Cực Phẩm Ác Nam - Chương 28

Tác giả: Tiểu Ngôn

Một lần rồi lại một lần trèo lên đỉnh cao Dụς ∀ọηg, Lạc Mộ Thiên rốt cục thỏa mãn, mặc quần, ngồi vào thảm ăn.
Tống Thanh Linh mặc vội chiếc áo sơmi hắn để lại, chiếc hai chiếc cúc, lộ ra hơn nửa bộ иgự¢ sữa tuyết nộn cùng đường cong tuyệt mỹ.
Bình thường nếu không phải đọc sách, thì cũng là làm thêm kiếm tiền, bơi vậy trong suốt 20 năm cuộc đời, nàng cơ hồ chưa có lúc nào thực sự thảnh thơi, thoải mái. Lạc Mộ Thiên biết vạy, cho nên mới đồng ý cho nàng đi dã ngoại, nhưng thực sự là hắn không ề nghĩ là sẽ nhớ cô ngốc này đến mức như thế, thậm chí chỉ vì không nhận được điện thoại của nàng mà hồi hộp, lo âu.
Chỉ có mặc cái quần dài, Lạc Mộ Thiên ôm nàng bao lại trong lòng, thừa dịp nàng vẫn còn thở dồn dập, hôn nhẹ một cái, rồi tiện tay mớn cho nàng đồ hắn ăn một nửa. Mỹ vị đã ngon, thêm tình cảm lại càng tăng thêm. Cho đến khi Lạc Mộ Thiên đã được ăn no cả ề Dụς ∀ọηg lẫn cái bụng rỗng thi đó đã là chuyện lúc 3h chều.
Bế Thanh Linh đang say ngủ vì mệt mỏi vào phòng nghỉ riêng, Lạc Mộ Thiên nhanh chóng tắm rửa qua, tinh lực dồi dào lại tiếp tục làm việc.
Thần sắc vui mừng, thần thanh khí thích, làm cho cả đống nhân viên cấp dưới, đã chuẩn bị sẵn cả đơn từ chức thở phào nhẹ nhõm. Không biết vị Tổng tài này vừa đổi người hay sao, tự nhiên lại hạ lệnh cảnh báo. Tuy nhiên họ có thể xác định một điều: Bão đã tan rồi!
=======
Tiếng chuông kết thúc giờ học vừa vang lên, Tống Thanh Linh nhàn nhã bước chậm trên đường, say mê nhìn xung quanh. Trời đã sang thu, thời tết cũng bắt đầu mát mẻ hơn.
Nàng vừa đi vừa nghĩ— Có nên gia nhập khoa của thầy Trần không? Nếu như vào khoa nghiên cứu, thì sẽ giúp rất nhiều, cũng có nhiều ưu đãi, nhưng…… Tham gia thì sẽ mất rất nhiều thời gian, hắn nhất định sẽ không đáp ứng! Tống Thanh Linh thở dài, đá bay mẩu đá dưới chân.
Có tiếng cãi nhau từ bên kia vọng đến, mà chỗ kia là nơi hẹn hò trong truyền thuyết. Đến tám phần là tình nhân đang cãi nhau rồi! Nàng dừng chân,do dự, hay là bỏ đi thì tốt rồi—
” A—” Tiếng hét của cô gái vang lên!
Tống Thanh Linh vội vàng chạy tới, tiến vào bụi cây, nhìn tấy có hai gã đàn ông hợp lực lại ôm lấy một cô gái ngã vào bụi cây. Mà cô gái kia quần áo xộc xệch, kịch liệt giãy dụa.
” Dừng tay, dừng tay!” Tống Thanh Linh chạy lại gần, phát hiện ra nữ nhân kia là bạn học-Triệu San San.” Hai gã đàn ông bắt nạt một cô gái, thật vô sỷ!”
” Tránh ra!” Hai gã đàn ông chẳng những không dừng tay,một gã lại còn ác độc kéo Tống Thanh Linh, quát:” Cút đi, nếu không mày phải hối hận!”
” Không, Tống Thanh Linh, không cần đi, xin cô!” Triệu San San kinh hoàng giãy dụa, cơ hồ cả mặt đều là nước mắt cầu cứu Tống Thanh Linh:” Hai người kia định cường bạo tôi, cứu tôi đi, xin cô!”
” Các người, đồ cầm thú!” Tống Thanh Linh vừa nghe tới hai chữ ‘cường bạo’, cảm thấy khó chịu. Chạy nhanh tới, chân đá lên, mặt một gã thân mật tiếp xúc với chiếc giày thể thao hàng hiệu. Tống Thanh Linh lắc mình né tránh, đồng thời chặn lại nắm đấm của gã kia, gã còn chưa kịp làm gì, lộn một vòng nằm lăn trên mặt ất. (Đòn ippon của Judo hay sao ấy = =)
Tống Thanh Linh vốn sôngd ngay bên cạnh một quán vũ đạo. Ông chủ quán này luôn cho nằng con gái không nên học võ, nhưng ít nhất cũng nên có năng lực tự bảo vệ mình. Cho nên Tống Thanh Linh cũng tập vài năm võ thuật, mà nàng thường bị Lạc Mộ Thiên chộp đi bơi lội, đánh cầu lông, tennis, cũng nhờ thế mà động tác nhanh nhẹn. Chỉ một, hai chiêu khiến cho hai gã yêu râu xanh đo đất, vội vàng ôm ầu chạy như chuột tấy mèo.
” Triệu San San, cậu…… Muốn báo cảnh sát hay không? Có bị thương?” Tống Thanh Linh phủi bụi trên, lập tức đi đến Triệu San San, ngồi trên đất run rẩy. Liếc thoáng quần áo, chỉ xộc xệch, hầu như không có thương tổn gì.
” Mình…… Mình không có việc gì, không có việc gì!” Nàng xụi lơ trên cỏ, hai tay run rẩy sửa sang lại quần áo, tóc tai, cố nở ra nụ cười so với khóc còn khó coi:” Cám….. Cám ơn. Mình…..” NÀng đột nhiên ấu hổ không nói nên lời. Bình thường các nàng tự nhận gia cảnh tốt đẹp, thường xuyên coi thường Tống Thanh Linh, không hề nghĩ thế nhưng nàng lại mạo hiểm cứu mình!
” Đừng như thế, thấy người khó khăn nên giúp đỡ. Huống chi chúng ta là bạn học, cậu không có việc gì là được!” Tống Thanh Linh nhẹ nhàng giúp nàng xử lý mái tóc, có chút buồn bực nói:” THể lực mình không tốt, chỉ có tể đuổi bọn họ đi, không bắt được, để họ chạy thoát. Nhưng mình nhớ rõ diện mạo của họ. Mình có tể làm chứng.”
” Không!” Triệu San San kinh hoảng kêu to, Tống Thanh Linh bị nàng làm cho sợ run, cô nàng lập tức mềm giọng, khẩn thết:” Đừng báo cảnh sát? Được không, đừng gọi….. Nói báo, không biết sẽ bị người ta nói ra sao nữa…..”
” Được được, cậu không muốn thì thôi.” Tống Thanh Linh có thể hiểu được, nhưng nếu làm thế, bọn người ấu lại cứ nhơn nhơ ngoài vòng pháp luật.
” Bọn họ biết cậu nhận sao? Hôm nay tha cho họ, hôm khác có thể……” Tống Thanh Linh di động cổ tay có chút đau, hỏi. Mấy gã sắc lang kia thật đáng sợ, làm chuyện xấu bị phát hiện mà còn không sợ, nhìn kỹ có lẽ họ biết Triệu San San.
” Không đâu, cho dù bọn họ chưa từ bỏ ý định; mình cũng không để họ sống khá.” Mhix mình ngu ngốc đi theo họ vào chỗ vắng vẻ này, nàng lại cảm thấy phát lạnh. Nàng ôm vòng cơ thể, vừa khóc lại cười:” Cậu biết không? Hai cái tên này là bạn của bạn trai mình.”
” Dát?” Tống Thanh Linh ngây ngẩn.
Triệu San San sĩ láy tay lau nước mắt, nói:” Đáng giận nhất là bạn trai mình,…… Nga, là ‘bạn trai trước’, cũng là kẻ đốn mạ. Từ tám trăm năm trước mình đã vứt rồi.” Nàng phẫn nộ chửi rủa vài câu:” Mình có mang, buộc hắn đưa tiền để xử lý. Hắn chẳng những không cho, lại còn tung tin đồn, nói mình là ngời ‘chỉ cần có tền là bán’. Hai ngời kia cũng thế, cứ tưởng có tiền là đùa bỡn mình.”
” Phá thai!?” Tống Thanh Linh không biết nên nói như thế nào mới được:” Đứa bé vô tội, cậu…… Thực đã phá rồi sao?” Nghĩ nếu thực sự Gi*t ૮ɦếƭ đ một sinh mệnh, nàng thật không nhẫn tâm:
” Mình sao lại là ngời không hểu chuyện? Cái gã kia như thế, không chịu trách nhiệm, lại phá hủy danh dự của mình, mình đã không Gi*t hắn là may, sao lại phải sinh con cho hắn?” Nàng nghiến răng:” Cho dù có sinh ra, mình cũng không thể yêu thương nó, sao lại sinh ra làm gì. Thà bỏ quách cho xong!” Nàng vốn không phải là ngời có lòng dạ bao dung gì, không thích lấy ân báo oán. Hơn nữa làm mẹ chưa hôn thật ất vả, nàng không muốn làm!
” Cậu nghĩ kỹ là được, chỉ cần về sau đừng hối hận!” Trên đời này vốn có nhiều chuyện, mà chuyện của mình thì ngời khác không tể giúp được. Tống Thanh Linh tự nhận không thể làm gì, cũng không khuyên nữa.
Triệu San San cảm ơn Tống Thanh Linh, cũng không cần nàng tiễn, tự về nhà.
Nhìn bóng người kiên cường, đến Thanh Linh thầm cầu nguyện, hy vọng Triệu San San đã nhận được giáo huấn, về sau sẽ sống tốt hơn!
Đêm thu, nơi nơi không có tiếng động……
Trong phòng ngủ rộng lớn tại lầu ba, chỉ hắp sang chiếc đền bản ngủ, nằm sâu trong chăn, Tống Thanh Linh sớm chẳng biết trời đất, đang cùng Chu bá bá hạ vài bàn cờ, nhìn nàng cười ngọt ngào, chắc là đã chiến thắng rất oanh liệt!
Đồng hồ điện tử đặt trên đầu giường hiện 11h.
Cửa phòng khẽ mở, Lạc Mộ Thiên tham gia tiệc xong, ngời đầy mùi rượu trở về.
Đêm nay sao lại ngủ sớm như thế? Chỉ cần hắn không xuất ngoại, Thanh Linh sẽ chờ hắn trở ề. Hai ngời trò chuyện một lúc, sau đó ôm nhau ngủ. hắn lặng lẽ đi tới bên giường, cúi ngưofi chạm nhẹ vào cái trán nàng, cảm nhận được độ ấm bình thương, thở nhẹ.
Hoàn hảo, không phải sinh bệnh!
Chăm chút hai năm, nàng lại làm hắn thất vọng thật sự, trừ bỏ bộ phận nào đó— Mắt đen hẹ dài nhắm bộ иgự¢ phập phồng— Có chút to lớn hơn, ngoài ra không có gì cải thiện cả, gầy tong teo! Cho dù nàng ất ít khi bị bệnh, nhưng hắn thật rất lo cho tình trạng sức khỏe của nàng.
Thên hạ đang lúc mơ ngủ nhíu mày, giật giật cái mũi nhỏ, như ngửi được cái gì đó, ‘um’ một tiếng, đôi mà tuyệt đẹp cũng nhăn lại.
Bộ dạng kia đáng êu biết nhiêu, làm hắn yêu thương không thôi. Hàm răng trắng bòng lóe lóe dưới ánh đèn (Quảng cáo PS được đó ca ak~ ) Biết rõ là nàng vì mùi rượu trên người, con ngươi chuyển a chuyển, ai bảo nàng bỏ mặc hắn đi ngủ trước!
Hắn phôi tâm úng cái mũi nhỏ:” Hô—”
” Ngô…… Hôi…… Chán ghét!” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, toàn thân vùi vào đống chăn gối cọ cọ, rồi tiếp tục ngủ.
” Cáp” Hắn thiếu chút nữa bật cười. Trêu cợt nàng thêm vài lần nữa, khiến nàng lộn trái lộn phải quanh giường để trốn.
Hàng mi như đôi quạt nhỏ hé mở nhẹ, biểu hiện cho việc không chịu nổi. Hắn thấy thế chột dạ, chạy vội vào phòng tắm.
Chờ hắn ra khỏi phòng tắm, thân thể mùi hương thơm ngát. Theo thói quen ngủ trần, hắn vứt áo tắm đi, vén chăn lên, chuẩn bị vào nằm. Đột nhiên, vết xanh tím mờ nhạt khiến hắn chú ý, cũng làm mặt hắn đen đi phân nửa.
Hắn bậ đèn (Đèn trần ak ), lập tức ngồi dậy, quấn chăn quanh hạ thân không để cho khí lạnh luồn vào. Ôm nàng vào lòng, dùng chân quặc, cẩn thận xem xét vết thương trên tay, càng xem càng giận tím mặt.
” Tống Thanh Linh, mau đứng dậy, không được ngủ! Em mau nói, làm sao để bị thương? Nói mau! Không nói rõ, đêm nay em đừng mơ có thể ngủ!” Tuy đã dán Salonpas, nhưng cổ tay vẫn tím bầm, không giảm bớt.
Hắn vừa hét vừa lắc, sợ cả ngời cết cũng phải vùng dậy, huống chi là Thanh Linh.
” Phát sinh cái— Mộ Thiên? Anh đã về rồi!” Nàng miễn cưỡng mở mắt, không nhịn được ngá một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn theo thói quen nép vào vồng иgự¢ to lớn.
Hắn vội vàng kéo nàng dậy, vỗ nhẹ vào đôi má, kêu:” Dậy! Tay em sao bị thương? Như thế nào lại bị? Vì sao không nói cho anh?”
” Mộ Thiên, có việc cũng không thể chờ ngày mai……” Đôi mắt vừa nhìn sắc mặt trầm hắc, kia nghĩa là— Không thể. Không được chịu thua cái tên bá đạo này!
” Ân—” Hắn dài giọng, uy Hi*p trừng mắt.
” Chỉ thương nhẹ mà thôi, không có gì……” Nếm qua rất nhiều đau khổ nàng đã biết rõ đạo lý ‘Gặp uy vũ lập tức khuất phục’ cùng ‘Kẻ thức thời trang tuấn kiệt’ vì thế vội vàng giản đơn báo cáo ‘sự tích’ anh dũng cứu người, nguyên tưởng rằng dù không tán dương nàng, ít nhất cũng sẽ đồng tình, không nghĩ tới……*
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc