Cuộc Chiến Chinh Đoạt - Chương 40

Tác giả: rain8x

Giám đốc lật bảng kế hoạch, nói: "Được. Nghỉ ngơi cho khỏe, sức khỏe quan trọng hơn. Cô nghỉ mấy ngày cũng được. Có thể tuần sau tôi và cô sẽ đến hội chợ Canton".
Diêu Ngạn sửng sốt: "Tôi? Không phải mấy chị đi sao ạ?".
Giám đốc vừa cười vừa bảo: "Tôi đánh giá khả năng giao tiếp của cô tốt hơn họ. Họ chỉ biết đứng trong phòng nghiên cứu làm số liệu, bàn về con cái, nào biết xã giao, để cô đi tốt hơn. Vả lại, người bên phòng ngoại thương cũng coi trọng cô. Nếu cô không làm nghiên cứu nữa, có thể đổi sang ngoại thương, tranh giành bát cơm với họ được đấy".
Diêu Ngạn cười gượng, thời gian này cô lu bu công việc, không muốn đi công tác xa nhà. Thế nhưng nói sao đi nữa cũng là nhiệm vụ của cô, cô không thể từ chối.
Xe Jeep của Tưởng Nã đã dừng ngoài cổng công ty, Diêu Ngạn phân vân vài giây, rồi vò như không thấy đi lướt qua anh.
Tưởng Nã lái xe chặn đường cô, anh nhoài người ra ngoài cửa, nói với vẻ không vui: "Đừng giận nữa, lên xe!".
Nghe giọng điệu của anh vẫn trịch thượng như mọi khi, cô tức điên người: "Anh muốn ăn tối với tôi?". Cô cười lạnh lùng: "Tưởng Nã, tôi còn giá trị lợi dụng gì nữa? Anh nói hết một lần đi!".
Tưởng Nã mở cửa xe, anh cau mày: "Đi ăn thôi mà. Anh biết anh chọc em giận, em đừng cả ngày cứ mở miệng ra là lợi dụng. Em không hiểu lòng anh thật sao?".
“Tôi không hiểu." Diêu Ngạn lùi người về sau. Đầu cô váng vất, cổ họng khô rát, cô chỉ muốn nghỉ ngơi, không còn sức đôi co: “Anh giống như trước đây ép buộc tôi đi cùng anh thử xem, cùng lắm tôi không sống nữa. Anh đừng có bám riết lấy tôi!".
Dứt lời, cô lượn qua chiếc xe Jeep, sải bước rời đi.
Tưởng Nã đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng dứt khoát của cô xa dần, anh nghiến răng trèo trẹo. Tung tích của Từ Anh lại không thể hỏi ra.
Diêu Ngạn về đến nhà, cô cố đè nén cảm giác khó chịu, giúp bà Diêu làm cơm. Bà Diêu thấy cô khác thường, bà đẩy cô về phòng nghỉ ngơi: "Hôm nay mẹ không dọn hàng bán, con đừng để mình bệnh, ngủ một lát đi, đến giờ ăn mẹ gọi dậy. Con ăn cơm xong thì đi ngủ sớm. Đừng ôm sách vở giống y mọt sách nữa!".
Sau khi ăn xong, Diêu Ngạn đi ngủ sớm, cô trùm chăn ho khù khụ. Sợ bà Diêu lo lắng, cô bịt kín miệng, gương mặt cô đỏ bừng. Một lát sau, tiếng ho sặc sụa bỗng thoát ra, Diêu Ngạn liền lấy gối che mặt lại ho. Đến khi bà Diêu và Diêu Yên Cẩn tắt đèn đi ngủ, cô mới ló đầu ra hít thở, cổ họng ngứa rát, cô vùi đầu xuống gối, lăn tới lăn lui không ngủ được.
Hứa Châu Vi trốn trong bụi cỏ, anh ta ૮ởเ φµầɳ ngồi xổm dưới đất, nghẹn đỏ mặt gọi điện oán trách: "Anh Nã, em bị tiêu chảy. Hôm nay em mặc kệ đấy!".
Bên kia điện thoại im lặng, sau đó giọng nói trầm trầm cất lên: "Được rồi, nghỉ ngơi một đêm đi".
Hứa Châu Vi được tự do, bụng anh ta chợt nhẹ bẫng.
Tưởng Nã lề mề bỏ điện thoại di động xuống. Anh lại đeo tai nghe lên nghe giọng nói lúc mềm mỏng lúc cứng rắn của Diêu Ngạn. Ban đầu cô sợ anh, giọng điệu luôn lộ ra một tia chán ghét đi cùng với sự nhỏ nhẹ nhút nhát, rất ngoan ngoãn thức thời, về sau, cô không còn che giấu cảm xúc, không còn nỗi sợ hãi của thuở ban đầu, cô bắt đầu phản kháng, bắt đầu tranh cãi to tiếng với anh. Tưởng Nã không nén nổi tình cảm, anh mỉm cười, một bên mở đoạn ghi âm trong thư mục, một bên hồi tưởng từ lúc nào Diêu Ngạn đã một lòng hướng về anh.
Hiểu Lâm đẩy cửa, gió mát ùa vào phòng, Tưởng Nã nhướng mày, liếc xéo cô ta.
Hiểu Lâm run run. Cô ta mặc áo ngủ lụa hồng nhạt, hai tay bê khay thức ăn co rúm lại khiến bộ иgự¢ của cô ta trông càng đầy đặn. Khói nóng từ bát thức ăn lượn lờ quanh đôi bầu иgự¢ đầy cám dỗ của cô ta.
Cô ta dịu dàng nói với Tưởng Nã: "Ban nãy em gõ cửa nhưng anh không nghe thấy. Vì vậy em trực tiếp đi vào." Cô ta bước lại gần bàn làm việc, đặt khay thức ăn xuống cạnh tay Tưởng Nã, cô ta hơi cúi thấp người: "Em nấu canh hạt sen riêng cho anh. Anh Nã, anh nếm thử đi".
Tưởng Nă tắt máy vi tính, tháo tai nghe xuống nhìn cô ta: "Cảm ơn, cô ra ngoài đi".
Hiểu Lâm mím chặt môi, cô ta lần nữa chống tay lên bàn làm việc, dây áo ngủ tuột xuống, mảnh vải trước иgự¢ hở ra che không được nét xuân quang bên trong. Cô ta nói khẽ: "Anh Nã, em có thể ngồi đây không? Em vừa cãi nhau với Tiểu Lưu, anh cũng biết anh ấy thô lỗ, động một chút là ra tay đánh em. Em sợ anh ấy...".
Dây áo ngủ của cô ta tuột thêm xuống để lộ ภђũ ђ๏ค như ẩn như hiện, cô ta thét lên, đỏ mặt ôm chặt иgự¢, làm bộ иgự¢ căng tròn càng thêm bắt mắt.
Một chỗ khác, Thẩm Quan Âmặt mày sầm sì nghe tài xế báo cáo: "Trung thu, cô Diêu đi Nam Giang. Hai ngày trước khi hết kỳ nghỉ mới về".
Thẩm Quan trầm mặc không nói, tài xế tiếp lời: "Nhưng không rõ có đến căn nhà đó hay không. Hàng xóm xung quanh cũng không thấy ai ra vào căn nhà đó".
Thẩm Quan Âmở miệng: "Cô ấy có đến." Anh ta nhếch miệng: "Cô ấy quả nhiên biết Từ Anh ở đâu. Đi du lịch?". Thẩm Quan cười lạnh lùng: "Xem ra cái Diêu Ngạn biết không chỉ là một chút".
Sắc trời tối dần nhưng thiếu đi bóng trăng cao vời vợi. Đồ đạc rác rưởi chồng chất trong ngõ làm vướng hết lối đi. Bếp lò, than tổ ong nằm chồng chất lên nhau, còn có thùng giấy và tủ bỏ đi của người dân xả đầy bên tường.
Con ngõ nhỏ tối tăm chật hẹp, hai bóng người mò mẫm trong đêm tối, thỉnh thoảng còn dẫm phải chân nhau.
Một người nói khẽ: "Ở nhà cả à?”.
Người đi chung với anh ta run rẩy mở miệng: "Lúc tối tôi gọi điện tất cả đều ở nhà, chỉ có bố cô ta đi chở hàng, không biết chừng nào mới về".
Anh ta cười âm hiểm: "Vậy cũng đủ, ba con đàn bà!\'\' Anh ta đẩy người đi chung, nóng nảy giục giã: "Mau lên!".
Người đi chung nói: "Anh tha cho tôi, tôi... tôi thật sư không làm được...".
"Hôm qua tha cho một trận, mà còn chưa sẵn sàng? Thế tôi làm rồi ông vào tiếp căn phòng đó nhé?"
Người đi chung run bắn lên, xách thùng bên cạnh hất lên cửa nhà. Đôi tay của người đó run lẩy bẩy, ông ta dội ướt khắp mặt tường. Người kia đẩy người đi chung với mình đến bên cửa sổ: "Nhà bếp? Đổ lên!".
"Ở đây... ở đây có bình ga!" Người đi chung không chịu tiếp tục liền bị đá vào đầu gối. Người kia giở giọng hung ác: "Đổ mau!".
Người đi chung ՐêՈ Րỉ, cắn răng nhắm mắt tạt mạnh vào rèm cửa sổ.
Sau khi ném bật lửa với đốm lửa sáng le lói vào bức tường ẩm ướt, hai người đó chạy thục mạng ra ngoài ngõ. Luồng sáng đỏ rực sau lưng họ với hơi nóng vượt xa cái nắng gay gắt của tháng Bảy tháng Tám chậm rãi lan tràn. Gió tạt mạnh ℓàм тìин thế càng thê thảm hơn. Vầng sáng đỏ rực nuốt chửng bức tường, rèm cửa biến mất tăm.
Lửa cháy rừng rực rọi sáng con ngõ âm u. Một bóng dáng phốp pháp chân bước xiêu vẹo lẽo đẽo bước theo người đi trước mất hút ở đầu ngõ. Tiếng khởi động xe chìm nghỉm trong âm thanh cháy bùng bùng.
Lửa nhanh chóng cháy lan ra xung quanh, hai bên cửa nhà chất đầy đồ đạc, từng viên than đen gặp lửa cháy rừng rực.
Gian bếp bị bao bọc bởi ngọn lửa nóng rực, gờ cửa số cháy phát ra tiếng lốp bốp, lớp mỡ dày bám trên tường từ năm này qua tháng khác cũng góp một tay tạo nên ngọn lửa khổng lồ này. Mặt bàn ướt xăng hòa cùng quả cầu lửa đốt cháy tủ bếp. Lửa hun nóng cửa ra vào của hai nhà kế bên. Gió lớn lùa qua đẩy lửa lan nhanh. Cửa kính mở rộng trong tích tắc cũng chịu chung số phận. Ngọn lửa hừng hực nuốt trọn khung cửa gỗ cũ kỹ làm kính vỡ loảng xoảng. Lần đầu tiên con ngõ bừng sáng khác thường dưới bóng đêm. Ngọn lửa lớn vẽ ra một cảnh tượng hung tàn hơn bao giờ hết.
Thị trấn nhỏ vẫn im ắng như thường lệ, thi thoảng mới nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang. Người hay qua lại trên đường phố vào lúc rạng sáng đa phần là vừa bước ra từ bàn mạt chược, đứng trên lề đường hóng gió gọi ơi ới vào quán ăn nghi ngút khói dầu, thúc giục chủ quán mau mau gói đồ ăn khuya.
Diêu Ngạn ho khù khụ đạp xe ngang qua khu trung tâm. Bao ni lon trắng trong giỏ dựa vào túi xách rung rinh đón gió, thuốc cảm và sirô trị ho chòng chành theo độ rung xóc của chiếc xe. Nhân viên trực nhà thuốc hết giờ làm đạp xe về cùng Diêu Ngạn, bà ta than phiền chế độ mới của nhà thuốc. Diêu Ngạn khó nhọc cất tiếng: "Cô bán đến gần sáng mới nghỉ thế này, vất vả quá. Nhưng cũng may là như vậy, nếu không cháu ho ૮ɦếƭ mất".
Bà ta lúc này mới cười nói ha hả. Đạp tới lối rẽ, bà ta vẫy tay chào tạm biệt Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn vừa ho vừa đạp xe. Đám đàn ông ven đường huýt sáo gọi cô, đùn đùn đẩy đẩy ra vẻ như sắp chặn xe cô lại. Diêu Ngạn cũng coi như không nhìn thấy.
Bỗng nhiên bên cạnh có người bấm còi, Diêu Ngạn quay qua, cô gặp ngay một chiếc ô tô đen chạy tới. Thẩm Quan thò đầu ra: "Sao nửa đêm rồi mà em còn ở ngoài đường?".
Diêu Ngạn chống bàn chân đạp xe xuống đất, cô tấp xe vào bên đường, ứng phó với anh ta: "Tôi ra ngoài mua một ít đồ. Thẩm tổng cũng về muộn vậy ạ?".
Thẩm Quan Âmỉm cười, anh ta giơ cao hộp cơm: "Tôi mới rời nhà máy, mua thức ăn khuya về ăn." Nghe thấy giọng Diêu Ngạn khàn khàn, anh ta hỏi: "Để tôi đưa em về? Xe đạp để ở cốp sau".
Diêu Ngạn cười: "Không cần đâu. Tôi gần về tới nhà rồi".
Đám đàn ông phía sau lại nhộn nhạo chòng ghẹo: "Em gái ơi em gái". Diêu Ngạn đặt chân lên bàn đạp, chào anh ta, đạp xe tiến về trước.
Thẩm Quan nhìn đám đàn ông đang lảo đảo đuổi theo Diêu Ngạn, anh ta nói với tài xế: "Vòng xe lại, chạy từ từ theo sau Diêu Ngạn".
Tài xế lái xe ở tốc độ chậm nhất, ông ta tiếp tục đề tài đang dở dang: "Bên kia nói sắp tới sẽ ra tay. Không biết Hắc lão đại đối phó thế nào với cô Diêu, ông ta dường như không quan tâm đến ý kiến của sếp Thẩm".
Thẩm Quan nhếch mép nói: "Ông ta không phải kẻ ngốc, nếu Diêu Ngạn là bạn gái của tôi thật, tất nhiên ông ta sẽ nghe lời. Tôi và ông ta dù sao cũng chỉ là hợp tác, tôi cũng hết cách với ông ta".
Tài xế nói thêm: "Hắc lão đại nói ông ta chuẩn bị đi Nam Giang. Ông ta giao việc tìm người cho Dương Khải Hoài, một thương gia nhà đất ở thành phố Nam Giang".
Thẩm Quan nhíu mày không hài lòng: "Ông ta muốn mọi người biết hết à?".
Tài xế ngập ngừng giây lát, sau đó mới nói: "Sếp Thẩm, bà ta mất tích suốt bốn tháng. Những nơi có thể tìm, chúng ta đều tìm qua. Bà ta cứ như bốc hơi khỏi trái đất, chi bằng gửi gắm cho họ. Hắc lão đại cũng không phải kiểu miệng mồm bép xép".
Thẩm Quan gật đầu: "Đương nhiên tôi biết nhưng tôi không thích ông ta làm vậy".
Diêu Ngạn đạp xe đằng trước cau mày, vờ như không thấy chiếc ô tô đang chầm chậm bám theo, cô nắm chặt ghi đông, trong lòng bất an lạ thường.
Rẽ thêm một khúc cua nữa là nhìn thấy con ngõ dẫn về nhà, Diêu Ngạn ho khù khụ đạp nhanh chân hơn. Mắt cô dường như liếc thấy một vầng sáng, cô khó hiểu ngẩng đẩu, quẹo vào ngã rẽ quan sát.
Chân trời lẽ ra phải đen ngòm lại bất ngờ đỏ rực, đám mây ẩn núp trong màn đêm hé ra rõ ràng như bình minh. Diêu Ngạn căng thẳng phóng tẩm mắt về phía con ngõ nhà cô. Tài xế theo sau cũng cảm thấy khác thường, ông ta chạy nhanh hơn, nói với Thẩm Quan: "Tại sao tôi cứ cảm thấy như đang cháy vậy?".
Xe ô tô chạy lướt qua Diêu Ngạn, đến gần con ngõ, sức nóng khủng khi*p như làm bỏng con đường. Tài xế và Thẩm Quan xuống xe, cô cũng lao nhanh đến nơi. Ngoảnh đầu nhìn thấy mấy căn nhà trong ngõ cháy bùng, cô bàng hoàng trợn to mắt. Diêu Ngạn vừa đi được một bước, vai cô đột nhiên bị túm chặt. Thẩm Quan ôm cô vào lòng, xoay người bổ nhào về sau, hai tiếng rầm rầm liên tiếp vang lên, nhà cửa sụp xuống, gạch và xà nhà đổ nát cuốn bụi bay mịt mù, mặt đất rung chuyển theo. Một lúc sau không gian mới yên tĩnh trở lại nhưng vầng sáng màu đỏ ngày càng bốc lên cao, cháy rực cả khoảng trời.
Diêu Ngạn khàn giọng hét lên, cổ họng cô đau buốt. Lưng của Diêu Ngạn bị ép đau nhói, cô vùng mạnh, xoay người đẩy Thẩm Quan. Diêu Ngạn chống khuỷu tay xuống đất, thảng thốt nhìn lửa bốc cháy dữ dội.
Thẩm Quan định mở miệng, người dân trong ngõ chạy túa ra ngoài, có người mở cửa sổ sợ hãi gào to: "Cháy!".
Nhiều người khác xôn xao chạy ào ra khỏi ngõ, hai bên trái phải căn nhà bị lửa nuốt chừng, giữa ngõ ngọn lửa hung ác cũng đang trực chờ lao tới. Tài xế của Thẩm Quan đã gọi cứu hỏa. Diêu Ngạn bật người dậy muốn chạy vào, Thẩm Quan tóm tay của cô: "Đừng đi đâu hết".
Diêu Ngạn vùng tay, cô căng thẳng đến không thốt lên lời. Cô sợ mở miệng ra điềm xấu sẽ giáng xuống. Ngờ đâu có một người la lên: "Nhà của lão Diêu. Mau lên, mau lên. Lấy ống nước đến đây. Mấy người báo cảnh sát đi chứ!".
Đầu óc Diêu Ngạn trống rỗng, hoài nghi tiếng nổ lúc nãy làm cô ù tai. Một giọng nói từ sâu thẳm trong lòng đang nhắc nhở, cô giật mạnh tay khỏi Thẩm Quan. Diêu Ngạn xông vào ngõ, khó khăn gọi: "Mẹ..." Không ai nghe thấy. Cô gọi đi gọi lại nhiều lần. Tất cả âm thanh đều chìm nghỉm trong tiếng hô hào chữa cháy của người dân.
Ông cụ hàng xóm xách thùng nước đâm sầm vào Thẩm Quan đang theo sau Diêu Ngạn. Nước sóng sánh chảy tràn ra ngoài thùng nhưng ông cụ không quan tâm, ông chạy đến cửa nhà của Diêu Ngạn. Bắt gặp Diêu Ngạn bị gạt sang bên, ông hét lên ngay: :Bé ba ở đây. Bé ba, cháu mau tránh ra. Mau lên!".
Hàng xóm xung quanh nhìn thấy Diêu Ngạn, họ cất cao giọng hỏi trong nhà Diêu Ngạn có người không, hỏi ông Diêu về hay chưa. Nhưng Diêu Ngạn không trả lời nổi, nước mắt cô rơi lã chã. Thẩm Quan tiến lên gọi cô: "Ra ngoài! Vừa rồi nổ bình ga, có thể còn có nguy hiểm!".
Phụ nữ và trẻ nhỏ thu dọn đồ đạc chạy ra ngoài ngõ, còn đám đàn ông bất chấp tất cả, gấp rút dập lửa. Cú nổ vừa rồi làm tường nhà hàng xóm nứt toang. Ba căn nhà cháy bùng lên, gỗ và gạch đổ nhào. Lửa cháy càng lúc càng lớn, hơi nóng kinh hoàng bủa vây.
Mấy người phụ nữ vừa nghe thầy tiếng nổ vang lên liền gào thét gọi chồng mình bỏ chạy. Mọi người thật sự chịu thua, họ không còn cách nào khác. Ống nước không đủ dài, còn thùng nước không đủ sức. Diêu Ngạn lẩm bẩm trong miệng: "Không sao, ga đã dùng hết, không nổ nữa đâu!" Cô vừa nói vừa xông vào ngọn lừa bùng cháy ác liệt. Thẩm Quan liền ôm cô kéo ra ngoài.
Ông cụ đầm đìa mồ hôi gọi Diêu Ngạn: "Đi ra ngoài, đi ra ngoài cho ông!" Ông cụ dội nước, rồi chạy về phía vòi tiếp tục hứng nước.
Bảy tám người hàng xóm trốn ngoài ngõ gọi điện báo cảnh sát. Diêu Ngạn giãy giụa, gào khóc kêu Thẩm Quan thả ra, cô luôn miệng lẩm bẩm ga đã dùng hết, không có nguy hiểm. Nhưng tiếng hét khản đặc của cô chỉ như một con thú nhỏ yếu ớt đang vùng vẫy.
Thẩm Quan kéo cô ra ngoài ngõ, anh ta ôm chặt cô: "Em đừng lo, đám cháy sắp tắt rồi".
Tài xế chạy ùa vào đám đông. Ông ta bình tĩnh chỉ huy đám đông hỗn loạn.
Diêu Ngạn dốc sức đẩy Thẩm Quan. Cô lau mắt rồi lại mở ra, hàng mi cô ướt sũng, hai mắt đỏ hoe. Cô lẩm bẩm chạy đến con ngõ nhỏ kế bên, Thẩm Quan cũng đuổi theo.
Phía sau con ngõ là bãi đất trống bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, ngày trước rác rưởi chất cao thành đống. Thời gian qua nhờ quy hoạch tổng thể, cấm xả rác bừa bãi mà mấy năm gần đây chỗ này mới sạch sẽ trở lại.
Diêu Ngạn vội vàng tìm cửa sổ phòng mình. Mặt sau nhà vẫn chưa cháy, nhìn vào trong có thể thấy rõ lửa cháy bừng bừng ngoài phòng khách.
Diêu Ngạn không kịp nhìn đến rèm cửa rách bươm và cửa sổ mở toang, cô chống tay lên bệ cửa, nhảy vào trong. Thẩm Quan theo sau nhìn thấy, anh ta sốt ruột gọi cô, âm thanh cuối cùng lọt thỏm trong không trung. Diêu Ngạn đỡ bà Diêu ra tới cửa sổ, kêu Thẩm Quan: "Giúp tôi".
Thẩm Quan nhảy qua cửa sổ, hơi nóng ồ ạt táp vào mặt. Anh ta bế bà Diêu ra, lại nhìn Diêu Ngạn chạy đến cửa nhà, dìu Diêu Yên Cẩn đang đứng dựa vào cửa.
Diêu Yên Cấn tựa vai Diêu Ngạn, chân cô mềm nhũn, có lẽ hít khói quá nhiều nên giọng cô khàn đặc: "Người đàn ông gọi em là chị dâu đang ở bên trong".
Diêu Ngạn hoảng hốt, cô đỡ Diêu Yên Cẩn đến trước cửa sổ, kêu Thẩm Quan bế chị ra ngoài. Sau đó cô quay vào trong gọi: "Hứa Châu Vi, Hứa Châu Vi!" Tiếc rằng giọng nói của cô khản đặc, khói nồng xộc vào cổ họng, cô che mũi chạy vào phòng khách.
Thẩm Quan đưa bà Diêu và Diêu Yên Cẩn đến gốc cây cách xa căn nhà đang cháy lớn, anh ta thở hổn hển, quay ra sau đã không còn thấy Diêu Ngạn đâu nữa.
Bên này, Diêu Ngạn mới bước được hai bước đã bị hơi nóng đẩy lui. Cô dán người vào bức tường ngoài phòng ngủ nheo mắt quan sát xung quanh. Lửa ở nhà bếp bén sang cửa ra vào, phòng của cô nằm ở trong cùng nên chưa bị gì nhưng lửa lớn đã nuốt gọn mấy căn phòng khác, tường nhà xung quanh nóng hôi rực.
Lửa bén tới bên này, Diêu Ngạn vô thức đưa tay che chắn, lùi về sau vài bước. Cô nghe loáng thoáng tiếng hô hoán của Thẩm Quan, cô tiến lên một bước nhìn thấy bóng người nằm ở góc tường trong vầng sáng đỏ rực.
Diêu Ngạn cắn răng, nín thở xông đến bên đó, hơi nóng phừng phừng, suýt nhấn chìm cô. Ngọn lửa lan dần đến phòng cô, Diêu Ngạn ôm hai chân người đó lôi tới phòng ngủ.
Hứa Châu Vi nằm trên mặt đất, lờ mờ hồi phục chút ý thức, trong ánh lửa cháy hừng hực anh ta mơ hồ nhìn thấy Diêu Ngạn, anh ta thở phào, nhắm nghiền hai mắt.
Lần thứ hai quay lại đầu ngõ đã thấy xe chữa cháy đèn sáng lập lòe đậu ở đó, xung quanh đông nghịt người, có người giơ tay chỉ trỏ, có người khóc lóc la to. Ông cụ nhìn thấy Diêu Ngạn đỡ Diêu Yên Cẩn xuất hiện, ông vội chạy tới giúp cô.
Tài xế cũng tiến lên giúp đỡ, Thẩm Quan đẩy Hứa Châu Vi về phía ông ta. Không biết hàng xóm đã gọi xe cấp cứu hay chưa, mấy người Diêu Ngạn chen chúc trên xe ô tô của Thẩm Quan, bất chấp trận lửa càng lúc càng nghiêm trọng phía sau, chạy một mạch đến bệnh viện Trung Tuyển.
Ông Diêu chạy tới bệnh viện, ông thất tha thất thểu vịn tường. Bên cạnh ông là một tài xế khác, vừa dìu ông vừa trấn an.
Rốt cục ông cũng tìm thấy Diêu Ngạn, bác sĩ đứng cạnh cô nói: "Không sao, theo dõi vài ngày là được, hít khói quá nhiều, trên người không bị bỏng. Nhưng cánh tay và chân của người đàn ông kia thì bị bỏng, cần nằm viện".
Ông Diêu nhẹ nhõm như vừa được hồi sinh.
Diêu Ngạn nói ông Diêu canh chừng phòng bệnh, cũng không kịp tìm Thẩm Quan nói tiếng cảm ơn, cô vội vàng đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình trạng vết thương của Hứa Châu Vi. Trong lúc này, hàng xóm gọi tới thông báo tình hình hỏa hoạn. Ngọn lửa được dập tắt, căn nhà họ Diêu cháy rụi, không tìm được đồ đạc nào còn nguyên vẹn, nhà hàng xóm xung quanh cũng bị cháy hơn phân nửa. Tuy rằng hơi ga còn ít nhưng sức nổ không nhỏ, căn nhà cũ kỹ vài chục năm không thể chịu nổi.
Diêu Ngạn cắn răng không cho nước mắt rơi xuống, cất giọng khàn khàn cảm ơn. Ông cụ đứng cùng Thẩm Quan, thấy Diêu Ngạn tất bật tới lui, ông nói với Thẩm Quan: "Tội nghiệp họ quá!" Căn nhà của ông cụ đối diện dãy nhà Diêu Ngạn, không gặp tai họa nhưng nhìn hàng xóm mấy chục năm trời gặp đại nạn này, ông chạnh lòng, luyên thuyên kể về nhà họ Diêu.
Phía bên kia, bác sĩ hỏi Diêu Ngạn: "Cô là người nhà của bệnh nhân?"!
Diêu Ngạn lắc đầu: "Không phải." Cô chạy đến chỗ xe ô tô đậu ở cổng bệnh viện, lấy túi xách mà tài xế cất vào giúp cô, rút điện thoại di động gọi cho Tưởng Nã.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy, Diêu Ngạn gọi: "Tưởng Nã, Hứa...". Cô vẫn chưa nói hết câu, một giọng nữ bên phía anh bất ngờ lọt vào tai cô: "Anh Nã, em thật sự thích anh. Em cam tâm tình nguyện. Em không ngại lén lút!".
Diêu Ngạn ngây ra. Tưởng Nã nói với cô: "Lát nữa, anh gọi lại cho em." Đầu dây bên kia đã ngắt kết nối, lập tức tiếng tút tút tút không ngừng vang lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc