Củ Cải Ta Gọi Chàng Dám Trả Lời Không - Chương 13

Tác giả: Đinh Châu Tiên

Cho Đến Bây Giờ Có Chỗ Nào Là Tự Lực Cánh Sinh Đâu

Rõ ràng là tự cầu nhiều phúc
Ba người chúng ta ngồi dưới tán cây trong tiểu viện, chống tay lên má, mắt to trừng mắt nhỏ không thèm nhúc nhích, chỉ nghe thấy tiếng lục cục trong bụng phát ra.
Hồ ly nhịn không được nữa nên lên tiếng trước: “Đói rồi, ai làm cơm đây? Lưu Ngũ Cốc, nhà ngươi sao lại nghèo như vậy, một chút đồ ăn cũng không có?”
Đại Bạch liếc hắn một cái: “Ai nói không có? Không biết là ai vừa được thả ra liền vào nhà bọn ta....”
Ta vội cắt đứt lời hán, sử lại: “Nhà của ta, nhà của ta!”
Đại Bạch không thèm để ý đến ta, tiếp tục nói: “Bay về phía chuồng gà mái của nhà của Lưu Ngũ Cốc của chúng ta. Gà mái nhà người ta cực khổ mới có được một trứng, còn chưa kịp cảm nhận niềm vui sướng khi làm mẹ, đã trực tiếp chui vào trong miệng của hồ ly thối nhà ngươi.”
Vừa vào đến cửa, nhìn thấy hồ ly bị trói đến bán sống bán ૮ɦếƭ, trong lòng ta đột nhiên thấy áy náy nên lập tức lại cởi trói cho hắn. Ai ngờ tên ૮ɦếƭ tiệt này chân vừa chạm đất thì đã biến mất, sau đó trong nhà ta được một trận gà bay chó nhảy, cái trứng đó còn nóng hổi đã chui vào miệng hắn. Những điều này đều không quan trọng, quan trọng là cái trứng đó còn sống mà!!!
Con gà mái đó vốn luôn nhìn chằm chằm vào Đại Bạch, bây giờ lại chuyển sang nhìn hắn. Nó vỗ cánh lắc lư qua lại ở trước mặt hồ ly, giống như muốn chờ đợi thời cơ mổ cho hắn thủng vài lỗ vậy.
Nhưng hồ ly này đều làm ra dáng vẻ không sao, ngồi luôn trong tiểu viện của ta không chịu đi. Ai bảo Đại Bạch lấy ngọc của hắn, còn ta lại bắt nạt hắn một ngày chứ. Ta buồn bực. Có phải phong thủy của tiểu viện ta rất tốt hay không? Nếu cứ tiếp tục như thế, nơi này sẽ biến thành nơi tụ họp của yêu ma quỷ quái mất...
Cha mẹ ta cùng dì Thẩm lên thị trấn có việc, nói để ta tự lực cánh sinh. Bây giờ có chỗ nào giống tự lực cánh sinh đâu, rõ ràng là tự cầu nhiều phúc. (Bây giờ là hai anh, chị sợ hai anh phá nát cái tiểu viện của mình =)))))
Còn về vấn đề ai làm cơm thì mỗi người một ý. Đại Bạch nói kệ bếp quá cao, nếu đứng trên ghế thì lúc đó không biết là hắn xào thức ăn hay là chảo xào hắn. Hồ ly một câu người đến là khách liền chặn luôn đường lui của ta. Ta và Đại bạch liền một cước đá hắn ra ngoài.
Cuối cùng quyết định, ta nấu, hồ ly làm sai vặt, còn Đại Bạch đứng bên cạnh chỉ trỏ, không đúng, là chỉ điểm.
Ta nhìn Đại Bạch từ đầu đến chân, nhưng tuyệtt không thấy hắn có điểm nào giống người có thể nấu ăn.
Đại Bạch thấy ta nhìn hắn với ánh mắt không lương thiện, liền đứng ở kệ bếp vỗ vỗ vai ta: “Đừng dùng tướng mạo mà đánh giá người khác.”
Hồ ly huynh phải đi mua thức ăn, trước khi đi hắn lấy đuôi giắt lên lưng, hướng về phía ta và Đại Bạch khinh bỉ. Ta đang cân nhắc xem nên đưa cho hắn bào nhiêu tiền, đếm đi đếm lại ba bốn lần, ta mới gắt gao cầm tay hắn đặt túi tiền vào: “Nhớ phải tiết kiệm. Ta vẫn rất sợ ngươi sẽ ôm tiền bỏ trốn.”
Hồ ly nhất thời sắc mặt đen thui, trông như mới trốn ra từ trong đáy nồi vậy.
“Cho dù hắn không đem tiền thì cũng có thể mua được thứ ăn.” Đại Bạch ở một bên bình tĩnh nói. “Làm ta buồn bực nhất là hắn vác bộ mặt đó đi lòng vòng trong chợ thôi cũng có người nhét gà vào lòng hắn.”
“Là nữ à?”
Đại Bạch gật gật đầu.
Ta chuyển ánh mắt nhìn về phía hồ ly, vuốt ve những đồng tiền trong tay hắn. Nếu đã là như thế thì..........
Hồ ly chợt cảm thấy không đúng, sắc mặt đã đen nay còn đen hơn. Hắn nắm chặt đồng tiền trong tay lùi về sau một bước, xoay lưng chạy ra khỏi bếp, cửa trong viện lại ầm một tiếng rơi xuống.
Ta đặt ௱ôЛƓ ngồi lên băng ghế dài trước bếp, còn Đại Bạch thì ngồi trên bếp lò, hai chân đong đưa qua lại.
Cuộc sống cũng thật kì lạ. Ta vốn là con gái của chủ một nông trường, bình thường thì nuôi gà trồng cải, đợi sau này có ai đó đến cầu thân thì chọn một người thật tốt, tìm một ngày thật tốt rồi gả đi, sau đó lại sinh thêm một đứa bé, tất cả đều rất giản dị, đến năm sáu chục tuổi thì ૮ɦếƭ đi, thật ra nếu gả không ra thì cũng có A Siêu cần ta. Bây giờ những ngày tháng giản dị ấy đã bị tên củ cải này phá nát hết rồi.
Ta xưa nay không tin vào những thứ như yêu ma quỷ quái, bây giờ thì ta tin rồi. Một cây củ cải và một hồ ly xinh đẹp, còn có thổ địa ta chưa được gặp mặt, cứ như thế biến ta từ một cô gái nhỏ tốt bụng không mê tín thành một phù thủy.
Ta từng nói với Đại Bạch, thì ra trên đời này thật sự có yêu ma quỷ quái. Hắn nói với ta, thì ra hắn cũng không tin, bây giờ thì không thể không tin rồi, chẳng bằng tin rằng tất cả đầu là một giấc mộng. Nếu như giống như lời hắn, thì ta đã mơ một giấc mộng trong mộng rồi. Ta mơ thấy hắn biến thành một thiếu niên nhanh nhẹn, mắt hạnh trêu người, môi mỏng xinh đẹp chạy về phía ta, nhưng vẫn không mất đi khí thế..
Mộng tỉnh, hắn vẫn là một cây củ cải.
Nếu tất cả những thứ này, thật sự đều là mộng... thì làm sao đây?
“Đại Bạch, mau nhéo ta một cái, mạnh lên.” Ta vươn tay đến trước mặt Đại Bạch, hắn nhìn ta bằng ánh mắt đang nhìn kẻ ngốc, không hề động tay. Ta lại đi đến trước mặt hắn, nhưng lại không chú ý vấp phải góc bếp, trong nháy mắt đau đến không nói nên lời.
Đại Bạch từ trên bếp lò nhảy xuống hỏi ta: “Đau không? Có cần ta nhéo ngươi nữa không?”
Ta gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu.
Một cánh tay nhỏ xíu màu xanh nhạt vươn đến bên chân ta, nhẹ nhàng xoa xoa. Chủ nhân cánh tay ấy còn vừa xoa vừa lầm bầm: “Ngốc ૮ɦếƭ đi được.”, nói xong lại nhẹ nhàng thổi vài cái. Tuy rằng cách hơi xa nhưng ta vẫn thấy mát lạnh, mặt của ta cũng đỏ hết lên rồi.
“Thổi thổi, thổi sẽ hết đau thôi.”
Ngày hắn quay về sau khi mất tích cũng từng nói như thế, thổi thổi, thổi sẽ hết đau thôi.
Bỗng nhiên tay đang xoa của hắn ngừng lại: “Không xong, con hồ ly ngu ngốc đó xảy ra chuyện rồi.”
Ta chịu đựng cơn đau từ chân mà đứng dậy, cũng coi như hiểu được thế nào gọi là chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới.(1)
Lời tác giả: Hồ ly rốt cuộc bị làm sao thế?
***Chú thích:
(1): 一波未平一波又起: nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi: Sóng trước chưa qua, sóng sau lại bắt đầu nổi dậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc