Cực Phẩm Ác Nam - Chương 27

Tác giả: Tiểu Ngôn

Văn phòng rộng mở, ánh nắng sáng ngời,tràn ngập dương cương. Ngoại trừ tiếng rì rì do máy hoạt động cùng tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Vị Quản lý đến từ Hongkong, ‘Công ty Jason’ Tương Mị Dung đang đứng trước Lạc Mộ Thiên, hoàn tất bản báo cáo.
Trương Mị Dung có nhan sắc, ăn mặc phùhợp, khiến những đường cong thân thể triển lộ, làm người ta phải nuốtnước miếng. Mà nàng cũng đang hi vọng Lạc Mộ Thiên thú tính đại phát,lập tức nhảy vào nuốt nàng, đáng tiếc chính là……
Lạc Mộ Thiên chỉ nghe nàng báo cáo, mànàng từ đầu tới cuối chỉ săm soi vào hắn. Đương nhiên, ánh mắt hắn chỉnhìn vào giấy tờ đối với hành vi của nàng xem như không hiểu…… Không,hắn có chú ý, nhưng đó là vì bản báo cáo làm hắn không hài lòng.
Kỳ quái, thực hiện hàng trăm lần diễu kỹ câu hồn (Thủ đoạn câu ẫn, nôm na là thế =0=) mà sao không có tác dụng?Trương Mị Dung khí não, (Đau đầu ) tay nhu nhu bả vai có ૮ɦếƭ tê rần.
” Trương Quản lí, báo cáo có vấn đề lớn, thật sự làm tôi không vừa lòng.” Hắn nhíu mày.
Nàng kiều thán, ‘Nga~’ một tiếng, rồicúi xuống. Nửa người trên tiến đến trước mắt hắn:” Lạc Tổng tài thấy chỗ nào có vấn đề? Có nói ra, không quan hệ, tôi có thể vì ngài giảitrình.” Cố kéo cổ áo thấp xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn,cùng bầu иgự¢ sữa đã sớm hiện ra phân nửa.
” Vấn đề thì nhiều lắm, như cái này……”Lạc Mộ Thiên vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy mppjt ‘cảnh tượng hùng vĩ’,hơn nữa chủ nhân của nó luôn phóng điện. Cố tình không hiểu được ý củanàng, hắn quả là đồ ngu.
Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, hắn đặtbản báo cáo lên bàn:” Xem ra Trương Quản lí đã không tâm tình thảo luận, một khi đã như vậy ta cũng không muốn lãng phí thời gian, cô về đi!”Hắn không bài xích nữ doanh nhân, nhưng lại chán ghét nhưng kẻ khôngphân biệt được công tư. Lấy công vụ bao che cho cái hành vi tư nhânkhiêu khích ngu xuẩn, xem ra bỏ thời gian thảo luận chỉ lãng phí. Cáiloại không có kỹ năng này mà cũng leo được lên chức Quản lý, Lạc MộThiên đối với ‘Công ty Jason’ có thất vọng rồi.
Đột nhiên chuyển biến như thế khiếnTrương Mị Dung trợn tròn mắt, mị lực của nàng là ‘Sở Hướng Vô Địch’,phàm nhân không thể chịu được, sao lại thất bại? “Ngài không thể nhưvậy……”
” Không thể?” Hắn liếc mắt:” Ta nói thật đó, không có thời gian nghe cô trò chuyện, đi đi!” Nếu không vì phéplịch sự, hắn đã trực tiếp đá cô ta ra khỏi cửa phòng.
Lạc Mộ Thiên đứng dậy, nàng càng hoảngloạn, điều đó có nghĩa nàng không ký được hợp đồng này, làm sao có thểtrở về? Trương Mị Dung cắn răng, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, nhào vàolòng hắn, ý đồ câu dẫn.
” Đừng vô tình như thế~ Chúng ta bàn lại được không? Em tuyệt đối sẽ không làm ngàu tất vọng!” Hai tay ôm chặtlấy hắn, gương mặt nhích gần, thổi khí.
” Cút ngay!” Hắn quả thực phải khí bạo, hét lên y như thiên lôi tại trận, trực tiếp đá cửa.
Bị Lạc Mộ Thiên ‘triệu gọi’ mà đến-TốngThanh Linh, lúc này nàng mới biết được, hóa ra không chỉ ở nhà hay rống, đến Công ty hắn cũng không hiểu từ ‘Khách khí’ viết như thế nào. Khôngchỉ hét, mà còn hét to là đằng khác.
Một khi thư kí đã không ở, Tống ThanhLinh cũng không khách khí trộm mở cửa, nhìn lén. Còn không kịp thấy nữnhân đang triền Mộ Thiên xấu đẹp ra sao, thì đã bị Mộ Thiên mạnh mẽ ‘ném ra’.
Nga…… Tâm tình không vui nất thời cảmthấy đồng cảm, từng có kinh nghiệm, một lần bị hắn ‘ném đi’-Tống ThanhLinh, rất rõ cô gái kia bây giờ phải chịu đau ra sao. ần này, hắn lạicàng hạ thủ không lưu tình.
” Ai nha”! Trương Mị Dung may mắn ngã vào sofa, sắc mặt trắng bệch kinh hoàng.
” Đồ tiện, lại làm mấy trò bẩn thỉu như thế này!” Giọng nói đầy chỉ trích, lạnh lùng hét lên.
Tống Thanh Linh đồng tình, lên tếng ngăn:” Tổng tài, thứ ngài cần, đã mang đến rồi!”
Hai người ở trong văn phòng đồng thờinhìn về phía Tống Thanh Linh. Nhìn thấy là nàng, sắc mặt Lạc Mộ Thiênnhất thời khá hơn nhiều, hắn quay đầu trừng mắt nhìn Trương Mị Dung:”Hạn cho cô s, cút ra ngoài cho ta!”
Trương Mị Dung vội vàng nhặt đồ của nàng lên, ngã tới ngã lui chạy ra khỏi cửa. Coi bộ dạng nàng bây giờ, có lẽnửa đời sau cũng không dám bước vào ‘Hào Kinh tập đoàn’ nửa bước đi!
” Em là rùa hay sao, mà quãng đường đichỉ mất có 30 phút, thế mà hơn 1 tếng mới đến! Làm anh chờ hết cả kiênnhẫn rồi!” Hắn đi đến bên nàng, kéo nàng ôm vào lòng:” Nói, em có nênchịu phạt hay không?”
” Da da, nhẹ nhàng một chút!” Nàng ngoan ngoãn ghé vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn:” Đương nhiên không thể! Người ta là nhớanh bận đến mức không thể ra ngoài đi ăn, thực ất vả, cho nên nhờ Uy tẩu làm ít món anh thích ăn nga~ Em định mang đến để hai cúng ta cùng ăn,khâng ngờ anh lại ác như thế, chưa nói rõ ràng đã đánh người!”
” Thực?” Hai tay nàng rõ ràng trống trơn mà..
” Nhạ!” Nàng kéo hắn đi ra ngoài, chỉ thấy trên bàn đẳ một giỏ trúc lam.
Lạc Mộ Thiên ngượng ngùng cười, hắn thực hiểu lầm nàng.
Tống Thanh Linh hừ nhẹ, nâng tay hắn cắn một ngụm, thấy hắn đau đến nhíu mày, nang mới mỉm cười. Xem về sau anhcó dám thế không nữa!
Lạc Mộ Thiên mang trúc lam tiến vào vănphòng, thuận tay khóa cửa. Theo ý nàng đặt trước kính cửa sổ. Rồi lạilấy tất cả thức ăn ra. Tống Thanh Linh lấy ra khăn ăn (Khăn để trải đồdã ngoại ak ), rồi vui vẻ kéo Lạc Mộ Thiên ngồi xuống ăn.
” Coi bộ Uy tẩu đối xử thật tốt với anh, chỉ trong thời gian ngắn mà chuẩn bị toàn đồ ngon, tôm hương tô tôm,mật trấp hỏa chân, cá nướng chanh, còn có mang quả (Cái này là từconvert, ta k dịch được =.=, đồ ăn toàn tên cứ như thơ ý )…… Di, khaidương bạch đồ ăn da! Món trứng sốt đậu hủ, canh rau dưa, thọ ti của em.Oa, nhiều đồ như thế, khó trách nặng như vậy.” Nàng vui vẻ quan sát bànăn, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.
Coi nàng cười nói xinh đẹp tiếu bộ dáng, Lạc Mộ Thiên không khỏi có chút tâm dương khó nhịn. (Sói đói rồi )
” Thanh Linh……” Hắn ngồi trên khăn ăn, hai tay ôm nàng:” Giờ em có đói không?”
” Sẽ không ak, hiện tại là 12h, bìnhthường phải hơn 12h rưỡi em mới ăn. Anh uống đi……” Nàng mở một chiếccốc:” Chén mật chanh là do em làm, hương vị tốt lắm.”
” Chờ một chút rồi hãy uống.” Hắn bỏ cốc xuống, để một bên, hai tay nhanh chóng cở nút áo Tống Thanh Linh.
Tống Thanh Linh thích mặc quần áo đơngiản, cho nên hiện giờ là áo sơmi, quần bò. Nhưng khác trước là mấy bộquần áo này đều dùng những vật liệu may mặc tốt nhất.
” Anh đang làm cái gì?” Tống Thanh Linh ngạc nhiên nhìn hắn nhanh chóng cởi sạch quần áo của nàng.
” Em nói đây?” Hắn hoàn thành động tác,ám muoji nháy mắt vài lần, hai tay thu về kéo rớt caravat, vứt xuốngđất, nhanh chóng cởi đồ của bản thân.
Với kinh nghiệm phong phú, mặc kệ là cởi đồ của hắn hay ngời khác, đều đồng dạng nhanh nhẹn.
Lạc Mộ Thiên ôm thân trên trần trụi củanàng, cúi ầu ngậm lấy điểm anh đào hồng đỏ trên bọ иgự¢ sữa tuyết trắng, tham lam hấp duyện. Đầu lưỡi tham lam liếm lát thân thể mềm mại.
Nàng bất lực run rẩy, đầu óc trống rỗng, căn bản không thể suy nghĩ, chỉ có thể gắt gao ôm chặt hắn. Cảm thụtừng nụ hôn, đóa anh đòa vì nụ hôn của hắn mà trở nên ướƭ áƭ, đứng thẳng lên.
” Này…… Ngô…… Văn phòng…… Có người……Nga……” Lời của nàng còn chưa thoát ra khỏi đôi môi, thay thế vào đó làtừng tiếng thở dốc, ՐêՈ Րỉ. Hai tay giữ chặt lấy bờ vai rắn chắc, conglên bộ иgự¢ sữa, không nói gì mà chỉ yêu cầu nhều hơn……
” Sẽ không…… Cửa…… Đã khóa.”
Hắn càng dùng sức hôn ʍúŧ, đôi môi không ngừng đi xuống…… Lạc Mộ Thiên nhìn khắp văn phòng, rồi ôm lấy nàng, điđến bàn làm việc. Vung tay lên, quét sạch đống đồ, rồi đặt nàng lêntrên. Kéo xuống chiếc quần trên người nàng, thân hình xinh đẹp, trắngnõn lập tức hiện ra trước mắt hắn……
Tách đùi nàng ra, thân mình lẻn vàogiwax hai chân, đôi tay vỗ về từng đường cong xinh đẹp mê người. Ánh mắt tham lam nhìn kỹ thân thể làm hắn nhớ thương suốt 5 ngày 5 đêm.
Ngũ quan không diễm lệ, nhưng lại thậpphần sinh linh nhã trí, nhanh chóng thu hút tầm mắt của hắn. Thân thể có mùi hinh hương đặc biết, bộ иgự¢ không lớn, nhưng lại co dãn, dẻo dai,làm hắn yêu tiếc, vô cùng yêu quý……
Hai tay nắm chặt thành quyền, nhắm mắt,thở hào hển, cả người chìm trong biển lửa, mở rộng hai chân nàng, đôimôi hắn đi tới địa phương bí mật. ầu lưỡi tà ác tham tiến đóa hoa xinhđẹp, nhanh chóng đi vào, hấp duyện……
” Úc…… Mộ Thiên, không cần……” Nàng kinhsuyễn, lắc đầu kịch liệt, không thể chống cự hắn cuồng dã phóng tứ.Trong cơ thể bốc lên ngọn lửa kỳ dị, từ khi môi hắn chạm nhẹ vào nơi nữtính bí mật kia, truyền đến tứ chi bách hải. Thân thể vặn vẹo, cả ngườinóng lên……
Hắn cười, nam tính ¢ươиg ¢ứиg, cáng to lớn hơn nữa, làm cho ngời ta đỏ mặt tim đập.
” Mộ Thiên…… Mộ Thiên……” Khuôn mặt nhỏ nhắn trướng hồng, vẻ mặt mê loạn bất lực run rẩy.
” Thanh Linh, mấy ngày nay có nhớ anhkhông?” Nàng cao đùi nàng, đặ lên đôi vai rắn chắc, hai tay giữ chặt eonhỏ của nàng, nam căn thong thả, nhẹ nhàng ma sát nơi da thịt mẫn cảmgiữa hai chân.
” Anh……” Nàng cắn moi, thân tể khô nóng, vặn vẹo, hướng lên định áp sát người hắn.
” Có nhó không?” Hắn lùi lại, khôngnguyện ý, rồi laị cố tình đưa vật đàn ông chạm nhẹ lên đóa hoa ướƭ áƭ……Giờ phút này, hắn tựa như tên thợ săn, nhìn nàng vì hoan ái khó nhịn,đôi mắt đen bắn ra vô số hào quang, tần sắc đắc ý.
” Anh…… Tưởng…… Em rất nhớ anh!” Khôngthể tránh được việc hắn ác ý trêu đùa, lại không thể phủ nhận yêu cầumãnh liệt của cơ tể, nàngvung tay đạp loạn trên bàn.
” Nhớ cái gì nha?” Chậm rãi, chậm rãiđẩy cái vật nóng rực vào hoa tâm, chỉ một nửa thôi, cũng không đi vàonữa, đã vậy còn nhẹ nhàng cọ xát tại động khẩu.
Không thể chịu được thất bại cùng tu nhục, làm nàng thực không tể lập tức ૮ɦếƭ đi.
” Nhớ anh, em nhó anh, em rất…… A!”
Thừa lúc nàng phân tâm, hắn mãnh lựccuồng đỉnh, vật kiên đĩnh đi thẳng vào nơi sâu nhất, làm nàng hít mạnhmột hơi, trống иgự¢ dồn dập, cái miệng nhỏ hé mở ՐêՈ Րỉ.
Hắn tê hống, vứt hết toán bộ lý trí, bàn tay nắm chặt lấy thân tể nàng, không cho nàng thời gian thích ứng, bắtđầu cuồng bạo va chạm. Vật nóng rắn dùng sức ra vào, mạnh mẽ đẩy vào,rời khỏi, rồi lại lập tức tiến lên, càng lúc càng mạnh mẽ…… Luật độngcuồng dã nahnh chóng lấy đi hết thảy lý trí, dục hỏa kịch liệt thiêucháy cả hai người, triền miên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc