Cực Phẩm Ác Nam - Chương 08

Tác giả: Tiểu Ngôn

Hiện giờ vân còn sớm, Uy bá quyết định sai người quét dọn sạch sẽ lầu ba, nơi ở riêng của thiếu gia. Ông có linh cảm rằng, thiếu gia sẽ trở về thôi, rất nhanh.
Tống Thanh Linh không có tự tin như Uy bá, chẳng qua…… Nàng thầm cầu nguyện Uy bá đúng.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống sườn núi, trải dài khắp Lạc Viên, ánh sáng le lói xuyên thấu qua từng tán cây, bụi hoa làm Lạc Viên mờ ảo, tựa như cung điện thần thánh nơi cổ tích.
Lạc Hoằng Viễn cùng Thanh Linh đang dùng cơm dang dở thì đột nhiên nghe được tiếng nói đầy kinh hỉ của quản gia:” Thiếu…… Thiếu gia, người…… Người…… Lão gia, thiếu gia đã trở lại!”
Tiếng của Uy bá vừa truyền đến, khiến hai người tại nhà ăn, kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, vọt chạy đi ra.
” Ngươi…… Ngươi trở về làm cái gì?” Lạc Hoằng Viễn rõ ràng là long tâm đại duyệt, nhưng lời vừa nói ra, lại là kiểu dạy người cứng ngắc.
” Xú lão nhân, đây là nhà của ta, ta cao hứng muốn về thì về. Ông quản được ta!” Lạc Mộ Thiên cũng không cam chịu yếu thế, khẽ hừ một tiếng, lập tức phân phó người đưa hành lý chuyển về phòng. Vẻ mặt cao ngạo đủ để tức ૮ɦếƭ nhân; Lạc Hoằng Viễn đương nhiên cũng bị tức giận đến bán tử.
” Ngươi… hồn tiểu tử……”
” Cha nuôi!” Tống Thanh Linh bắt lấy cánh tay Lạc Hoằng Viễn, ngăn cản ông phát hỏa, nhắc nhở:” Việc người trở về mới là quan trọng.”
Đúng vậy! Lạc Hoằng Viễn nhất thời nguôi giận, đứa con chủ động về nhà, dĩ cấp là đã nể mặt ông lắm rồi, điểm ‘nho nhỏ’ vô lễ ấy, ông cũng nên nhịn.
Tống Thanh Linh đột nhiên có cảm giác lạnh run, đảo mắt nhìn lại. Ánh mắt Lạc Mộ Thiên bỉ di nhìn nàng chằm chằm. mỗi ánh mắt như một mũi tên sắc nhọ bắn vèo vèo về một nơi thì đó chính là tay nàng đang nắm: Lạc Hoằng Viễn (Tuyết: Có mùi dấm thì phải, chua lè). Nàng khi*p sợ, vội buông tay, lùi lại vài bước, cách xa Hoằng Viễn.
Tống Thanh Linh đã biết của ngày hạnh phúc của nàng đã xong.
Vì Lạc Mộ Thiên đã tiếp quản gia nghiệp Lạc thị, Lạc Hoằng Viễn vô sự thân khinh,. Hôm nay cùng lão hữu hội họp, tán gẫu, ngày mai lại leo núi, đánh tiểu bạch cầu,(Đánh golf ak) an nhàn thoải mái, đến thần tiên cũng không bằng ông tiêu diêu tự tại.
Vừa tan học trở lại Lạc Viên, Tống Thanh Linh liền nhìn thấy cha nuôi ưu nhàn đi tản bộ trong hoa viên. Khí sắc ông hồng nhuận hơn trước nhiều, bộ dạng thản nhiên tự tai, khiến nàng cảm động, càng nghĩ đi tìm Lạc Mộ Thiên là đúng. Tuy mỗi ngày hắn làm khó nàng không ít, nhưng thấy cha nuôi vui như vậy, tất cả cũng đáng giá.
Cùng cha nuôi tán gẫu vài câu, nàng vui vẻ lên lầu sơ tẩy, chuẩn bị ăn bữa tối. Vừa đi lên lầu hai, đột nhiên xuất iện một bóng người dọa nàng kinh ngạc.
” A—” Nàng chưa kịp thét lên, miệng đã bị bịt kín.
Lạc Mộ Thiên che miệng nàng, kéo nàng vào một căn phòng, trách mắng:” Câm miệng, xuẩn nữ nhân hét lớn như vậy làm gì? Tưởng dọa ૮ɦếƭ người sao?”
” Anh…… Ạnh sao lại ở chỗ này?” Hắn không phải đã xuất ngoại sang Nhật Bản một tháng sao?
” Cô có ý kiến gì sao? Đây là nhà của ta, ta không thể ở trong này hay sao?” Dáng người cao lón, tỏa ra khí thế hùng vĩ, bễ nghễ.
Đây là nhà của hắn, hắn tự nhiên có quyền ở trong này, nhưng……” Ta không phải có ý này, ta là nói…… Là nói……” Bị ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, nàng đột nhiên quên ngay điều mình định nói.
” Ngu ngốc!” Ánh mắt khinh thường liếc nhìn nàng, muốn nói gì cũng quên, quả thực ngu ngốc, mà Mộ Thiên, hắn ghét nhất là loại đàn bà không có đầu óc này.
Ánh mắt hắn khinh thường, đâm vào Tống Thanh Linh. Cả người nàng co rụt lại, tự tôn đã bị thương tổn.” Anh…… Anh không phải đi Nhật Bản……”
” Xuất goại thì sẽ không thể trở về sao chứ?” Ánh mắt bễ nghễ làm nàng không chịu nổi, tiếp lời:” Không lẽ cô thừa dịp tôi xuất ngoại làm mấy việc ‘Thâu kê sờ cẩu’, sợ ta trở về phá hư? Hừ!” Dùng sức nắm mạnh cổ tay nàng, ấn chặt nàng vào tường, hung hăng trừng nàng.
” Ta nghiêm khắc cảnh cáo cô, cô an phận môt chút cho ta. Đừng mơ tưởng làm cái gì, nếu không ta tuyệt đối không buông tha cô. Nhớ rõ chưa?”
” Ai nha, đau quá! Đầu anh có tật xấu gì sao? Bị bệnh ngược đãi? Vì sao hơi một chút là ‘Ngưng thần nghi quỷ’, nói ta vọng tưởng cái gì? Anh có chứng cớ không? Cho tới bây giờ, ta không nghĩ muốn mơ tưởng cái gì! Anh không vừa mắt ta ở điểm nào? Buông ta ra!” Cổ tay tiêm tế của nàng sao chịu nổi sức mạnh của hắn chứ, nàng đau đến mức sắc mặt trắng bệch, cố sức giãy dụa thoát khỏi gọng kìm,. Mà Mộ Thiên lại dùng cả thân người hắn cố giữ chặt lấy, ngăn không cho nàng thoát khỏi.
” Còn muốn gạt ta? Giống như cô cái loại ti tiện nữ nhân, có ai lại không mơ ước một ngày ‘Ma tước biến phượng hoàng’?” Hắn bỗng thở mạnh, chỉ cảm thấy một dòng nhiệt khí từ hạ phúc truyền khắp thân thể, khuân mặt tuấn mỹ như điêu khắc bỗng phiếm hồng.
Tống Thanh Linh cũng phát giác có gì không đúng, cả người cứng đờ, phía dưới bỗng cảm giác đang chạm phải một đoàn hỏa cầu……
Lạc Mộ Thiên có cảm giác như tay chạm phải lửa bỏng, vội vàng vung ra. Tống Thanh Linh lập tức bị đẩy mạnh, cả người văng ra. May mắn thảm dày, cứu nàng khỏi tình trạng máu chảy đầm đìa., nhưng lực va chạm quá mạnh khiến nàng choáng đầu hoa mắt, cả nửa ngày cũng không đứng dậy được.
” Đừng có giả vờ, sàn trải thảm dài như vậy, làm sao ngã ૮ɦếƭ được.” Hắn khoanh tay không có ý định đỡ nàng.
Tống Thanh Linh không hề động đậy, hai mắt nhắm chặt, mím môi, cố chịu đau đớn.
Dám giả ૮ɦếƭ? Lạc Mộ Thiên không kiên nhẫn được, nám lấy cánh tay nàng, kéo nàng dậy:” Ta nói……” Lời vừa thốt ra liền dừng lại, nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng:” Cô…… Thực bị thương?”
Tống Thanh Linh toàn thân hư nhuyễn, cũng không có khí lực mở mắtvậy còn sao đủ sức trả lời!
” Nữ nhân thật đúng là vô dụng, ta bất quá chỉ là đẩy nhẹ một chút, cô liền thành ra thế này.” Hắn không ngừng trách cứ nàng vô dụng, không nhớ rằng ai đã làm nàng như vậy.
Hắn cứ nhìn nàng, lấy khăn lau mồ hôi cho nàng, chẳng chút áy náy. Nguyện ý lau mồ hôi đã là vinh hạnh của nàng, hắn không hi vọng áo bị bẩn, đấy là áo được nhà thiết kết thời trang nổi tiếng làm ra.
Tống Thanh Linh cũng chẳng có sức mà trừng hắn, nghỉ ngơi một chút mói đỡ hơn, di chuyển thân mình đứng dậy, nói:” Anh tin cũng tốt, không tin cũng thế. Tóm lại, ta chỉ muốn nói, ta không có ý đồ gì cả, càng không mong ‘Ma tước biến phượng hoàng’.” Nói xong cũng không quay đầu lại, rời đi.
Nhìn thân ảnh yêu đuối như cố kiên cường nàng, mới đây thôi, hắn còn không nhìn ra nàng có ý đồ gì, quả thật nàng che giấu quá tốt hay điều nàng nói là thực….. Ánh mắt Lạc Mộ Thiên có một chút mê hoặc, nhưng lập tức khôi phục sác bén. Nữ nhânđều là loài động vật hay giả đò, chịu nhiều giáo huấn như vậy, hắn xem nàng có ý định làm gì tiếp theo đây!
Một bàn đầy cao lương mỹ vị, vậy mà chỉ ăn cơm trắng, ngu ngốc! Lạc Mộ Thiên khinh thường liếc nhìn Tống Thanh Linh, tám phần lại là công thức giảm béo gì gì đó!
Hắn không hiểu, nữ nhân nên là phải bạch bàn phong nhuận, ôn nhu, mập mạp omm mới thoải mái, thích xương cốt tám phần cũng chỉ có cẩu. Mà cứng như vậy, ai muốn gối đầu lên một đống xương xẩu? Học người ta giảm cái gì phì? Lãng phí lương thực, nữ nhân quả thực là xuẩn!
Tống Thanh Linh cảm giác đượcánh mắt khinh thường của Lạc Mộ Thiên đang nhằm mình phóng tới, làm cả người nàng không được tự nhiên. Nàng cũng không biết làm,tại sao nàng phi thường mẫn cảm với ánh mắt hắn. Nầng không rõ lắm, mình làm gì khiến hắn không vừa mắt?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc