Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 44

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Tới thứ Tư, Tăng Lý phải đi cắt chỉ, Ngải Cảnh Sơ cũng có ca trực ở bệnh viện hôm đó. Anh đã liên lạc với Cát Y trước, vì buổi sáng Cát Y có cuộc phẫu thuật nên gọi Tăng Lý đến khá sớm.
Ngải Cảnh Sơ lái xe đến nhà đón cô rồi đưa tới bệnh viện.
“Anh đi một vòng như thế, tý nữa còn bận rộn cả ngày. Đã bảo em tự đi được rồi mà còn...” Tăng Lý nói.
“Từ giờ nếu rảnh anh sẽ đưa em đi làm, tan ca đến đón em.”
“Không cần đâu, anh bận hơn em. Lại mất thời gian đi đi lại lại như thế mệt lắm.”
“Thế đưa xe cho em, em đến đón anh nhé.”
“Em...” Tăng Lý không ngờ Ngải Cảnh Sơ cũng cứng đầu như thế.
Đến bệnh viện, Tăng Lý lên tầng chín tìm Cát Y, Ngải Cảnh Sơ đi về phòng làm việc của mình. Ra khỏi thang máy, anh quay lại dặn dò cô: “Xong thì xuống dưới này tìm anh.”
Cô gật đầu.
Tăng Lý lên tới tầng chín, Cát Y vừa mới thay quần áo, gọi y tá đưa cô sang phòng chờ. Sau đó Cát Y đến kiểm tra vết thương cho cô: “Tiến triển khá tốt, về sau tránh tăng sinh là được.”
Thấy Tăng Lý không hiểu, Cát Y lại giải thích: “Sau khi vết thương lành hẳn, vùng da bên ngoài còn phải trải qua một quá trình hồi phục dần dần, thịt mới sẽ nhô ra ngoài tạo thành vết sẹo lồi lõm.”
“Chỉ cần dán keo silicone là được phải không?” Tăng Lý hỏi.
“Cũng có hiệu quả nhất định.”
Nói đoạn, Cát Y khử trùng vết thương cho cô, bảo cô ngửa cằm rồi bắt đầu cắt chỉ.
“Chịu đựng một chút, sẽ đau đấy.” Cát Y nói, “Để cho đẹp thì phải cắt chỉ sớm, nhưng vết thương chưa hoàn toàn lành hẳn, về nhà nhớ giữa gìn cẩn thận.”
“Ừm.” Chút đau này có đáng gì đâu.
Xong xuôi, cô nói cảm ơn với Cát Y rồi ra về. Cát Y nhìn theo Tăng Lý, trong lòng chợt thấy khó chịu. Có người khao khát mãi một thứ mà không được, nhưng lại cố người dễ dàng đạt được.
Lúc này, sinh viên Phạm Phạm của Ngải Cảnh Sơ vừa gây ra họa.
Ngải Cảnh Sơ mới tiếp nhận một bệnh nhân, phải lấy khuôn răng. Kinh nghiệm của Phạm Phạm không nhiều, chưa từng một mình điều trị cho bệnh nhân bao giờ, xưa nay chỉ giúp mọi người pha chất dính và làm những việc lặt vặt khác. Ngải Cảnh Sơ giao phó cho cô lấy khuôn răng của bệnh nhân. Thực ra đây chỉ là một quá trình khá đơn giản, đổ nước vào bột và khuấy đến khi đạt được độ dính thích hợp, sau đó quét đều vào khuôn đúc, đặt trong miệng bệnh nhân vài phút rồi lấy ra, đổ nước lên thạch cao. Hầu như tất cả những sinh viên khoa chỉnh răng và khoa điều trị mới vào nghề đều có thể làm được. Nhưng Phạm Phạm nhút nhát, phải cái tính lo bò trắng răng, lại cộng thêm bệnh nhân là một cô bé yếu ớt, còn chưa đưa khuôn vào trong miệng đã khóc nức nở khiến Phạm Phạm sợ đến run người.
Ngải Cảnh Sơ bận rộn nhiều việc nên kêu Chu Văn tới chỉ đạo.
Mùi bột đá chẳng khác mùi kem đánh răng là mấy, không đến nỗi khó ngửi, nhưng có những người không thích ngậm vật lạ trong miệng, mà bột đá cần phải đợi nhiệt độ trong khoang miệng làm nóng dần mới co thể khô lại, vì thế phải ngâm vài phút, khó chịu là điều đương nhiên.
“Áng chừng được rồi thì lấy ra đi.” Chu Văn nói.
“Ừm.” Kỹ năng phán đoán này Phạm Phạm cũng có.
Bệnh nhân vẫn đang gào khóc, mẹ cô bé đứng bên cạnh không ngừng thúc giục: “Đã được chưa?”
“Được chưa thế?”
“Vẫn chưa được à?”
“Rốt cuộc là thế nào?”
“Cô có biết làm không thế hả?”
Bị thúc giục liên hồi, Phạm Phạm càng thêm cuống. Cô bắt đầu sốt ruột, đến lúc lấy được khuôn răng thì đứa bé lại không chịu mở miệng. Phạm Phạm không dám dùng sức, sợ dấu răng in trên khuôn thạch cao bị hỏng, chỉ có thể vừa dỗ dành vừa dùng Ng'n t thò vào lấy ra, không ngờ lại bị đứa bé cắn một cái.
Phạm Phạm giật thót mình rụt tay lại, khuôn răng rơi trên người đứa bé. Miệng trống rỗng, đứa bé càng khóc to hơn.
Mẹ nó thấy thế, tưởng con mình bị bắt nạt, không biết phải trái chạy đến đánh Phạm Phạm.
Sự việc phát sinh đột ngột.
Chu Văn nhất thời xù lông, kéo Phạm Phạm ra sau: “Cô làm gì thế? Ai cho cô đánh người khác?”
“Tôi làm gì?” Người phụ nữ lớn tiếng.
Ngải Cảnh Sơ nghe thấy ầm ĩ bèn đi tới.
Người phụ nữ còn chưa chịu thôi, mắng lây sang cả anh: “Thái độ của mấy người thế đấy hả? Tôi đăng kí khám với chuyên gia, sao lại sai một sinh viên ra làm khuôn răng cho con gái tôi? Con gái tôi là vật thí nghiệm cho mấy người chắc? Khám chữa bệnh cũng là một ngành dịch vụ, tôi trả tiền để mấy người phục vụ, bây giờ tôi không hài lòng với sự phục vụ của các người đấy, sao nào?”
“Cô nói cái kiểu gì thế?”, Chu Văn nổi tính ương ngạnh, “Muốn chữa thì chữa, không thì thôi!”
Ngải Cảnh Sơ liếc Chu Văn một cái, ra hiệu im lặng. Anh nhìn Phạm Phạm, rồi quay sang giải thích với người phụ nữ kia: “Chỗ chúng tôi là đơn vị dạy học, không chỉ chữa bệnh mà còn dạy sinh viên cách chữa bệnh. Bệnh nhân nào đến đây trước khi điều trị cũng đã nói rõ, nếu chị không thích thì nên nói ra từ đầu, trong thành phố còn nhiều bệnh viện tốt. Bệnh viện chúng tôi lúc nào cũng có sinh viên tham gia vào quá trình điều trị cho bệnh nhân, nhưng tôi là bác sĩ phụ trách, em sinh viên này tên là Phạm Tiểu Nghệ, nếu vừa rồi chị có gì không vừa ý thì trực tiếp nói với tôi, nhưng chị không được đánh em ấy. Chị không có quyền gì đánh người cả. Nếu sinh viên làm sai, tôi sẽ chịu trách nhiệm, chị có thể lên văn phòng bệnh viện khiển trách. Còn việc chị đánh Phạm Phạm, chị phải xin lỗi.”
“Cậu có thái độ gì thế hả? Cậu biết tôi là ai không?”, người phụ nữ phẫn nộ nói, “Tôi nói cho cô cậu biết, tôi là người quen của viện trưởng ở đây đấy! Cậu tưởng cậu là bác sĩ là giỏi lắm à? Làm một bác sĩ quèn mà dám lên mặt!”
Lúc này y tá trưởng đã chạy tới. Trong bệnh viện hễ xảy ra chuyện gì thì người ta đều cho rằng là phía bệnh viện, vì thế y tá trưởng nói với Ngải Cảnh Sơ vài câu rồi nhẹ nhàng mời hai mẹ con bệnh nhân kia đến văn phòng.
Tăng Lý từ tầng chín xuống thì bắt gặp cảnh tượng vừa rồi. Cô chợt nhớ tới lần trước Chu Văn nói, bác sĩ mà bị khiển trách có thể sẽ bị cách chức, trong lòng không tránh khỏi lo lắng. Cô lách qua đám đông, đi tới bên cạnh Ngải Cảnh Sơ, khẽ kéo áo anh, ra hiệu cho anh đừng nóng giận.
Trông thấy Tăng Lý, ánh mắt Ngải Cảnh Sơ bỗng trở nên dịu dàng. Anh quay lại dặn dò mọi người về vị trí làm việc của mình.
Phạm Phạm đã được Chu Văn kéo xuống ghế để kiểm tra. Bị người phụ nữ kia đánh từ phía sau, có lẽ do tay bà ta đeo nhẫn nên gáy Phạm Phạm có vết xước.
Ngải Cảnh Sơ nói: “Chu Văn, em đưa Phạm Phạm đi khử trùng đi.”
Phạm Phạm khóc nấc lên: “Thầy Ngải, em xin lỗi. Khiến thầy gặp rắc rối.”
“Không sao cả.” Ngải Cảnh Sơ đáp.
Chu Văn vừa quay đầu thì trông thấy Tăng Lý: “Ơ, chị Tăng Lý, sao chị lại ở đây?”
Tăng Lý gượng gạo gật đầu.
“Em nhớ hôm nay không phải ngày tái khám mà nhỉ? Hay niềng răng bị lỏng?” Chu Văn lo lắng hỏi.
“Không. Chị...”, Tăng Lý liếc nhìn Ngải Cảnh Sơ, ấp úng nói: “Chị... chị tới tìm anh ấy.”
Ngải Cảnh Sơ rất phối hợp mà lấy chùm chìa khóa trong túi quần ra, đưa cho cô: “Em lái xe về trước đi, ăn trưa một mình vậy nhé. Chiều tan làm nhớ đến đón anh.”
Giọng của anh không lớn, nhưng rất rõ ràng, ngay cả Phạm Phạm đang lau nước mắt cũng phải ngẩng đầu lên dò xét. Sau đó, tất cả mọi người trong phòng khám đều hiểu ra.
Thế là hôm đó có hai tin sốt dẻo truyền ra khắp bệnh viện.
Một: thầy Ngải bị bệnh nhân khiển trách.
Hai: thầy Ngải thật sự đã trở thành danh hoa có chủ.
Vui buồn đan xen.
Ngày hôm sau, khi tin đồn truyền tới tai Đậu Đậu thì nội dung đã bị xào nấu thành: người yêu của thầy Ngải rất hay ghen, tính chiếm hữu rất cao, không muốn để bạn trai xuất đầu lộ diện nên mỗi ngày đều lái xe đưa đón đi làm.
Thời tiết oi bức kéo dài suốt một đêm. Buổi chiều, bầu trời dường như bị chọc thủng một lỗ, mưa xối xả đổ xuống, toàn bộ thành phố được bao trùm bởi không khí mát mẻ, sảng khoái. Hôm nay là thứ Sáu, Ngải Cảnh Sơ trực phòng khám, khoảng năm rưỡi, sáu giờ mới có thể tan ca. Sợ tắc đường nên Tăng Lý lái xe đến sớm một tiếng, đợi anh ngoài cửa bệnh viện.
Thực ra, ngoài hôm thứ Tư tuần trước ra thì cô không hề đưa đón anh đi làm như trong tin đồn, còn hôm nay là vì đã hẹn với chỉ nhiệm Lý, Ngô Vãn Hà và mấy đồng nghiệp đi ăn tối.
Di động cô không kết nối bluetooth, cũng chưa gắn vào xe Ngải Cảnh Sơ, toàn bộ hành trình đều bị giám sát, cô sợ bị cảnh sát tóm được nên không dám nghe điện thoại. Chuông reo rất lâu, liếc qua thấy dãy số lạ, cô dừng xe vào lề đường để nhận điện.
“A lô.” Cô nói.
“Cá Nhỏ!” Đối phương lên tiếng.
Giọng nói kia vừa lọt vào tai, Tăng Lý gần như quên mất cả hô hấp. Trên đời này chỉ có một người duy nhất dùng giọng nói ấy để gọi cô. “Cá Nhỏ” và “Tiểu Vu”*, đi trên đường, hễ có người gọi là cả hai người đều quay lại*.
*Trong tiếng Trung, “cá nhỏ” và “Tiểu Vu” có cách phát âm gần giống nhau.
“Ừm.” Cô đáp.
“Anh về rồi, chúng ta gặp nhau được không?”
“Ừm.”
“Đầu năm nay anh có về một lần, gọi điện cho em nhưng không được, tưởng em đổi số rồi cơ.” Anh nói, “Vì thế lần này anh định nếu còn không gọi được thì hỏi mẹ em.”
“Em vẫn dùng số này.”
Mẹ Tăng là chị dâu họ của Vu Dịch, mặc dù đã chia tay với bố Tăng nhưng không vì thế mà mọi người trong nhà thay đổi cách xưng hô. Tuy nhiên, trong lòng Tăng Lý biết rất rõ Vu Dịch chán ghét mẹ cô thế nào.
“Cá Nhỏ!” Vu Dịch ngập ngừng, “Anh gọi điện khiến em không vui à?”
“Không phải.”
“Anh chỉ muốn đến thăm em chút thôi mà, tối nay rảnh không?”
“Tối nay em phải đi ăn tiệc, đã hẹn trước với mọi người rồi. Gặp muộn một chút được không?” Tăng Lý hỏi.
“Được.” Vu Dịch cười đáp ứng.
Cúp máy, Tăng Lý ném điện thoại sang ghế phụ lái, dõi theo màn hình tối lại, sau đó đen kịt. Cô gục đầu vào bánh lái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc