Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 27

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Tăng Lý không đến mức tuyệt tình như Mã Y Y, một lát sau, cảm thấy để mặc Cố Hải Đông một mình thật không phải phép, dẫu sao người ta cũng bậc trưởng bối giới thiệu. Vì thế, Tăng Lý đi tới ngồi xuống ghế đối diện, nói vài câu.
“Quán cà phê này của các em rất được. Lẽ ra lần trước hẹn gặp nên tới đây.” Cố Hải Đông nói.
Tăng Lý nở nụ cười, không trả lời.
Cố Hải Đông bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm.
Tăng Lý để ý thấy ngón út của anh ta nuôi móng tay, không quá dài. Bàn tay kia cũng tương tự. Thực ra tay anh ta khá đẹp, mặc dù chỉ để ngón tay út dài cũng không tạo cảm giác chướng mắt.
Thế nhưng, Tăng Lý không thích.
Ngón tay của Vu Dịch hơi thô, trên mu bàn tay mạch máu nổi lên khá rõ, móng tay cắt cực ngắn, nhìn chẳng có gì là đẹp cả.
Đề cập tới tính từ ‘đẹp’ này, Tăng Lý lại nhớ tới một đôi tay khác khiến cô có cảm giác giống như bàn tay của Vu Dịch. Ngày ở nhà nghỉ Đông Sơn, người ấy nằm trên ghế sofa, ngón tay ấm áp mảnh khảnh, trắng trẻo sạch sẽ. Lúc đó, cô thật sự có khao khát chạm vào đôi tay ấy.
Sau này, lúc cô lái xe trên đường ven bờ sông, do dự xem có nên tông vào chiếc xe kia hay không, cũng là bàn tay ấy đã trùm lên tay cô, dạy cô bài học không được sợ hãi.
Đó là điểm giống nhau duy nhất giữa anh và Vu Dịch.
Tăng Lý ngẩng đầu nói với Cố Hải Đông: “Anh Cố, em nghĩ hôm trước đã nói rõ ràng rồi.”
Cố Hải Đông gật đầu: “Anh biết. Anh chỉ tới uống nước. Em không hoan nghênh khách hàng à?”
Người ta đã nói như vậy, Tăng Lý cũng không còn gì để phản bác, đành để mặc anh ta.
Lúc cô dứng dậy thì trông thấy anh chàng kia, anh ta vừa cười vừa hỏi: “Em ơi, Mã Y Y hôm nay có tới không?”
Tăng Lý xám xịt mặt, chuyện quái quỷ gì thế này? Quả nhiên là mùa xuân tới, hoa đào bay đầy trời!
Thứ Tư, Tăng Lý đi khám răng theo đúng lịch hẹn.
Như thường lệ, vừa vào cửa cô liền xếp hàng ở tầng một để lấy số thứ tự. Hôm nay cô ghé thư viện một chuyến rồi mới đến phòng khám nên lúc này người xếp hàng đã rất đông.
Đợi một lúc lâu mới tới lượt mình, Tăng Lý đưa sổ khám bệnh và phiếu hẹn tái khám ra, nói: “Tôi lấy số phòng khám của bác sĩ Ngải.”
Y tá tiếp nhận rồi đưa cho cô tấm thẻ ghi số và tiền trả lại.
Đột nhiên, một người đàn ông nói giọng địa phương hùng hổ chen lên, kéo Tăng Lý ra, nói với y tá: “Thế này là sao hả? Khinh thường nông dân nghèo chúng tôi phải không?”
Tăng Lý kinh ngạc nhìn người đàn ông kia.
“Sao chúng tôi đăng kí lấy số trong phòng khám của Ngải Cảnh Sơ thì mấy người nói không còn? Cô này lại lấy được?”, người đàn ông quát lớn, “Bắt nạt chúng tôi chứ gì? Mấy người đi cửa sau rồi chứ gì?”
Cô y tá tức giận nói: “Cô gái này tới tái khám. Đã hẹn trước từ một tháng nay rồi.”
“Chúng tôi từ xa xôi đến đây, chẳng lẽ cũng phải hẹn trước một tháng? Các người rõ ràng là đang làm khó kẻ khác.”
“Bác sĩ Ngải đã kín lịch khám, bác đăng kí với bác sĩ khác đi.” Cô y tá không tiếp tục tranh cãi, quay đầu nói: “Người tiếp theo.”
Người đàn ông kia vừa nhìn đã biết từ nông thôn đến. Theo sau ông ta là một người phụ nữ đang bế một đứa bé chừng ba tuổi. Thấy cô y tá không thèm để ý tới mình nữa, ông ta quay sang nài nỉ Tăng Lý: “Cô gái, cô có thể cho chúng tôi thẻ khám của cô được không? Chúng tôi chờ nóng ruột lắm rồi.”
“Cháu bé bị làm sao vậy ạ?”
“Con chúng tôi nói không rõ ràng, đồng hương giới thiệu chúng tôi đến đây để tìm bác sĩ Ngải khám bệnh. Kết quả hai ngày trước tới đây thì họ nói bác sĩ Ngải không có ca làm việc, hôm nay lại nói đã kín lịch.”
“Nhưng số này của cháu...” Có viết tên, có viết chữ tái khám, có thể cho sao? Hơn nữa, Ngải Cảnh Sơ chẳng phải khám răng sao, có gì liên quan tới giọng nói không?
“Chú này làm gì thế?” Một tiếng gằn giọng vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tăng Lý. Cô quay đầu lại, trông thấy Cố Hải Đông.
Thấy anh ta kéo tay người đàn ông kia ra, đứng trước che chắn mình, Tăng Lý khó hiểu hỏi: “Anh cũng đến khám bệnh?”
“Bác gái nói hôm nay em tới đây khám răng. Anh biết bệnh nhân ở đây rất đông, tới khám nhất định phải đơi lâu nên tới nói chuyện cùng em cho đỡ buồn. Dù sao hôm nay anh cũng đang rảnh.” Cố Hải Đông giải thích.
Da mặt anh ta thật là dày.
Tăng Lý phớt lờ Cố Hải Đông, nói với đôi vọ chồng kia: “Thầy Ngải rất tốt, không bằng chúng ta đi tìm thầy ấy, nếu thầy ấy rảnh, biết đâu có thể nói khó để thầy ấy xem bệnh cho đứa bé.”
Lúc nói lời này, thực ra Tăng Lý có chút do dự. Cô vốn không phải một người hay lo chuyện bao đồng. Bệnh viện đương nhiên có rất người bệnh nhân, mỗi người có một cái khó riêng. Nhưng Tăng Lý lại bị đôi vợ chồng kia làm cho cảm động.
Trước đây Vu Dịch từng kể với cô một chuyện. Hồi anh ba tuổi, phát âm của anh có vấn đề, bố mẹ rất lo lắng. Họ là nông dân, hiểu biết không nhiều nên tưởng anh đầu óc chậm phát triển. Kết quả, sau khi đưa anh đi khám, bác sĩ ‘Haizzz’ một tiếng rồi nói, cái này là do thắng lưỡi quá ngắn, không có gì nghiêm trọng. Sau đó, bác sĩ chuẩn bị một vài thứ, rồi cầm kéo, cắt bỏ phần thắng lưỡi, chỉ mấy phút đã giải quyết xong.
Bởi vậy có lúc, Tăng Lý cảm thấy có những chuyện rất nhỏ nhưng lại ảnh hưởng trực tiếp tói cuộc sống của một đứa bé.
Tăng Lý đưa vợ chồng nông dân kia cùng lên phòng khám, Cố Hải Đông vẫn đi theo sau. Dọc đường, không ngừng thấp thỏm, hi vọng Ngải Cảnh Sơ nể tình, cũng hi vọng anh không nghĩ cô là người xen vào chuyện của anh chỉ sau vài lần tiếp xúc.
Mấy người tới phòng khám thì Ngải Cảnh Sơ đã sang phòng làm khay răng. Mười phút sau mới thấy anh về.
Đúng bốn tuần rồi Tăng Lý mới gặp lại Ngải Cảnh Sơ. Anh vẫn mặc chiếc áo blouse trắng dài bên ngoài bộ quần áo màu xám, khuy trên không cài, cổ áo mở rộng.
Vừa thấy Tăng Lý, Ngải Cảnh Sơ định đi tới thì lại bị một sinh viên ngăn lại hỏi gì đó. Tăng Lý không dám quấy rầy, đợi thêm một lúc nữa.
“Ngải... Thầy Ngải.” Tăng Lý không chú ý, suýt nữa thì gọi cả tên họ nhà người ta ra.
“Để phiếu số trên bàn, tới lượt tôi gọi cô.” Anh nói.
Tăng Lý hơi chột dạ nhìn Ngải Cảnh Sơ: “Tôi... có một người bạn. Bọn họ rất mong anh xem bệnh cho con trai. Vừa rồi không đăng kí được số khám, không biết bây giờ anh có tiện hay không?” Nói xong, Tăng Lý chỉ về hai vợ chồng phía sau.
Ngải Cảnh Sơ di chuyển ánh mắt tới cặp vợ chồng kia, không chần chừ liền hỏi: “Bị làm sao?”
Bấy giờ, Tăng Lý mới thở phào nhẹ nhõm. Đứng vài phút thấy mình thừa thãi, cô liền chào hỏi mấy câu với Chu Văn rồi đi ra hành lang ngồi chờ.
Cố Hải Đông cũng đi theo, ngồi bên cạnh cô.
“Trước tiên cứ làm bạn bè đã.” Cố Hải Đông nói.
Tăng Lý liếc nhìn Cố Hải Đông, muốn nói lại thôi. Đều là người lớn cả rồi, nếu đã nói rõ như vậy thì không cần phải lãng phí thêm lời nào nữa, Tăng Lý lẳng lặng lấy di động ra chơi game.
“Chúng ta bắt đầu từ bạn bè, không được sao?” Cố Hải Đông lại hỏi.
Tăng Lý vẫn không lên tiếng.
Không lâu sau, đôi vợ chồng kia bế con đi ra, nhìn thấy Tăng Lý liền cúi đầu cảm ơn. Tăng Lý hỏi: “Bệnh thế nào?”
Ông chồng nói: “Bác sĩ Ngải bảo chúng tôi đi tới khoa Tai Mũi Họng tìm bác sĩ Đường.”
“Có thể tìm được không?”
“Được, bác sĩ Ngải đã gọi điện thoại qua đó nói trước rồi.” Người đàn ông trả lời.
“Vô cùng cảm ơn cô!” Người phụ nữ lên tiếng, “Các cô thật sự là người tốt.”
Ba người nhà họ đi rồi, Tăng Lý lại ngồi xuống. Đợi hơn mười phút, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng loa gọi tên mình.
Cố Hải Đông lại nói: "Vừa nãy đôi vợ chồng kia dù không quen biết nhưng em vẫn nhận là bạn, chúng ta đã gặp mặt nhiều lần như vậy, chẳng lẽ không được tính là bạn bè sao?”
“Bạn bè có kiểu như anh sao?” Tăng Lý hỏi ngược lại.
“Sau này anh sẽ không như vậy nữa, được không? Chỉ vì anh muốn gặp em nhưng gọi điện em không nghe, gửi tin nhắn em không trả lời.”
“Em nghĩ em đã nói rõ với anh rồi.” Tăng Lý không biết phải làm sao, cô chưa từng có kinh nghiệm ứng phó trường hợp này.
“Em độc thân, anh cũng độc thân. Anh đương nhiên có quyền theo đuổi.”
Cố Hải Đông hơi lớn tiếng, khiến mọi người đang ngồi bên ngoài chú ý. Tăng Lý không dám tranh cãi tiếp, sợ anh ta không chịu dừng, cô dứng dậy nói: “Đây là nơi công cộng, anh chú ý một chút.”
“Thế anh đợi em cùng đi ăn trưa.” Cố Hải Đông nhất quyết không buông tha.
“Em...”
Tăng Lý đang định cự tuyệt thì một giọng nói vang lên cắt đứt cuộc cãi vã của hai người.
“Tăng Lý...”
Ngải Cảnh Sơ gọi tên cô.
“Loa gọi tên cô hai lần rồi. Nếu cô không vào thì tôi gọi người tiếp theo.” Ngải Cảnh Sơ lạnh lùng nói.
“Á!” Tăng Lý giống như sắp ૮ɦếƭ đuối vớ được cây sào, vui vẻ theo Ngải Cảnh Sơ vào phòng khám.
Chu Văn thay găng tay, thu dọn khay dụng cụ, bật đèn, bảo Tăng Lý há mồm, sau đó cô bỗng cảm thấy tình huống lúc này có chút kì quặc. Sư mẫu nằm trên giường bệnh, sư phụ ngồi bên cạnh, mà cách vài bước ở ngoài kia còn có một người đàn ông lai lịch chưa rõ ràng đang ngồi canh giữ.
Ngải Cảnh Sơ chưa hề mở miệng nói một câu, thậm chí còn không chỉ dẫn Chu Văn phải làm gì mà tự mình thao tác. Lúc cài một mảnh dây kẽm vào niềng răng của Tăng Lý, anh hơi cúi đầu, một tay vỗ nhẹ vào mặt cô, một tay cầm kìm khéo léo cử động. *** anh ở ngay trước mặt Tăng Lý, cổ áo rộng tỏa ra một thứ hương thơm man mát. Tăng Lý ngượng ngùng quay đầu tránh.
“Đừng nhúc nhích.” Ngải Cảnh Sơ nói.
Đây là câu đầu tiên cô nghe thấy anh nói từ lúc cô bước chân vào phòng bệnh.
Thời gian dài dằng dặc.
Mặt cô vẫn dán vào *** anh, không dám xê dịch thêm.
Sau khi kết thúc, Chu Văn tư giác viết giấy hẹn tái khám cho Tăng Lý. Ngải Cảnh Sơ chuẩn bị gọi người tiếp theo nhưng vừa bước được mấy bước lại quay trở về, nói với Tăng Lý: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm.”
“Hả?” Tăng Lý ngơ ngác không kịp phản ứng.
Ngải Cảnh Sơ liếc cô một cái, nói tiếp: “Tôi sẽ cố gắng đúng mười hai giờ tan ca. Cô có thể vào phòng làm việc của tôi đợi tôi một chút, lát nữa chúng ta đi ăn trưa.” Nói xong, anh đút tay vào túi áo, lấy một chùm chìa khóa đưa cho cô.
Tăng Lý ngây ngốc nhận lấy.
Ngải Cảnh Sơ đi rồi còn không quên dặn Chu Văn: “Nếu rảnh thì cô đưa cô ấy đi, sợ cô ấy không tìm được phòng.”
Chu Văn nhịn không được liếc nhìn Cố Hải Đông, cảm thấy người đàn ông này thật đáng ghét, dám tới tận địa bàn của sư phụ mình để bắt người.
Nằm mơ!
Anh ta có biết bọn họ chỉnh răng nhàm chán buồn tẻ đến mức nào không? Có biết giúp thầy Ngải nghe ngóng tin tức khó khăn thế nào không? Có biết mỗi lần thầy Ngải đứng lớp là sinh viên các khoa khác đều kéo đến dự thính chiếm hết chỗ ngồi của bọn họ hay không? Anh ta có biết nam sinh trong trường đều ngày ngày trông chờ thầy Ngải sớm thành hoa có chủ để đồng bào nữ sinh nản chí cho bọn họ có cơ hội hay không?
Thế mà, anh ta dám ở đây tranh giành với thầy Ngải.
Chu Văn sốt sắng quay sang dặn dò cô em khóa dưới: “Em ở đây giúp chị một lát, chị đi rồi về ngay”, nói rồi, Chu Văn lôi Tăng Lý đi.
Đây là lần đầu tiên bị hiểu lầm mà Tăng Lý không thấy xấu hổ. Ngược lại, cô thầm cảm kích Ngải Cảnh Sơ, bởi vì nhờ chuyện này mà chí ít có thể đối phó được với Cố Hải Đông. Cô quay đầu nhìn người đàn ông kia, anh vẫn đang đứng bên cạnh một chiếc giường bệnh, mở đèn, người hơi nghiêng, cầm gương phóng đại quan sát hàm răng bệnh nhân, không hề ngẩng đầu. Vừa rồi anh nhất định đã nghe mẩu đối thoại giữa cô và Cố Hải Đông, biết cô lâm vào tình huống khó khăn nên mới giúp cô giải vây. Nếu không, với tính cách của anh, làm gì có chuyện phí thời gian, phí lời cùng người khác như thế.
Cố Hải Đông thấy Tăng Lý đi ra, tiến lên vài bước, muốn gọi cô lại. Thế nhưng Chu Văn đã cố ý lớn giọng nói: “Sư mẫu, nếu chị mệt thì có thể vào phòng làm việc của thầy Ngải. Trong đó còn có giường, chị cứ nằm nghỉ ngơi một lát, chờ thầy Ngải tan ca.”
Tăng Lý cắn răng, không để ý tới Cố Hải Đông, nhanh chóng bước theo Chu Văn. Hiểu lầm thì hiểu lầm vậy, chỉ cần thoát khỏi tên Cố Hải Đông dai như đỉa kia là được rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc