Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 43

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Giờ cao điểm, tàu điện ngầm chật ních. Tăng Lý đứng giữa đoàn người, dáng cô dong dỏng cao, lại đeo một cái khẩu trang y tế trắng toát nên rất thu hút ánh nhìn. Nhưng bỗng nhiên bên cạnh có một người đàn ông giơ tay lên trên để bám vào tay vịn, khuỷu tay vô tình va vào mặt Tăng Lý. Người đàn ông vội vàng nói xin lỗi.
Dù có đau đến chảy nước mắt, cô cũng chỉ có thể nói không sao.
Đúng lúc này Ngải Cảnh Sơ gọi điện tới.
“Vừa nãy tôi đang dạy.” Anh nói.
“Tôi muốn hỏi chuyện nghỉ phép, chủ nhiệm Lý nói anh xin phép hộ tôi.”
Nghe Tăng Lý nhắc tới vấn đề này, Ngải Cảnh Sơ mới nhớ ra: “À ừ, tôi quên không nhắc em. Em đi làm à?”
“Ừm. Nhưng anh Lý cho tôi về rồi.”
Người đàn ông ban nãy chưa hết áy náy, tiếp tục nói: “Xin lỗi cô, không phải tôi cố ý.”
Nghe thấy giọng nói lọt vào điện thoại, Ngải Cảnh Sơ nhíu mày: “Chuyện gì thế?”
“Trên tàu điện ngầm đông quá nên vừa bị va chạm một chút.”
“Có sao không?”
“Không sao.” Gì đến mức yếu ớt như thế chứ?
“Mấy ngày tới nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng đi ra ngoài nhiều. Lát nữa hết giờ làm tôi tới thăm em.” Anh dịu dàng nói.
Chẳng hiểu sao nghe vậy, trái tim cô lỡ mất nửa nhịp.
Về tới nhà, Tăng Lý vẫn thấy túi lựu còn nguyên ngoài cửa. Ban đầu cho rằng ai treo nhầm, giờ nghĩ lại xem ra không phải, cô bèn mang vào nhà.
Chiều tối, quả nhiên Ngô Vãn Hà dẫn đầu một đội quân kéo tới nhà Tăng Lý thăm người ốm.
“Chủ nhiệm Lý kêu tớ mang tiền thăm bệnh của công đoàn tới cho cậu đây. Anh ấy nói thanh niên nhiều chuyện để nói, anh ấy tới chỉ khiến mọi người không được thoải mái nên không đi cùng nữa.” Ngô Vãn Hà truyền đạt lại ý của lãnh đạo.
Ngoài Ngô Vãn Hà ra còn có vài đồng nghiệp khá thân, mọi người góp tiền mua rất nhiều hoa quả và đồ bổ đến, hết hỏi thăm cô vì sao ngã lại hỏi làm thế nào cô đến được bệnh viện, hết hỏi có đau đầu không lại hỏi bác sĩ nào khâu cho,... mỗi người một câu khiến cho căn phòng nhỏ nhộn nhịp hẳn lên.
Tăng Lý không kịp thích ứng với tình huống này, nói không rõ ràng liền vạch miếng gạc lên cho mọi người nhìn.
“Sao lại dùng loại chỉ thường à? Tưởng là phải dùng chỉ thẩm mĩ chứ nhỉ? Loại không cần cắt ý.”
“Bác sĩ bảo chỉ cần chỉ nhỏ, mũi khâu tỉ mỉ là được.” Tăng Lý đáp.
“Liệu có sẹo không? Sao lại không đến thẩm mĩ viện ấy?” Một đồng nghiệp nọ hỏi.
“Bác sĩ khoa hàm mặt cũng được mà, chuyên nghiệp không kém đâu.” Một người khác lên tiếng.
Tăng Lý vào bếp đun một siêu nước để pha trà. Lúc này có người gõ cửa, đang bận bịu nên cô nói: “Giúp tớ mở cửa với.”
“Mọi người để sót ai thế, giờ mới tới.” Ngô Vãn Hà vừa đi ra cửa thắc mắc, không ngờ lúc mở cửa lại trông thấy một anh chàng đẹp trai xách theo túi đồ gì đó đứng sừng sững bên ngoài.
Ngô Vãn Hà cảm thấy người này quen quen, sau đó lập tức nhận ra anh ta chính là vị danh y khó tính kia.
“Ngải... Ngải...” Ngô Vãn Hà lắp bắp.
Không đợi đối phương nói hết, Ngải Cảnh Sơ đã đi vào nhà, một tay xách túi hoa quả, một tay xách túi thức ăn.
Tăng Lý bưng nước trà từ bếp ra, trông thấy Ngải Cảnh Sơ, liền đảo mắt nhìn đồng nghiệp, nhất thời lúng túng.
Ngô Vãn Hà nhanh nhảu giới thiệu: “Chúng tôi là đồng nghiệp của Tăng Lý.”
Ngải Cảnh Sơ gật đầu chào hỏi.
Ngô Vãn Hà bổ sung: “Mọi người đã từng gặp nhau rồi.”
Ngải Cảnh Sơ lại phối hợp mỉm cười một cái. Thực ra, Tăng Lý đoán chừng anh vốn không nhớ mặt mọi người.
Sau đó, Ngải Cảnh Sơ mang nguyên liệu nấu ăn vào bếp, vừa đi vừa nói: “Anh mua thức ăn rồi, xem xem tối nay làm món ăn gì?”
Nghe vậy, mọi người có mặt ở đây dù chưa nghe tin đồn cũng lập tức hiểu ra: nam chủ nhân đã về nhà, còn mua cả thức ăn về nấu cơm. Đồng nghiệp nam độc thân lặng lẽ nắm chặt tay thở dài, đồng nghiệp nữ độc thân thì âm thầm quan sát.
Chợt nhớ tới cái gì, Ngải Cảnh Sơ đột nhiên quay đầu thốt ra một câu: “Mọi người ở lại ăn tối nhé!”
Tiếc là, đến khi anh sắp xếp các thứ và rửa tay xong, đi ra thì mọi người đồng loạt chào rồi ra về.
Ngải Cảnh Sơ lấy làm lạ. Anh nghĩ, vừa rồi mình rất nhiệt tình cơ mà, đối với đồng nghiệp ở trường học anh còn chẳng nhiệt tình như thế bao giờ.
“Tôi nói gì sai à?” Anh hỏi.
“Không...” Tăng Lý nghẹn.
“Không biết là có nhiều người như thế.”
“Họ biết tin tôi bị thương nên vừa tan biến làm liền tới thăm.” Tăng Lý giải thích.
“Đợi khi nào em khỏe thì mời mọi người ra ngoài ăn cơm đáp lễ.”
Cô không quá thông thạo việc đối nhân xử thế, nghe anh nói mới cảm thấy đúng là nên như vậy.
Ngải Cảnh Sơ vào bếp rửa măng tây, Tăng Lý đi theo định giúp.
“Đừng chạm vào nước!” Anh ngăn cô lại, “Phải chú ý vết thương ở mu bàn tay, không là có sẹo đấy.”
Anh vội vàng tới đây nấu cơm giúp cô là vì nguyên nhân này ư? Tăng Lý chợt thấy lòng ấm áp.
“Tôi có găng tay, đeo vào là được thôi.” Cô chìa tay ra cho anh xem.
Anh rửa đồ ăn rất cẩn thận, từng lá măng đều được cọ rửa kỹ lưỡng, còn sạch sẽ hơn cả Tăng Lý.
“Vỗ mạnh là được rồi.” Rửa tỉ mỉ thế này đến bao giờ mới xong?
“Mặt lá có thuốc trừ sâu và vi khuẩn.” Anh nói.
“Anh mắc chứng ưa sạch sẽ à?”
“Hơi hơi.” Anh thật thà đáp.
“Bình thường anh hay nấu cơm không?”
“Không.”
Tăng Lý ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, không nấu cơm nên mới có thời gian rảnh tới đây làm cho cô.
Anh bỗng hỏi: “Em ăn súp lơ không?”
“Có chứ!” Cô đáp.
“Em rửa thế nào?”
“Cắt thành miếng nhỏ rồi rửa thôi.” Dù sao cũng không thể tách ra mà rửa từng cành được!
“Lần sau em ngâm thử trong nước muối nhạt mấy phút sẽ phát hiện ra điều mới lạ.” Anh thờ ơ nói.
“Cái gì?” Tăng Lý tò mò.
“Phát hiện súp lơ em ăn từ trước đến nay thực ra đều rất tanh.”
Tưởng tượng ra hình ảnh kia, Tăng Lý đột nhiên thấy buồn nôn.
Ngải Cảnh Sơ không quên an ủi cô: “Thực ra hàm lượng protein cũng khá cao, rất tốt.”
Thế là Tăng Lý cả đời này không muốn ăn súp lơ nữa.
Bữa tối có ba món, măng tây, gạch cua đậu phụ và canh gà còn lại hôm qua. Khi Tăng Lý ăn miếng gạch cua đậu phụ đầu tiên, Ngải Cảnh Sơ dè dặt quan sát vẻ mặt cô, chỉ thấy cô cầm cái thìa xúc một miếng bỏ vào miệng nhai, đầu nghiêng nghiêng, ăn hết lại xúc thêm một miếng nữa. Lát sau, cô thì thầm như nói một mình: “Đậu mềm quá!”
Nghe vậy, anh không lên tiếng, môi tủm tỉm, ánh mắt thấp thoáng nụ cười.
Rửa bát xong, Ngải Cảnh Sơ trông thấy túi lựu để trên tủ dép: “Sao em không ăn?”
“Anh mang đến à?”
“Em cho là ai?” Anh hỏi ngược.
“Hôm qua anh tới đây à?”
“Ừ.”
“Gõ cửa không thấy ai ở nhà?”
“Ừ.” Ngải Cảnh Sơ thản nhiên đáp, mí mắt khẽ cụp xuống, không còn tỏ vẻ thích thú như ban nãy trêu chọc cô.
Gọi hơn mười cuộc điện thoại, đến nhà không thấy người, nên anh chạy đến quán cà phê, còn nói dối cô là chỉ đi ngang qua? Nghĩ tới đây, Tăng Lý đột nhiên cảm thấy trái tim như bị ai P0'p nghẹn, có thứ cảm giác khó diễn tả thành lời.
Như thế... anh thích cô thật ư?
Không phải đồng cảm hay thương hại, không phải nhất thời xốc nổi, không phải cố ý bỡn cợt cô.
Anh ấy thích mình? Bốn chữ này cứ lởn vởn mãi trong đầu cô suốt bảy mươi hai tiếng đồng hồ kể từ sau nụ hôn kia. Cô thật sự không dám tin, anh thật sự thích mình.
Tăng Lý kéo chiếc ghế nhỏ đến cạnh bàn trà và ngồi xuống, cô đặt cái đĩa thường ngày hay bày hoa quả và hạt dưa lên bàn, cầm túi lựu lên, dùng dao tách từng lớp hạt ra, bỏ vào miệng. Hàm răng cắn nhẹ một cái, nước lựu chảy ra, thậm chí còn ngon hơn, ngọt hơn lựu cô mua ở siêu thị rất nhiều. Chẳng hiểu sao nước mắt tự dưng trào ra.
Tăng Lý quay lưng về phía Ngải Cảnh Sơ nên anh không phát hiện ra cô đang khóc.
Cô nhổ hạt vào cái đĩa trên bàn, sau đó há miệng thật to cắn một miếng, cố gắng nuốt cả nước mắt của mình vào trong.
Đột nhiên Ngải Cảnh Sơ nhận ra biểu hiện của cô có phần kì lạ.
“Sao thế?”
Tăng Lý không đáp, chỉ lẳng lặng chảy nước mắt, miệng nhai lựu.
“Vừa nãy còn bình thường, sao đã khóc rồi?” Thấy cô khóc, hàng lông mày anh khẽ nhíu lại. Anh kéo cô đứng lên, lấy mấy tờ khăn giấy trong hộp bên cạnh, lau nước mắt giúp cô.
“Nước mắt chảy vào vết thương sẽ bị nhiễm trùng đấy.” Anh nói.
“Lựu không ngon.” Cô phụng phịu nói nhỏ.
“Không ngon thì vứt đi.”
“Phí của. Phải ăn hết.” Trong miệng vẫn còn hạt lựu, cô nói không rõ ràng.
“Ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy đấy!”
“Anh là bác sĩ cơ mà, không biết chữa à?” Giọng điệu xen lẫn sự tức giận.
Ngải Cảnh Sơ không tiếp lời, anh nhận ra lúc này cô hoàn toàn khác với cái vẻ dè dặt nhút nhát thường ngày. Anh chăm chú nhìn cô, khóe miệng không khỏi cong lên.
Cô đang làm nũng.
Đưa ra kết luận này, nụ cười trên môi anh càng thêm tươi. Anh kéo cô vào lòng, để cô úp mặt vào *** mình.
Tăng Lý vẫn đang cầm nửa quả lựu, nhất thời không biết hai tay nên làm gì, nước lựu ngoài miệng dính hết lên áo của anh.
“Bẩn áo anh rồi.” Anh thích sạch sẽ mà, thứ này giặt rất khó sạch.
Nhưng Ngải Cảnh Sơ không nhúc nhích.
“Này...” Cô nhắc nhở.
“Tăng Lý!” Anh bỗng gọi cô.
“Gì?” Giãy giụa vô hiệu, Tăng Lý đành tự dùng tay lau vết bẩn trên áo anh.
“Mỗi lần anh gọi đừng có “à” với “này” được không?” Giọng điệu thấp thoáng sự bất mãn.
“Thế gọi thế nào?”, Tăng Lý cố tình hỏi, “Thầy Ngải à?”
“Mẹ em gọi bố em thế nào?”
“Gọi tên.” Gia đình cô xưa nay đều như vậy, cô cũng chẳng có tên ở nhà. Ngày trước đến nhà bạn học chơi, thấy bạn bè đều được bố mẹ gọi bằng tên ở nhà, không khỏi ganh tị.
“Còn gì nữa không?”
Tăng Lý ngẫm nghĩ một lúc: “Còn.”
“Gì?”
“Quỷ sứ!” Lúc mẹ tức giận hay vui vẻ đều gọi bố như vậy.
Nghe hai chữ ấy, Ngải Cảnh Sơ mỉm cười.
Tăng Lý lén lút áp tai vào người anh. Anh cao hơn cô nửa cái đầu, lỗ tai cô vừa vặn đặt ở xương quai xanh của anh, cao hơn vị trí trái một chút nên không thể nghe rõ nhịp đập, nhưng hoàn toàn nghe rõ giọng nói của anh. Chắc chắn anh không biết, cô thích nghe giọng anh đến nhường nào, tiếc rằng, anh lại là người ít nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc