Củ Cải Ta Gọi Chàng Dám Trả Lời Không - Chương 06

Tác giả: Đinh Châu Tiên

Có Đẹp Trai Hơn Nữa Thì Cũng Chỉ Là Củ Cải

Ta sợ cây củ cải ૮ɦếƭ tiệt đó lại nhân lúc nửa đêm mang ta lên nóc nhà, nên đã khóa thêm hai lớp cửa. Đại Bạch nhìn thấy khóa trên cửa thì cười đến mức da nhăn lại, trông giống như một bó hoa cải nở rộ.
Ta chỉ vào hắn hung dữ cảnh cáo: “Ngưi cười nữa đi. Cười nữa thì cho ngươi đi ngủ trong chuồng ngựa.” Nói xong ta liền hối hận rồi, lời này nói ra miệng kết quả ngay mai mở mắt có thể sẽ nhìn thấy tiểu bạch. Ta liền nhìn Đại Bạch nhếch miệng nở nụ cười tự mình cho là đẹp nhất, Đại Bạch liền run rẩy.
Ngày thứ hai trời vừa sáng ta liền đến trường học. Vừa vào cửa đã thấy một quyển sách bay lại, cũng may ta tránh mau, nếu không sẽ tổn hại nhan sắc của ta. Nhặt quyển sách bước vào lớp, liền nhìn thấy Cẩu Đản cùng một người khác đang đánh nhau, bọn họ cứ như từ trong hang ổ sơn tặc nhảy ra vậy, một người nắm đầu, một người ôm chân, trông thật dễ sợ. Sau khi nghe ngóng mới biết thì ra là do Cẩu Đản đoạt trứng gà của người ta.
Cẩu Đản đang ở thế bất lợi, nhìn thấy ta bước vào liền vội vàng vẫy tay gọi ta giúp đỡ. Ta bước lên hai bước rồi quay người đi về chỗ ngồi của mình, mình làm sai mà còn không biết xấu hổ tìm đồng lõa, Cẩu Đản thật quá đáng.
Những người vây xem nhìn thấy cảnh này liền cười lớn, Cẩu Đản trong nháy mắt mặt đỏ lên, chạy đến chỗ ta nhìn hồi lâu vẫn không nói chuyện. Mặt mày đỏ hồng tức giận quay về chỗ ngồi của mình.
Lúc này A Siêu bước vào, ta vẫy vẫy tay gọi hắn lại. Hắn ngồi xuống câu đầu tiên liền hỏi ta: “Cẩu Đản sao vậy?”
“Không có gì. Hắn phạm lỗi thì phải chịu phạt.” Ta vuốt gói bánh hoa quế, trong tay là một tầng mồ hôi. Đại Bạch nói ăn vào sẽ không sao hết, nhưng ta vẫn rất khẩn trương. Lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?
“Này, này. Ngươi làm sao vậy? Sao lại ngẩn người?” A Siêu huơ huơ tay trước mặt ta, ta căng thẳng làm gói bánh rơi xuống đất.
A Siêu nhặt lên xem: “Đây là ngươi mang đến cho ta sao? Giống với cái ta tặng hôm qua, có phải rất ngon không? Ta nếm thử xem mùi vị có giống không, nếu ngươi mua sai ta sẽ dẫn ngươi đi đến đó mua. Ta là khách quen.” Nói xong hắn mở gói bánh, lấy một cái bỏ vào miệng.
Ta muốn ngăn cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể nhắm mắt mong A Siêu không sao.
Không lâu sau, thanh âm lúng túng vang lên trước mặt ta: “Xin lỗi Ngũ Cốc, ta sao có thể tự tiện ăn đồ của ngươi như vậy. Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta không nên ở gần quá.” Ta mở mắt nhìn, A Siêu rõ ràng nói xin lỗi nhưng trên mặt lại là biểu tình đùa cợt.
Ta kích động nắm tay hắn: “Ngươi không thích ta nữa sao?”
Hắn cuống quít tránh ra: “Ngũ cốc ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Ta thích người nhỏ nhắn mảnh mai, còn ngươi thân hình có chút đẫy đà. Nhưng mà ngươi an tâm, chúng ta sẽ mãi là huynh đệ, là huynh đệ thì sẽ không chê ngươi mập.”
Đại Bạch làm cho quan niệm cái đẹp của A Siêu đều thay đổi. Nâng cao thẩm mĩ cũng không sao, nhưng mà A Siêu bây giờ không còn gì để nói hay sao? (Khúc này chém, nhưng cũng gần gần giống vậy =)) Cái gì mà đẩy đà, rõ ràng là muốn nói ta mập. Vì hạnh phúc cả đời của ta, ta nhịn!!!!!
Quả nhiên cả ngày hôm nay A Siêu không đề cập đến chuyện này nữa. Mặc kệ ta nói bóng gió về buổi sáng hôm đó như thế nào hắn đều không có một chút ấn tượng. Lúc ra về ta vừa đi đến cửa liền nghe thấy Cẩu Đản và A Siêu đang thì thầm nói ta hôm nay bất thường. Không biết nói đến chuyện gì Cẩu Đản liền xì một tiếng khinh thường. Sau khi nhìn thấy ta bọn họ lại cười cười, ta đứng kế A Siêu, tiếng xì của Cẩu Đản làm ta cảm thấy rất chán ghét.
Vừa về nhà mẹ liền hỏi ta có phải muốn ăn củ cải không, ta nghe liền biết đây là nghiệt do Đại Bạch tạo ra. Quả nhiên, lúc ta vừa đến tiểu viện thì thấy Đại bạch đang phơi nắng, hơn nữa còn có tiểu bạch đang ăn như điên. Chuyện lần trước ta phạt nó hai ngày không được ăn cơm.
Ta chọc chọc vào Đại Bạch đang nằm trên mặt đất. Hắn trở mình, mắt híp thành môt đường chỉ nhìn ta, ta hỏi hắn: “Không phải ngươi muốn tu thành hình người sao? Sao còn nằm đây phơi nắng?”
“Ta đang hấp thụ tinh hoa của mặt trời.”
“Ai tin chứ. Ngươi không phải muốn ở lì đây không đi chứ? Ngươi nói rồi đó, tu thành hình người thì phải đi ngay.”
Đại Bạch quay lưng nằm rạp trên mặt đất, bắt đầu phơi lưng: “Sao lại không đi? Đến lúc đó ngươi đừng thấy ta quá đẹp mà sống ૮ɦếƭ ngăn không cho ta đi.”
“Có đẹp đến mấy cũng không thay đổi được việc ngươi là củ cải. Đúng rồi, việc của A Siêu đã xong rồi, nhưng ta không cảm ơn đâu. Ngươi hằng ngày ăn của ta ở của ta, đây là ta đáng được nhận.” Ta đứng lên phủi phủi đất trên váy, quay người đi vào trong. Phía sau truyền đến một tiếng thở dài.
Buổi chiều Cẩu Đản đã giống như mọi ngày, nhìn ta cười hi hi haha. Nhưng ta vẫn cảm thấy thiếu đi chút gì đó. Sau này ta mới nghĩ ra, là thiếu đi một chút chân tình, nhiều thêm một phần giả ý.
Cười thật lòng hay giả dối thì chỉ cần một lúc là nhìn ra ngay, trên mặt mang một tầng mặt nạ thì vĩnh viễn khuôn mặt sẽ không được tự nhiên.
Buổi tối Đại Bạch đã ngủ say, còn ta lại trăn trở không ngủ được. Cẩu Đản cùng ta, còn có A Siêu ở cùng nhau lâu như thế, sao vẫn không thể học được cách làm người vậy?
“Ngươi cho rằng nhân phẩm của ngươi có thể làm gương cho người ta sao?”
Đại Bạch quay người vào trong không hề động đậy, không biết có phải đang nói mê hay không?
“Ta không có nói mê. Nữ nhi các người thật phiền phức, Cẩu Đản sao nữa?” Đại Bạch nằm ngửa, nhìn chằm chằm lên trần nhà, làm ta càng hoảng sợ.
“Làm sao ngươi biết ta đang nghĩ gì?”
“Ta đã nói rồi, ban ngày ta hấp thụ tinh hoa của mặt trời, là ngươi không tin. Đây là để luyện thành thuật đọc tâm. Sao? Rất khâm phục ta phải không?”
Đại Bạch vẫn rất đê tiện. Ta đem chuyện ban sáng kể hết cho hắn nghe. Sau khi nói xong, giọng nói nghẹn trong lòng ta thoát ra ngoài, biến mắt không còn tung tích.
“Trẻ con vẫn là trẻ con, nhưng mà ngươi ngốc như vậy vẫn nên cách xa hắn một chút, con người Cẩu Đản này không tốt. Ngươi có nhớ hắn tên là Lý Tụ Tài không? Từ nhỏ việc trộm cắp vặt đã làm không ít, ngươi và A Siêu bình thường đều gánh tiếng xấu thay hắn.”
Nghe hắn nói xong, ta đột nhiên cảm thấy hắn biết quá nhiều rồi. Ta hỏi hắn làm sao biết thì hắn sống ૮ɦếƭ không nói, chỉ nói rằng hắn trên thông thiên văn, dưới thông địa lý. Hắn nên đổi tên thành thầy giáo không biết xấu hổ, như vậy mới biểu hiện được trình độ mặt dày của hắn ta.
Trong lòng lại buồn phiền một phen, lần này thì hoàn toàn không thể nôn ra.
• Lời tác giả: Cẩu Đản rốt cuốc có phải là đứa trẻ xấu hay không?~~~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc