Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 46

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Ngẫm nghĩ một lúc, cô mở cửa xuống xe.
Số điện thoại mà Vu Dịch dùng để gọi cô ban chiều là một số lạ, cô không biết là của ai, đành ôm tâm lý gặp may mà gọi lại. Người nhận điện là một cô gái.
“Phiền chị cho gặp Vu Dịch được không ạ?” Tăng Lý hỏi.
“Cậu ấy vừa mới ra ngoài rồi”, ngừng một chút, đối phương hỏi, “Tăng Lý đấy à?”
“Vâng.” Tăng Lý cũng thấy giọng nói này quen tai, bèn hỏi lại: “Cô họ phải không ạ?”
“Ừ.”
Đối phương là chị cả của Vu Dịch, tên là Vu Nam.
“Hai người ở cùng nhau ạ?”
“Con trai cô năm nay thi vào cấp ba nên cô đến thành phố A mua nhà. Cô thôi việc ở quê rồi, tới đây lo cho con, tiện thể tìm công việc mới.” Vu Nam là người nhà họ Vu thân nhất với Tăng Lý, chỉ có điều tuổi tác chênh lệch khá lớn nên hai người ít khi gặp gỡ.
“Vậy ạ, có gì cần giúp đỡ thì cô cứ gọi cháu, đây là số điện thoại của cháu.” Tăng Lý nói.
“Cô cảm ơn cháu, cháu đúng là cô bé ngoan.” Vu Nam nói, “Thằng Dịch chẳng phải đi gặp cháu sao?”
“Cháu có việc gấp phải đi nhưng không biết số điện thoại của... chú ấy.”
“À, nó về nước khá lâu rồi, mấy hôm trước về quê thăm mẹ, sáng sớm nay mới đến thành phố A. Thực ra căn hộ này là Vu Dịch mua cho con, hôm nay mới đến thăm cô chú, sáng sớm mai lại đi rồi, không biết bao giờ nói về.”
Ý tứ trong lời nói của Vu Nam rất rõ ràng.
Tăng Lý vào xe, nhìn Ngải Cảnh Sơ đang ngủ. Một lúc sau, cô nhoài người sang bên cạnh, kéo dây an toàn vào giúp anh rồi lái xe rời khỏi bãi đỗ của nhà hàng. Cô đã đưa anh về nhà một lần, vẫn còn nhớ rõ đường.
Tăng Lý chạy xe đến khu nhà anh ở, dừng xe trong bãi, nhưng cô không biết cụ thể anh ở trong ngôi nhà nào. Hai bên đường đều có một dãy nhà, không thể gõ cửa từng nhà mà hỏi được.
Cô khẽ gọi anh, nhưng anh ngủ rất sâu, không nghe thấy. Cô không cố nữa.
Tăng Lý lại xuống xe gọi điện cho Vu Dịch theo số mà Vu Nam cho.
“Em có việc bận không đến được.” Tăng Lý giải thích.
“Không sao, anh chờ.” Vu Dịch nói.
“Em không biết lúc nào mới về được nên..”
“Em cố ý phải không?” Vu Dịch ngắt lời cô, “Không muốn gặp anh?”
“Không, thật sự là em không thể đi được.”
“Nhà em ở đâu?” Vu Dịch hỏi, “Anh đến nhà chờ em.”
Ngẫm nghĩ một lát, Tăng Lý cảm thấy như vậy cũng tốt, ngộ nhỡ nửa đem cô mới về được, ít nhất Vu Dịch còn có chỗ ngủ. Thế nên cô nói địa chỉ nhà cho anh: “Em có chìa khóa dự phòng...”
“Ở dưới thảm cửa?”
“Đúng rồi.”
Thu xếp ổn thỏa, Tăng Lý mới yên tâm phần nào, cô trở vào xe trông Ngải Cảnh Sơ. Đầu anh nghiêng về phía cô, nhờ ánh đèn da cam bên đường mà cô có thể nhìn thấy rõ gương mặt anh. Lông mi của anh không dài cũng không cong, nhưng cực kì dày, chẳng trách lúc anh nhìn chằm chằm vào người khác, đôi mắt đen láy như được tô đậm một đường.
Sợ anh ngủ lâu, hô hấp khó khăn trong không gian hẹp, cô bèn tắt điều hòa, mở cửa sổ rồi tắt máy. Tiếp đó, cô chuyển điện thoại về chế độ im lặng và ngồi chơi game một lúc. Đến khi di động báo sắp hết pin cô mới thôi, ngồi ngây người ra không biết làm gì.
Ánh trăng yếu ớt, gió đêm cuốn theo hương hoa lan thoang thoảng. Tăng Lý rất thích loài hoa này, hồi cô còn nhỏ, trong sân nhà bà ngoại có trồng một cây hoa lan, lớn rất nhanh, mỗi năm lại cao thêm một chút, chẳng mấy chốc đã trở thành một cái cây thật to. Mùa hạ, hoa nở kín cành cây, trong khi các anh chị tranh nhau bắc ghế trèo lên ngắt hoa, Tăng Lý nhát gan chỉ dám đứng dưới đất nhìn ngó chung quanh, thỉnh thoảng ngắt được một chùm lớn, cô dùng sợi dây xâu lại thành một chuỗi rồi treo lên quần áo, khiến cho khắp người đều ngập mùi thơm.
Màn đêm tĩnh lặng, có ánh trăng và hương lan bầu bạn, Tăng Lý không kìm lòng được lại nhớ về quá khứ, đôi lúc có hình ảnh Vu Dịch, đôi lúc không. Bỗng nhiên cô cảm thấy thời gian và kí ức đang nhẹ nhàng trôi đi...
Sợ Ngải Cảnh Sơ ngủ không có gì đắp trên người sẽ bị cảm, Tăng Lý thử kiểm tra xem da anh có lạnh hay không, nhưng lần này đã đánh động đến giấc ngủ của anh. Ngải Cảnh Sơ khẽ động đậy rồi mở mắt.
Quả thực anh đã ngủ rất say, thế nên mở mắt ra có phần mê man. Ánh mắt thoáng qua sự hoảng loạn giây lát, anh mới ý thức được mình đang ở đâu.
“Tỉnh rồi à?” Cô hỏi.
Anh day mắt, một lát mới nói: “Anh ngủ bao lâu rồi?”
Tăng Lý cầm điện thoại lên xem giờ: “Khoảng hai tiếng.”
“Đỡ hơn chưa?” Cô lại hỏi.
Anh không đáp, vẫn còn ngái ngủ.
Lần đầu tiên Tăng Lý trông thấy bộ dạng mới ngủ dậy của anh, lại thêm cả ngày tâm tư của anh có phần rối ren, thật sự khác biệt rất lớn so với Ngải Cảnh Sơ mà cô thường thấy.
Anh trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Em lái xe về à?”
“Ừm.” Không thì còn ai nữa?
“Sao không vào nhà?”
“Em biết nhà anh ở đâu đâu.”
Ngải Cảnh Sơ chỉ về bên trái: “Đây chứ đâu.”
Tăng Lý nhìn theo hướng anh chỉ, hóa ra là căn nhà có cây hoa lan.
“Vào ngồi lát đã nhé?” Anh hỏi.
“Thôi.”
Tửu lượng của Ngải Cảnh Sơ khá tốt, nhưng vì anh không ăn được gì, chỉ đổ vào trong dạ dày hết rượu trắng lại đến rượu đỏ nên hơi chóng mặt, ngủ một giấc đã đỡ hơn nhiều. Cảm thấy cổ họng khô rát như bị thiêu đốt, anh xuống xe, mơ cửa sau lấy một chai nước, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Tăng Lý theo anh xuống: “Em bắt xe về đây.”
“Anh đưa em về.”
“Không cần!” Cô từ chối dứt khoát.
Ngải Cảnh Sơ hơi sửng sốt. Biểu hiện khác thường của cô khiến trong lòng anh nảy sinh ra một cảm giác rất kì lạ. Anh bình tĩnh nói: “Anh đưa em ra ngoài kia bắt xe.”
Hai người đóng cửa, khóa xe cẩn thận rồi sóng vai đi trên con đường nhỏ ra khỏi khu nhà.
Gió đêm lướt qua mặt, trong không khí vẫn còn phảng phất hương thơm.. Tăng Lý ngoảnh đầu lại ngắm cây hoa lan, chợt nhớ tới lời anh nói trong men say: “Em tới đón anh muộn, dọc đường còn không nói câu nào. Anh hỏi em, em cũng không nghe thấy.” Khẩu khí của anh lúc ấy không phải tức giận, ma giống đứa trẻ đang nỉ non, ẩn giấu một nỗi cô đơn và nhạy cảm khó phát hiện ra.
Nghĩ như vậy, Tăng Lý đột ngột dừng chân.
Ngải Cảnh Sơ ngạc nhiên quay lại nhìn cô.
Cô đứng bất động.
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
Anh im lặng chờ cô nói tiếp. Cô có biểu hiện như vậy, nhất định là chuyện rất quan trọng.
“Vu Dịch về rồi, chiều nay anh ấy gọi điện hẹn gặp em. Vừa nãy anh uống say, em không đánh thức anh được. Anh ấy vẫn đang chờ em. Mai anh ấy đi rồi, em phải đến gặp anh ấy một chuyến.”
Tăng Lý nói liền một hơi, sợ chỉ cần ngừng lại chốc lát sẽ chùn bước.
Ngải Cảnh Sơ nghe xong, sóng mắt khẽ lay động, hàng lông mi run rẩy che khuất tâm tư của anh. Lát sau anh mới chậm rãi nói: “Nhất định phải đi à?”
“Em đồng ý với anh ấy rồi?” Tăng Lý không dám nhìn anh.
Ngải Cảnh Sơ lặng lẽ nhìn cô.
Rất lâu.
Cuối cùng, anh nói: “Vậy... em đi đi.”
Sau đó, hai người tiếp tục tản bộ ra khỏi khu nhà, qua một đoạn đường nhỏ nữa thì tới con phố bên cạnh. Lúc này đã hơn mười một giờ, xe cộ thưa thớt.
Hai người vẫn duy trì sự im lặng.
Lúc Tăng Lý bước lên taxi, Ngải Cảnh Sơ giữ tay cô lại.
Cô nhìn anh.
Anh buông tay, nói: “Tới nơi gọi điện cho anh.”
Tăng Lý gật đầu rồi đóng cửa xe.
Ngải Cảnh Sơ đứng lặng im rất lâu nhìn theo chiếc xe mỗi lúc một xa dần.
Trong lòng anh có phần khó chịu, tựa như được một đôi tay vuốt ve không ngừng, muốn dừng lại chỉ có cách hủy nó đi.
Ngải Cảnh Sơ đứng bên đường, không nhúc nhích khiến cho mấy chiếc taxi đi qua cứ tưởng anh đang đợi xe, thậm chí vài chiếc xe tư cũng chậm chạp chạy tới, tài xế hỏi anh có muốn đi hay không.
Lao công làm việc đêm đang thu nhặt chai lọ, các cửa hàng chung quanh đã đóng cửa, tiếng cửa kéo và cửa cuốn liên tiếp vang lên, chỉ còn lại một cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ vẫn hoạt động. Trên con phố rộng dài dằng dặc, đó là nơi duy nhất có sức sống.
Một người lao công đi tới gần Ngải Cảnh Sơ, lên tiếng: “Chàng trai sao thế? Không khỏe à?”
Ngải Cảnh Sơ lắc đầu, khẽ cử động đôi chân tê dại rồi đi về phía cửa hàng tiện lợi, mua một hộp thuốc, lúc quay ra mới nhớ mình không có bật lửa nên lại trở vào mua.
Hút hơi thuốc đầu tiên, anh nhìn màn hình di động. Không biết cô đã tới nơi chưa, có gặp được Vu Dịch không, liệu có phải đã quên gửi tin nhắn cho anh.
Hút hơi thứ hai, khói từ khóe môi tỏa ra, anh nhíu mày nhìn màn hình điện thoại xuyên qua làn khói. Sau đó, anh mở hộp tin nhắn, mới nhất là tin nhắn mà Tăng Lý gửi cho anh chiều nay, thông báo đã xuất phát.
Ngải Cảnh Sơ lại đưa điếu thuốc lên miệng, hút mạnh một hơi. Đầu điếu thuốc lóe những đốm lửa đỏ, nhanh chóng bị thiêu đốt.
Anh luôn có một cảm giác rằng, sau khi cô gặp được Vu Dịch, anh sẽ mất cô. Người con gái từng chạy xuống núi giữa đêm tuyết rơi để đưa thuốc cho anh sẽ vĩnh viễn không xuất hiện vì anh nữa. Mà trên đỉnh núi Đông Sơn lại lưu giữ một đoạn hồi ức của cô, anh bất giác nhớ tới hình ảnh cô ngồi khóc sáng sớm hôm ấy, nước mắt của cô cũng không phải vì anh mà chảy.
Hóa ra, Vu Dịch vẫn quan trọng hơn anh sao?
Do dự, anh ấn nút trả lời trên di động, nhưng ngón tay khựng lại trên bàn phím một hồi không biết viết gì. Bảo cô đừng đi ư? Bảo cô quay lại ư? Hay nói với cô, anh không muốn?
Thậm chí, năn nỉ cô?
Ngải Cảnh Sơ kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy bản thân thật xa lạ.
Sao anh có thể biến thành một người đàn ông như vậy?
Một Ngải Cảnh Sơ sống ba mươi năm nay, đã khi nào trở nên hèn mọn trước một người?
Anh cất di động đi, đứng bất động bên vệ đường, bóng dáng cô độc. Anh chợt nghĩ liệu có phải mình đã sai rồi không? Người có thể bầu bạn với anh cả đời thực ra chẳng tồn tại, đó chẳng qua là một điều ảo tưởng của anh mà thôi.
Anh tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác cạnh lối đi bộ, vừa mới quay người thì nghe tiếng ai đó gọi: “Ngải Cảnh Sơ!”
Giọng nói cực kì vang dội giữa màn đêm tĩnh mịch và con phố vắng vẻ. Ngải Cảnh Sơ kinh ngạc nhìn về hướng phát ra âm thanh, trông thấy bên đường đối diện là Tăng Lý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc