Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 16

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Thực ra, anh đã đứng từ xa nhìn cô được một lúc khá lâu.
Ngủ dậy, anh định quay về chùa Đông Sơn ngay, nhưng mở cửa sổ thấy sắc trời khá tối, đột nhiên nhớ tới Tăng Lý tối qua hỏi có đi ngắm mặt trời mọc không, thế nên anh mới quyết định lên núi.
Anh không ngồi cáp treo mà đi bộ. Tới nơi, thấy Tăng Lý ngẩn ngơ đi một mình trên con đường nhỏ, anh cảm thấy không yên tâm nên đi theo.
Ban đầu, anh không có ý định quấy rầy cô, nhưng rốt cuộc không kiềm chế được mà lên tiếng.
“Đứng lên đi!” Anh nói.
“Tôi không tìm nữa rồi, chỉ ngồi đây xem chút thôi.”
“Tăng Lý.”
“Mặt trời mọc rồi đấy, thầy mau đi xem đi. Không cần lo chuyện ở đây.” Tăng Lý có phần hơi bực bội, cô tiếp tục dịch ra một chút, tỏ ý tránh đường cho anh đi. Nói xong, cô lại làm như chăm chú xem khóa.
Ngải Cảnh Sơ ngồi xổm bên cạnh cô, chậm rãi nói: “Đêm qua cô không về nhà nghỉ được không phải chuyện tôi cần lo, đứa trẻ đó xảy ra chuyện không phải chuyện tôi cần lo, cô ở đây làm chuyện điên rồ cũng không phải chuyện tôi cần lo. Nhưng, Tăng Lý, chuyện gì tôi cũng đã lo mất rồi.”
Gió lại bắt đầu thổi, ù ù bên tai hai người.
“Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô không phải trẻ con, cuộc sống con người ta sao có thể kí thác vào một vật như chiếc khóa này được.”
Bên kia sườn núi, ánh mặt trời đã rực rỡ. Người ta hướng về phía mặt trời mà hô lớn những câu nói, những cái tên.
Đột nhiên, một cô gái nhìn ra hướng biển, hét lên: “Tạ Tiểu Vũ! Em yêu anh!”
Nối tiếp đó là một giọng nam kích động: “Anh biết!”
Một trận cười giòn giã vang lên.
Giữa bầu không khí náo nhiệt này, đáy lòng Tăng Lý đột nhiên nổi lên những cơn sóng cuồn cuộn, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
“Xin lỗi.” Cô thì thầm.
Ngải Cảnh Sơ tốt như vậy, nhưng trong lúc hờn dỗi cô lại nói những lời khiến anh tổn thương.
Ngải Cảnh Sơ im lặng đưa cho cô chiếc khăn tay.
“Có phải nhìn tôi rất buồn cười không?” Cô hỏi.
Anh muốn nói gì đó để an ủi cô, nhưng căn bản không nghĩ ra câu nào, rốt cuộc đành im lặng.
Cô lại nói: “Tôi từ nhỏ đã ngốc nghếch, sợ người lạ, nhát gan, trí nhớ kém. Bạn bè mất có mười phút là thuộc bài, còn tôi phải một tiếng đồng hồ. Nhiều lần học mãi mới thuộc, cuối cùng đứng trước mặt giáo viên lại quên sạch không còn một chữ.”
...
“Có lần trong giờ thể dục tổ chức chơi bóng rổ, một cậu bạn ném bóng về phía tôi, tôi chạy ra đỡ, bị quả bóng đập vào ngón tay, đau mà không dám nói, sợ thầy giáo và bạn bè nói tôi ẻo lả. Về nhà tôi cũng không dám nói với mẹ, sợ mẹ đến trường tìm giáo viên. Lúc ấy tôi vừa chịu đựng vừa nghĩ, gắng nhẫn nhịn mấy nhày sẽ khỏi. Nhưng không ngờ đốt ngón tay càng ngày càng sưng to. Mẹ đưa tôi đi khám, bác sĩ nói, để lâu quá, không thể chữa lành hẳn.”
Tăng Lý bình tĩnh thường thuật lại những chuyện vặt vãnh ấy, dường như nếu lúc này không nói ra, không tìm được ai trút giận một lúc, thì cô sẽ phát điên.
“Từ lúc mười lăm tuổi tôi chỉ yêu duy nhất một người. Tính cách nhút nhát như tôi, không ngờ lại thích anh ấy trước, ngốc nghếch theo đuổi anh ấy nhiều năm liền. Chúng tôi đã từng tới đây, anh ấy nói, treo một cái khóa ở đây rồi ném chìa khóa đi thật xa, như vậy chúng tôi có thể vĩnh viễn ở bên nhau không rời.”
...
“Rất ngu ngốc, rất ấu trĩ, rất nực cười. Đúng không? Lúc người ta đang yêu, hình như IQ đều xuống thấp. Sau này tôi cũng đến đây vài lần, nhưng đều không tới chỗ này. Không hiểu sao đêm qua tôi lại đột nhiên muốn tới đây, tôi nghĩ, cứ đến xem xem, không biết cái khóa kia còn ở đây không?”
Nghe xong câu chuyện của cô, Ngải Cảnh Sơ nhìn đi chỗ khác, im lặng thật lâu.
Cô cười khổ: “Tôi thật là...”
Tăng Lý bắt đầu hối hận vì không ngăn được cái miệng mình. Bình thường cô rất ít khi nói chuyện này với người khác, thậm chí cả Mã Y Y cô cũng không nói, vậy mà hôm nay lại trút ra hết trước mặt Ngải Cảnh Sơ.
Mọi người trên đỉnh núi bắt đầu kéo nhau đi xuống. Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý đang đứng ở con đường duy nhất lên núi, thỉnh thoảng có người tò mò ngoái đầu nhìn hai người, nhưng đa phần đều nhanh chóng đi qua, không để ý nhiều.
“Gặp tôi đúng là phiền phức cho thầy”, cô nói, “Thật là không phải!”
Lúc này mặt trời đã ló dạng hoàn toàn, tỏa ra ánh nắng hồng rực, nhẹ nhàng mà ấm áp. Ngải Cảnh Sơ đứng đối diện với Tăng Lý, quay lưng về phía đông nên cô không thấy rõ sắc mặt anh, chỉ nghe thấy anh thở dài một hơi rồi nói: “Đưa tay đây tôi xem.”
“Cái gì?”
“Bàn tay bị bóng rổ đập vào!”
Tăng Lý giơ tay trái đến trước mặt Ngải Cảnh Sơ.
Cô gầy, người dong dỏng cao, xương nhỏ, thế nên ngón tay khá dài và mảnh, nhưng rất đẹp. Ngón út có một đốt giống như mụn cơm trên thân cây, hoàn toàn không hài hòa với cả bàn tay.
Ngải Cảnh Sơ cầm tay Tăng Lý, lật qua lật lại quan sát một hồi.
Tay cô lúc này đã dính đầy gỉ sắt, khiến tay anh cũng bị nhiễm bẩn.
“Bị u nang hạch rồi.” Anh buông tay cô ra, kết luận một câu.
“Cũng lâu rồi, chỉ xấu một chút, cũng không có vấn đề gì.”
Anh không đáp lại.
Đột nhiên, Tăng Lý thấy Ngô Vãn Hà và mấy người đồng nghiệp đi tới, mỗi lúc một gần cô và Ngải Cảnh Sơ, nhất thời cô trở nên căng thẳng. Ngô Vãn Hà nổi tiếng là phát thanh viên của toàn cơ quan, hễ chuyện gì lọt vào tai cô ấy thì sẽ ngay lập tức ra khỏi tai kia một cách hoành tráng gấp bội. Nếu để cô ấy thấy mình ngồi khóc ở đây, không biết sẽ bị tra hỏi tới mức nào, huống hồ bên cạnh còn có Ngải Cảnh Sơ.
Nhất định sẽ vượt quá khả năng chịu đựng của Tăng Lý.
Phụ nữ văn phòng thường có hai thú vui, một là giới thiệu đối tượng cho những cô gái độc thân, hai là rỉ tai nhau tin giật gân.
Tăng Lý vội đưa tay lên lau nước mắt rồi nói với Ngải Cảnh Sơ: “Thầy đi đâu bây giờ?”
“Lên núi.”
“Tôi xuống núi.” Nói xong, cô lập tức đứng dậy đi xuống núi.
Về đến nhà nghỉ còn chưa đến tám giờ, Tăng Lý thấy buồn ngủ, bèn thay quần áo lên giường, kết quả lại bị Mã Y Y đánh thức.
“Trời ạ, cậu đi du lịch mà giờ này vẫn còn ngủ à? Mặt trời sắp xuống núi đên nơi rồi mà còn chưa dậy.” Mã Y Y thấy Tăng Lý đầu bù tóc rối thì cau mày.
“Mấy giờ rồi? Đã tối rồi à?” Tăng Lý vừa day trán, vừa ngáp. Rèm cửa khá dày nên không thấy rõ bên ngoài.
“Bà già! Mặt trời sắp xuống núi chỉ là cách nói phóng đại thôi ạ.”
“Ờ.” Tăng Lý vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Đến giờ ăn trưa rồi, đồng nghiệp của cậu gọi xuống ăn trưa kìa.”
Tăng Lý chậm chạp đi đánh răng rửa mặt.
“Anh chàng đẹp trai kia lúc nào về?” Mã Y Y ngồi trên giường nói vọng vào.
“Anh chàng nào?” Tăng Lý miệng đầy bọt kem đánh răng, khó hiểu hỏi lại.
“Trời ạ. Tăng Lý! Cậu mới chỉ rời tớ có một ngày mà sao đã biến thành cái dạng này rồi?”, Mã Y Y lần thứ hai kêu trời. “Đừng hòng lấp ***, vừa nãy tớ được nghe sự tích huy hoàng đêm qua rồi. Nghe nói bạn trai cậu đã cứu vớt thế giới này!”
Phụt!!! Tăng Lý phun ngụm nước trong miệng ra.
Cô lấy tay lau bọt kem đánh răng, chạy ra ngoài hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Sau đó, Mã Y Y thường thuật lại toàn bộ sự việc nghe được.
Tăng Lý kêu thảm thiết: “Ngô Vãn Hà đúng là đồ ba hoa, tớ thừa nhận quen biết Ngải Cảnh Sơ, còn những chuyện khác đều không phải sự thật.”
“Họ nói tối qua cậu một mình xuống núi là để đón anh ta.”
“Tớ đi đón cậu đấy chứ!” Tăng Lý bực bội.
“Ừ nhỉ!”, Mã Y Y chợt nhớ ra, “Nhưng mà tối qua cậu nói với tớ là đi cùng đồng nghiệp cơ mà?”
“Chuện đó tớ giải thích sau.”
“Họ còn nói hai người các cậu hẹn nhau đi ngắm mặt trời mọc.”
“Nói vớ vẩn.”
“Họ còn nói...”
“Nói gì?”
“Cậu có bạn trai vừa giàu vừa đẹp trai mà giấu giếm, không giới thiệu với mọi người. Nếu không phải hôm qua xảy ra chuyện khẩn cấp như vậy thì cậu còn tiếp tục lừa gạt. Thảo nào trước đây giới thiệu cho cậu nhiều người thế mà toàn bị cậu gạt đi, hóa ra là hoa đã có chủ.”
Mã Y Y nói xong nhìn thấy Tăng Lý cấp tốc thay quần áo.
“Cậu làm gì thế?”
“Tớ tìm Ngải Cảnh Sơ làm chứng. Nói rõ cho bọn họ biết.”
“Đi rồi còn đâu.” Mã Y Y nói.
“Đi?”
“Ừ, anh ta ăn sáng xong liền trả phòng.”
“Sao cậu biết?”
“Haiz.. nói tiếp chuyện lúc nãy.” Mã Y Y đắc ý.
“Nói đi.”
“Anh ta từ bên ngoài về nhà nghỉ ăn sáng, bắt gặp đồng nghiệp của cậu. Mấy bà cô đó xúm lại xin số điện thoại của anh ta, còn nói sau này khi đăng kí khám bệnh sẽ không phải xếp hàng cả ngày nữa, đến Bệnh viện Đại học A chỉ cần nói có người quen là được. Để cảm ơn anh ta, họ hứa nhất định sẽ thay anh ta để ý cậu, không để cậu ở đơn vị bị bắt nạt. Kết quả, cậu đoán xem anh ta nói gì?”
Tăng Lý suy nghĩ một lát, đáp: “Tôi không quen Tăng Lý?” Với biểu cảm và giọng điệu của Ngải Cảnh Sơ, khẳng định anh ta sẽ khiến cho đám bà cô kia tiêu tan cả tôn nghiêm lẫn hi vọng.
“Sai.”
“Tăng Lý là ai?”
“Sai sai sai.”
“Rốt cuộc anh ta nói cái gì?”
“Anh ta nói: Cảm ơn.”
“Cảm ơn?!” Tăng Lý sửng sốt.
“Cho nên, Tăng Lý à, cậu chuẩn bị đền tội đi được rồi đấy!” Mã Y Y tủm tỉm cười nhéo má Tăng Lý một cái.
Ngải Cảnh Sơ quay về chùa Đông Bình, dọc đường gặp rất nhiều cong nhân đang đào tuyết. Đến lưng chừng núi, anh nhìn thấy xe của mình.
Mui xe và thùng xe bị tuyết phủ kín.
Không biết bọn trẻ nhà ai nghịch ngợm đã vẽ lên lớp tuyết trên xe anh một hình trái tim thật to. Anh thong thả bước đến, cạnh xe còn có vài khách du lịch, trông dáng vẻ có lẽ là học sinh. Họ đang mải vẽ thêm một mũi tên xuyên qua hình trái tim, chỉ duy nhất một nữ sinh chú ý tới Ngải Cảnh Sơ. Mãi đến khi anh bấm nút trên điều khiển từ xa, một tiếng ‘tít’ vang lên, đèn trong xe bật sáng, đám học sinh mới biết anh là chủ nhân của chiếc xe nên vội vàng kéo nhau bỏ đi.
Cô gái có đôi mắt to kia phản ứng chậm, không kịp chạy nên bị tóm tại trận.
Chạy một đoạn khá xa, nhóm học sinh kia quay đầu lại, thấy Ngải Cảnh Sơ căn bản không thèm để ý nên dừng chân, nhìn cô gái kia mà cười.
Một cậu con trai chạy tới vừa cười vừa kéo cô bạn còn đứng ngây người: “Này, có đi không?”
Lúc ấy cô gái mới hoàn hồn, vội vàng chạy đi nhưng không cẩn thận làm rơi di động trong túi áo. Chạy được vài bước mới phát hiện, định quay lại nhặt thì đã thấy Ngải Cảnh Sơ cầm lên. Cô gái đỏ mặt tiến lại gần nhận lấy di động.
“Cảm ơn anh.”
Đột nhiên Ngải Cảnh Sơ hỏi: “Các em bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô gái ngạc nhiên: “Mười chín.”
Ngải Cảnh Sơ đứng ngây một lúc, bất chợt nghiêm mặt lại, anh mở cửa lên xe.
Mười chín tuổi...
Với anh mà nói, thực sự đã là một chuyện rất xa xôi...
Nghiên cứu sinh dưới trường của anh đều đã hai mươi, thậm chí có nhiều người còn lớn tuổi hơn anh, họ là bác sĩ được cử đi học bồi dưỡng.
Ngải Cảnh Sơ rất thông minh nên thời gian học khá nhanh, thế nhưng anh chưa bao giờ suy nghĩ về những chuyện khác. Người ta khi mười chín tuổi thì đang làm gì? Sinh viên đại học năm nhất, năm hai, đều có thể thỏa sức yêu đương.
Còn mười lăm tuổi thì sao?
Thắt dây an toàn xong, Ngải Cảnh Sơ quay đầu nhìn sang ghế phụ, thấy hai chai nước khoáng. Một chai còn đầy, một chai đã bị anh uống hơn nửa.
Anh cầm chai nước uống dở lên quan sát.
Cũng giống nhiều người trong nghề, Ngải Cảnh Sơ có một thói quen là ưa sạch sẽ, từ chuyện ăn uống đến bất cứ chuyện gì. Sáng nay bị Tăng Lý làm bẩn tay, sau khi leo lên núi, chuyện đầu tiên anh làm là vào chùa xin nước rửa tay. Nước để cách đêm anh cũng sẽ không uống, vì thế anh ít khi uống nước đóng chai đã mở nắp.
Vậy mà hiện tại, anh lại mở nắp chai nước đang uống dở kia ra, ngửa đầu uống một ngụm.
Chất lỏng trong suốt chảy chậm rãi qua miệng, chảy xuống thực quản, đi vào cơ thể.
Thật lạnh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc