Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 10

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Tăng Lý luống cuống không nghĩ được nhiều, lập tức đuổi theo, bám lấy tay Ngải Cảnh Sơ rồi lớn tiếng gọi cả họ lẫn tên: “Ngải Cảnh Sơ!”
Ngải Cảnh Sơ giật mình quay đầu lại.
Nhiều năm về sau, Ngải Cảnh Sơ vẫn nhớ y nguyên cảnh tượng đó. Giữa đêm đông trời mưa bụi, cô gái thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, hoảng loạn đứng trên vỉa hè đầy bùn đất đang kéo áo anh, còn lớn tiếng gọi tên họ anh. Có lẽ chạy quá lâu trong gió, đôi mắt cô đã lóng lánh giọt nước, vài sợi tóc xõa trên trán, tay ôm hai chai nước trước ***.
Không biết có phải người làm ngành y thì luôn kị y hay không, Ngải Cảnh Sơ rất ghét khám bệnh và uống thuốc. Giống như rất nhiều bác sĩ khoa hô hấp nhắc nhở bệnh nhân rằng *** lá có hại cho sức khỏe, nhưng hết giờ làm lại thản nhiên ***. Ngải Cảnh Sơ đã đến Đông Sơn từ trưa, cũng không định tối thế này rồi còn lái xe ra ngoài, nhưng cơn cảm lạnh càng lúc càng lạnh, nhiệt độ cơ thể mãi không thấy hạ, sợ nửa đêm sốt cao khiến ông nội lo lắng nên đành phải xuống núi mua thuốc. Chẳng ngờ vừa ra khỏi hiệu thuốc mấy bước anh lại bị cô gái này giữ lấy.
Ngải Cảnh Sơ chưa hết kinh ngạc, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Tăng Lý bình ổn lại tâm trạng, nhanh chóng rút tay về, lắp bắp sửa lại xưng hô: “Ngải... Thầy Ngải”, sau đó giải thích, “Nghe bác bảo vệ khi nãy nói thầy sắp lái xe lên núi, có thể cho tôi đi nhờ được không? Tôi đợi bạn tôi đến nhà nghỉ Đông Sơn, nhưng để lỡ thời gian.”
Tăng Lý cuống đến mức nói năng lộn xộn: “Tôi đã gọi taxi nhưng không có xe nào muốn đi lên núi vào giờ này. Vừa nãy tôi đứng bên kia gọi thầy nhưng thầy không nghe thấy, sốt ruột quá, sợ thầy đi mất. Tôi...tôi...” Suýt nữa cô buột miệng nói: Tôi có thể trả tiền xe cho anh.
May mà đầu óc tỉnh táo kịp thời, Tăng Lý nhanh chóng ngậm miệng lại, cô liếc nhìn chiếc xe, thấy biểu tượng bốn vòng tròn của hãng Audi. Bắt taxi ở thành phố A, xe thường thì giá mở cửa là tám đồng, xe Sagitar đắt hơn hai đồng là vì xe tốt. Tăng Lý tự hỏi, không biết taxi Audi sẽ hết nhiều thế nào?
Lúc này, Ngải Cảnh Sơ lấy chìa khóa trong túi áo ra, mở cửa xe, thờ ơ nói: “Lên xe đi!”
Tăng Lý mở cửa ngồi ghế sau. Bình thường, ngoại trừ xe của Mã Y Y và Ngũ Dĩnh ra, mỗi khi ngồi xe người khác cô đều thích ngồi ghế sau, bởi vì ngồi ghế trước phải thắt dây an toàn, rất vướng víu. Lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ cần ngẩng đầu là Tăng Lý có thể nhìn thấy đôi mắt Ngải Cảnh Sơ qua kính chiếu hậu.
Anh vẫn vậy.
Xe chuyển bánh, cô mới nhớ ra câu quan trọng nhất còn chưa nói, vội vàng nhìn Ngải Cảnh Sơ, bổ sung: “À, thầy Ngải, tôi là Tăng Lý.”
“Tôi biết.” Lúc nói câu này, anh đang xoay tay lái, đôi mắt chăm chú nhìn phía trước, không biểu lộ cảm xúc.
Tới con đường lên núi, Tăng Lý bảo Ngải Cảnh Sơ dừng xe một lát, cô chạy ra trạm gác nói lời cảm ơn với bác bảo vệ kia, để ông ta yên tâm.
Bác nảo vệ nói: “Vậy là tốt rồi, nhìn tướng mạo anh ta cũng biết là người tốt.”
Tăng Lý mỉm cười, quay đàu nhìn vào trong xe, muốn xem xem người đàn ông lạnh như băng này có điểm gì khiến người ta vừa nhìn đã biết là hiền lành lương thiện. Đúng lúc ấy thì Tăng Lý bắt gặp ánh mắt Ngải Cảnh Sơ. Cô lập tức nhìn sang chỗ khác.
Lúc chia tay, bác bảo vệ kia tỏ ra cảnh giác nhắc nhở Tăng Lý: “Nhưng cô đừng lơ là, dù là người quen cũng phải chú ý, tôi đã ghi lại biển số xe rồi, cô cũng phải nhớ số điện thoại của chúng tôi, có gì thì gọi đến ngay lập tức.”
Tăng Lý ngoài mặt thì đáp ứng nhưng trong lòng lại không đồng ý, bởi vì cô biết, Ngải Cảnh Sơ thực sự là người tốt.
Lúc trở lại xe, Tăng Lý băn khoan một lát, sau đó quyết định mở cửa trước, ngồi ghế phụ lái bên cạnh Ngải Cảnh Sơ.
“Đi được chưa?” Ngải Cảnh Sơ hỏi.
“Được rồi.” Tăng Lý đáp.
Điều hòa trong xe rất ấm, tiếng nhạc vang lên du dương, có lẽ anh đã mở trong lúc chờ cô ra ngoài. Ngải Cảnh Sơ nhấn chân ga, tốc độ nhanh dần. Nửa phút sau, tiếng còi cảnh báo vang lên.
“Thắt dây an toàn.” Anh nói.
“À.” Tăng Lý mới nhớ ra, vội vã cài dây an toàn.
Trời vẫn đang mưa. Trên cửa kính, từng giọt nước chậm rãi chồng lên nhau, rồi lại bị cần gạt nước làm tiêu biến.
Tầm nhìn rất hạn chế trong khi khúc ngoặt vừa nhiều, vừa quanh co, Ngải Cảnh Sơ phải điều khiển xe vô cùng cẩn thận, mỗi lần đến chỗ cua đều chú ý quan sát kĩ lưỡng. Bình thường Tăng Lý không say xe, nhưng cứ đi đường núi là cô lại cảm thấy ù tai, trong người khó chịu, nhất là ngồi xe Ngũ Dĩnh. Ngũ Dĩnh lái xe cực liều, đi với tốc độ rất nhanh, đến chỗ cua lại phanh đột xuất. Có lần đang lái xe, di động rơi xuống chân, Ngũ Dĩnh cúi xuống nhặt, Tăng Lý sợ hãi kêu to: “Cậu đi lệch rồi, lệch rồi! Phía trước có xe, mau tránh đi!”
Chờ Ngũ Dĩnh ngẩng đầu lên hỏi: “Đâu đâu? Tớ có thấy đâu!”, thì đối phương đã chạy qua rồi.
Tăng Lý tức giận nói: “Vẫn may người ta tránh kịp.”
Theo cách nói của Mã Y Y thì chính là: ngộ nhỡ bị mắc bệnh nan y, trước tiên cầm toàn bộ tiền đi mua một khoản bảo hiểm kếch xù, sau đó lên xe Ngũ Dĩnh ngồi, thế là xong, nửa đời sau của bố mẹ sẽ do công tình yêu bảo hiểm chăm lo, cũng coi như ૮ɦếƭ không vô nghĩa.
Ngải Cảnh Sơ không giống Ngũ Dĩnh, anh lái xe rất cẩn thận.
Hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng nhạc che giấu đi sự tĩnh lặng trong xe.
Bỗng nhiên, âm nhạc dừng lại, thay bằng tiếng chuông báo, màn hình bảng điều khiển hiển thị có điện thoại đến. Ngải Cảnh Sơ nhìn thoáng qua dãy số lạ trên màn hình, ấn nút nghe bên cạnh.
“Alo.”
“Bác sĩ Ngải, tôi là Tiết Hiểu Mai, chị họ của Mộ Thừa Hòa, hôm qua có đến gặp bác sĩ.”
Ngải Cảnh Sơ nghe điện thoại bằng thiết bị bluetooth của di động, âm thanh truyền trực tiếp ra ngoài, Tăng Lý cũng nghe thấy rõ ràng.
Giọng nói của người phụ nữ kia khản đặc, giống như bị cảm hoặc vừa khóc xong. Nếu không phải chị ta gọi Ngải Cảnh Sơ là bác sĩ Ngải thì suýt nữa Tăng Lý đã cho rằng người nọ có vướng mắc tình cảm với Ngải Cảnh Sơ.
Đối phương tiếp tục nói: “Về chuyện đứa bé, tôi đã nói chuyện với chồng tôi và mẹ tôi, mọi người đều nói nhờ muốn bác sĩ tư vấn giúp, chúng tôi...” Nói đến đây, chị ta bỗng im bặt, hình như đang khóc.
Tăng Lý lén nhìn Ngải Cảnh Sơ.
Anh ta lên tiếng: “Chị Tiết, chị chờ một chút, tôi gọi lại cho chị.”
Cúp máy, Ngải Cảnh Sơ đỗ xe vào lề đường, đi đến một gốc cây rồi bấm điện thoại.
Anh đứng trong phạm vi chiếu sáng của đèn xe nên Tăng Lý mới có thể quan sát nhất cử nhất động của anh.
Bình thường khi nói chuyện qua điện thoại, mọi người hay vừa nói vừa đi thong thả, không thì một chân khuỵu một chân thẳng rồi đổi bên. Nhưng Ngải Cảnh Sơ không như vậy, anh cứ đứng nguyên một chỗ, không đổi trọng tâm, cũng không bước đi, người thẳng tắp bất động.
Anh đứng dưới một tán cây xanh tốt, khoảnh đất xung quanh đều đã sũng nước mưa, chỉ còn vòng tròn chỗ anh đứng là khô ráo.
Lúc đầu, anh mới mở miệng còn có làn khí từ trong miệng tỏa ra, được một lúc thì hết hẳn.
Động cơ ô tô chưa tắt, cần gạt nước chuyển động đều đều, máy điều hòa vẫn chạy, nhạc vẫn vang lên. Tăng Lý ngồi trong xe, còn Ngải Cảnh Sơ đứng ngoài trời lạnh.
Trong khi Tăng Lý đang mải quan sát anh thì đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn cô, rồi chậm rãi đi về phía này.
Tăng Lý lấy làm khó hiểu, nếu anh chuẩn bị vào xe thì lẽ ra phải đi cửa bên kia chứ, sao lại đi về phía cô. Anh định làm gì? Trông thấy Ngải Cảnh Sơ mỗi lúc một gần, Tăng Lý bỗng dưng nhớ lại lời bác bảo vệ kia nói. Chả nhẽ cô tin nhầm người? Lẽ nào anh sẽ vừa nói chuyện qua điện thoại vừa... XXOO sau đó ném xác cô ở cái nơi khỉ ho cò gáy này?
Ngải Cảnh Sơ gõ cửa xe.
Tăng Lý hồ nghi nhìn lại.
“Sau khi sinh sẽ phải làm bao nhiêu phẫu thuật, cái này rất khó nói, còn phải căn cứ vào thể trạng và sức khỏe của đứa trẻ.” Anh vừa nói chuyện điện thoại, vừa ra hiệu cho Tăng Lý mở ngăn kéo bên kia.
Cô ngoan ngoãn làm theo, mở ngăn kéo ra, bên trong có vài thứ giấy tờ và một bao thuốc.
Ngải Cảnh Sơ cúi đầu vào trong xe, mang theo một chút khí lạnh. Anh với lấy hộc TL. Khoảng cách lúc này giữa hai người rất gần, Tăng Lý cảm nhận được luồn hơi lạnh giá mà anh thở ra, nhìn rõ cả nốt ruồi trên tai anh.
Ngải Cảnh Sơ đứng tại chỗ, rút *** đưa lên miệng, không biết lấy đâu ra một cái bật lửa, chậm rãi châm lửa. Toàn bộ quá trình, anh đều dùng một tay, nhưng rất thành thạo.
Một lúc sau, nước mưa đã ướt sũng dưới chân Ngải Cảnh Sơ. Anh hút hết điếu này đến điếu khác. Có lúc anh nói, có lúc anh im lặng nghe, đôi khi anh sẽ nói rất nhiều, rất lâu, đến mức đầu TL cứ thế cháy, tàn thuốc rơi xuống tự do, lóe sáng một chút rồi thành tro.
Cuộc điện thoại cuối cùng cũng kết thúc, nhưng Ngải Cảnh Sơ vẫn đứng tại chỗ, yên lặng hút hết ***. Vừa đi được mấy bước, điện thoại lại reo, lần này cuộc đối thoại chỉ kéo dài vài câu rồi nhanh chóng kết thúc.
Anh ngồi vào xe, nói với Tăng Lý: “Để cô đợi lâu rồi!”
Có lẽ do hai luồng khí nóng lạnh gặp nhau trong cổ họng, Ngải Cảnh Sơ ho khan vài tiếng. Bàn tay đặt trên vô lăng lúc này đã đỏ ửng vì ở ngoài trời lạnh quá lâu.
Tăng Lý rốt cuộc không thể giữ im lặng: “Bị cảm thì tốt nhất đừng ***, anh là bác sĩ đấy.”
Bản thân cô cũng không biết tại sao lại thốt ra những lời nói này, giọng điệu pha một chút trách móc, một chút quan tâm, thật không thể lý giải. Sự quan tâm ấy có lẽ xuất phát từ lòng biết ơn vì anh đã giúp đỡ, hoặc cũng có thể là thuận miệng khuyên nhủ vài câu. Nhưng vừa dứt lời, Tăng Lý đã hối hận.
Ngải Cảnh Sơ không trả lời cô, chỉ lẳng lặng vận động những ngón tay đông cứng rồi lái xe. Xe chạy được một đoạn, anh đột nhiên lên tiếng: “Bác sĩ cũng nói, phụ nữ tốt nhất không nên ***.”
Tăng Lý kinh ngạc nhìn Ncuộc sống, sau đó chậm rãi quay đi, khuôn mặt đã ửng đỏ.
Anh đang nói cô.
Lần đầu tiên Tăng Lý *** lá là khi nào? Hình như là dịp tết Tây năm nhất đại học. Cả ba người phòng cô cùng vài bạn học khác rủ nhau tới quảng trường cùng đếm ngược đến thời khắc giao thừa, lúc quay về kí túc xá đã một, hai giờ sáng, không gọi được taxi nên mọi người cùng nhau đi bộ về. Dọc đường, nhàm chán không biết làm gì, Ngũ Dĩnh đã dạy Tăng Lý ***.
Thực ra khi đó, Ngũ Dĩnh cũng chỉ là gà mờ. Cô ấy nói: “Cậu một hơi sau đó thở ra là được.”
“Thở ra bằng miệng hay mũi?” Tăng Lý tò mò hỏi.
“Miệng, dùng mũi khó chịu lắm.”
“Ờ.” Tăng Lý học làm theo một lần, ho đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa.
Mã Y Y nói: “Thời kì nổi loạn của hai người đến muộn quá đấy.”
Thật không ngờ về sau, Ngũ Dĩnh bỏ được, còn Tăng Lý lại nghiện nặng. Chỉ qua mấy ngày, cô đã mê mẩn TL, nhưng cô hút rất bí mật, hầu như không ai biết.
Một lần, vào dịp sinh nhât Ngũ Dĩnh, đám bạn học kéo nhau đi hát karaoke. Lúc ấy, tâm trạng Tăng Lý không tốt, cô lặng lẽ sang phòng bên cạnh, ngồi một mình ***. Ngũ Dĩnh đột ngột chạy đến tìm cô. Nghe thấy tiếng người, cô vội vàng dập thuốc ném đi. Ngũ Dĩnh vừa vào cửa liền hỏi: “Sao ngồi ở đây một mình lại không bật đèn?”
Tăng Lý chột dạ đáp: “Tớ ngồi nghỉ lát thôi.”
Đó là lần duy nhất suýt nữa bí mật bại lộ.
Thật không ngờ, bí mật này của cô lại bị Ngải Cảnh Sơ phát hiện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc