Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 03

Tác giả: Nguyệt Ảnh Đăng

Sau khi kết thúc hội nghị, thời gian tiếp đó là Mục Hà Hoan tiếp thu hướng dẫn của người cha tổng giám đốc.
Lúc này, cậu bé đang ngồi đối diện Mục Tư Viễn, vô cùng nghiêm túc lắng nghe: "Hôm nay sau khi con nói ra một vấn đề, không nên tham luận nhanh như thế. Con phải giữ vững thời gian im lặng càng dài, đối phương lại càng không biết con bài chưa lật của con!"
Mục Hà Hoan gật đầu, mặc dù hết sức áp chế, bé vẫn không nhịn được ngáp một cái.
"Ba, con xin lỗi!" Bé vội vã giơ tay lên bưng kín cái miệng nhỏ nhắn.
Mục Tư Viễn nheo mắt, thấy rõ khuôn mặt bé nhỏ kia tràn đầy vẻ mệt mỏi, bé mới chỉ là đứa trẻ 5 tuổi mà thôi.
Lòng nhũn lại, hắn vươn tay ra: "Tới đây."
"Ba!" Mục Hà Hoan mặt mày hớn hở nhào vào lòng cha.
Bé thích vùi đầu trong lòng ba thế này, thật ấm áp.
"Hôm nay ở trường thế nào?" Mục Tư Viễn nhìn đôi mắt sáng rỡ của cậu, ánh mắt trở nên dịu dàng.
"Hôm nay bọn con tới liên nghị (quan hệ hữu nghị) với trường quý tộc Nam Giao." Mục Hà Hoan đáp.
Trường quý tộc Nam Giao, không phải là... nhà Công Tôn Diệp đó sao!
Trong đầu Mục Tư Viễn dần dần hiện lên những bóng hình mơ hồ, từng cái một, những chuyện đã qua...
"Ba!" Con trai bỗng thần bí cắt đứt hắn, "Con cảm thấy thật kỳ quái, thực sự rất kỳ quái!"
Khó hiểu ngồi thẳng dậy trong lòng ba, "Hôm nay lúc con chơi ở trường quý tộc đó cứ cảm thấy có người đi theo con, nhưng mà lúc con ngoảnh lại thì chẳng thấy ai cả!"
Kỳ quái? Mục Tư Viễn trầm mặt xuống: "Hoan Hoan, con có phải lại xem trộm phim kinh dị không hả?"
Cái này, cái kia... Mục Hà Hoan cúi đầu xuống, bé đúng là có coi trộm phim hoạt hình quỷ hút máu!
"Về nhà," theo giọng ba giận giữ vang lên, bé bị đẩy ra khỏi cái ôm ấm áp: "Viết một trăm lần từ đơn tiếng Anh mới được ăn cơm!"
"Vâng." Bé buồn buồn đáp một tiếng, làm sai là phải chịu phạt, bé không dám nhiều lời, ngoan ngoãn đi ra khỏi văn phòng.
"Tổng giám đốc," Chốc sau, thư kí đi tới cầm một chiếc áo sơ mi mới, "Anh có muốn đổi cái áo khác không?"
Mục Tư Viễn ngừng lại, gương mặt trước mắt chợt thay đổi, mắt mang theo lệ, thút thít hỏi: "Anh Tư Viễn, em không có cố ý đổ nước trái cây vào người anh, ai bảo anh không để ý tới em?... Anh ghét em đến vậy sao? Em có chỗ nào không tốt chứ? Anh nói cho em biết, em sẽ sửa mà..."
"Shit!" Hắn giận dữ, vung tay ném văn kiện lên bàn.
Sao hắn lại nhớ tới cô, hắn không muốn nhớ, vĩnh viễn không!
"Tổng giám đốc?!" Thư ký lại càng hoảng sợ.
"Ra ngoài đi, không đổi!" Hắn thấp tiếng tức giận, "Cho người nhân viên tay chân vụng về kia cút luôn đi!"
"Vâng, vâng!" Thư kí vội vã lui ra ngoài, e sợ cơn giận hắn lây sang.
"Choang..." Vừa mở kia ra đã nghe thứ gì đó rơi vỡ, thư kí nhăn mặt, vội vã đến bàn làm việc cầm điện thoại lên, "Alo, alo, là cô Trịnh sao? Tôi đây, tôi là thư kí của Mục tổng, Mục tổng nói muốn gặp cô, hi vọng hôm nay cô có thể tới một chuyến!"
Có được câu trả lời thuyết phục của bên kia, thư kí thở dài một hơi.
Theo như kinh nghiệm, lúc mà tổng giám đốc đang bực bội, chỉ cần tìm cô Trịnh tới là được, những tiểu lâu la như các cô đây sẽ không bị "liên lụy".
"Chị Cố!" Tiểu Lam hấp tấp chạy vào phòng làm việc, lại thấy Cố Bảo Bảo đột nhiên quay người lại lấy tay lau mặt.
"Sao vậy? Tiểu Lam?" Cô nhanh chóng quay người qua, mỉm cười.
Thé nhưng nước mắt trên khóe mắt vẫn còn rất rõ ràng.
Tiểu Lam ngồi xuống bên cạnh cô, thấp giọng nói: "Chị Cố, chị biết rồi à?"
Cố Bảo Bảo sửng sốt: "Biết cái gì?"
Tiểu Lam cũng sững sờ, thì ra cô ấy còn chưa biết, vậy vì sao lại khóc chứ?
"Biết cái gì vậy? Tiểu Lam?" Thấy bộ dạng hấp tấp chạy vào của cô ấy, nhất định là có chuyện gì gấp! Tim Cố Bảo Bảo như treo trên họng, "Tiểu Lam, em mau nói cho chị biết đi!"
Tiểu Lam xấu hổ nhìn cô, "Chị Cố, đều tại em không tốt, cho chị đi thay thế cái người nhân viên kia, tổng giám đốc nói..."
Cô cũng không tin được những lời mà vừa này thư kí tổng giám đốc nói với cô, nhưng mà, cô lại không thể không nói lại cho Cố Bảo Bảo.
"Tổng giám đốc nói không cho chị tiếp tục làm nữa."
Cái gì!
Cố Bảo Bảo hoảng sợ ngẩn ngơ, chỉ vì không cẩn thân hắt cà phê lên người hắn? Trước kia hắn không có võ đoán với hung ác khắc nghiệt như thế a!
Mấu chốt là mất đi công việc này, cô làm sao có cơ hội gặp Hoan Hoan nữa đây?!
"Chị Cố, em thật sự xin lỗi," Tiểu Lam ở bên tự trách, "Đều tại em không có rõ ràng tình huống, vốn cuộc họp hôm nay là tổng giám đốc với thái tử gia..."
"Em nói cái gì?" Cố Bảo Bảo kinh ngạc, "Thì ra hôm nay Hoan... Thái tử gia cũng tới?"
"Đúng vậy, " Tiểu Lam gật đầu, "Về sau em lại thay chị mang cà phê vào cho thái tử gia."
Cố Bảo Bảo hối hận không thôi, sau chuyện cốc cà phê ấy, vì sao, vì sao cô không tiếp tục làm công tác của nhân viên nữa chứ?
Vì sao cô lại nghĩ Tiểu Lam lầm, Hoan Hoan căn bản sẽ không tới chủ trì cuộc họp đây!
"Không được!" Cô đứng bật dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Lam ra khỏi phòng.
"Chị Cố, chị đi đâu vậy?"
"Chị đi tìm tổng giám đốc," Cô cắn môi, "Chị không thể... không thể mất đi công việc này!" Nói rồi cô bước nhanh hơn.
Một mạch đi tới chỗ cầu thang máy, cô cảm thấy như tim mình sắp nhảy ra khỏi ***g ***, vừa nghĩ tới lại gặp hắn lần nữa, rồi nói chuyện, cô lại không phải là mình nữa.
Tay giữ áo, cô bước vào thang máy, ấn vào số 28.
"Đinh đông!" Thang máy chợt dừng lại ở tầng 21, đi vào là hai cô gái trẻ.
Nhưng một người trong đó lại không vào mà đứng nói với một cô gái khác: "Cô Trịnh, cô tới rồi, tổng giám đốc gặp cô, tâm tình mới tốt lên được!"
"Cô đừng nói vậy! Tôi đi lên lầu trước đây."
Giọng nói vô cùng quen thuộc, vĩnh viễn khó quên...
Cố Bảo Bảo không nhịn được ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô gái ấy, lại phát hiện cô ấy cũng nhìn mình, đôi mi thanh tú hiện lên sự nghi ngờ.
-- Tôi yêu cô ấy, tôi chỉ muốn có cô ấy, Cố Bảo Bảo, về sau cô đừng tới làm phiền tôi nữa --
-- Cả đời này tôi chỉ yêu một người duy nhất, tên cô ấy là Trịnh Tâm Du --
"Cô..."
Bỗng nhiên, giọng nữ quen thuộc kia cắt đứt hồi ức đau lòng của Cố Bảo Bảo, cô ngẩng lên, nghe người đó nói: "Cô à, chúng ta có quen nhau không?"
Trong lúc nhất thời, căm phẫn, tức giận, rụt rè, kinh ngạc đủ tâm tình trào dâng trong lòng Cố Bảo Bảo
Cô nắm chặt cổ áo, thậm chí làm cho mình hít thở không nổi.
Nhưng trước khi ngạt thở, cô lại nghe thấy bản thân mình nói: "Chúng ta không quen nhau!"
Dứt lời, cửa thang máy lại "đing đông" mở ra, thừa dịp lần này có nhiều người vào, Cố Bảo Bảo nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sao lại ***ng phải cô ta chứ?
Trịnh Tâm Du, người phụ nữ đã làm cho cô năm năm trước thất bại thảm hại.
Đương nhiên, thua chỉ là ý nghĩ của mình Cố Bảo Bảo, chắc hẳn theo Trịnh Tâm Du thấy, cô chưa bao giờ là đối thủ cả.
Cho nên, gặp được cô ta trong công ty Mục Tư Viễn cũng không phải chuyện gì lạ.
Lần này, cô lại luống cuống.
Cố Bảo Bảo chạy một mạch tới toilet, vì sao, trong lòng cô có ý nghĩ rộng lượng như thế, nhưng trong mắt lại chảy từng giọt lệ thương tâm?
Cô thật bại nhưng lại chán ghét khuôn mặt lừa gạt này, Cố Bảo Bảo, tôi hận cô!
***********
Thấy cô gái kia vội vàng bỏ đi, Trịnh Tâm Du không khỏi thấy quái lạ, ngẩng lên nhìn con số mà cô gái kia ấn...
Tầng 28!
Cô gái kia biết Tư Viễn?
Cô cúi đầu suy nghĩ khuôn mặt vừa rồi, nếu bỏ đi... kính đen, nếu thay bộ quần áo âu phục, nếu đổi khuôn mặt chững chạc thành yêu mị, hoặc tóc xoăn...
Cô hít một hơi lạnh: Cố Bảo Bảo! Cố Bảo Bảo đã mất tích năm năm!
"Tư Viễn, Tư Viễn!"
Cô cơ hồ chạy thục mạng vào phòng làm việc của Mục Tư Viễn, vừa chạy vừa hô.
Nghe tiếng, Mục Tư Viễn lập tức đứng dậy, "Du Nhi, em sao mà..."
Còn chưa nói xong, Trịnh Tâm Du đã nhào tới, đấm vai hắn: "Em thấy, em thấy..." Chạy nhanh làm cô thở hổn hển, trước đổi lại giọng...
"Em thấy cái gì?" Mục Tư Viễn đưa cánh tay cưng chiều vỗ lưng cô, "Từ từ nói, từ từ rồi nói."
"Em..." Trịnh Tâm Du nói liền một hơi, "Em thấy Cố Bảo Bảo!"
"Cái gì?" Cánh tay hắn cứng đờ. "Em đã thấy Cố Bảo Bảo, " Cô lập lại," Vừa rồi trong thang máy, có thể cô ấy tới tìm anh, chẳng biết sao lại chạy ra ngoài, cô ấy rất kỳ quái..."
Chưa nói hết, Mục Tư Viễn buông cô ra chạy ra ngoài.
"Này...!" Cô cũng chỉ đành chạy đuổi theo.
Hai người theo thang máy chuyên dụng xuống đại sảnh, nhìn khắp bốn phía, lại không thấy bóng dáng Cố Bảo Bảo.
Mục Tư Viễn ngoảnh lại nhìn ngoài cửa, như có phát hiện, chạy ra ngoài.
Trịnh Tâm Du gắng sức đuổi theo, lại thấy hắn chạy sang đường, tay kéo lại một người tóc quăn mặc âu phục.
"Này..."
Cô còn chưa kịp nói cho hắn biết đó không phải Cố Bảo Bảo, hắn đã kéo người kia lại hét lên: "Cố Bảo Bảo, em đứng lại đó cho tôi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc