Cuộc Chiến Chinh Đoạt - Chương 14

Tác giả: rain8x

Hoàng hôn buông xuống, bà Diêu dẫn Diêu Yên Cẩn đi dọn hàng, còn Diêu Ngạn đưa cơm vào bệnh viện. Côn trùng bay lờn vờn suốt đường cô đến bệnh viện. Cây cối xanh mướt rủ xuống, cả mặt trời cũng lẩn vào mây, để lại chút sắc đỏ phơn phớt trải dài trên nền trời đang sẩm tối.
Ông Diêu múc hết cơm ra ngoài, rồi giục Diêu Ngạn mau về nhà: “Bố thấy trời sắp mưa, con nói mẹ con dọn hàng về đi.”
Diêu Ngạn gật đầu nghe lời. Cô gọi điện bảo bà Diêu về nhà, dọn dẹp một chút, cô định đi rửa cặp ***g. Hộ lý liền giành lấy, cô ta cười nói với Diêu Ngạn: “Để em làm. Chị nghỉ ngơi đi ạ.”
Diêu Ngạn ngại ngần: “Không cần, để tôi tự làm.”
Hộ lý cầm cặp ***g tránh cô: “Trời ơi, hôm qua sếp Tưởng mắng em một trận. Mấy chuyện kiểu này để em làm, sếp Tưởng trả lương cao, em không muốn bị đuổi!”
Diêu Ngạn đứng bất động, cảm giác quái gở trong lòng cô càng lúc càng mãnh liệt. Hộ lý rửa sạch cặp ***g, cô ta trả lại Diêu Ngạn. Diêu Ngạn nhận lấy, nói cảm ơn. Trông thấy sắc trời bên ngoài cửa sổ u ám, cô dặn dò ông Diêu rồi đi về.
Dưới tầng nườm nượp người đến người đi. Chỗ đậu xe gần như đã kín. Tưởng Nã kêu tài xế xuống xe: “Chú tan ca đi.”
Tài xế nói giọng do dự: “Lẽ nào anh lái xe về?”
Tưởng Nã nở nụ cười, nói với anh ta: “Ông sao. Tôi ngghĩ hôm nay trời mưa, cảnh sát giao thông không làm việc đâu.”
Tài xế chỉ mong được về nhà sớm. Anh ta cũng vờ khách sáo, xuống xe đi về.
Tưởng Nã ngồi trong xe thấy Diêu Ngạn xuất hiện ngoài cửa bệnh viện, anh nhấn ga lướt đến chỗ cô. Diêu Ngạn sợ hết hồn, cô cuống quýt lui lại, trố mắt nhìn chiếc xe Jeep lao đến chỗ mình.
Tưởng Nã nhoài ra ngoài cửa sổ nói: “Lên xe!”.
Diêu Ngạn cắn răng mắng thầm trong bụng, cô cất giọng nhàn nhạt: “Chuyện gì?”.
“Không có gì, chỉ muốn xem điện thoại di động của em có bị hỏng hay không, làm sao gọi mãi không được, tôi mang đi sửa giúp em!” Tưởng Nã vừa P0'p còi inh tai vừa giục cô: “Mau lên xe!”.
Diêu Ngạn mỉm cười, cô nói: “Điện thoại di động của tôi hỏng chút xíu, nhiều khi không nhận được cuộc gọi, không cần làm phiền anh đâu.” Dứt lời, cô lập tức nghiêng người tiến về trước.
Tưởng Nã chạy xe lên trước một mét, cản cô lại. Anh nhíu mày, tiếp tục thúc giục: “Bảo em lên thì lên đi!”.
Diêu Ngạn không muốn nói nhiều với anh, cô vòng sang một bên, bước nhanh về phía trước.
Tưởng Nã chửi khẽ một câu. Anh mở cửa nhảy xuống xe đuổi theo, túm cánh tay cô kéo đến ghế lại phụ. Diêu Ngạn hoảng hốt: “Anh làm gì thế! Tôi không lên xe!”.
Tưởng Nã xốc nách cô lôi lên, tỏ thái độ không hài lòng: “Còn nhỏ mà ương ngạnh ghê. Đừng ép tôi mạnh tay!”. Đẩy Diêu Ngạn vào xe thành công, anh cấp tốc khóa cửa.
Diêu Ngạn hoảng loạn đẩy cửa, sau đó lại trườn người đến cửa bên kia. Tưởng Nã ngồi vào xe, nhấn người cô về chỗ cũ, “Ngoan ngoãn ngồi xuống!”.
Diêu Ngạn phẫn nộ: “Anh muốn cái gì? Tôi muốn xuống xe!”.
Anh khởi động xe, “Sửa điện thoại di động cho em!”. Tiếng động cơ vang lên, xe vụt đi.
Diêu Ngạn kéo tay anh kêu dừng, anh lạc tay lái, xe lao về phía người đi đường, Diêu Ngạn hét lên, vội vàng thả tay. Tưởng Nã nhanh chóng đánh tay lái, vòng xe trở về giữa đường. Người đi đường sợ hết hồn, với theo xe mắng chửi xối xả. Tưởng Nã chạy xa dần, liếc nhìn Diêu Ngạn trợn mắt há miệng ngồi bên cạnh, anh cười cười: “Muốn ૮ɦếƭ cũng đừng lôi người vô tội vào, em ngoan ngoãn ngồi im đi!”.
Diêu Ngạn gục đầu, cô cuộn tay thành đấm kìm nén nỗi sợ và cơn giận của mình. Sấm sét nổ đì đùng, tia chớp rạch nang nền trời, mây đen tụ lại che kín bầu trời. Cơn mưa giữa hè ngột ngạt cuối cùng cũng trút xuống.
Cần gạt nước không ngừng di động mà kính xe vẫn một mảng mù mụt. Mưa tầm tã trút xuống, hạt mưa nện lên mặt đất đều đều. Ổ gà ổ voi trên đường ngập nước, lá cây bị gió thổi rụng trôi theo dòng nước chảy xiết. Tưởng Nã tấp xe vào bên đường, anh cau mày nhìn màn mưa bên ngoài, bực bội vì cần gạt nước làm việc chậm chạp.
Bà Diêu gọi điện thoại đến. Diêu Ngạn cười nói với bà: “Con đang trú mưa. Lát nữa ngớt mưa con về.” Ngắt máy xong, cô lại với tay định mở cửa.
Tưởng Nã trông hơi ngượng ngập, anh nói: “Cần gạt nước tệ quá, tôi nhìn đường không rõ, chúng ta ngồi đây một chút.” Anh kéo tay đang bám trên cửa của Diêu Ngạn, anh cười, bảo với cô: “Em đừng tốn sức nữa. Coi như em mở được cửa này, em nghĩ em có thể chạy thoát được tôi?”
Diêu Ngạn giật tay lại, cô áp người vào cửa xe, tránh xa Tưởng Nã: “Anh muốn làm gì?”.
Tưởng Nã một tay vịn vô lăng, một tay chống trên ghế, nhìn Diêu Ngạn chăm chú: “Em không biết?”.
Diêu Ngạn ngớ người. Tuy trực giác đã mách bảo nhưng cô cảm thấy không tin nổi. Càng nghĩ cô càng ghét, cô không muốn dính dáng đến Tưởng Nã. Cô vờ như không hiểu, đánh trống lảng: “Mưa thế này nhất thời không thể tạnh được. Mẹ tôi đang chờ ở nhà.”
“Em có mang ô không?” Tưởng Nã đánh giá chiếc túi nhỏ xíu của cô, anh nhìn cô một cái: “Tôi không muốn sét đánh trúng em. Em ngoan ngoãn ngồi đây.”
Anh móc di động ra gọi điện: “Chú đến Hồi Phúc Lâu mua ít đồ ăn cho anh. Anh ở đường lớn trước bệnh viện.” Một lúc sau khi Tưởng Nã dập máy, có người lái xe chạy đến.
Lý Cường mở ô tới cạnh xe, đưa thức ăn mua ngoài quán qua cửa sổ: “Anh Nã, đồ ăn!”.
Tưởng Nã nhận lấy rồi phất tay đuổi anh ta. Diêu Ngạn nôn nóng gọi lớn: “Khoan đã!”. Cô nhìn Tưởng Nã: “Xe đó không phải là đang chạy tốt à?”.
Tưởng Nã nhướng mày, anh nửa như cười nửa như không nhìn cô: “Nhưng xe đó không phải của tôi. Nó là bảo bối của Lý Cường, cậu ta không nỡ để tôi lái.”
Diêu Ngạn thở không ra hơi, cô tức tối gào to: “Anh còn muốn tôi ngồi đây tới khi nào!”.
Tưởng Nã mở túi đồ ăn, đưa hộp cơm và đũa cho cô: “Tôi chưa ăn tối. Em ăn với tôi, bớt mưa tôi đưa em về.”
Tiếng “ào ào” của cơn mưa bao trùm tứ phía, lớp vỏ xe Jeep có thể che chắn hai người khỏi cơn mưa tầm tã bên ngoài nhưng không ngăn được cơn giận bừng bừng của Diêu Ngạn.
Tưởng Nã vờ như không biết Diêu Ngạn đang giận, tiếng nhai nuốt thức ăn của anh vang khắp xe. Anh vừa ăn ngấu nghiến vừa nói lúng Pu'ng: “Em đừng giả vờ”, anh nuốt ực một cái, nghiêng đầu nhìn Diêu Ngạn: “Hôn cũng hôn rồi, còn không biết tôi có hứng thú với em?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc