Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 31

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Không biết có phải Ngải Cảnh Sơ đã nghe được lời oán thán của Tăng Lý hay không, anh cười nhẹ, phối hợp nói: “Tôi cũng rất tò mò về công việc ở thư viện.”
“Có cái gì mà tò mò chứ, suốt từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, cuối tuần luân phiên tăng ca. Chiều thứ Sáu nghỉ làm việc để toàn bộ nhân viên học nghiệp vụ chính trị, ngày nào cũng giống ngày nào.”
“Bông hoa của thư viện mà cũng vậy sao?” Ngải Cảnh Sơ hỏi.
Mới nghe, Tăng Lý không hiểu ‘bông hoa của thư viện’ ám chỉ cái gì. Nghĩ một lát cô chợt nhớ ra, dịp rằm tháng Giêng vừa rồi cô tới bệnh viện tái khám, chị y tá trưởng ở đó đã trêu chọc Ngải Cảnh Sơ. Nhớ lại chuyện này khiến Tăng Lý bối rối, hai má ửng đỏ.
Chẳng hiểu sao, cô cảm thấy Ngải Cảnh Sơ nhắc đến cụm từ này để trả thù mình.
Trả thù cô đã hại anh dính vào cái tin đồn tình cảm với ‘bông hoa’ kia, trả thù cô làm hỏng xe anh, trả thù cô luôn mồm hứa hẹn sẽ mời anh ăn cơm nhưng lại lặn mất tăm...
Tăng Lý đành phải giải thích: “Mọi người nói đùa đấy. Ở thư viện chúng tôi vốn chẳng có mấy cô gái trẻ, chỉ có tôi và Ngô Vãn Hà là chưa kết hôn. Mọi người vì muốn nhanh chóng đẩy chúng tôi tiêu thụ nên gọi chúng tôi là bông hoa A và bông hoa B.”
Nghe tới đó, thấy bộ dạng lúng túng khó xử của Tăng Lý, Ngải Cảnh Sơ phá lên cười.
Xem ra tâm trạng anh hôm nay rất tốt.
Ngải Cảnh Sơ chỉ cười mà không nói gì, chậm rãi buông đôi đũa.
Tăng Lý nhìn cho là anh đã ăn no rồi, liền lấy cương vị mời khách mà lên tiếng hỏi: “Anh còn muốn gọi thêm món nào không? Có hợp khẩu vị không?”
Nhưng Ngải Cảnh Sơ lại hỏi ngược lại cô: “Cô thì sao? Ăn no chưa? Ăn thêm nữa không?”
Tăng Lý chỉ vào mấy món ăn bên cạnh: “Đều là tôi một mình ăn, anh cũng không thèm hỗ trợ. Ăn xong chỗ này chắc no vỡ bụng mất.”
Cô vừa dứt lời thì điện thoại của Ngải Cảnh Sơ đổ chuông. Anh đứng dậy đi ra chỗ khác nghe điện.
Tăng lý dời sự chú ý tới nối thức ăn đang sôi sùng sục.
Vừa rồi, để chứng minh thành ý mời khách của mình, cô gọi rất nhiều món. Bây giờ một mình ngồi quan sát những thứ thừa thãi trên bàn này, bỗng dưng thấy tiếc.
Một phần lớn tiền lương của cô dùng để trả tiền thuê nhà, phần khác là chi tiêu vặt vãnh giống đại bộ phận các thiếu nữ độc thân, mua quần áo, đồ trang điểm, túi xách, đồ điện tử... Còn số tiền vốn mở quán cà phê chung với bạn chính là của hồi môn mà bà nội lén đưa riêng cho cô.
Một lúc sau, Ngải Cảnh Sơ quay lại.
Thấy anh có vẻ như bận việc, Tăng Lý vội vàng buông đũa, chuẩn bị kết thúc bữa cơm.
Nhưng Ngải Cảnh Sơ lại nói: “Cô từ từ ăn, không vội.”
Tăng Lý đâu thể không biết ý như vậy được, cô lập tức gọi phục vụ tới thanh toán, thế mà người ta mỉm cười đáp: “Vừa nãy vị này đã thanh toán xong rồi.”
Giờ Tăng Lý mới hiểu ra, anh nghe điện thoại mà phải đi xa như vậy, chẳng qua chỉ là mượn cớ để thanh toán hóa đơn trước cô mà thôi.
“Đã nói là tôi mời rồi mà?” Tăng Lý nói.
“Lần này để tôi, lần sau cô mời.” Ngải Cảnh Sơ giải thích.
Tăng Lý đành chịu, dù sao cũng không thể đưa tiền ra trả anh được, chỉ có thể nói mấy câu: “Thật không phải!”, “Anh khách khí quá!”
Nhà hàng cách nơi đỗ xe một đoạn đường nên hai người sóng vai chầm chậm bước đi. Được mấy bước, Tăng Lý mới chợt nhớ tới câu nói vừa rồi của Ngải Cảnh Sơ: “Lần sau cô mời.” Cô cẩn thận suy nghĩ, ý anh chẳng phải là cô lại nợ anh một lần nữa sao!?
Tăng Lý thầm than trong lòng.
Cô luôn cho rằng đi ăn cùng với một người khác giới trẻ tuổi là một việc vô cùng mất tự nhiên, cho dù người đó là ai, có quan hệ thế nào với cô, cô thích hay ghét người ta.
Đi tới vạch kẻ sang đường, trong đầu Tăng Lý vẫn còn đắn đo nghĩ cách giải quyết vấn đề bữa cơm, không chú ý tới đèn giao thông, cắm cúi đi về phía trước. May mà Ngải Cảnh Sơ kịp thời kéo cô lại.
Tăng Lý mặc bộ đồ thể thao của đoàn đi xe đạp, lúc nãy vào quán lẩu nóng quá nên cô xắn ống tay áo lên, giờ vẫn chưa buông xuống. Hai khuỷu tay lộ ra ngoài trong làn gió mát mẻ giữa trời xuân chạng vạng. Ngải Cảnh Sơ đứng bên cạnh, thấy cô sắp sang đường cũng không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng ngăn cô lại. Tay anh chạm nhẹ cổ tay cô, chỉ là năm đầu Ng'n t lưu lại năm điểm tiếp xúc trên đó. Nhẹ và nhanh đến mức Tăng Lý không cảm nhận được bất cứ sự ấm áp nào từ đối phương, thế nhưng, chẳng hiểu sao lại có cảm giác mờ ám.
Ngải Cảnh Sơ đứng bên cạnh Tăng Lý, giữa hai người cách nhau một nắm tay. Bàn tay phải của anh đang nắm lấy tay trái của cô, dù chỉ là để kéo cô, nhưng lại giống như cái nắm tay của hai người đang yêu nhau.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người tiếp xúc tay như thế. Nhưng không hiểu sao, lần này Tăng Lý lại cảm thấy có gì đó khang khác.
Cô quay đầu nhìn Ngải Cảnh Sơ.
Ngày xuân, hoàng hôn tới sớm, bầu trời đã không còn chút ánh sáng, cô chỉ có thể nhờ vào ánh đèn nê-ông bên đường và đèn ô tô để quan sát anh.
Khuôn mặt anh vô cùng hài hòa.
Đáng tiếc, từ lâu cô đã không còn là một nữ sinh không biết trời cao đất dày mà ôm mộng mơ về một hình bóng nào đó trong lòng nữa rồi.
Tăng Lý khẽ rụt bàn tay cứng đờ lại, Ngải Cảnh Sơ cũng biết ý mà buông năm đầu Ng'n t mình ra, sau đó nói với cô: “Đợi lát nữa mới sang được.”
Đúng lúc ấy, không biết mấy đứa trẻ từ đâu chạy ra trước mặt hai người. Chúng giơ mấy bông hồng đã héo rũ đến dưới mũi Tăng Lý, nói: “Chị ơi mua hoa đi!”
Đứa bé đó đứng giữa dường như phát hiện ra mình tìm sai đối tượng, nó liền quay sang phía Ngải Cảnh Sơ: “Chú ơi chú, chị này rất xinh, chú mua hoa tặng chị ấy nhé!”
Tăng Lý nghe cách xưng hô của bọn trẻ mà buồn cười, cô vừa tủm tỉm vừa xua tay từ chối giúp Ngải Cảnh Sơ.
Anh không từ chối, cũng không cười. Sau khi nhìn thấy lũ trẻ, dường như anh nhớ tới chuyện gì, nhìn quanh tìm kiếm, rốt cuộc cũng thấy được mục tiêu. Anh sải bước tới đó.
Tăng Lý khó hiểu nhìn theo, trông thấy một thằng bé gầy gò đang ngồi xổm ở lề đường nghịch đá. Ngải Cảnh Sơ đi tới bên cạnh, giơ tay ra tóm được cậu bé. Nó giật mình hét lên một tiếng.
“Còn nhớ chú không?” Ngải Cảnh Sơ hỏi.
Đứa trẻ dùng mắt quan sát vài giây, sau đó bắt đầu giãy giụa nhưng đã bị Ngải Cảnh Sơ tóm chặt không buông.
Tăng Lý không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ ngây ngốc đứng bên cạnh.
Ngải Cảnh Sơ sợ đứa bé cứ xê dịch mãi trên đất sẽ bi trầy da, bèn kéo nó đứng dậy, ôm vào trong lòng nói: “Con nghe chú nói, chú sẽ mua kẹo, mua nước, mua gà rán cho con ăn, đưa con đi cầu trượt, vào vườn bách thú xem gấu trúc.”
Tăng Lý mỉm cười. Phỏng chừng anh đã nói hết tất cả mấy lời dùng để lừa trẻ con rồi.
Thằng bé nghe vậy, dần dần thôi giãy giụa, cuối cùng đứng im.
Lúc ấy, Tăng Lý mới nhìn rõ khuôn mặt thằng bé. Cô sửng sốt, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa.
Mùa xuân rồi, mùa xuân đã phủ xuống từ lâu. Tất cả mọi người đều chỉ mặc áo mỏng, còn thằng bé này lại mặc một chiếc áo bông nhỏ, vừa bẩn vừa rách. Tóc nó không dài, nhưng bị cắt xén so lo chẳng đều nhau. Nó có gương mặt giống một gương mặt nào đó cô đã thấy trên tivi, hôm nay lần đầu tiên cô được chứng kiến tận mắt, cũng chính là vấn đề cô và Ngải Cảnh Sơ vừa mới bàn luận – sứt môi hở hàm ếch.
Tăng Lý tới gần hơn. Thằng bé phát hiện ra sự quan sát của mọi người, vội vàng giãy khỏi sự kiểm soát của Ngải Cảnh Sơ rồi chạy mất.
Trận giằng co vừa rồi đã thu hút ánh mắt nhiều người, lại thêm khuôn mặt của thằng bé không bình thường như vậy, càng khiến người đi đường dừng lại xem.
Đúng lúc ấy, Tăng Lý nghe thấy có người gọi mình: “Tăng Lý!”
Cô ngẩng đầu, cách vài bước chân chẳng phải ai xa lạ, là mẹ Tăng.
Mẹ Tăng đi đằng trước, bà có chìa khóa căn hộ của Tăng Lý, không nói lời nào, bà mở cửa, thay dép đi thẳng vào trong nhà. Tăng Lý chậm chạp theo sau.
Sau khi cất chìa khóa vào túi xách, mẹ Tăng quẳng túi lên bàn, ngồi phịch xuống sofa, ngẩng đầu lạnh lùng hỏi: “Cậu ta là ai?”
“Bạn con.”
“Mẹ đang hỏi, cậu ta là ai?”
Tăng Lý biết mẹ muốn hỏi cái gì, nhưng cô không trả lời.
“Là vị bác sĩ kia sao?”, mẹ Tăng cười khẩy: “Mẹ đã nghe Tần Lệ Hoa nói rồi. Lúc đó mẹ còn không tin, mẹ còn nói với dì ấy, con gái tôi không phải loại người tùy tiện liếc mắt đưa tình với người khác, từ nhỏ tôi đã quản nó nghiêm ngặt, chưa từng có bạn học nam nào gọi điện tới nhà.”
...
“Thế mà Tần Lệ Hoa nói, Tiểu Cố đi tới bệnh viện cùng con, ngồi ở phòng khám đợi con hơn một giờ đồng hồ. Người ta xin nghỉ việc cả ngày để tới gặp con, sợ con ngồi một mình chán, cuối cùng con lại không thèm để ý tới người ta, cùng với một bác sĩ... tên gì mẹ quên mất rồi, chạy mất.”
...
“Con xem xem, đang ngồi ăn cơm trước mặt nhiều người như vậy, người ta nói con gái mình không được dạy dỗ tử tế, mẹ biết giấu mặt vào đâu?”
...
“Lúc đó mẹ còn không tin, nghĩ là con vẫn chưa quên được Vu Dịch, cố ý làm trò trước mặt người ta, nên chưa hỏi con chuyện này. Hôm nay muốn tới thăm cô con gái một tháng chưa gặp, thật không ngờ lại thấy con thân mật với một người đàn ông.”
...
“Nếu con thật sự đã hồi tâm chuyển ý, muốn tìm đối tượng thì tìm cho tốt. Tần Lệ Hoa giới thiệu Tiểu Cố cho con, bố cậu ta làm việc ở ủy ban thành phố, lên như diều gặp gió, nhà cửa có tới sáu bảy căn, thậm chí chuyện cho con trai ra ở riêng sau khi cưới nhà người ta cũng đã chuẩn bị cả rồi. Tốt như vậy con còn muốn gì nữa?”
...
“Đừng có nói với mẹ về yêu với chả đương! Vớ va vớ vẩn! Tình yêu có làm cơm ăn được không? Có nhà mà ở không?”
Mẹ Tăng nói trong kích động, có lẽ thấy Tăng Lý còn đang đứng mà mình ngồi lại có chút xa cách nên bà đứng dậy.
Từ đầu tới cuối, Tăng Lý không hề lên tiếng, không hề phản ứng.
“Tên cậu ta là gì?”
Tăng Lý vẫn không đáp.
“Bố mẹ làm gì?”
Vẫn im lặng.
“Có nhà riêng không?”
Tăng Lý vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn chỗ khác.
Giằng co một hồi, mẹ Tăng dường như nguôi giận, đi tới trước mặt Tăng Lý, kéo cô ngồi xuống.
Bà nhẹ giọng, tận tình khuyên bảo con gái: “Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, sợ con sau này vất vả. Mẹ trải qua khổ cực mới biết, mùi vị đó không dễ gì nuốt được. Hơn nữa, bố của Cố Hải Đông và bố con cũng làm việc cùng một tòa nhà, thường xuyên gặp mặt. Con làm vậy thật sự không hay cho lắm.”
Tăng Lý đột nhiên quay sang nhìn mẹ Tăng, hỏi: “Con có ba ông bố, mẹ nói bố nào?”
Câu nói của cô tựa như bùa chú, lập tức chọc giận mẹ Tăng. Bà vung tay lên tát cô một cái. Tăng Lý không hề né tránh, chấp nhận cái tát kia
Trước đây, Ngũ Dĩnh mỗi lần bị bố đánh là chạy tới trường hoặc tới nhà Mã Y Y trốn, không thì tới kể tội bố với bà nội, bà ngoại. Còn Tăng Lý, bị đánh, cô chưa từng trốn khỏi nhà hay bỏ đi qua đêm không về, bởi vì cô không thể, càng không có gan.
Vì quá tức giận, cái tát của mẹ Tăng bị lệch một chút, không phải vào má Tăng Lý mà là vào mũi và miệng. Tăng Lý cảm thấy đau rát, da mặt tê dại. Cô từ nhỏ tới lớn đều không sợ bị ăn đòn, không phải là vì không sợ đau mà cô cảm thấy, lúc phạm lỗi, thà rằng chịu đau một trận còn hơn là bị mẹ càu nhàu mắng nhiếc cả ngày.
Mẹ Tăng đứng dậy, chỉ vào mặt Tăng Lý mà mắng: “Được lắm, đủ lông đủ cánh rồi dám cãi lại tôi đúng không? Cô học ai hả?”
...
“Suốt ngày chơi bời lêu lổng với mấy đứa Ngũ Dĩnh, Mã Y Y kia, không chịu học hành tử tế, lại còn học đòi cãi mẹ.”
...
“Bao nhiêu năm qua tôi không ghét bỏ cô là con chồng trước, cô còn dám ghét bỏ tôi à.”
...
“Đừng cho là tôi không biết trong đầu cô nghĩ gì. Cô không thích Cố Hải Đông chẳng qua là vì cậu ta không được đẹp trai. Tôi còn không hiểu rõ cô à? Từ nhỏ đã thích mấy thằng con trai trắng trẻo đẹp trai như thằng Vu Dịch ấy. Đàn ông có cái mặt đẹp thì được tích sự gì? Vu Dịch nó yêu cô không hả?”
Nghe tới Vu Dịch, Tăng Lý không cầm được nước mắt, từng giọt rơi xuống.
Đúng thế, mẹ rất hiểu cô, mẹ biết rõ cái gì có thể uy hiếp cô.
Nước mắt đọng lại trên mặt, một vệt lăn dài trên má, rồi từ từ bốc hơi, khô lại dính trên mặt khiến da mặt cô đau rát.
“Mẹ đừng nhắc tới nữa được không?” Tăng Lý nói.
“Sao hả, nói động một tý đã không được. Bạn bè thân thiết có ai không biết chuyện của hai đứa mày hả? May mà tôi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tăng kia, nếu không thật chẳng biết giấu mặt vào đâu! Cháu yêu chú, chuyện này truyền ra ngoài người ta cười cho thối mũi con ạ. Mẹ thằng Vu Dịch đó còn tới tận nơi tìm tôi, vênh váo tự đác thế này cô không biết sao?”
Tăng Lý ngồi yên lặng, âm thầm khóc.
Cắt đứt cơn tức giận của mẹ Tăng là một cuộc điện thoại. Dượng gọi điện hỏi Tăng Lý đã về nhà chưa. Mẹ Tăng nói vài câu rồi bỏ đi.
Nước mắt cô vẫn chưa ngừng rơi.
Tăng Lý gọi mẹ Vu Dịch là bà Tư, chuyện bà Tư tới tìm mẹ Tăng, cô vẫn còn nhớ rõ ràng, lúc ấy, mẹ Tăng chưa biết chuyện giữa cô và Vu Dịch.
Bà Tư cũng giống như rất nhiều người mẹ trong phim ảnh, đều cho rằng đây là họ hàng gần, lại còn kém vai vế, chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười, hơn nữa bà cũng sợ Tăng Lý làm ảnh hưởng tới con đường học hành và tiền đồ của con trai mình. Huống chi, hai mẹ con cô lúc ấy còn bị cả nhà họ Tăng coi là kẻ thù, ૮ɦếƭ cũng không muốn tới đó. Thế nhưng, đối mặt với sự hùng hổ của đối phương, mẹ Tăng vẫn ngang ngạnh gân cổ lên cãi.
Đương nhiên cũng như mọi lần, mẹ Tăng không chỉ mắng Vu Dịch, mà còn mắng cả nhà họ Tăng không trừ một ai.
Kết quả khỏi cần đoán, bà Tư bị mẹ Tăng chửi mắng đến uất ức, hận thấu xương hai mẹ con cô. Nhưng bà không giống những người mẹ khác, nếu như mẹ Tăng nổi trận lôi đình bắt Tăng Lý đoạn tuyệt quan hệ với Vu Dịch, thì bà Tư lại một chữ cũng chảng nhắc tới. Bà khéo léo, có nhu có cương, ngay cả mẹ Tăng cũng phải mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Kì nghỉ hè năm ấy là quãng thời gian vui vẻ nhất của Tăng Lý.
Cô và Vu Dịch đu du lịch Đông Sơn, trên núi, anh đã nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô.
Mãi mãi?
Khi mọi người đều không phản đối nữa, Tăng Lý và Vu Dịch có thể quang minh chính đại hẹn ước bên nhau, cũng là lúc Tăng Lý phát hiện, hóa ra tình yêu này không giống như cô mong đợi.
Cô quen biết anh từ khi còn nhỏ, yêu anh đến mức đau nhức cả trái tim, nhưng rồi lại cảm thấy, hai người không hề hợp nhau. Cuối cùng cô hiểu ra, người mà cô hiểu rõ chỉ là Vu Dịch trong ảo tưởng khi cô còn trẻ mà thôi, thật sự không phải anh...
Vu Dịch là con út trong nhà, dù hiền lành nhưng vẫn có phần kiêu căng. Bạn bè khác giới của anh nhiều vô kể, nói chuyện dăm ba câu đã có thể thân mật, khi tụ tập bạn bè anh đều dùng ánh mắt ngọt ngào như đường mật mà đối đãi với mọi người.
Người con trai với những điểm sáng chói như ánh mặt trời kia thật sự đã ở bên cạnh cô, rất gần, thế nhưng cô lại cảm thấy mơ hồ.
Ngũ Dĩnh nói với cô: “Người cậu yêu không phải Vu Dịch, mà chỉ là thứ tình yêu cậu tưởng tượng ra mà thôi.”
Sau đó, Ngũ Dĩnh kể với cô chuyện cô ấy chia tay bạn trai.
Tăng Lý đột nhiên cảm thấy đồng cảm với Ngũ Dĩnh. Trong khó khăn, muốn buông tay không được, vậy mà lúc thuận buồm xuôi gió rồi chỉ phủi tay một cái là đã chia đôi con đường.
Cô vừa lo lắng vừa băn khoan, không mốn đối mặt với cái tính Diệp Công thích rồng* của mình, bao nhiêu bất an cứ chồng chất khiến cô đau đầu.
(*Diệp Công thích rồng: ngụ ý bề ngoài tỏ ra thích một vật nhưng trong lòng lại sợ hãi chính vật đó.)
Cô sợ bạn bè của Vu Dịch, nhưng đồng thời lại sợ anh không cho cô tiếp xúc với họ.
Cô lúc nào cũng sợ Vu Dịch ở Mỹ quen với người con gái khác, nhưng cũng rất muốn có ai ςướק anh khỏi tay cô đi.
Mãi tới một ngày, Vu Dịch ở bên kia đại dương gọi điện về, nói với cô: “Cá Nhỏ, xin lỗi. Chúng ta không hợp nhau, mình chia tay đi.”
Vậy là cuối cùng, mẹ Vu Dịch đã thắng. Bà không hề làm bất cứ chuyện gì, thờ ơ mặc kệ con trai mình qua lại với một đứa con gái chẳng đáng để tâm, đến lúc thích hợp chỉ cần mỉm cười để nghiệm thu kết quả mà thôi.
Hè năm ấy là kỉ niệm một năm đạo diễn nổi tiếng Atonio qua đời, các bộ phim của ông liên tục được trình chiếu trong trường. Một tối nhàn rỗi, Tăng Lý cũng đi xem phim, bộ phim có tên Beyond the clouds. Chi tiết cuối cùng, khi cô gái quyết định làm nữ tu sĩ, chàng trai giữ cô lại và hỏi: “Nếu anh nói anh yêu em thì sẽ thế nào?”
Cô gái đáp: “Thì sẽ giống như thắp một ngọn nến mập mờ trong căn phòng sáng rực.”
Tình yêu, hóa ra lại nhỏ bé đến thế, không đáng kể như thế...
Lúc ấy, cô đã ngồi trong khán phòng mà khóc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc