Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 14

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Lúc đó nghe xong Tăng Lý còn thấy nhảm nhí, Đông Sơn không có nghĩa trang, sao có thể làm như vậy. Bây giờ nghĩ lại, cũng có thể người ta tự ý xây mộ phần lắm chứ.
Dũng khí vừa có đột nhiên đi đâu mất, thậm chí Tăng Lý còn cảm thấy một mình chạy xuống đây tìm Ngải Cảnh Sơ thật đáng sợ. Cô nhìn xung quanh một vòng, chợt thấy lạnh sống lưng. Cô dừng chân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một mảng tối tăm đen kịt, trong lòng càng sợ hãi.
“Thầy không sợ sao?” Tăng Lý hỏi.
“Sợ gì?”
“Ngôi mộ đó... có tro cốt, chưa biết chừng còn là chôn nguyên cả người...”
“Thực ra...”
“Dừng!” Tăng Lý vội ngăn lời nói của Ngải Cảnh Sơ, không dám nghe tiếp.
Đúng là điên mất rồi, sao có thể thảo luận vấn đề sợ hay không sợ người ૮ɦếƭ với một thầy giáo y khoa thâm niên như Ngải Cảnh Sơ chứ? Chắc chắn anh chính là kiểu người vừa ngồi xem thi thể bị hủy thành từng mảnh nhỏ, vừa ăn thịt mà không bị nôn.
Trong đầu vừa xuất hiện từ ‘thi thể’, Tăng Lý không kìm được mà đưa mắt nhìn bốn phía, nhanh chóng bước lại gần Ngải Cảnh Sơ.
Khoảng cách giữa hai người nháy mắt xích gần lại.
Tới nhà nghỉ, lễ tân nói phòng bình dân và phòng giường đôi đều không còn, chỉ còn phòng suite* với giá khá cao.
*Phòng suite hay business suite: loại phòng cao cấp có bàn máy, bàn làm việc, thường dành cho thương nhân.
Nhà nghỉ Đông Sơn độc quyền ở khu du lịch này nên giá cũng không phải mức bình dân, Tăng Lý nhìn dãy số trên bảng điện tử mà xót ruột.
Ngải Cảnh Sơ không nói gì, lấy ví tiền ra làm thủ tục.
Tăng Lý đột nhiên có cảm giác mình là kẻ phạm tội. Nếu không phải vì cô,Ngải Cảnh Sơ đã đến chùa Đông Bình ngủ một giấc thật say từ lâu rồi, đâu phải khổ sở như thế này.
Bỗng một giọng nữ từ phía sau vang lên: “Sư huynh?”
Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý cùng quay đầu lại nhìn.
Thấy đúng là Ngải Cảnh Sơ, cô gái kia tươi cười chạy ra chào đón: “Anh bảo ở chùa Đông Bình cơ mà?”
“Vừa nãy có chút việc không về kịp nên ở lại đây một đêm.” Ngải Cảnh Sơ vừa đưa cho người tiếp tân chứng minh thư, vừa trả lời.
Cô gái này tên là Cát Y, mới đi du học về, hiện đang là đồng nghiệp của Ngải Cảnh Sơ ở Học viện Y, nhưng vẫn quen gọi anh là sư huynh.
Ngải Cảnh Sơ luôn cho rằng, sinh viên nói chuyện với anh chỉ có thể xưng hô là thầy trò, không thể phá vỡ quy củ tôn sư trọng đạo, còn những người khác muốn gọi anh là bác sĩ hay Ngải Cảnh Sơ đều được, thậm chí bạn bè thân thiết còn gọi anh là sư huynh, sư đệ.
Bố của Cát Y là một cổ đông của nhà nghỉ này. Buổi chiều Cát Y ngẫu nhiên gặp Ngải Cảnh Sơ ở trạm thu phí, biết anh ở chùa Đông Bình, cô mời anh lên núi chơi nhưng anh từ chối vì bận việc khác, không ngờ buổi tối lại được gặp anh ở đây.
Nhân viên lễ tân trả chứng minh thư cho Ngải Cảnh Sơ, sau đó quay sang hỏi Tăng Lý: “Chị ơi cho em xem chứng minh thư của chị!”
Tăng Lý thoáng đỏ mặt, xấu hổ nói: “Chúng tôi không đi cùng nhau.”
“Cô ấy có phòng rồi.” Ngải Cảnh Sơ nói.
Lễ tân gật đầu, nói với Ngải Cảnh Sơ số tiền đặt cọc. Anh đưa thẻ tín dụng cho đối phương.
Cát Y vội vàng nói: “Không cần, lát nữa bảo giám đốc Văn kí là được rồi.”
“Không cần phiền phức thế đâu.” Ngải Cảnh Sơ kiên trì từ chối, nhưng cô lễ tân không dám nhận thẻ của anh.
Tăng Lý đứng chờ bên cạnh, nghĩ rằng những chuyện tiếp theo Ngải Cảnh Sơ sẽ tự giải quyết, nhưng nghe thấy có người gọi anh là sư huynh, có lẽ phí phòng nghỉ sẽ được giảm, đằng nào cũng không tổn hại gì. Tăng Lý lúc này mới yên tâm, vội vàng cáo từ Ngải Cảnh Sơ rồi trở lại dãy nhà phía tây.
Đồng nghiệp vẫn đang hứng thú đánh bài, bọn nhỏ nghịch ngợm đã được dỗ đi ngủ, chỉ còn lại một thằng bé béo tròn chạy qua chạy lại. Cu Mập là con trai của chủ nhiệm Lý, người vừa bắt chuyện với Tăng Lý và Ngải Cảnh Sơ, thằng bé ngang bướng nổi tiếng cả đơn vị.
Tăng Lý tháo khăn quàng cổ đi vào thang máy, chuẩn bị lên phòng đi ngủ. Nhìn màn hình di động, mới hơn mười một giờ, vậy mà cô có cảm giác như một thế kỉ đã trôi qua.
Tăng Lý tắm rửa qua rồi lên giường, do quá mệt mỏi nên cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, vừa mới chợp mắt lại nghe thấy tiếng ồn ào ngoài hành lang, xen lẫn tiếng trẻ con khóc. Tăng Lý mơ mơ màng màng chưa tỉnh hẳn, nhưng âm thanh quá ầm ĩ, còn có tiếng người va chạm nắm tay cửa phòng cô.
“Có ai lái xe không?” Tiếng ai đó hét lên.
“Nhà nghỉ chúng tôi có xe, nhưng giờ không thể lái xe xuống núi.”
Tăng Lý trở dậy, mặc thêm áo đi ra ngoài, vừa mở cửa liền thấy chủ nhiệm Lý đang ôm con đứng ở cửa thang máy cùng mấy người nữa. Khách trong các phòng khác cũng tò mò ngó ra xem. Đồng nghiệp của Tăng Lý đều vây quanh bố con chủ nhiệm Lý, vẻ mặt lo lắng. Cô chạy tới gần, vừa nhìn thấy cu Mập thì sợ ngây người.
Miệng thằng bé bị một cái đĩa inox cắm vào.
Chủ nhiệm Lý bế cu Mập, một tay giữ tay nó lại, sợ nó đau mà đưa tay lên chạm vào cái đĩa. Thằng bé khóc ầm ĩ, miệng bị kìm giữ nên tiếng khóc nghe càng dữ dội.
“Sao lại bị như vậy? Vừa nãy còn bình thường mà?” Tăng Lý hỏi Ngô Vãn Hà.
“Chị Viên kể, lúc mọi người đánh bài xong, đưa bánh ga-tô cho tiểu Mập ăn, thằng bé cầm đĩa chạy ra ngoài chơi, lúc về thì bị ngã.”
Mọi người và nhân viên của nhà nghỉ đưa cu Mập xuống dưới lầu nhưng sau đó cũng không biết phải làm sao, gọi 120 thì bệnh viện nói đường bị tuyết phủ kín, xe cứu thương không thể đến được, xe của nhà nghỉ lại càng không thể chạy xuống núi lúc này.
Trong nhà nhà nghỉ có phòng y tế, nhưng bác sĩ của họ cũng giống như bác sĩ Vương của thư viện, đều là bác sĩ nội khoa bình thường, chữa cảm cúm đau đầu còn được, những cái khác thì không dám nói.
“Tôi cõng con tôi xuống núi!” Mẹ cu Mập vừa khóc vừa nói.
“Không có bác sĩ nào khác sao?” Lại có người lên tiếng.
Người của phòng y tế lắc đầu.
Tăng Lý đột nhiên nói: “Có.”
Ban đầu cô cho rằng Ngải Cảnh Sơ là nha sĩ, chắc không có cách gì nên chần chừ không dám mở miệng, nhưng thấy cu Mập như vậy, Tăng Lý không muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào, ngộ nhỡ Ngải Cảnh Sơ có thể giúp gì được thì sao?
Nghe thấy Tăng Lý nói, mọi người đều nhìn về phía cô.
Giây tiếp theo, giám đốc Văn cũng nhớ ra: “À đúng là có một người...”, lời nói còn chưa dứt, một giọng nói khác đã vang lên: “Tôi là bác sĩ.”
Tăng Lý quay đầu lại, người đến Cát Y.
Cát Y bảo mọi người đưa cu Mập đến phòng y tế của nhà nghỉ, bật đèn kiểm tra rồi nói với giám đốc Văn: “Phiền anh đi mời vị khách phòng 608 ở dãy nhà chính tới đây.”
Giám đốc Văn do dự: “Cũng muộn rồi, có tiện không?”
Cát Y nói: “Không sao, anh nói với anh ấy tình hình ở đây là được.”
Mẹ cu Mập tiến lên: “Bác sĩ, sao thế? Con tôi bị nghiêm trọng lắm sao? Hay là cô không muốn giúp?”
Cát Y nói: “Em là bác sĩ ngoại khoa của Bệnh viện Học viện Y trực thuộc Đại học A. Vị khách phòng 608 là đồng nghiệp của em, anh ấy là chuyên gia về hàm mặt, có kinh nghiệm hơn em. Mời anh ấy đến chắc chắn phù hợp, dù thế nào thì chuyện liên quan đến bọn trẻ không thể chủ quan được.”
Chuên ngành học của Ngải Cảnh Sơ là hàm mặt, mãi về sau mới chuyển sang chỉnh răng. Thầy giáo của Cát Y cũng là thầy dạy Ngải Cảnh Sơ, lần nào nhắc tới anh cũng khen không dứt lời, còn nhấn mạnh rằng, Ngải Cảnh Sơ làm phẫu thuật thì yên tâm không có vấn đề gì, đáng tiếc anh lại chuyển sang khoa chỉnh răng.
“Bác sĩ đó tên gì?” Mẹ cu Mập lo lắng hỏi, tỏ vẻ nghi hoặc với vị bác sĩ từ trên trời rơi xuống kia. “Giỏi thật không? Tốt nghiệp trường nào? Chức danh gì? Là giảng viên chính thức của Đại học A?”
Tăng Lý đứng ngoài cửa, nhịn không được phải lên tiếng: “Chị Lý, bác sĩ ấy em cũng quen, chính là giảng viên của Đại học A, bệnh nhân muốn anh ta khám bệnh phải xếp hàng mấy ngày mới đến lượt. Em đảm bảo là bác sĩ giỏi, chị yên tâm đi.”
Chẳng mấy chốc, Ngải Cảnh Sơ đã theo giám đốc Văn tới đây. Anh đi rất nhanh, không hề chú ý Tăng Lý đang đứng ngoài hành lang. Vào trong phòng y tế, trông thấy đứa trẻ đang nằm trên giường bị mẹ nó giữ, anh lạnh lùng hỏi: “Sao lại để nằm ngửa, máu chảy xuống khí quản không thở được thì sao?”
Tuy Ngải Cảnh Sơ không nhắc đến tên ai, nhưng chỉ có vài người trong phòng, cha mẹ đứa trẻ chắc chắn không biết, đây rõ ràng là sơ suất của Cát Y. Cát Y lúng túng, vội vàng chạy lại giúp đứa trẻ trở mình.
Tăng Lý đứng ở ngoài nghe vậy cũng không khỏi rụt cổ lại.
Anh ấy thật hung dữ!
Ngô Vãn Hà hỏi: “Bác sĩ tài giỏi ai cũng dữ dằn thế hả?”
Tăng Lý không đáp mà chỉ cười cười, cô đâu có không biết xấu hổ đến mức không biết xấu hổ nói xấu sau lưng Ngải Cảnh Sơ chứ?
“Vừa nãy cậu bảo có quen biết một bác sĩ, là anh ta à?”
“Ừ.”
“Vừa trẻ vừa đẹp trai, hung dữ một chút cũng được.” Ngô Vãn Hà suýt xoa.
Phòng y tế dù còn nhiều hạn chế, nhưng vẫn đầy đủ dụng cụ cấp cứu cần thiết. Ngải Cảnh Sơ quan sát tình trạng đứa bé, bình tĩnh nói: “Dĩa đâm vào hàm dưới, không sâu lắm, có thể rút ra được nhưng khoang miệng không dễ cầm máu nên phải khâu lại. Nếu đến bệnh viện được là cái tốt, nhưng giờ không xuống núi được thì đành là ở đây luôn.”
“Liệu có vấn đề gì không bác sĩ?” Mẹ cu Mập lo lắng.
“Không sao.” Ngải Cảnh Sơ trả lời vẻ chắc chắn.
Sau đó anh rửa sạch tay, khử trùng, đeo gang tay, rồi bảo bố đứa bé ôm lấy nó, yêu vầu Cát Y lấy mộ tống thuốc mê.
Cu Mập vừa nhìn thấy kim tiêm liền sợ hãi òa khóc, không ngừng giãy giụa. Tăng Lý thấy thế mà cũng nóng ruột. Ngải Cảnh Sơ vẫn bình thản: “Chúng tôi không có cách gây mê toàn bộ, nên anh chị phải giữ chặt cháu bé.” Nói xong, Ngải Cảnh Sơ tiêm trực tiếp vào vị trí gần vết thương trong miệng cu Mập.
Dù mũi kim cực kì mảnh, nhưng vẫn khiến cho đứa bé cảm thấy đau, nó giãy giụa. chủ nhiệm Lý giữ chặt cằm cu Mập, vợ anh ta cũng đè chặt thằng bé lại.
Lúc Ngải Cảnh Sơ rút dĩa ra, máu chảy không ngừng. Tăng Lý vừa trông thấy đã trắng bệch mặt, vội vàng quay đầu đi.
Cát Y dùng kẹp bông cầm máu, khử trùng vết thương.
Có lẽ do tác dụng của thuốc tê, cu Mập dần thôi khóc. Tăng Lý tò mò ngó đầu vào xem, Ngải Cảnh Sơ đang khâu vết thương, ánh đèn không rõ lắm. Cu Mập vẫn còn thút thít, miệng hé ra rồi lại ngậm vào. Trong tình huống như vậy, Ngải Cảnh Sơ hết sức cẩn thận, hai tay linh hoạt di chuyển cây kim. Máu theo đường chỉ chảy ra càng nhiều, Tăng Lý không dám nhìn nữa, lập tức rụt đầu lại.
Xong xuôi, Ngải Cảnh Sơ dặn dò Cát Y mấy câu rồi mới đi ra khỏi phòng y tế.
Vừa ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Tăng Lý.
Ban nãy, chủ nhiệm Lý thấy con trai không có vấn đề gì mới quay ra cảm ơn mọi người và bảo mọi người về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại Tăng Lý vẫn ở ngoài.
Thấy Ngải Cảnh Sơ đi ra, cô gật đầu chào hỏi.
“Cô cũng ở đây?” Ngải Cảnh Sơ có chút ngạc nhiên.
“Đứa bé là con của đồng nghiệp tôi.” Tăng Lý giải thích.
“Đứa bé không sao rồi. Tạm thời như vậy, mai về thành phố thì đưa vào bệnh viện kiểm tra.” Anh nói.
Dưới ánh đèn, Tăng Lý thấy khuôn mặt Ngải Cảnh Sơ hơi ửng đỏ, có lẽ do sốt cao. Anh nói sau khi uống thuốc rất dễ bị buồn ngủ, chắc là anh vừa ngủ thì bị người ta gọi dậy.
“Cảm ơn thầy.” Tăng Lý nói.
Không ngờ chỉ trong một buổi tối mà cô lại nói nhiều câu cảm ơn với anh như vậy.
“Chuyện nhỏ thôi!” Anh vẫn đáp bằng một câu ấy, nhưng giọng điệu lúc này có vẻ uể oải.
Hai người cùng nhau ra khỏi hành lang của phòng y tế, đến lối rẽ, Ngải Cảnh Sơ nói với Tăng Lý: “Cô ở đây chờ tôi một chút, tôi đi lấy đồ trả lại cho cô.”
Đồ mà anh nói chính là mấy thứ cô mang cho anh khi nãy. Nếu bây giờ anh không trả cô, không biết đên khi nào mới trả được, cũng không biết cô có cần gấp hay không.
Tăng Lý bỗng nhớ ra trong ba lô kia còn có áo cô mượn của người khác: “Tôi đi cùng thầy, đằng nào bây giờ về phòng tôi cũng không ngủ được ngay.”
Ngải Cảnh Sơ im lặng đồng ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc