Cực Phẩm Ác Nam - Chương 06

Tác giả: Tiểu Ngôn

Thư kí tổng tài Vương Thế Lô gõ cửa văn phòng, rồi lập tức mở cửa đi vào.
” Chuyện gì?” Lạc Mộ Thiên xoay người đối mặt với vị nam thư ký công tác hiệu suất bậc nhất, áo khoác ngoài vắt trên ghế sau lưng, ống tay áo bị vén đến hơn nửa, khí định thần nhàn thưởng thức một ly cà phê đứng phía trước cửa sổ, quan sát toàn cảnh Đài Bắc.
Mộ Thiên vừa ký được một bản hợp đồng trị giá hơn mười triệu, tâm tình tốt, quyết định xem một ít văn kiện, công việc ưu nhàn một chút.
Lạc Mộ Thiên đã ngoài ba mươi tuổi, thân hình cao lớn rắn chắc, tỷ lệ cân xứng, ngũ quan tuấn mỹ mê hoặc vô số nữ nhân, tỏa ra khí chất của bậc quý tộc. Đôi mắt lạnh lùng lại vô tình, thâm thúy như có thể nhìn thấu lòng người, làm cho người ta không dám đối mặt. Cho dù là đại nam nhân, nhìn thấy đôi mắt lạnh, không khỏi mồ hôi ròng ròng, tâm hư khi*p đảm.
” Bên ngoài có vị tiểu thư Tống Thanh Linh muốn gặp ngài……” Thấy mi Lạc Mộ Thiên khẻ nhếch, Vương Thế Lô vội giải thích:” Nàng từng viết vài phong thư, tự xưng là nghĩa nữ của phụ thân Lạc Hoằng Viễn.”
Tống Thanh Linh đã từng viết quá ba phong thư gửi Lạc Mộ Thiên, nói rõ Lạc Hoằng Viễn biết năm đó là hiểu lầm Mộ Thiên, hiện tại thân thể không được, phải gọi hắn về nhà trọng tụ thiên luân.
Vương Thế Lô cũng vì đã xem qua thư, mới biết được hoá ra Tổng tài đại nhân còn có phụ thân.
Hắn nhắc tới, Lạc Mộ Thiên mới nhớ đến, chẳng qua……” Ta không có đáp ứng muốn gặp hắn!” Khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, uy nghi bức nhân.
Trong lòng Vương Thế Lô run sợ, đã bảy năm làm thư ký Tổng tài, đối mặt Lạc Mộ Thiên sắc bén khí thế, hắn vẫn không thể không sợ hãi .” Đối phương khổ khổ ai cầu, rất khó cự tuyệt, ân…… Cho nên…… Ân……” Tâm tư rối loạn khiến hắn càng nói không nên lời.
Xong đời, Tổng tài đã bắt đầu biến sắc mặt. Thiên a, ta để làm chi đáp ứng vị tiểu tổng cơ nhuyễn tâm kia chứ? Cho dù muốn đeo đuổi nàng, cũng phải còn sống mới được!
Vương Thế Lô trong lòng ai thán.
” Ta nghĩ là vị tiểu tổng cơ âu yếm khổ khổ ai cầu, cho nên nam tính hư vinh nhất thời cao hứng, khiến ngươi vứt hết cả lý trí. Có khi đây mới là chân chính lý do ‘rất khó cự tuyệt’ đi!” Lạc Mộ Thiên hừ nhẹ một tiếng, không tức giận nói:” Này trên thế giới chính là vì có loại bổn nam nhân không có đại não bổn mới có thể bị nữ nhân ngoạn! Được rồi, dù sao hiện tại ta rảnh, miễn cưỡng xem nàng định làm cái gì, giải trí cũng tốt. Mau kêu nữ nhân kia tiến đến!”
” Là!” Vương Thế Lô bị mắng, thiếu chút nữa xấu hổ không dậy nổi, nghe vậy như được ban ân đại xá, chạy nhanh rời khỏi văn phòng, cũng không kịp lau mồ hôi.
Được thư ký Tổng tài dẫn đến văn phòng thư, Tống Thanh Linh nhìn tới lui,bộ dạng cẩn thận, không bỏ sót thứ gì.
Nhìn nàng chăm chú quan sát, Lạc Mộ Thiên không khỏi nghĩ thấy buồn cười, liếc mắt quan sát nàng. Đầu tóc chẳng nữ tính chút nào, người mặc áo sơmi rộng thùng thình, dáng người chẳng ra nam chẳng ra nữ, tay chân gầy teo. Ngoài trừ cặp mắt vô cùng linh động, nàng có điểm nào giống nữ nhân? Mệt hắn còn tưởng nàng xinh đẹp ra sao! Sách, giữa thanh thiên bạch nhật cắn nàng một ngụm còn thấy ghê…..
” Làm gì quỷ gì? Tưởng làm tặc sao chứ?” Hắn đột ngột mở miệng, khí thế khí bức nhân, đến trước mặt, lạnh lùng giương mắt nhìn nàng.
” Oa–” Nàng hoảng sợ, lùi lại vài bước. Mắt liếc nhìn, nhất htowfi kinh ngạc. Khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân, hơi thở nam tính dương cương khiến đôi mắt nàng không thể di dời, miệng cũng không thể nói một lời. Bốn mắt nhìn nhau, nàng không thốt nên lời, đầu không còn khả năng suy nghĩ điều gì. Trên đời sao có một đôi mắt như vậy?
Đôi mắt thâm thúy, sâu thẳm khiến người ta mê đắm. Nhưng ẩn chứa nỗi nguy hiểm khôn cùng, làm người ta không rét mà run.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu—
” Xuẩn nữ nhân, muốn ngẩn người thời tới nơi khác, đừng ở trong này, chướng mắt. ” Hắn không kiên nhẫn mắng, mắt lạnh bắn ra hàng vạn đạo hàn băng.
Tống Thanh Linh chấn động, lập tức hồi thần, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ lên. Ngu ngốc! Mình đến để nói chuyện. Mê gái! CDws như chưa từng thấy nam nhân bao giờ vậy, trừng mắt dễ nhìn, nước miếng chảu ròng ròng!
Nàng thanh thanh yết hầu, thanh âm có chút run rẩy nói:” Thực xin lỗi, tôi không cố ý, tôi…… Tôi chỉ là chưa từng thấy qua…… Đây, a, tôi theo chưa thấy qua văn phòng nào lớn như vậy, cho nên…… Ân, , tôi là Tống Thanh Linh!” Thiên a, hắn thật đáng sợ, khó trách nam thư kí vừa rồi chạy như bay ra khỏi văn phòng, còn dặn nàng phải cẩn thận một chút.
” Có lá gan nhìn ta chảy nước miếng, mà lại không có can đảm thừa nhận. Văn phòng hoàng tráng? Chuyện ma quỷ! Nữ nhân vốn không thành thật. Có chuyện gì nói mau, còn không thì biến! Ta không thời gian nghe ngươi lải nhải.”
Tống Thanh Linh bị mắng, đỏ mặt xấu hổ, hận không tìm được một cái động ngay bây giờ để trốn. Nào biết nam nhân vừa mở lời, lập tức vào ngay trọng điểm, hại đầu óc nàng không kịp thời phản ứng. Chẳng qua, cũng tốt, làm nàng thở dài nhẹ nhõm.
Hắn chỉnh nàng xong, nàng sợ thở hổn hển, không thể mở miệng cất lời. Mất mấy ngày suy nghĩ mới nghĩ được một đoạn’diến văn’, nhưng giờ phút này, nàng—
” Bệnh tim cha nuôi tái phát, bác sĩ đã nói nếu không chú ý điều dưỡng, ít làm việc. Cha tùy thời có thể….. Đây là bệnh án.”
Nàng đưa bệnh án cho hắn, thấy hắn hờ hững, không có ý tiếp nhận. Nàng nhất thời bão nổi. Thái độ gì vậy? Nàng giận quá, quên cả sợ hãi, tiến lên kéo tay hắn, ấn bệnh án trước иgự¢ nam nhân. ” Anh là đứa con duy nhất của cha nuôi, cũng là người kế thừa sự nghiệp Lạc gia, vậy mà bây giờ lại trốn tránh trách nhiệm cùng nghĩa vụ.”
Nàng nhấn mạnh ‘duy nhất’, mắt đẹp trừng trừng nhìn hắn, chờ đợi hắn phản ứng. MỌi sự thành bại là ở chính giây phút này, nói nàg không khẩn trương, thì là gạt người!
Lạc Mộ Thiên nhìn chàm chằm bệnh án trong tay. Ngu ngốc, tùy tiện tìm người làm giả là được, chỉ có cái này thì có thể chứng minh được cái gì cơ chứ? Thân thể lão tử cường kiện,, tiếng hô như sấm, nói hắn bệnh ai tin!?
” Ta nghĩ đến lúc ta bị trục xuất khỏi gia môn, thì tên đã bị xóa khỏi Lạc gia rồi.” Hắn mạn bất kinh tâm nói, muốn nhìn nàng sẽ xử lý thế nào.
Tống Thanh Linh biến sắc mặt, nhất thời có chút xấu hổ.” Đây…… Ân…… Đây là hiểu lầm, ân…… Cha nuôi đã biết trước kia là hiểu lầm, cho nên…… Ân, tóm lại, ‘Nhân phi thánh hiền’ (Người không phải thánh hiền), làm sao có thể không mắc lỗi? Anh là con, đây là sự thật không thể thay đổi được. Nam tử hán đại trượng phu, sao lại cùng lão nhân gia so đo mấy cái này. Về nhà phụng dưỡng cha mẹ mới là trọng yếu!”
” Ông ta bảo ta cút ta liền cút, hiện muốn ta trở về thì ta liền về sao? Vậy ta không về thì thế nào?”
” Anh là loại người như thế nào mà lại nói ra những lời bất hiếu như vậy? Cha nuôi là cha ruột của anh, là cha ruột ah!” nàng khó thở, tay chỉ thẳng vào mặt Mộ Thiên: ” Anh phong lưu hoa tâm lại sa đọa, vốn là đã không đúng. Cha nuôi lại là cha ruột của anh, quản giáo trách mắng anh cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa cha con sao lại có thể như vậy. Anh chỉ vì một chút việc cỏn con mà giận cha đến tận bây giờ?”
” Ngu ngốc! Mấy lời này nói thì dễ! Bị đuổi khỏi nhà cũng không phải là tiểu lão thử nhà cô, cô đương nhiên có thể nói dễ dàng như vậy!” Hắn phiết phiết miệng, không phục nói.
Ngu ngốc? Tiểu lão thử? Cái miệng của hắn cũng thật ác độc!
” Đuổi anh khỏi nhà cũng là vì cha nuôi quá tức giận thôi, cho đến tận giờ cha cũng không là thật tâm muốn làm. Nào biết anh ngoan tâm như vậy, liền đi không thèm quay đầu trở lại. Lão nhân gia cũng đã tốn rất nhiều tiền bạc và thời gian mới tìm được anh, điều này cũng không đủ để giải thích sao chứ? Chẳng lẽ anh thực lòng muốn cha nuôi phải tự mình đến xin lỗi anh sao? Cha đã lớn tuổi như vậy, lại có bệnh trong người. Anh nhẫn tâm làm vậy sao?”
Lạc Hoằng Viễn tính tình quật cường lại ưa sỹ diện, rõ ràng nhớ con trai đến ૮ɦếƭ được. Ngay cả bản báo cáo điều tra cũng xem đi xem lại đến cả trăm lần, cũng không chịu tự mình đánh điện cho đứa con.
” Hỗn trướng! Làm sai vốn nên nhận sai, lại không đành chuyện gì?”
” Lớn tiếng như vậy làm cái gì? Nếu không anh không phong lưu hoa tâm bị cha nuôi chính mắt nhìn thấy, người sao lại lập tức tin lời kế mẫu, cho rằng Tỷ Như Hồng thực có đứa nhỏ! Cha nuôi nchỉ tin lời một người, đó cũng là điều không đúng…… Nhưng anh cũng không tốt, anh có hoàn toàn phủ nhận không?”
” Ngươi như thế nào biết ta không có?” Hắn tà nghễ nhìn.
” Cha nuôi nói, từ đầu tới đuôi anh đều là một bộ nhân lang đương tử, cho nên cha nuôi mới càng thêm tin như vậy.” Trước kia cha nuôi nói Lạc Mộ Thiên không có phủ nhận, nàng còn không tín. Làm gì có chuyện như vậy, không tự biện giải cho chính mình. Nagf nghĩ răng cha nuôi là biện giải cho hắn. Ai ngờ giờ phút này, nhìn hắn ta kiêu ngạo thành tánh như vậy, nàng thật khó mà nghi ngờ. Nam nhân này tuyệt có khả năng làm tức ૮ɦếƭ người khác! Tính cha nuôi bạo hỏa, dễ nổi nóng, sao chịu nối đứa con trai luôn là khẩu khí kiểu mạn bất kinh tâm, cùng cái thái độ khiêu khích này?
Nàng suyễn khẩu khí lại tiếp:” Sự tình đã lâu như vậy, cho dù anh có giận cha nuôi chỉ chăm nghe một phía, chẳng chịu tin anh. Anh liền biến mất hơn 10 năm, làm cho cha lo lắng cũng 10 năm, hình phạt này chắc cũng đủ quá rồi chứ? Anh nhìn bệnh án này chứ? Tình hình sức khỏe cha nuôi hiện giờ cũng không thể chịu nổi dày vò…..”
” Đồ nữ nhân không rõ lai lịch như cô lại được lão tử nhận làm con nuôi cũng thật có lòng ah!” Ánh mắt khinh miệt dò xét Tống Thanh Linh từ trên xuống dưới. ở bên cạnh lão tử nhiều năm, Lạc Mộ Thiên đương nhiên biết lão nhân sẽ không chủ động phái người tìm đến hắn.” Cô có dụng tâm thuyết phục ta trở về, có cái ý đồ gì? Nói!” Bàn tay nhanh chóng chế trụ cổ nàng (Cảnh tử là cổ đúng khong ah:()……
” Cô con gái nuôi” này cũng thật nhiệt tình! Nàng vội vã thuyết phục hắn trở về là có mục đích gì? Chẳng lẽ nàng muốn diễn cái trò “Ma tước biến Phượng hoàng”?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc