Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 21

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Lúc câu thành ngữ này vọt lên trong đầu, Tăng Lý liền run rẩy toàn thân!
Cổ nhân phát minh ra câu này chắc chắn muốn bật khóc.
Hai người lại ngồi im vài phút nữa, không thấy đối phương có biểu hiện lái xe đi. Dưới tình huống xấu hổ này, có cảm giác thời gian trôi thật chậm, một giây mà dài như một năm, hai người thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng hô hấp của nhau.
So với cứ im lặng ngồi quan sát đối phương thế này, chi bằng tìm chuyện gì làm. Vì vậy, Tăng Lý bất đắc dĩ mở radio.
Ai ngờ, vừa mới mở lên đã nghe thấy giọng nói khản đặc của một người đàn ông trung niên: “Hải miên là do tổ chức các tế bào sợi cấu thành, sự sinh trưởng của nó là sự tăng trưởng của tổ chức sợi dẫn đến...” Bởi vì có quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành, Tăng Lý nghe không hiểu gì, mãi tới khi từ miệng người đàn ông trong radio kia phun ra mấy chữ: “Cơ quan S*** d*** nam giới lần thứ hai phát dục...”, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Trong đầu nổ ‘bùm’ một tiếng, Tăng Lý hoảng loạn giơ tay ra chuyển kênh, nhưng bên tai vẫn vang lên chương trình sức khỏe như thế. Cô bực bội tắt radio đi, sau đó bấm còi xe.
Nhìn tâm trạng của Tăng Lý, Ngải Cảnh Sơ nói: “Không đợi nữa, chúng ta quay xe lại.”
Nhưng Tăng Lý không nghe theo mà cư tiếp tục bấm còi. Nhận thấy không có kết quả, cô chuẩn bị quay xe ngược lại thì chiếc xe đằng trước mở cửa sau, một nam một nữ dắt nhau đi xuống. Gã đàn ông trung niên béo ục ịch mặc áo sơ mi, bước chân lảo đảo như say R*ợ*u, cố gắng bước nhanh nhất có thể ngồi vào ghế phụ lái. Cô gái trẻ bên kia quần áo xộc xệch, chậm chạp đi lên mở cửa ghế lái, không quên quay về Tăng Lý giơ Ng'n t giữa ra hiệu. Thấy Tăng Lý vẫn chiếu đèn vào mình, cô ta thẹn quá hóa giận, lớn tiếng mắng chửi. Ngữ điệu cực kì nhanh, giọng nói chua ngoa, lanh lảnh vang vọng giữa dãy phố u ám.
Tăng Lý vẫn như trước kia, máu nóng dồn lên đầu, tức đến đỏ ran cả mặt nhưng không biết làm sao đối đáp, mười đầu Ng'n t năm chặt tay lái, không phản bác được dù chỉ một chữ.
Ả kia thấy Tăng Lý không cãi lại nên càng tỏ ra kiêu ngạo, vênh váo.
Lúc này, Ngải Cảnh Sơ đột nhiên lên tiếng: “Có phải từ nhỏ cô hay bị bắt nạt nhiều thành quen rồi không?”
“Hả?” Tăng Lý ngơ ngác.
Ngải Cảnh Sơ liếc cô một cái rồi tháo dây an toàn ra.
“Anh muốn làm gì?” Tăng Lý vội ngăn cản.
“Không làm gì, lấy hai đĩa CD.”
Quả nhiên, Ngải Cảnh Sơ lấy hai đĩa CD từ trong hộp đựng đĩa ra, sau đó, anh mở cửa bước xuống xe.
Tăng Lý cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Thấy Ngải Cảnh Sơ xuống xe, cô ả kia tưởng anh ra tay trả thì giúp bạn gái, nên lập tức im miệng, cảnh giác lùi về phía sau.
Nhưng Ngải Cảnh Sơ không hề đi tới chỗ cô ta. Anh đến trước mũi xe mình, cúi người dán một chiếc đĩa CD lên biển số xe, rồi lại vòng lại phía sau, làm tương tự.
Toàn bộ quá trình, Ngải Cảnh Sơ không hề nhìn cô ả kia lấy một cái, xong đâu đấy, anh lại quay vào vị trí ngồi.
“Đôi khi đánh trả đối phương không nhất định phải dùng tới miệng.” Nói rồi, Ngải Cảnh Sơ lẳng lặng thắt dây an toàn.
Tăng Lý vẫn mờ mịt không hiểu.
“Cô lái xe rất khá, có thể chạy về một hướng rồi quay đầu ngay lập tức không?” Vừa nói, Ngải Cảnh Sơ vừa giơ Ng'n t lên ra dấu quẹo.
Tăng Lý vội vã quan sát bốn phía: “Chắc là được.”
“Thế cô nhấn ga ***ng vào chiếc xe kia.” Ngải Cảnh Sơ thản nhiên nói.
“Nhưng... nhưng...”, đầu óc Tăng Lý hỗn loạn, “Sẽ bị bắt, phải bồi thường tiền đấy, với cả nhỡ không may xe mình hỏng thì sao?”
Bấy giờ Tăng Lý mới hiểu ra, Ngải Cảnh Sơ che biển số vào để chuẩn bị gây chuyện rồi bỏ trốn.
Cô ả kia thấy Ngải Cảnh Sơ đột nhiên xuống xe làm một hoạt động khó hiểu thì vô cùng kinh sợ, lập tức chui vào trong ghế lái.
“Cô sợ gì chứ! Nhanh lên!” Ngải Cảnh Sơ nhắc nhở.
Trong khi Tăng Lý đặt tay lên hộp số chần chừ, Ngải Cảnh Sơ đã nhanh chóng giơ tay trái ra ấn tay cô xuống.
Tăng Lý hít sâu một hơi, nắm chặt bánh lái, chân phải nhấn ga. Tích tắc sau, một tiếng động vang lên, mũi xe của hai người đã ***ng vào đuôi xe phía trước. Chiếc xe kia bị đẩy đi nửa mét, khung bảo hiểm sau xe lõm vào một chút.
Chứng kiến cảnh tượng mình gây ra, Tăng Lý tròn mắt kinh ngạc.
“Quay đầu.” Ngải Cảnh Sơ lại nhắc nhở cô.
“Ờ.” Tăng Lý vội vàng xoay tay lái, nhưng có lẽ do quá hoảng hốt nên suýt nữa ***ng phải bồn hoa bên vệ đường, làm lại một lần nữa mới thành công xoay đầu 180 độ.
Xe nghênh ngang chạy đi rồi, Tăng Lý mới nhìn kính chiếu hậu, đôi nam nữ kia xuống xe, người phụ nữ lớn tiếng chửi ầm lên, nhưng Tăng Lý đã không nghe thấy gì nữa.
Bởi vì trong lòng thấp thỏm mà Tăng Lý chạy xe với vận tốc cực nhanh, thậm chí đến ngã tư ban nãy, cô quên mất phải rẽ về đường cũ, cứ thế vọt thẳng lên phía trước.
Chạy được vài cây số, thấy phía sau không có gì khác thường, Tăng Lý mới chọn một nơi yên tĩnh, dừng xe lại.
Việc đầu tiên là ra ngoài, kiểm tra mũi xe.
Không khá hơn xe đối phương là mấy, xước sơn và lõm vào một ít, có lẽ là do góc ***ng bị lệch nên đèn xe cũng bị nứt.
Tuy chưa hết run và căng thẳng nhưng Tăng Lý không giấu được sự phấn khích, quay sang nhìn Ngải Cảnh Sơ đã đứng bên cạnh, hỏi: “Thấy tôi hành động thế nào?”
Ngải Cảnh Sơ nhíu mày: “So với dự đoán của tôi còn tàn bạo hơn.”
Sau khi trở về, Tăng Lý lập tức đến Carol’s. Đây là lần đầu tiên bị người ta mắng chửi mà cô lại vui vẻ như thế, hào hứng kể lại mọi chuyện cho Mã Y Y nghe.
“Cậu có bảo sẽ sửa xe giúp anh ta không?” Mã Y Y hỏi.
“Có, nhưng anh ấy không cho.” Tăng Lý đáp.
“Ngải Cảnh Sơ đúng là cáo già. Đàn ông đàn ang mà lại giật dây cho cậu làm cái chuyện điên rồ thế.” Mã Y Y vừa rửa cốc, vừa cau mày nói.
Tăng Lý tủm tỉm cười, nhặt những chiếc cốc đã rửa đặt lên giá.
Nếu như lúc ấy, Ngải Cảnh Sơ không làm gì, không nói gì thì cô cũng cảm thấy bình thường. Bởi vì dù sao anh cũng là một người đàn ông, không nên can dự vào mấy chuyện giữa đàn bà với nhau. Còn nếu lúc ấy mà giống như tưởng tượng của cô, anh xuống xe thay cô trút giận thì cô sẽ cảm thấy anh là người bạn chí cốt của mình.
Tuy nhiên, dù một trong hai giả thuyết đó xảy ra thật, sau khi sự việc kết thúc, có lẽ ấn tượng của Tăng Lý về người đàn ông ấy chỉ còn là quá thiếu nghĩa khí, hoặc quá mức kích động.
Nhưng sự thật đã chứng minh, rõ ràng Ngải Cảnh Sơ không phải người như thế.
Nếu có thể dễ dàng để người khác đoán được tâm tư thì anh đâu còn là Ngải Cảnh Sơ!
Anh đã dạy cô, khi bị người ta mắng chửi, còn có thể dùng phương thức khác báo thù. Thật không hiểu vì sao, một nguyên tắc rất đơn giản như thế mà cô lại lĩnh hội chậm hơn người khác.
“Hai người làm thế nào mà hai hổ đánh nhau, con cụt con què.”
“Nhưng thật sự rất sảng khoái mà!” Tăng Lý cười.
“Cá Nhỏ!” Mã Y Y đột nhiên gọi cô, “Cậu cứ thế này không cẩn thận là yêu anh ta đấy!”
Sắc mặt Tăng Lý chợt biến.
Lúc nãy, sau khi giúp Ngải Cảnh Sơ tháo bỏ hai cái đĩa CD xuống khỏi biển số xe, Tăng Lý tiếp tục hoàn thành nốt nhiệm vụ còn dang dở mà chủ nhiệm Lý giao phó: Đưa Ngải Cảnh Sơ về nhà. Nhà anh ta nằm trong khu vực dành cho gia quyến Bộ tư lệnh Không quân, vì thế từ bãi đỗ xe ra đến đường lớn còn phải đi qua một con đường khá dài. Ngải Cảnh Sơ đi bộ cùng cô.
Gió đêm thổi ***g lộng, mái tóc buông xõa của Tăng Lý phủ trên mặt. Cô ***g dây buộc tóc vào cổ tay, sau đó giơ tay lên cào cào lại mái tóc, buộc gọn lại. Trên cánh tay cô còn đang khoác túi. Phải ra khỏi nhà từ sáng sớm nên Tăng Lý bỏ cả kem đánh răng, bàn chải và cốc vào túi xách, cái túi vừa to vừa nặng lại khiến cử động của cô có phần vướng víu, làm đi làm lại hai, ba lần mới buộc xong tóc.
Từ đầu đến cuối, Ngải Cảnh Sơ không hề có ý định giúp cô cầm túi, mà chỉ đứng một bên quan sát.
Chợt phát hiện hình như chuỗi hành động vừa rồi của mình hình như hơi thiếu nữ tính, Tăng Lý ngượng ngùng nhìn Ngải Cảnh Sơ cười. Cô vừa hé miệng, niềng răng kim loại sáng bóng liền lộ ra, lộ luôn cả cái răng nanh và khoảng trống ở chân răng đã bị nhổ bên cạnh. Răng nanh của cô không nhô ra quá nhiều, nhưng vị trí mọc không đúng nên tạo cảm giác đang chèn răng số hai vào trong, nhìn rất chướng mắt. Trước đây, Ngải Cảnh Sơ vẫn cho rằng tất cả các răng mọc đúng vị trí mới có thể hoàn toàn khỏe và đẹp, không ngờ những khuyết điểm của hàm răng lại khiến người ta trở nên độc nhất vô nhị.
Cuối cùng cũng có một chiếc taxi chạy đến.
Tăng Lý vẫy lại, vừa chào tạm biệt Ngải Cảnh Sơ vừa nhanh chân bước lên xe. Bỗng nhiên, Ngải Cảnh Sơ tiến thêm vài bước, gọi cô lại.
Tăng Lý quay đầu.
Ngải Cảnh Sơ đứng trong gió, đối diện với cô, cách chừng ba bốn mét, đôi mắt anh sâu thẳm nhưng rất sáng. Tăng Lý đợi mãi không thấy anh nói tiếp.
Tài xế nôn nóng hỏi: “Cô gái, có đi không đây?”
“Có có. Bác tài đợi tôi một lát.” Tăng Lý cúi đầu nói với tài xế, mở cửa xe rồi quay đầu nhìn Ngải Cảnh Sơ.
Anh khẽ cúi đầu, chau mày nói: “Nhớ bốn tuần nữa tái khám.”
Tăng Lý cười cười: “Yên tâm, không quên được đâu”, rồi ngồi vào trong xe.
Một người bình thường, ngoại trừ bốn chiếc răng khôn thỉnh thoảng nổi hứng đùa dai, thì có hai mươi tám chiếc răng.
Người Trung Quốc cổ đại cho rằng bầu trời có hai mươi tám chòm sao.
Bốn tuần vừa tròn bằng hai mươi tám ngày.
Chu kì sinh lí của phụ nữ và quá trình trao đổi chất trung bình cũng là hai mươi tám ngày.
Thỉnh thoảng, trong các chương trình quảng cáo mĩ phẩm trên tivi, người giới thiệu cũng hay nói, sau hai nươi tám ngày sử dụng sẽ thấy sự thay đổi triệt để.
Trước đây, có một bộ phim Mỹ tên là 28 days, nữ chính phải trải qua một cuộc điều trị tâm lí thường xuyên trong vòng hai mươi tám ngày. Kì dị hơn, còn có một bộ phim kinh dị mang tên 28 days later, nam chính sau hai nươi tám ngày hôn mê, lúc tỉnh dậy phát hiện toàn bộ thế giới này đã biến đổi.
Thế nhưng, hai mươi tám ngày...
Cũng chính là chu kì Tăng Lý và Ngải Cảnh Sơ gặp nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc