Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 19

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Tăng Lý không hiểu nhiều về trà đạo, chỉ biết người ta hay dùng ấm nung bằng đất sét tử sa. Nhưng hiện giờ trên bàn lại là một chiếc cốc thủy tinh trong suốt, cô tò mò cầm lên xem.
Ngải Cảnh Sơ đọc được nghi vấn trong lòng Tăng Lý: “Chúng ta uống trà xanh, loại trà này ngoài thưởng thức hương vị ra, còn phải thưởng thức cả màu sắc nữa, vì thế phải dùng đồ thủy tinh.”
Cô nhân viên mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích: “Đây là loại trà xanh thượng hạng – trà Pu'p Minh Tiền, được trồng gần chùa Đông Bình trên núi Đông Sơn, vị trí không quá cao cũng không quá thấp, mỗi hạt đều là một mầm duy nhất, nghìn mầm chọn một.” Nói đoạn, cô gái múc một muỗng lá trà cho Tăng Lý xem, rồi san đều vào hai tách thủy tinh.
Tăng Lý nhìn kỹ, lá trà dài, nhỏ, mỏng, màu xanh mượt. Từng lá từng lá đều tươi mọng. Tăng Lý đột nhiên liên tưởng tới một món ăn không quá nên thơ nhưng rất gần gũi – hạt dưa luộc nước trà.
Cô nhân viên chạm tay vào bên ngoài bình nước sôi để thử độ ấm, cảm thấy thích hợp, cô mới tráng bộ đồ trà một lượt, rồi rót nước dọc theo mép của tách trà, sau đó mỉm cười làm tư thế “Mời dùng trà!” và lặng lẽ lui ra ngoài.
Bên trong chỉ còn lại Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý, tiếng đàn tranh du dương không biết phát ra từ nơi nào.
Lá trà đầu tiên từ từ nổi trên mặt nước, sau đó từng chiếc lá dựng thẳng đứng, nước trắng chuyển dần sang màu xanh lục. Tất cả sự biến hóa này có thể nhìn thấy qua lớp thủy tinh trong suốt, hương trà lan tỏa, phảng phất trong không khí.
Cả hai người đều là những người ít nói.
Đột nhiên di động của Tăng Lý vang lên âm báo. Cô mở ra xem, tin nhắn đến từ một số lạ: “Có phải chị Tăng Lý không? Em là Chu Văn.”
Tăng Lý nhìn những dòng chữ kia, căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Ngải Cảnh Sơ. Anh cũng đang nhìn cô.
“Tôi ra ngoài gọi điện thoại một lát.” Nói xong, Tăng Lý đứng dậy ra khỏi phòng, đóng cửa lại và gọi vào số di động kia.
“Chu Văn? Tôi là Tăng Lý.”
“Đúng là chị thật!”, Chu Văn nói: “Em nhìn trộm tư liệu bệnh án của chị, hóa ra không nhầm.”
“Số này tôi dùng nhiều năm rồi. Vừa đúng lúc tôi có việc muốn hỏi cô.”
“Chuyện gì?”
“Lúc tôi đi nộp viện phí, thầy Ngải đã nói gì? Có giải thích gì không?” Cô cảm thấy phản ứng của mọi người có chút kì quặc.
“Haizzz... đừng nhắc đến nữa. Chị vừa đi, ông thầy em đã lập tức dùng ánh mắt đối phó với mọi người, đâu cần mở miệng để giải thích. Mọi người ai có việc cần làm thì lập tức đi làm, không có việc cũng phải vờ như nhiều việc lắm, tránh cho thầy ấy mất công sai bảo!” Chu Văn kể: “Sau đó, y tá trưởng thấy thầy Ngải thu viện phí của chị thì cho rằng có hiểu lầm. Bởi vì sinh viên của thầy Ngải đến đây chỉnh răng đều không phải trả tiền, huống hồ là bạn gái. Sau đó, chị ấy thấy chúng em không có phản ứng gì liền bỏ đi.”
“Đơn giản như vậy sao?”
“Vâng.”
Tăng Lý cho rằng lúc ấy Ngải Cảnh Sơ bảo cô đi, là vì sợ cô càng nói càng rối, để một mình anh ở lại giải thích sẽ tốt hơn.
“Nhưng mà, hôm nay thầy Ngải rất lạ.” Chu Văn tiếp tục.
“Lạ thế nào?”
“Bệnh viện quy định thu phí gắn lại một chiếc mắc cài là hai mươi đồng. Nhưng thực ra thầy Ngải rất ít khi thu phí. Chuyện này thì y tá trưởng không rõ bằng tụi em. Có lúc thì là do bận quá nên quên, cũng có lúc là vì thầy ấy cảm thấy thu một ít tiền của người ta thật ngại. Thầy Ngải không hỏi, chúng em cũng lười quan tâm. Thế nên, em cảm thấy thầy ấy bảo thu tiền của chị, thực chất không phỉa là có thù oán với chị, mà là trong lòng có điều mờ ám!”, Chu Văn phân tích rành mạch, “Chị nói xem, vậy là sao?”
“Đúng vậy, là sao?” Tăng Lý giả ngây giả ngô.
Lúc đứng chờ thang máy Tăng Lý đã nghĩ đi nghĩ lại, lần ở Đông Sơn, anh không giải thích là nể mặt cô. Đối mặt với những tin đồn kiểu này, nếu bên kia đầu tiên đứng ra giải thích không phải là cô, mà là anh thì sẽ khiến cô khó xử trước mặt đồng nghiệp. Như vậy, hôm nay trước mặt đồng nghiệp và học sinh của anh, anh cố ý để cô đi chỗ khác, có phải cũng là nguyên nhân đó?
Hay là...
Anh vốn chẳng bận tâm tới mấy chuyện vặt vãnh này?
“Chị là bạn gái của thầy Ngải thật sao?” Chu Văn truy hỏi.
“Tôi đã nói rồi, không phải.”
“Em vẫn cảm thấy thầy ấy định bảo chị đi để chỉnh đốn tụi em một trận”, Chu Văn nói: “Dù sao thì em gọi điện đến là nhờ chị một việc.”
“Việc gì?” Tăng Lý cảnh giác.
“Trước mặt thầy Ngải, mong chị nói mấy lời tốt đẹp giúp tụi em, nếu không tụi em ૮ɦếƭ thảm thế nào chị không tưởng được đâu.”
“Tôi đã nói rồi, tôi...”
“Mặc kệ chị có phải bạn gái của thầy ấy hay không, tụi em cũng sẽ ૮ɦếƭ thảm. Thật đấy! Nếu chị không phải bạn gái thầy Ngải, mà chúng em lại dám nói huyên thuyên như thế, thầy ấy bề ngoài tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng nhất định sẽ rất bực. Còn nếu thực sự chị là sư mẫu tương lai của em, thế em còn ૮ɦếƭ thảm hơn nữa vì vừa nãy dám giúp chị gạt thầy đi xem mặt. Nể mặt lúc trưa em giúp chị, chị nhớ nói giúp em vài lời nhé! Tăng Lý...” Chu Văn tính tình cởi mở, đôi xử với ai cũng rất nhiệt tình, bây giờ lại ra nặt cầu xin như thế, Tăng Lý tiến thoái lưỡng nan.
“Thầy Ngải... không giống người lấy việc công trả thù tư.”
“Sư mẫu à!!!” Chu Văn kêu lên.
Kiểu xưng hô này làm Tăng Lý hoảng đến suýt làm rơi điện thoại: “Đừng có gọi như thế!”
Đúng lúc này, cô gái phục vụ đi tới, mỉm cười nhìn Tăng Lý. Cô gái gõ cửa phòng, nói: “Xin lỗi đã quấy rầy”, rồi mở cửa bưng một bình nước vào. Tăng Lý nghiêng người tránh đường, nhìn qua khe cửa thấy được khuôn mặt Ngải Cảnh Sơ, bắt gặp ánh mắt của anh.
“Sư mẫu!”, thấy cô không nói gì, Chu Văn liền gọi một tiếng nữa, “Hôm nay vừa tan ca thầy Ngải lập tức tới phòng thay đồ, một câu cũng không nói. Lúc về kí túc xá em nghe mấy đứa bạn nói nhìn thấy trên xe thầy Ngải có một người đẹp. Phải chị không? Nếu không phải chị phải từ từ điều tra mới được. Sếp em chưa bao giờ...”
“Dừng dừng!” Tăng Lý đau đầu, cô không dám nói dối trắng trợn, vì thế tốt nhất nói qua loa lấy lệ vài câu rồi cúp máy.
Cô gái kia mang nước vào ủ trà rồi lại đi ra, Tăng Lý cũng quay về chỗ ngồi.
“Ở đây uống trà tôi lại nhớ tới quán cà phê tôi và bạn tôi cùng nhau mở.” Tăng Lý nhớ lời dặn của Chu Văn, bèn tìm chuyện gì đó để nói.
“Ở đâu?” Ngải Cảnh Sơ rót thêm nước vào chén.
“Ngay bên cạnh trường các anh đấy”, Tăng Lý đáp: “So với ở đây thì chỉ là một nơi phàm trần thế tục thôi.”
Ngải Cảnh Sơ không trả lời, Tăng Lý trong lòng thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Vì sao lại gọi là Nhất Vị?”
“Có thể là vì bốn chữ Thiền trà nhất vị.”
“Quán cà phê của chúng tôi rất thô tục, trực tiếp dùng tên tiếng anh của tôi.” Tăng Lý nói tới đây, đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt ủ rũ.
Ngải Cảnh Sơ lại hỏi: “Kinh doanh được không?”
“Cũng coi như đủ chi tiêu. Đó là giấc mơ của mấy người cùng phòng kí túc chúng tôi từ khi học đại học”, Tăng Lý đáp: “Lúc ấy cảm thấy được làm những việc mình thích, được ở bên cạnh người mình thích, mở một quán cà phê nho nhỏ chính lầ cuộc sống hạnh phúc nhất.” Lúc nói những lời này, khóe miệng Tăng Lý cong lên, nhưng nụ cười lại hiện rõ một nỗi bất đắc dĩ.
Tăng Lý đột nhiên thấy mình có tâm trạng không nên có: “À chỗ tôi có một nhân viên làm thêm là sinh viên Học viện Y trường anh, cô bé ấy nói anh rất nghiêm khắc với sinh viên.”
Rốt cuộc đã vào vấn đề chính.
“Nói thế nào?” Ngải Cảnh Sơ hỏi.
“Nói có lần trong buổi bảo vệ luận văn, anh đã khiến một nữ sinh phát khóc.” Tăng Lý không thể bán đứng Chu Văn, đành phải lôi Đậu Đậu ra làm lá chắn.
“Thực ra, không phải chỉ một lần!” Ngải Cảnh Sơ thành thật đáp.
Tăng Lý líu lưỡi: “Đáng sợ thế sao! Trước đây chúng tôi tốt nghiệp, các thầy giáo đều cho qua rất dễ dàng. Rất ôn hòa!”
“Khác nhau.” Anh nói.
“Khác ở đâu?” Tăng Lý không hiểu, chẳng lẽ khác nhau ở chỗ một bên là trường xịn, một bên là trường hạng ba sao?
“Đôi khi vấn đề cơ chế, người bình thường không thể chi phối. Nhưng việc tôi có thể làm chính là dốc hết sức mình dạy dỗ học trò, bất cứ một hoạt động nhỏ cỡ nào cũng đều có liên quan tới tính mạng con người.”
“Nhưng...” Tăng Lý muốn mói tiếp nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
Ngải Cảnh Sơ đặt tay lên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn vào ly trà của mình.
Lá trà đã tản ra, không nổi trên mặt nước nữa mà dựng đứng lên.
Anh dùng ngón tay gõ nhẹ vào cốc thủy tinh phát ra những âm thanh vui tai. Bị tác động, lá trà trong cốc chuyển động, màu nước đậm thêm một chút.
Tăng Lý còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, thì nghe được Ngải Cảnh Sơ chậm rãi nói: “Cổ nhân có câu: Tiểu y trị bệnh, trung y trị nhân, đại y trị quốc. Y không chỉ là thuật, mà còn là đạo. Không cần trị nhân trị quốc, nhưng nhất định không được để hổ thẹn với lương tâm. Tôi muốn dạy học trò hiểu rõ điều này.”
Ngải Cảnh Sơ nói xong, không nói thêm bất cứ điều gì nữa. Lúc này lá trà đã xòe ra, dựng thẳng đứng, chìm dưới đáy chén, nước chuyển màu lục, giống như một khối ngọc bích chìm trong nước.
Ngải Cảnh Sơ nheo mắt, lẳng lặng cúi đầu uống trà.
Chén trà dao động khiến lá trà dưới đáy khẽ tản ra.
Đột nhiên, Tăng Lý cảm thấy người đàn ông trước mặt rất giống những lá trà này. Lúc đầu thì nhạt nhẽo vô vị, nhưng theo thời gian dần dần tỏa ra mùi vị nồng đậm.
Đến nhà hàng, ba người nhà chủ nhiệm Lý đã ngồi chờ sẵn.
Vợ chồng chủ nhiệm Lý cà cu Mập đứng lên chào, mời Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý ngồi vào ghế. Cu Mập ngồi giữa bố và mẹ, Tăng Lý ngồi cạnh chị Lý, còn Ngải Cảnh Sơ ngồi cạnh chủ nhiệm Lý. Cu Mập có vẻ ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều.
Chị Lý nói: “Đàn ông ngồi với nhau, cứ để cho bọn họ uống R*ợ*u đi. Tiểu Tăng, em xem xem còn muốn gọi thêm gì không?” Nói xong, chị Lý bảo nhân viên phục vụ mở chai R*ợ*u.
Tăng Lý nói đủ rồi, đưa trả lại thực đơn. Cô nhìn bình R*ợ*u trắng vừa mở, lại nhìn Ngải Cảnh Sơ. Lúc nãy cô rõ ràng đã nói với chủ nhiệm Lý là ăn cơm Trung không cần R*ợ*u.
Quả nhiên, lúc chủ nhiệm Lý rót R*ợ*u mời Ngải Cảnh Sơ liền bị anh từ chối. Sau đó bữa cơm chính thức bắt đầu, năm người cạn ly mấy lần. Ngoài chủ nhiệm Lý ra, bòn lạ ba người lớn đều uống nước ngọt. Một lúc sau, chủ nhiệm Lý lại định rót R*ợ*u mời Ngải Cảnh Sơ, nhưng anh vẫn khéo léo từ chối.
“Ngày mai tôi còn phải đi làm, thật sự không thể uống được.”
“Uống một chút cũng không ảnh hưởng tới công việc đâu, phải không, Tiểu Tăng?”
Tăng Lý không dám đáp lại, chỉ cười.
“Tôi còn phải lái xe.” Ngải Cảnh Sơ lại nói.
Chủ nhiệm Lý tiếp tục phát huy bản bĩnh miệng lưỡi của mình: “Không thành vấn đề, bảo tiểu Tăng đưa cậu về. Cô ấy biết lái xe, không sao đâu.”
Ngải Cảnh Sơ mặc kệ anh ta nói thế nào cũng không chịu uống.
“Hay là tiểu Tăng uống một chút đi.” Chủ nhiệm Lý chuyển đổi mục tiêu.
“Chủ nhiệm, anh cũng biết là em không uống được R*ợ*u mà.”
“Đâu phải anh chưa từng thấy cô uống R*ợ*u”, chủ nhiệm Lý cười, “Nào nào, chúng ta phải vui vẻ một bữa mới được.” Nói xong, anh ta rót đầy R*ợ*u vào một cái chén nhỏ, đặt lên bàn, xoay nửa vòng liền tới trước mặt Tăng Lý. Cô vô cùng khó chịu.
Vì sao cứ phải uống R*ợ*u rồi mới ăn cơm chứ?
Ngải Cảnh Sơ không uống đã là không nể mặt chủ nhiệm Lý rồi, nếu như cô cũng không uống...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc