
Diêu Ngạn thái mỏng gừng, cô nói: "Có trời mới biết. Những người như họ nói không chừng trốn trong xó xỉnh làm chuyện xấu. Chúng ta đừng tiếp xúc gần gũi với họ, trả ơn thì trả ơn nhưng cũng đừng giao du sâu quá".
Bà Diêu thở phào, bất giác mỉm cười.
Hứa Châu Vi ở bệnh viện nhàm chán đến mức người sắp mốc meo hết cả. Mấy người anh em đang ngồi đánh bài cùng anh ta nhưng thời gian vẫn trôi qua vô cùng chậm chạp.
"Không ai ngờ anh Nã lại dắt chó nghiệp vụ đi tìm chị dâu. Chậc chậc, rõ là nâng như nâng trứng, hứng như hoa!".
Hứa Châu Vi đánh một đôi, anh ta sờ cằm, nhìn bài chằm chằm: "Bởi vậy mấy chú lo mà trông chừng gia đình của Diêu Ngạn, đừng để xảy ra chuyện!". Anh ta chỉ chỉ vết thương trên cánh tay. "Để xảy ra chuyện không chỉ có lỗi với anh Nã, mà còn có tội với người anh hùng đã bất chấp cả tính mạng như anh!".
Mấy anh em cười ầm lên: "Ối giời, lại còn anh hùng. Sao anh không bảo mình ngồi ị bắt trúng lửa, chưa chùi ௱ôЛƓ đã xông vào đám cháy!".
Hứa Châu Vi cộc cằn đập bài lên đầu anh ta. Định mở miệng mắng thì thấy Diêu Ngạn cầm bình giữ nhiệt đứng ngoài cửa phòng bệnh. Cô ăn mặc hệt như ngày xảy ra hỏa hoạn nhưng tóc đã buộc gọn gàng, vẻ mệt mỏi cũng không còn.
Hứa Châu Vi cười ngoác miệng: "Ôi, chẳng lẽ mang tới cho tôi ăn?" Anh ta thẳng tay vứt bài xuống, bổ nhào đến đón lấy bình giữ nhiệt.
Bà Diêu cảm ơn rối rít, bà rót canh giúp anh ta, cười nói tíu tít: "Tôi kêu Diêu Ngạn nấu, nó nấu ăn rất ngon. Từ bữa đến giờ chưa kịp cảm ơn cậu, tôi áy náy lắm".
Hứa Châu Vi xua tay: "Việc nhỏ mà cô. Giúp người là niềm vui của cháu. Hồi còn bé, cháu thường dẫn cụ già qua đường nhặt được tiền thì nộp lại cho cảnh sát, nhưng có ai cảm ơn cháu đâu! Đúng là cứu mọi người đáng giá hơn!".
Thấy anh ta nói chuyện hài hước, bà Diêu tươi cười rạng rỡ.
Từ ngoài hành lang, Tưởng Nã đã nghe giọng nói oang oang của Hứa Châu Vi. Anh bước vào gặp Diêu Ngạn, lập tức tiến lại gần cô. Hứa Châu Vi reo lên: "Anh Nã!".
Bà Diêu quay lại nhìn, bà cũng gọi theo "Anh Nã". Tưởng Nã ngẩn người, nhưng không kìm chế được bản thân đưa mắt lướt nhanh qua Diêu Ngạn, anh ngượng ngùng gật đầu. Nghe Hứa Châu Vi khen Diêu Ngạn nấu canh ngon, anh thẳng tay lấy bình giữ nhiệt rót cho mình uống. Canh cô nấu rất ngon, trông anh tự nhiên như lẽ thường tình, chẳng hề biết khách sáo là gì.
Rời bệnh viện, Diêu Ngạn và bà Diêu đến chợ mua thịt tươi. Cô vừa vào đến nhà thì điện thoại di động đổ chuông.
Tưởng Nã trong điện thoại nói: "Chờ ở ngã tư hay cửa nhà em?".
Diêu Ngạn che điện thoại di động nói nhỏ: "Ngã tư đi".
Tưởng Nã nói: "Ờ, vậy em mau ra đi, anh ở ngã tư rồi".
Diêu Ngạn khựng lại, kêu Tường Nã đợi cô. Cô làm sạch thịt giúp bà Diêu rồi mới đi ra.
Diêu Ngạn ngồi vào xe Jeep, cô mệt nhoài người, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mới vừa nãy mặt mày cô còn tươi tỉnh, chớp mắt đã tái nhợt, anh không khỏi lo lắng: "Em sao vậy? Cảm nặng hơn à?".
Diêu Ngạn lắc đầu, cô cất giọng uể oải: "Không có, là vì chuyện khác." Cô không giải thích với anh.
Xe chạy tới công ty vận chuyển hàng hóa, Tưởng Nã hăng hái xuống bếp. Anh biết Diêu Ngạn thích ăn thanh đạm nên cố tình mua rau xanh, chuẩn bị trổ tài bếp núc.
Nhìn anh khua khua chiếc muôi khá chuyên nghiệp, Diêu Ngạn không định nhúng tay vào, cô ra khỏi bếp, bước đến bên ngoài tòa nhà văn phòng.
Cô đến công ty vận chuyển hàng hóa đã nhiều lần nhưng chỉ quanh quẩn trong tòa nhà văn phòng nên cảm thấy chưa quen với cảnh vật xung quanh.
Đá vụn trải đầy trên đường khiến mặt đường trở nên gồ ghề, gió thổi cuốn tung bụi bặm bám trong các ngóc ngách. Xe tải đậu ngổn ngang ở bãi đất trống. Lâu lâu có xe tải chạy vào bãi đậu, tài xế nhảy xuống chào Diêu Ngạn. Diêu Ngạn mỉm cười chào lại.
Diêu Ngạn ăn chút ít đồ ăn rồi buông đũa, Tưởng Nã nhíu mày: "Không hợp khẩu vị của em?".
Diêu Ngạn lắc đầu, cô nở nụ cười: "Chắc cơm ăn hồi trưa chưa tiêu hóa hết. Anh ăn nhiều vào".
Tưởng Nã gắp rau cho vào miệng, xác định mình nấu nướng không tệ đến mức không nuốt nổi, anh lại bắt Diêu Ngạn ăn thêm nửa bát cơm.
Sau khi ăn uống no nê, hai người chui vào chăn xem phim. Phim ảnh be bét máu hiện lên màn hình. Tưởng Nã cắn thùy tai của Diêu Ngạn, anh nói khẽ: "Hình như phim này cũng mở lúc chúng ta "làm việc" lần trước".
Diêu Ngạn nghiêng đầu tránh anh. Anh lại bỗng dưng tốc váy ngủ của cô lên.
Tưởng Nã biết cô chưa hết cảm, anh không định "yêu" cô nhưng ôm thân thể ngọc ngà trong lòng, anh không kìm chế được bản thân. Hai tay của anh hết sờ chỗ này lại nắn chỗ khác, miệng lưỡi hoạt động không ngơi nghỉ giây nào làm Diêu Ngạn thở không ra hơi.
Khi phim chiếu hết, Tưởng Nã mới hài lòng ngừng lại. Anh bế cô nằm lên người mình vừa hôn vừa vuốt ve. Diêu Ngạn đỏ mặt, cô nín thinh vùi mặt vào cổ anh.
Rốt cục cũng tắt đèn đi ngủ. Trong phòng loáng thoáng tiếng thở dốc, Tưởng Nã ôm Diêu Ngạn, hôn nhẹ lên tai cô rất lâu sau mới yên lặng trở lại, hơi thở bình thường thay thế ham muốn nóng rực của anh.
Diêu Ngạn nhắm mắt, nghe hơi thờ của Tưởng Nã đều đều cô thận trọng kéo bàn tay trên иgự¢ ra. Tưởng Nã dường như phát hiện, tay anh Ϧóþ mạnh hơn. Diêu Ngạn nuốt tiếng rên xuống, gạt tay anh ra khỏi người. Tưởng Nã ú ớ cựa mình.
Diêu Ngạn kéo chăn, cô ngồi dậy đi dép, nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Không gian xung quanh vắng vẻ. Dưới nhà loáng thoáng tiếng xe cộ qua lại trên trung lộ Lý Sơn. Tòa nhà nhỏ phía sau cũng im ắng. Vài chiếc xe trở về, mở cổng sắt, lốp xe cán lên đá vụn có vẻ hơi chói tai trong màn đêm tĩnh lặng.
Diêu Ngạn đứng trước bếp, nhìn bình nước sôi ùng ục. Một lát sau, cô xé gói cafe trên tay, đổ bột cafe vào cốc.
Nước nóng rót vào cốc bốc hơi nghi ngút, mùi cafe nồng đậm lan tỏa trong gian bếp. Cô hít một hơi thật sâu, vén tóc ra sau tai, chậm rãi uống một ngụm.
Vị cafe đắng chát chảy vào miệng cô. Diêu Ngạn không nghe thấy tiếng bước chân, cô mở miệng uống thêm, lần này cô đã nếm ra vị ngòn ngọt, cổ họng cô không còn khô rát.
Khi cô cầm cốc cafe lên miệng lần nữa, một cánh tay bất ngờ giằng lấy, chất lỏng màu nâu sóng ra ngoài đổ xuống nên xi măng.
Tưởng Nã xanh mặt, anh kìm nén cơn giận hỏi cô: "Cafe ở đâu ra? Tại sao giữa đêm giữa hôm lại uống nó?".
Diêu Ngạn mở to miệng ngạc nhiên, cô đưa tay giành lấy cốc: "Tôi thèm, trả cho tôi".
Tưởng Nã giơ cao tay, đổ cốc cafe vào bồn rửa. Diêu Ngạn kêu lên: "Tưởng Nã, anh làm gì vậy!" Cô chìa tay muốn giật lại chiếc cốc.
Tưởng Nã tóm cổ tay cô, lôi cô lại gần anh. Chiếc cốc lăn tròn trong bồn nước.
Tưởng Nã Ϧóþ hai má cô, nghiến răng nói: "Nhổ ra!".
Diêu Ngạn nhíu mày, gò má của cô đau nhói, cô lúng 乃úng nói: "Anh làm gì vậy, anh điên rồi!\'.
Cơn giận của Tường Nã bốc cao: "Anh điên? Khốn kiếp, em mới điên!" Anh lạnh lùng giật gói cafe màu nâu: "Em uống thứ gì? Sao? Uống đến nghiện rồi, muốn "bay" lần nữa?".
Diêu Ngạn nghẹn đỏ mặt: "Anh nói linh tinh gì vậy hả?".
Tưởng Nã ném phăng gói cafe. Anh đè Diêu Ngạn lên bồn rửa, móc tay vào cổ họng cô, nói lạnh lùng: "Nôn ra!".
Cổ họng cô ngứa ngáy, cô vùng mạnh người. Tưởng Nã mặc kệ cô, anh giữ chặt gáy cô, móc tay vào sâu hơn khiến Diêu Ngạn nôn cafe ra, Tưởng Nã sợ cô nôn không hết, anh lại kêu: "Nôn tiếp, nôn hết ra cho anh!" Tay anh lại đẩy sâu, anh đè Diêu Ngạn không cho cô giãy giụa.
Diêu Ngạn đau họng, cô cào cấu anh, nôn thốc nôn tháo. Nhìn cô nôn ra được, Tưởng Nã mới vươn tay, vỗ lưng Diêu Ngạn.
Mặt Diêu Ngạn ướt sũng nước mắt, cáu gắt đẩy anh, cô quát: "Anh biết hết nhưng anh không nói tôi nghe. Anh để một mình tôi chuốc lấy phiền phức, để một mình tôi chịu đựng. Anh coi tôi là gì? Đồ chơi trên giường của anh?".
Tưởng Nã ngẩn ra, anh lại nghe Diêu Ngạn rống lên: "Tưởng Nã, anh là đồ khốn nạn. Tôi hút Mα túч thì sao? Nó chỉ là Mα túч đá mà thôi. Tôi uống chút xíu để thoải mái thì sao? Anh không được nhúng mũi vào chuyện của tôi!".
Thần sắc của Tưởng Nã đen sì, sương mù dường như giăng kín cả bầu trời, anh túm cổ áo của Diêu Ngạn lôi tới trước mặt, vẻ tàn nhẫn tản ra khắp gương mặt anh: "Em hút Mα túч?".
Diêu Ngạn hoảng sợ nuốt khan, cô giàn giụa nước mắt: "Tôi khó chịu, tôi chỉ uống một chút, tôi không hút Mα túч".
Tưởng Nã bình tĩnh nhìn đôi mắt lấp lánh ánh lệ của cô mũi anh như ngửi thấy hương thơm trên người cô và vị cafe xa lạ. Anh thả tay, cô đứng không vững ngã người ra sau, anh lại ôm ngay cô vào lòng: "Diêu Diêu, em đừng làm chuyện điên rồ".
Diêu Ngạn nghẹn ngào lau nước mắt, cô gục đầu nói lí nhí: "Tôi không làm chuyện điên rồ, tôi chỉ mệt mỏi. Nhà tôi cháy rụi, hàng xóm đòi gia đình tôi đền bù mười mấy vạn tệ. Nhà tôi mất hết tất cả, cô giáo hiểu tôi nhất cũng biến mất. Nhưng anh biết đáng sợ nhất là gì không?" Cô ngẩng lên: "Tôi thừa nhận tôi thích anh nhưng anh lợi dụng tình cảm của tôi, coi tôi là công cụ, mà tôi vẫn mãi tin tưởng anh. Rốt cuộc anh muốn làm gì, theo dõi tôi ư?".
Tưởng Nã cuộn tay, anh ôm chặt cô hơn: "Em đừng nghĩ vớ vẩn".
Diêu Ngạn cười nhàn nhạt, cô cất giọng yếu ớt: \'Tưởng Nã, tôi không lo lắng vớ vẩn. Tôi không chịu đựng nổi, anh mặc kệ tôi được không?".
Tưởng Nã nâng gương mặt ưót đẫm của cô. Diêu Ngạn kiên cường như thép, dù có nước mắt cũng nuốt ngược vào trong. Tưởng Nã chưa từng gặp cô yếu đuối, ᴆụng một cái là sẽ sụp đổ thế này. Anh quên mất tuổi tác của cô, cô non nót, chưa va chạm với sóng gió cuộc đời mà lại gặp cảnh ngộ như vậy.
Tưởng Nã cắn răng, giọng nói của anh trầm trầm cất lên: "Do lão Hắc sai người đốt nhà em. Anh nhất định giúp em tóm cổ ông ta, chuyện bồi thường em đừng lo lắng để anh nghĩ cách, còn cô giáo của em..." Tưởng Nã vuốt má cô, khó nén nổi xót xa: "Từ Anh không đơn giản như em nghĩ. Anh muốn tìm Từ Anh".
Ánh mắt Diêu Ngạn lóe sáng, cô khẽ hỏi anh: "Vậy anh là ai?".
Tưởng Nã sững lại, anh chạm vào nước mắt của cô, mùi cafe vấn vít xung quanh.
Anh hỏi: "Em muốn biết thật ư?".
Diêu Ngạn nhìn anh, cô gật đầu. Nước mắt ướt hàng mi che lấp tầm nhìn của cô, cảnh vật bỗng nhòe đi.
Màn đêm trải dài vô tận, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi trên mặt đất. Cafe ngấm lên nền xi măng, để lại vệt tròn màu nâu sẫm. Tưởng Nã đạp lên, mặt đất ẩm ướt bị phủ thêm một lớp bụi, phai bớt màu của vết loang.
Trong sảnh công ty không mở đèn. Tưởng Nã nhấn cô xuống ghế sofa, cầm khăn lau mặt cho cô, rồi rót nước ấm đưa cô, anh hỏi: "Đỡ chút nào chưa?".
Diêu Ngạn gật đầu, cô trầm mặc ôm lấy cốc nước.
Tưởng Nã thở dài, bế cô ngồi dựa vào lòng anh, anh nhún nhún chân như dỗ dành trẻ con. Đầu anh cúi thấp xuống, anh nói: "Trước đây, anh ở Lô Xuyên làm việc cho Bạch lão đại".
Diêu Ngạn tựa vào anh, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin. Tưởng Nã vuốt tóc cô: "Ngày đó, anh cũng coi như là trợ thủ đắc lực của ông ta, giúp ông ta rất nhiều việc. Dương Quang là người giúp anh ở Lô Xuyên, là anh em của anh, cũng là đàn em của Bạch lão đại".
Cuối những năm chín mươi, Lô Xuyên là một thành phố nhỏ lạc hậu. Bến cảng nhộn nhịp, ngày nào cũng tấp nập tàu chở hàng.
Năm đó, trong nước có ba mươi hai vạn thuyền bè dân dụng. Bạch lão đại lái tàu chở hàng cất giấu đầy đạn dược và súng ống cập bến ở khu bắc Gia Ninh thành phố Lô Xuyên. Từ một tốp năm người phát triển thành một nhóm hơn mười người, ôm hết việc kinh doanh vũ trường và phòng chơi bài lớn nhỏ trong khu vực Gia Ninh. Đồng thời, ông ta còn ngấm ngầm mở sòng bạc và khách sạn, trong vòng vài năm băng nhóm của ông ta phân bố khắp nơi.
Tưởng Nã vuốt tóc Diêu Ngạn, anh nói: "Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh lăn lộn theo Bạch lão đại. Địa bàn của Bạch lão đại kinh doanh gái gú, bài bạc. Anh làm trợ thủ cho ông ta, ông ta tin cậy anh, cất nhắc anh. Đến khi ông ta buôn lậu thuốc phiện..." Tưởng Nã nheo mắt: "Thứ đó rất nguy hiểm, anh không muốn tự tìm đường ૮ɦếƭ, để bảo vệ bản thân, anh chọn làm nội gián".
Diêu Ngạn lộ vẻ hoang mang. Điều này trái ngược hoàn toàn suy đoán trước đây của cô. Tưởng Nã tiếp tục kể: "Năm năm trước, Bạch lão đại bị bắt. Cảnh sát thu tại hiện trường hơn ba mươi kilôgam Mα túч đá. Thời điểm đó ngày nào ti-vi cũng đưa tin này. Án tử hình đầu tiên ở Lô Xuyên chính là phán cho Bạch lão đại".
Khi ấy, Dương Quang không tham gia nên ngoại trừ anh ta, đám người còn lại đều gặp họa. Tưởng Nã trở thành mục tiêu công kích, anh không có mặt ở hiện trường, tránh thoát cạm bẫy.
Sau này, bang hội trả thù cho Bạch lão đại, hạ lệnh truy sát Tưởng Nã. Bến cảng và nhà ga ở Gia Ninh suốt ngày đều có người canh chừng, xung quanh trạm thu phí cũng có người qua lại tuần tra. Bạch lão đại ngồi tù, bang hội mất người cầm đầu, các địa điểm kinh doanh dưới quyền, có nơi bị niêm phong, có nơi đổi chủ. Con bạc không chỗ để đi, cả ngày tìm cớ sinh sự khiến dân chúng hoảng sợ. Bí thư thành ủy mới thành lập tổ chuyên án tóm gọn băng đảng xã hội đen nhưng sau cùng bắt sót vài phần tử xấu, khiến Tưởng Nã đến cuối cùng vẫn bị vạ lây.
Nhớ đến đây, mắt Tưởng Nã trở nên lạnh lẽo: "Trải qua phen sống mái đó, kẻ thì ૮ɦếƭ, người thì bị thương. Dương Quang ngấm ngầm giúp đỡ anh nhưng cuối cùng anh vẫn không thể thoát".
Diêu Ngạn kinh ngạc nhìn Tưởng Nã chằm chằm, sống lưng của cô lạnh buốt. Cô nghe Tưởng Nã nói: "Anh gần như đã ૮ɦếƭ. Cơ thể anh toàn là máu, mẹ anh cũng chưa chắc nhận ra anh. Không ngờ sau đó anh được người của cảnh sát cứu giúp”.
Tưởng Nã nhếch miệng nói: "Còn Tưởng Nam thật sự đi theo anh đã ૮ɦếƭ ở đồng quê hoang vu. Anh ta được chôn cất với tên của anh, còn anh sống sót mang tên anh ta, làm lại chứng minh nhân dân, ở tù thay anh ta. Hai năm rưỡi sau được thả, anh lại dùng thân phận Tưởng Nam làm...".
Diêu Ngạn bỗng đánh mất giọng nói, cô run rẩy cuộn tay. Tưởng Nã cất giọng khẽ khàng: "Lại làm nội gián, làm việc cho cảnh sát".
Cũng trong lúc này, Thẩm Quan ngồi trong xe nhắm mắt nghi ngơi. Quốc lộ đèn đuốc sáng trưng nhưng bầu trời cao cao trên đầu lại toát lên vẻ quạnh quẽ, cô liêu. Trời đã sang thu, gió mát thổi hiu hiu. Ánh mắt của tài xế lướt qua gương chiếu hậu, ông ta nhấn nút đóng cửa sổ. Thẩm Quan nói giọng khàn khàn: "Đừng đóng".
Tài xế ngừng bấm nút, ông ta nói với Thẩm Quan: "Sếp Thẩm, anh tỉnh rồi?".
Thẩm Quan nhàn nhạt xác nhận, tài xế nói: "Sếp Thẩm, họ tìm ra tên mập đó rồi, trốn ở thị trấn Sĩ Lâm. Chúng ta nên giao hắn ta cho công an hay là...?”.
Thẩm Quan Âmở mắt suy tính, anh ta nói: "Tưởng Nã cũng tìm hắn ta. Giao hắn ta cho Tưởng Nã".
Tài xế dùng ánh mắt quái lạ nhìn gương chiếu hậu. Thẩm Quan cũng bắt gặp cái nhìn của ông ta, anh ta đương nhiên hiểu rõ ông ta suy nghĩ điều gì, nhếch miệng nói: "Dù tôi thích Diêu Ngạn, cũng không thể thiên vị tình cảm cá nhân. Tôi là một thương nhân đúng chuẩn. Mấy chuyện kiểu này nên để Tưởng Nã ra tay, đừng làm anh ta biến thành đám ruồi nhặng vô dụng".
Tài xế nghe theo lời anh ta. Tiếp tục chạy thẳng xe về hướng thành phố Nam Giang. Nơi này về đêm rực rỡ ánh đèn khác hẳn với khung cảnh tuềnh toàng của mấy thị trấn nhỏ. Trai gái nắm tay dạo bước đi trên đường, xe tới xe lui tấp nập phồn hoa.
Một chiếc xe ngừng trước cửa câu lạc bộ Kim Cách ở trung tâm thành phố, xe ô tô đen của Thẩm Quan cũng lướt tới. Hắc lão đại bước xuống, cười nói với Thẩm Quan: "Đúng lúc quá. Vào thôi, đàn em của tôi đã đặt phòng trên tầng!".
Thẩm Quan cười cười, anh ta vừa nói chuyện, vừa đi vào Kim Cách.
Xe cộ qua lại trên trung lộ Lý Sơn dần dần thưa thớt. Tài xế phóng xe vun ✓út khỏi con đường vắng.
Không gian lặng ngắt thoáng dội tiếng trống иgự¢ dồn dập. Cảm xúc khẩn trương, sợ hãi và khó tin đan xen khiến trái tim Diêu Ngạn như sắp nảy khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
Tưởng Nã kề sát Diêu Ngạn, anh hỏi: "Thất vọng?".
Diêu Ngạn há hốc miệng. Tưởng Nã cười: "Vậy em đoán anh là ai?".
Diêu Ngạn lúc này mới lên tiếng nhưng giọng cô khô khốc như mặt đất khô cằn: "Cảnh sát ngầm." Hoặc là tội phạm, tội phạm ẩn núp sâu nhất.
Tưởng Nã bật cười thành tiếng: "Em xem nếu lúc đó em đoán, em vẫn là của anh!" Nói đoạn, anh lại hôn cô rồi nói tiếp: "Em đã định trước là thua cuộc!".
Diêu Ngạn hầm hừ, giơ tay lau miệng, khẽ lên tiếng: "Do đó Thẩm Quan là...".
Tưởng Nã áp trán vào trán cô, nói thản nhiên: "Hỏi nhiều vậy? Không phải khi ấy em không muốn biết sao?".
Diêu Ngạn mỉm cười nhìn anh: "Nhưng anh nhúng chàm em rồi. Em hỏi anh, tại sao cho em chơi trò đó? Anh không định nói em biết đáp án của câu hỏi thứ ba à?".
Tưởng Nã cười miễn cưỡng, anh nâng mặt cô lên nhìn chăm chú, từ tốn nói: "Em nhớ ngày anh đập đầu vào tường kính, em đưa anh đến bệnh viện, anh ngó qua điện thoại di động của em không?".
Diêu Ngạn nhíu mày hoài nghi. Tưởng Nã nói: "Danh bạ của em có số điện thoại công ty con Tuệ Viên Mỹ ở Nam Giang, trước đây em từng làm ở Tuệ Viên Mỹ." Anh xoa má Diêu Ngạn, mắt anh tối thẫm: "Năm năm trước, Thẩm Quan từng làm việc ở công ty mẹ Tuệ Viên Mỹ tại Tân Châu. Anh ta đối xử với em rất đặc biệt, anh muốn tìm hiểu nguyên nhân".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc