Cuộc Chiến Chinh Đoạt - Chương 07

Tác giả: rain8x

Diêu Ngạn không thoát được Hứa Châu Vi, cũng không người nào chịu cứu cô, cô rưng rưng nước mắt, đỏ gay mặt đánh anh ta. Mấy công nhân gần đó không đành lòng trố mắt ra nhìn, họ tiến đến: “Này này, anh làm gì đó!”.
Mấy công nhân còn chưa đến gần thì một nhóm người khác bước ra khỏi nhà máy. Bắt gặp hình ảnh trước mắt, có người quát lớn: “Có chuyện gì?”.
Mọi người kinh ngạc, nhìn thấy Thẩm Quan, họ vội vàng nói: “Sếp Thẩm!”.
Thẩm Quan bước nhanh tới nói: “Thả cô ấy ra!”.
Hứa Châu Vi tỏ thái độ phóng đãng, anh ta cười khinh khỉnh: “Anh từ đâu…”. Đúng lúc này, một giọng nam trầm pha chút thờ ơ xen vào câu nói dở dang của anh ta: “Hứa Châu Vi, chú động dục giữa ban ngày hả?”.
Hứa Châu Vi ngước lên, vô thức thả tay, dè chừng thốt lên: “Anh Nã!”.
Diêu Ngạn được tự do, căm giận tát anh ta. Cô đánh mạnh nhưng lệch vị trí nên chỉ lưu lại vết đỏ lờ mờ trên cổ Hứa Châu Vi. Hứa Châu Vi nổi khùng vung cao tay.
Tưởng Nã từ trong nhà máy bước ra, tay đút túi quần liếc nhìn Diêu Ngạn đang ngân ngấn nước mắt vì tức giận, anh điềm nhiên gọi Hứa Châu Vi: “Muốn làm gì? Đừng có làm trò cười cho thiên hạ nữa!”.
Hứa Châu Vi kiềm chế cơn giận, hằn học bỏ tay xuống.
Tưởng Nã nửa cười nửa không nhìn Diêu Ngạn: “Về rửa mặt đi. Một lát tôi dạy dỗ nó giúp em.” Anh quay qua nói với Thẩm Quan: “Thẩm tổng, chúng ta đi chứ?”.
Diêu Ngạn nén nước mắt, cắn răng lấy lại tinh thần. Không màng nhìn Thẩm Quan, cô ậm ừ lấy lệ, cúi đầu bỏ đi. Đi được vài chục bước, Diêu Ngạn bước chậm lại, các ngón tay vô thức nắm thành quyền. Một cơn gió nóng bức thổi qua khiến không khí càng thêm oi ả ngột ngạt.
Tưởng Nã dõi theo bước chân cô cho đến khi Diêu Ngạn đi khuất, anh nhếch mép cười nói: “Đi thôi!”.
Thẩm Quan “ừ” một tiếng. Tài xế nói: “Cô bé đó hình như là chủ sạp hàng tôi mua ống tiết kiệm lần trước.”
Thẩm Quan nhìn tài xế: “Là cô ấy?”.
Tài xế khẳng định: “Đúng là cô bé đó! Gần đây, tôi chưa gặp cô bé nào xinh xắn đến vậy, chỉ có mỗi cô ấy mà thôi.”
Thẩm Quan mỉm cười, tài xế nổ máy chạy theo chiếc xe Jeep phía trước. Tài xế hỏi Thẩm Quan: “Sếp Thẩm, ống tiết kiệm đó vẫn chưa trả lại. Hôm đó, tôi định mang trả nhưng buổi chiều quay lại cổng trường tiểu học, cô ấy không dọn hàng bán.”
“Còn để trong phòng làm việc của tôi. Lần sau trả lại cô ấy.” Thẩm Quan nhắm nghiền hai mắt.
Tài xế nhìn gương chiếu hậu, biết Thẩm Quan không thích ồn ào, ông ta thức thời ngậm miệng, tập trung vào con đường phía trước.
Tưởng Nã gõ ngón tay lên vô lăng, sai Hứa Châu Vi châm thuốc cho anh.
Khói thuốc mờ mịt phảng phất trong xe. Hứa Châu Vi chưa nguôi ngoai cơn giận, nói: “Anh Nã, lúc nãy anh gọi em làm gì, để em xơ múi xíu đã chứ.”
Tưởng Nã cười nhạt: “Sao anh lại không biết bản lĩnh của chú kém cỏi đến vậy nhỉ? Chưa gì đã ăn một bạt tai.”
Hứa Châu Vi vặn gương chiếu hậu, nhìn cổ mình đỏ ửng, anh ta phì cười: “Vậy cũng đủ ác rồi, mùi vị không tồi.” Anh ta áp sát Tưởng Nã, thỏ thẻ bên tai anh: “Cô bé nhà họ Diêu nhìn thì dong dỏng cao nhưng vừa đủ để ôm. Cơ thể mềm mại, mùi vị thì…”. Anh ta đắm chìm trong mộng tưởng, cảm thấy ngứa ngáy toàn thân. Hứa Châu Vi không hề biết Tưởng Nã đã tối sầm mặt, khóe miệng nhếch lên của anh trĩu ngược xuống dưới.
Diêu Ngạn chạy về phòng nghiên cứu rửa mặt, dáng vẻ đầu bù tóc rối của cô dọa đồng nghiệp hoang mang. Họ quan tâm hỏi thăm, Diêu Ngạn cười tươi trả lời: “Không có gì, em chạy nhanh quá, tóc bung ra hồi nào không hay.”
Cô tháo dây chun, vuốt gọn mái tóc dài chấm lưng, xóa hết vết tích giằng co.
Ngồi nghỉ một lát là tới giờ tan làm. Diêu Ngạn nói tạm biệt đồng nghiệp, rồi vội vã chạy đến bệnh viện. Giống như mọi ngày, cô mua hoa quả tươi mang đến, đối phương cũng khách sáo cảm ơn. Tuy nhiên thái độ của họ đã tốt hơn mấy ngày đầu rất nhiều. Diêu Ngạn tán gẫu với họ từ chuyện học hành đến chuyện đi làm, cuối cùng còn nhắc đến thị trấn Lý Sơn.
“Nhà bác ở trung lộ Lý Sơn, công ty vận chuyển hàng hóa đó mở từ mấy tháng trước. Lúc đầu không ai để ý đến họ, sau này nghe nói họ từng ngồi tù, chán sống cứ bước vào đó, mọi người đều cố gắng tránh càng xa càng tốt. Hôm đó nghe nói con trai bác bị ***ng trước cửa công ty họ, bác sợ ૮ɦếƭ khiếp, may mà không phải họ gây ra.”
Diêu Ngạn cười gượng không muốn nghe đến công ty vận chuyển hàng hóa.
Khi trời đã tối đen như mực Diêu Ngạn mới từ bệnh viện trở về, cơm nước trên bàn đã nguội lạnh. Bà Diêu để lại tờ giấy nói bà dọn hàng ra công viên ven sông, còn Diêu Yên Cẩn đến phòng khiêu vũ. Diêu Ngạn vo giấy quăng vào sọt rác, gắp vài miếng thức ăn cho vào miệng rồi đi tắm rửa thay đồ. Cô nhìn vào gương thở hắt ra, sau đó đến công viên ven sông tìm bà Diêu.
Sau bữa cơm tối, nhiều người ra công viên tản bộ. Ánh trăng lặng lẽ ngả bóng lên mặt hồ, mặt nước trong veo sáng lấp lánh, tàu bè chở hàng chầm chậm chạy qua. Người đi dạo tụ tập thành nhóm, dừng bước trò chuyện cùng nhau.
Công viên ven sông là một con đường dài ốp đá xám, trên lề dựng ghế đá để ngồi hóng gió nhưng chỉ toàn bỏ trống, không ai ngồi đến.
Sạp hàng nhỏ của bà Diêu tụ tập mười mấy đứa bé cười hi hi ha ha ngồi nguệch ngoạc tô tượng. Diêu Ngạn vội đi đến giúp đỡ bà Diêu. Vài người lớn trông thấy cô, bèn để con họ lại tô tượng rồi đi dạo loanh quanh. Diêu Ngạn đồng thời kiêm thêm chức bảo mẫu, cô bận luôn tay luôn chân.
Sau công viên là trung tâm thị trấn sáng rực ánh đèn. Âm thanh ăn uống linh đình, tiếng ly tách cụng nhau vọng ra ngoài.
Tưởng Nã mởi R*ợ*u Thẩm Quan nhưng lần nào anh ta cũng tỏ vẻ lạnh nhạt. Dần dà anh mất hết kiên nhẫn, dằn xuống nỗi bực dọc trong lòng, bảo Hứa Châu Vi tiếp tục mời R*ợ*u, rồi mỉm cười đứng dậy đến bên cửa sổ ***.
Cửa sổ màu nâu vừa mở một khe nhỏ, gió nóng tức thì ùa tới, thổi ngược khói thuốc trắng xóa vào mắt Tưởng Nã, anh lắc lắc đầu. Đến khi đôi mắt rõ ràng trở lại, anh thấy một bóng dáng chuyển động quanh sạp hàng nhỏ đông đúc ở phía xa xa bên dưới nhà hàng. Bóng dáng ấy không còn mặc áo thun như ban ngày nữa mà thay vào đó là một chiếc áo cộc tay, từ xa đã nhìn thấy đường cong mê người ẩn hiện dưới lớp vải sáng màu.
Anh mỉm cười, quay lại nói với mọi người trong phòng: “Tôi xuống dưới gặp bạn một chút” Rồi bước thẳng ra khỏi phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc