Cuộc Chiến Chinh Đoạt - Chương 10

Tác giả: rain8x

Hứa Châu Vi tỏ vẻ lúng túng: “Anh Nã, anh muốn đi đâu?”.
Tưởng Nã biếng nhác trả lời: “Chú đi đâu, anh đi đó. Chạy xe!”.
Hứa Châu Vi nhíu mày khó hiểu, anh ta nhấn ga tiến về trước. Chạy khỏi cổng công ty một quãng đã thấy bóng lưng của Diêu Ngạn, anh ta lớn tiếng gọi: “Em D…”, chữ cuối cùng vẫn chưa thoát khỏi miệng, anh ta chợt bừng tỉnh, nghiêng đầu nhìn Tưởng Nã. Thấy anh nheo mắt nhìn mình, anh ta lo ngay ngay, nói lầm bầm: “Anh Nã, em đi mua ít đồ uống nhé?”.
Tưởng Nã cười nhạt: “Chạy lên trước. Chú không thấy trời nắng hay sao, hỏi xem em Diêu đi đâu!”.
Hứa Châu Vi cười toe toét: “Ồ, vâng!”.
Xe tiến lên một đoạn, Hứa Châu Vi ló đầu ra ngoài cửa sổ, gọi Diêu Ngạn: “Em Diêu ơi em Diêu, em muốn đi nhờ không?”.
Diêu Ngạn đảo mắt tìm xe taxi, thấy Hứa Châu Vi đuổi theo, cô hằn học đi nhanh hơn. Hứa Châu Vi mặt dày nhìn lướt Tưởng Nã đang ngồi thoải mái bên cạnh, anh ta tiếp tục dụ dỗ: “Em Diêu đừng để bản thân bị cảm nắng. Anh sắp ra ngoài khu khai phá thật mà. Em muốn đi đâu, anh cho đi nhờ một đoạn, ra đến đường lớn thì em xuống.”
Anh ta lải nhải suốt hơn mười mét. Diêu Ngạn chịu hết nổi, cô hét to: “Anh nói đủ chưa hả?”.
Tưởng Nã đưa tay ra hiệu Hứa Châu Vi dừng xe. Ánh nắng bên ngoài chói lóa, Tưởng Nã bước xuống xe, tay anh chống cửa, cằm hất cao ra lệnh cho Diêu Ngạn: “Lên xe!”.
Diêu Ngạn không biết Tưởng Nã cũng ngồi trên xe. Cô đờ người, mấy giây sau mới nhăn mặt nói: “Cảm ơn ý tốt của các anh, tôi không cần.” Cô cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Tưởng Nã không đuổi theo, ánh mắt anh không lộ chút tình cảm nào dõi theo bóng lưng cô. Hứa Châu Vi ngồi trong xe vội la toáng lên: “Anh Nã, mau ngăn em Diêu lại!”.
Tưởng Nã quay qua liếc anh ta một cái sắc lẹm. Anh leo lên xe ngồi, nói giọng nhàn nhạt: “Về thôi!”.
Hứa Châu Vi ngơ ngác, không hiểu nổi Tưởng Nã. Anh ta mất hứng đập tay lái, vòng xe quay về.
Tưởng Nã dựa vào thành xe quan sát con đường phía sau qua gương chiếu hậu, thấy một chiếc ô tô đen ra khỏi ngã rẽ, anh “hừ” một tiếng, rồi lại nhìn bóng lưng mỗi lúc một xa của Diêu Ngạn.
Hiệu suất làm việc của công ty hương liệu cực kỳ cao. Vừa đặt hôm trước, hôm sau đã giao thành phẩm. Diêu Ngạn đội nắng về công ty, đen đủi là đã quá giờ ăn trưa.
Đồng nghiệp pha chế một lát mới thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng ra.” Tuy đánh mất đôi chút nguyên chất tự nhiên nhưng mùi vị tạo ra vừa tương đồng vừa kéo dài thời gian sử dụng. Khách hàng cơ bản đã hài lòng.
Đồng nghiệp cười nhìn Diêu Ngạn đang quạt không ngừng nhằm xua tan cái nóng: “Em chạy vội về làm gì? Muốn đi ăn không? Xem căng tin còn đồ ăn không?”.
Diêu Ngạn gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy đến căng tin.
Cô đầu bếp múc muỗng cải thìa cuối cùng cho Diêu Ngạn: “Chỉ còn từng này thôi. Hay để cô vào rán trứng cho cháu?”.
Diêu Ngạn xua tay nói: “Thôi khỏi ạ, cháu ăn thế này được rồi. Cháu cảm ơn cô!”.
Diêu Ngạn bưng khay thức ăn đi tìm bàn ngồi. Ở bên cạnh có hai người đang trò chuyện, thấy Diêu Ngạn liền gọi: “Em là người hôm trước tới phòng nghiên cứu bên chị đúng không?”.
Diêu Ngạn nhìn nhìn, nhớ ra họ là đồng nghiệp phòng nghiên cứu bên tòa nhà phía đông, cô nở nụ cười bắt chuyện: “Vâng. Mấy chị ăn muộn vậy ạ?”.
Họ phàn nàn: “Chủ nhiệm *** bọn chị. Cả núi công việc làm mãi không hết. Bên em có bốn người, chỗ bọn chị chỉ có ba. Đã thế chủ nhiệm lại ăn không ngồi rồi, suốt ngày cứ sai bảo hết cái này đến cái khác.”
Có lẽ họ cũng ấm ức từ lâu, vì vậy mồm miệng cứ nói không ngừng: “Đâu phải chỉ có một tiến sĩ, ông ta cứ tưởng mình tài ba xuất chúng lắm, ngon thì làm nước cà rốt đó đi. Cả ngày chỉ biết ton hót bợ đỡ Thẩm tổng. May mà ông ta là đàn ông, còn là phụ nữ thì… hừ!”.
Đồng nghiệp còn lại bỗng đổi đề tài: “À này, hai người nói xem Thẩm tổng liệu đã kết hôn hay chưa? Một người đàn ông độc thân giàu có như anh ấy, tôi cũng nguyện bám theo anh ấy cả ngày.”
Diêu Ngạn chú tâm ăn cơm, thỉnh thoảng đáp một hai câu lấy lệ. Gần đến giờ làm việc, cô ăn ngấu nghiến mấy thìa rồi rời căng tin.
Một ngày bận bịu, về đến nhà Diêu Ngạn mới được thở hắt ra một hơi. Diêu Yên Cẩn thấy em gái gần đây vất vả, buổi tối cô không đến phòng khiêu vũ mà ngoan ngoãn theo bà Diêu ra bán hàng. Diêu Ngạn tắm rửa xong, gọi điện hỏi: “Chị, không cần em giúp thật à?”.
Bên kia điện thoại văng vẳng tiếng trẻ con, Diêu Yên Cẩn nói lớn: “Không cần. Em nghỉ ngơi sớm đi!”.
Diêu Ngạn mỉm cười gác máy. Cô lấy sách vở ra nghiên cứu, ngẫm nghĩ các tỷ lệ liên quan đến nước ép cà rốt. Nhớ đến máy móc tiên tiến trong phòng nghiên cứu ở tòa nhà phía đông, trong lòng cô bỗng rạo rực nhưng vài giây sau lại lặng đi.
Vào lúc này, Tưởng Nã đang hân hoan nâng cốc với Trần Mẫn Phát. Anh nửa tỉnh nửa say mở cửa sổ nhìn công viên bên con sông nhỏ trước mắt. Sạp bán tượng vẫn đông đúc như thường lệ nhưng nó thiếu đi mùi vị mà anh chờ mong.
Hôm sau, Diêu Ngạn mua xe đạp mang về nhà, cô đẩy nó vào một góc phòng khách. Trong ngõ nhà cô trộm cắp thường xuyên hoành hành, hồi bà Diêu còn làm việc ở nhà máy, xe đạp mua chiếc nào là mất chiếc đó. Từ đó về sau, bà không nỡ lòng tiêu phí tiền bạc mua thêm chiếc nào nữa.
Bà Diêu ngó chiếc xe đạp hết lần này tới lần khác, bà nói: “Không phải đi mấy bước là đến rồi sao con? Bày vẽ mua về rồi tự nhiên một hôm nào đó lại bị trộm mất.”
“Coi như con nhặt được tiền đi mà. Tìm ra ống tiết kiệm đã mất thì đúng là nhặt được của rơi còn gì nữa mẹ.” Diêu Ngạn xé ni-lông bọc xe đạp, cô nói tiếp: “Sau này con sẽ để nó trong phòng khách, đảm bảo không mất đâu.”
Bà Diêu cũng không lo nghĩ vô cớ nữa, bà thầm thì to nhỏ với Diêu Ngạn: “Mẹ hẹn thằng nhóc đó thứ Hai này gặp mặt lúc nó đi làm về. Lúc đó mẹ sẽ kêu Yên Yên đi dạo với mẹ, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.”
Diêu Ngạn cảm thấy nôn nao trong người. Cô cố tình sửa soạn sẵn một chiếc váy dài màu sáng cho Diêu Yên Cẩn, dặn dò bà Diêu phải trang điểm cho chị thật xinh xắn.
Cô tràn trề năng lượng đến công ty. Đơn hàng nghiên cứu nước cà rốt chắc chắn nhận được, mọi người trong phòng nghiên cứu đều nghiêm túc làm việc. Diêu Ngạn cũng dồn hết trí óc vào phần việc của mình.
Buổi trưa tới căng tin, Tưởng Nã và Hứa Châu Vi ngồi giữa sảnh dùng bữa, cơm nước rơi vãi đầy bàn. Chân hai người ngang tàng gác lên chiếc ghế bên cạnh như muốn nói không ăn chung không ngồi chung. Đồng nghiệp nói thầm: “Nghe nói sếp Tưởng đó là cháu trai của Trần tổng, nhìn cứ như dân anh chị ấy.”
Hứa Châu Vi quệt miệng làm hạt cơm rơi xuống sàn nhà, anh ta lớn tiếng gọi Diêu Ngạn: “Ở đây! Ở đây!”.
Mọi người xung quanh dồn mắt theo hướng nhìn của anh ta. Nhóm Diêu Ngạn lập tức bị chú ý. Đồng nghiệp kinh ngạc hỏi cô: “Em quen họ hả?”.
Diêu Ngạn cúi gằm đầu bước qua một bên, cô lộ vẻ lúng túng: “Không quen.”
Ngờ đâu cô vừa đặt ௱o^ЛƓ xuống ghế, Hứa Châu Vi đã kêu: “Em Diêu!”.
Tiếng gọi này lập tức bác bỏ câu “không quen” của Diêu Ngạn. Cô nổi cáu lườm anh ta, hậm hực ngồi vào chỗ của mình.
Tưởng Nã bật cười: “Lo ăn đi! Đừng la hét om sòm!”.
Hứa Châu Vi như thể tủi thân: “Em đang se duyên giúp anh đấy. Anh không thấy cô ấy rất xinh à? Đừng để người khác phỗng tay trên.”
Tưởng Nã mắt nhắm mắt mở mặc kệ anh ta. Anh vét chỗ thức ăn còn xót lại trên đĩa, cho hết vào miệng. Anh vừa nhai vừa nói: “Ăn mau!”.
Hứa Châu Vi cũng không chịu thua kém, anh ta cắm cúi giải quyết sạch sẽ thức ăn.
Diêu Ngạn đi làm về, bà Diêu lén lút báo tin vui: “Mẹ giả vờ như tình cờ gặp nhau. Chị con nói với người ta mấy câu, nhìn cũng rất hài lòng. Mẹ còn nhân cơ hội mượn điện thoại, lưu số lại cho chị con.”
Diêu Ngạn mừng rỡ: “Mẹ phải để tâm nhiều một chút. Tình cảm có thể nuôi dưỡng từ từ.”
Bà Diêu gật đầu thở dài: “Mẹ không mong chị con lấy một người chồng giỏi giang tài ba, an phận là đủ rồi.” Phận làm cha làm mẹ, bà chẳng yêu cầu nhiều, chỉ mong hai đứa con gái bình an.
Tối muộn, ông Diêu mới về nhà. Diêu Ngạn xuống bếp hâm nóng thức ăn và rót một ly R*ợ*u đế cho ông. Tắm xong, ông Diêu bước ra hỏi cô: “Mẹ con nói hôm nay dẫn chị con đi xem mắt. Chuyện thế nào rồi con?”.
Diêu Ngạn cười hì hì, cô nói: “Xem mắt hồi nào ạ.” Cô vừa kể ông nghe “cuộc gặp gỡ tình cờ” lúc chạng vạng, vừa gắp rau lên ăn: “Con cũng nói mẹ từ từ, đừng làm lộ liễu.”
Ông Diêu thở phào, quạt trần lắc lư phía trên đa6ù bám một lớp bụi dày cộm giống như vết tích mà năm tháng để lại trên con ngõ sâu thẳm tĩnh mịch này.
Đợi hàng đầu tiên của tòa nhà phía đông rời khỏi dây chuyền sản xuất. Quá trình vận chuyển đồ uống diễn ra thuận lợi nhanh chóng, chẳng mấy chốc hàng hóa đã chất gọn trên xe.
Tưởng Nã nhận được tin Thẩm Quan đã tìm được công ty vận tải. Anh lật danh sách tài xế dài mười lăm trang ra đối chiếu, xác định người Thẩm Quan thuê không ở thị trấn Lý Sơn. Hứa Châu Vi tức anh ách nói: “Toi công cả tháng nay. Không ngờ anh ta lại dám tìm công ty bên ngoài. Ngon thì đừng chạy qua đây, không em đập nát xe anh ta!”.
Tưởng Nã xoay cây Pu't đen trên tay, cười nói: “Không cho chút bài học, anh ta vẫn tưởng chúng ta làm ăn đàng hoàng.”
Ngoài trời nóng kinh khủng, đồng nghiệp mướt mải mồ hôi trở về từ tòa nhà phía đông. Chị ta tiện tay lấy bốn chai nước trái cây về theo, rồi nói với giọng ước ao: “Mới dò la ra tiền lương của bên kia là bao nhiêu đây nè!”, mấy ngón tay của chị ta xòe ra minh họa. Sau khi chiếm được tiếng ồ lên kinh ngạc trong dự liệu, chị ta nói tiếp: “Hỏi họ có tuyển thêm người không, chẳng phải nghe nói phòng nghiên cứu bên đó thiếu người hay sao nhưng đáng tiếc họ không tuyển thêm. Xem ra chúng ta vẫn phải tiếp tục bán mạng kiếm tiền lương ba cọc ba đồng này rồi.”
Nhưng dù bán mạng, mọi người vẫn dốc hết sức.
Mọi người chuyện trò một hồi, rủ nhau sang tòa nhà phía đông, kéo Diêu Ngạn theo cùng. Cô cũng đành vứt hết công việc đi với họ.
Vừa bước tới nhà máy, hơi nóng đã ồ ạt bủa vây, xe đẩy nằm khắp bãi đất trống, đồ uống xếp cao bảy tám tầng, công nhân đổ mồ hôi như mưa chất hàng hóa vào xe. Đồng nghiệp nói nhỏ: “Làm việc mau quá, chưa gì đã được một lượng hàng lớn. Nước này bán chạy ha, nhãn hiệu mới tinh mà tiêu thụ nhiều đến vậy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc