Cuộc Chiến Chinh Đoạt - Chương 11

Tác giả: rain8x

Nhìn thấy mấy công nhân quen mặt, Diêu Ngạn mỉm cười gật đầu, cô nói: “Đồ uống này tiêu thụ ngoài tỉnh. Lần trước trên một kênh truyền hình của tỉnh khác có quảng cáo nhãn hiệu này.”
Đồng nghiệp líu lưỡi: “Đúng là tiền nhiều như nước. Công ty chúng ta mở cả chục năm mới có tiền quảng cáo, tìm đại diện sản phẩm.”
Trong lúc trò chuyện, Thẩm Quan ra khỏi nhà máy. Cấp dưới đi cạnh báo cáo tiến trình sản xuất, anh ta nghiêng đầu lắng nghe. Thoáng thấy tay Diêu Ngạn cầm nước trái cây uống dở, anh ta mỉm cười, gật đầu với cô.
Diêu Ngạn khều khều mấy người đồng nghiệp, mọi người lập tức hiểu ý, giấu nước trái cây ra sau lưng. Thẩm Quan đến gần hỏi: “Mùi vị thế nào?”.
Diêu Ngạn bần thần cả người. Vài giây sau cô mới hiểu ra, cô khó khăn lên tiếng: “Uống rất ngon.”
Đồng nghiệp được chạm mặt Thẩm Quan có vẻ phấn khích tột độ: “Uống vào mát lịm.” Chị ta thao thao bất tuyệt, Thẩm Quan cũng kiên trì lắng nghe, thảo luận với chị ta.
Diêu Ngạn cảm thấy buồn cười nhưng thời tiết quá nóng, cô không muốn cứ đứng mãi ở đây. Đang định xen vào nói tạm biệt thì có người đưa điện thoại di động cho Thẩm Quan. Thẩm Quan nhận cuộc gọi, lông mày anh ta nhíu chặt.
Thời tiết mùa hè vô cùng oi bức, mấy người đàn ông ở trần ngang nhiên đứng giữa đường. Nước da ngăm đen của họ bóng nhoáng, mồ hôi chảy ròng ròng khiến hình xăm đủ màu đủ kiểu trên người họ trở nên nổi bật.
Ba chiếc xe hàng lớn đậu chình ình trước công ty vận chuyển hàng hóa ở trung lộ Lý Sơn. Tài xế lái chiếc đầu tiên thận trọng xuống xe, rụt rè bước tránh đinh sắt rải chi chít trên đường, “Các anh muốn…”.
Hứa Châu Vi phả khói, anh ta gí *** về phía tài xế: “Mù à? Muốn tôi nói cho nghe không?”, rồi cất giọng nóng vội: “Lệ phí qua đường, mau lên!”.
Tài xế khom người nói lí nhí: “Chúng tôi làm công, không có ông chủ ở đây.”
Hứa Châu Vi liếc nhìn người ngồi ở ghế lái phụ: “Thế ông ta gọi điện cho nhân tình à?” Anh ta cười mỉa mai, “Bảo cho ông chủ mấy người biết, chúng tôi chỉ lấy vài thùng hàng mỗi xe mà thôi.”
Đột nhiên có người hét lớn: “Xe phía sau trốn rồi!”.
Hứa Châu Vi đưa mắt qua nhìn ra sau, chiếc xe chở hàng ở sau cùng đang lùi lại, rẽ tay lái muốn vòng qua làn đường bên trái, anh ta giơ gậy sắt, đen mặt quát tháo: “To gan, cản lại!”.
Mấy người đàn ông đồng loạt gào lên. Mặt trời chói chang như biến cảnh tượng diễn ra trên trung lộ Lý Sơn thành một đoạn phim quay nhanh. Tiếng gào thét, lêu la ầm ĩ vang lên, gậy sắt vung vẩy, từng thùng hàng rơi xuống đất.
Tưởng Nã tựa vào thành cửa sổ trên tầng hai. Anh gảy thuốc nheo mắt quan sát phía dưới, nghe đàn em báo cáo qua điện thoại: “Ở đây còn hai xe đang chất hàng, tính thêm ba chiếc trước đó, tổng cộng hôm nay họ đưa đi năm xe hàng.”
Tưởng Nã thản nhiên “ừ” một tiếng, hài lòng theo dõi cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Nhìn về phía chiếc xe lớn ở sau cùng bị thiệt hại khá nghiêm trọng, anh ngẩn người: “Ba chiếc?”.
Ba chiếc xe chở đồ uống đậu kín làn đường bên phải, còn chiếc xe tải lớn vừa bỏ chạy, thùng xe bị lõm một mảng đỗ ngay giữa đường. Hàng hóa trên chiếc xe thứ tư rớt xuống, thùng hàng móp méo nằm đè lên đống đồ uống rơi ngổn ngang.
Dưới thời tiết nóng bốn mươi độ, hiếm hoi lắm mới có xe chạy qua trung lộ Lý Sơn. Thỉnh thoảng có một chiếc chạy tới, gặp cảnh tượng đằng trước liền tăng tốc bỏ trốn, không ai muốn rước phiền phức vào người.
Hứa Châu Vi đứng chỉ huy: “Mấy người kia qua đây, đập hàng là xong, mau lên!”.
Một người đàn ông và một người đàn bà nhảy xuống từ một chiếc xe tải kháng cự đám đàn ông cao lớn cầm gậy sắt trong tay. Tiếng tranh cãi rủa sả không ngừng thoát ra, người ở ba chiếc xe còn lại cũng dấy lên ý chí, hô hào chống trả.
Nắng nóng như lửa đốt khiến tình cảnh lộn xộn càng thêm trầm trọng. Tưởng Nã chau mày, gõ Ng'n t lên cánh tay đang khoanh trước ***. Trước tình thế rối như tơ vò này, đám đàn ông vung gậy sắt nhưng không đánh thật, cuối cùng cũng dọa nạt thành công, mấy người tài xế xe tải lại ngoan ngoãn lui về một bên. Lúc này, người đàn bà ở xe hàng sau cùng bỗng khơi mào, bất chấp tất cả hét to vung nắm đấm lên, chẳng mấy chốc đầu tóc bà ta trở nên bù xù. Đám đàn ông cầm gậy sắt bị đấm liên tiếp không nhẫn nhịn nổi nữa. Một người trong số đó lên tiếng chửi rủa, bất ngờ nện mạnh gậy, giọng người phụ nữ kia rít lên cao vút nhiễu loạn cả cánh rừng ở con đường kế bên.
Tưởng Nã bám chặt thành cửa sổ định hạ lệnh thì điện thoại di động đột nhiên đổ chuông. Anh liếc màn hình hiển thị, chần chờ năm giây mới nhận cuộc gọi, anh cười nói: “Thẩm tổng!”.
Thẩm Quan đi tới chỗ có bóng mát, anh ta thản nhiên nhờ vả: “Tưởng tổng, xe hàng của tôi gặp một chút phiền phức ở thị trấn Lý Sơn, có lẽ cần anh giúp đỡ.”
Tưởng Nã vồn vã hỏi thăm: “Ồ, Lý Sơn ư? Anh nói đi, tôi sẽ giúp anh hết khả năng!”.
Thẩm Quan cười lạnh, anh ta vờ như không có gì xảy ra nói chuyện với Tưởng Nã. Tưởng Nã đảm bảo: “Được, cứ giao chuyện này cho tôi!”.
Sau khi gác máy, anh gọi điện cho Hứa Châu Vi, quát to: “Dừng tay!”.
Hứa Châu Vi một mực chờ lệnh, nghe vậy bèn cất giọng vui mừng: “Thành công rồi hả anh?”.
Nhìn thấy chiếc xe dừng sau cùng, Tưởng Nã nhíu mày không vui: “Mau thu dọn đi. Chiếc xe cuối cùng không phải của Thẩm Quan!”.
Hứa Châu Vi hoàn toàn hóa đá. Đưa mắt sang chỗ có người đàn ông và người phụ nữ bị gậy sắt đánh ngã xuống đất, anh ta thẫn thờ mở miệng: “Không phải?”. Tiếc là đã quá muộn, hai người kia đã không còn sức để bò dậy. Anh ta chạy tới gần đá họ: “Ê, ૮ɦếƭ chưa?”. Nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, anh ta thảng thốt chửi rủa, vội vội vàng vàng vẫy tay kêu người đến giúp.
Diêu Ngạn thấy Thẩm Quan nhíu chặt mày, chẳng nói chẳng rằng bỏ đi, cô lắc nước trái cây trên tay, cười nói với đồng nghiệp: “Về thôi!”.
Đồng nghiệp nhìn bóng lưng Thẩm Quan chằm chằm, thất vọng nói: “Sao mà mới nói được vài câu đã bỏ chạy mất rồi.”
Mấy người Diêu Ngạn giơ tay che nắng chạy ào về phòng nghiên cứu. Nhiệt độ trong phòng và ngoài phòng chênh lệch nhau quá lớn. Đồng nghiệp chỉnh điều hòa xuống vài độ, cất cao giọng: “Không ra ngoài nữa, bên ngoài không phải dành cho nười mà.”
Diêu Ngạn cười mỉm, tiếp tục hoàn thành công việc dang dở.
Gần tới giờ tan sở, cô nhận được điện thoại của dượng, Diêu Ngạn dừng Pu't nhíu mày, khó hiểu nghe điện thoại: “Dượng?”.
Dượng bần thần nói với cô: “Diêu Diêu, con mau tới bệnh viện. Cô với bố con bị thương!”.
Diêu Ngạn sững người, đầu Pu't rạch một đường trên mặt giấy. Dượng kể một thôi một hồi rồi hối thúc: “Con mau tới đi. Dượng chưa báo mẹ con biết. Mấy người đó vẫn đang ở bệnh viện!”.
Diêu Ngạn lập tức thu dọn đồ đạc, vội vàng lao ra cửa. Cô trượt chân, chệnh choạng một lúc mới lấy lại được thăng bằng, tiếp tục bước đi.
Trời đã khá nhá nhem tối nhưng không khí oi bức vẫn lan tỏa khắp mọi nơi. Diêu Ngạn hớt hải lao đi. Có người gọi cô, cô cũng không nghe thấy. Thẩm Quan ra khỏi nhà máy, nhìn thấy cô gấp rút biến mất sau cánh cổng lớn, anh ta trầm ngâm suy tư rồi quay lại phòng làm việc.
Diêu Ngạn chạy tới bệnh viện, thở hổn hển tìm thấy dượng co rúm trong một góc, cô hoang mang hỏi ông: “Dượng, bố với cô con sao rồi?”.
Dượng vịn tường đứng dậy, ông nói với vẻ bất an: “Cô con gãy tay, vừa kiểm tra xong. Bố con bị vỡ đầu, khâu mấy mũi, bây giờ đang ở trong phòng bệnh.”
Diêu Ngạn chạy tới phòng bệnh, dượng gọi với theo nhắc nhở nhưng không ngăn cô được.
Rèm cửa sổ trong phòng bệnh kéo lại che đi tiết trời nóng bức bên ngoài, Diêu Ngạn ngơ ngác lướt qua một bóng đen trong góc phòng.
Dượng đuổi theo Diêu Ngạn, ông gọi to: “Diêu Diêu, họ đang ở đây.” Ông sợ hãi liếc mắt vào trong góc nhiều lần, kéo cánh tay Diêu Ngạn nói khẽ: “Họ nói sẽ chịu tiền thuốc men, bây giờ đang nói chuyện riêng với bố con.”
Diêu Ngạn gạt tay dượng. Cô nhìn Lý Cường từng gặp một lần trước đây, lại nhìn ông Diêu nằm ngắc ngoải trên giường bệnh, cô cố gắng khống chế cảm xúc, giọng nói khản đặc của cô vang lên: “Mấy anh đánh người đập xe?”.
Lý Cường vuốt cúc tay áo, anh ta lau mồ hôi và vết bẩn trên cánh tay, trả lời: “Là do chúng tôi không cẩn thận, sẽ chịu trách nhiệm, cô yên tâm!”.
Diêu Ngạn lạnh lùng lườm nguýt anh ta. Cô lại gần giường bệnh nắm tay ông Diêu, trong lòng quặn đau: “Bố sao rồi?”.
Ông Diêu nhắm mắt nằm trên giường bệnh, cất giọng khàn khàn: “Bố không sao.”
Dượng ở bên cạnh bổ sung: “Chấn động não nhẹ, cần nằm viện quan sát. Vết thương của bố con không nghiêm trọng, bác sĩ nói sẽ không sao.”
Diêu Ngạn gật đầu, liếc xéo Lý Cường, cô hỏi nhỏ dượng: “Báo cảnh sát chưa?”.
Dượng đờ ra: “Họ không cho báo cảnh sát.”
Lý Cường nghe thấy câu hỏi của Diêu Ngạn, anh ta vừa nói vừa cười: “Báo cảnh sát làm gì, chúng ta cũng coi như có duyên. Tiền thuốc men, tiền dưỡng thương, chúng tôi lo hết. Báo cảnh sát mọi người không kiếm được lợi lộc gì đâu.”
Diêu Ngạn cười khinh thường: “Lợi lộc? Không báo cảnh sát, anh để tôi đánh anh y chang vậy nhé?”. Cô rút di động, nổi giận bấm số điện thoại.
Dượng luống cuống không biết can thiệp thế nào, ông đừng thừ ra bên cạnh. Lý Cường định tiến lên nhưng thấy một bóng người ngay cửa, anh ta dừng lại: “Anh Nã!”.
“Ừ!” Tưởng Nã liếc anh ta một cái rồi nhìn Diêu Ngạn.
Cuộc gọi đã được kết nối, Diêu Ngạn kê điện thoại lên tai, xoay người nhìn về phía Lý Cường. Cô còn chưa kịp kinh ngạc thì một bóng người đã tiến đến túm cổ tay cô, giật mạnh chiếc điện thoại vừa có tiếng trả lời từ đầu dây bên kia, Diêu Ngạn lảo đảo ngã xuống giường bệnh sau lưng.
Nhà máy trở nên yên tĩnh hoàn toàn, công nhân lục tục chuẩn bị tan ca. Họ túm tụm tốp năm tốp ba bàn ra tán vào lời đồn vừa nghe được rồi lại nhìn qua chỗ hàng hóa chất bên trong mà lắc đầu tặc lưỡi.
Thẩm Quan ngồi đợi trong phòng làm việc, điện thoại rốt cục cũng đổ chuông.
Anh ta nhận máy, nặng nề lên tiếng: “Thế nào?”.
“Tôi vừa mới điều tra.” Người trong điện thoại nói chậm rãi: “Lần trước, tôi giam bằng lái xe của anh ta thì thấy tất cả thông tin cá nhân đều là thật. Tên khai sinh là Tưởng Nam, bà con xa của Trần Mẫn Phát, nguyên quán Lô Xuyên, từng ngồi tù ba năm, còn cụ thể hơn vẫn chưa tra ra được. Tôi không thân thiết lắm với cảnh sát, cần thêm thời gian.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc