Cốt Cách Mỹ Nhân - Chương 22

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Cô rất sợ có một ngày thức dậy, Châu Sinh Thần lại biến mất không tung tích. Anh nhìn đôi tay mảnh mai của cô đặt trên mu bàn tay anh, khẽ nắm lấy tay anh. Có một cảm xúc xa lạ, yên lặng len lỏi giữa hai người.
Vẫn đang nói chuyện.
Bên ngoài cửa sổ im lặng như tờ, nhưng cô lại đang suy nghĩ miên man rất nhiều.
Những hộ chiếu trong túi cô thậm chí còn chưa từng nhìn thấy, càng đừng nói đến hiểu biết gì về chuyện này. Cô tưởng rằng Châu Sinh Thần chỉ là cháu đích tôn của một gia tộc, nhưng lại không đoán được anh có năng lực như vậy, đổi quốc tịch của cô, thậm chí bản thân cô cũng không cần biết đến.
Còn chú Lâm đang bình thản ứng phó với bốn năm chiếc xe cảnh sát trước mặt.
Cũng đã nói rõ từ lâu anh ra nắm được, dự liệu được những điều này vì thế nên đã để thân phận hai người vào vị trí an toàn nhất.
Anh có “quyền miễn trừ ngoại giao”? Anh là đặc phái viên của nước nào?
Chú Lâm đã quay lại, đi tới bên chỗ Châu Sinh Thần giúp anh mở cửa rồi nhanh chóng lại chạy tới chỗ Thời Nghi, dùng tư thế cúi người y như vậy để mở cửa xe cho cô.
Sau khi Thời Nghi xuống xe, cô nhanh chóng khoác lấy cánh tay anh.
Có nhiều xe cảnh sát đỗ ở cửa như vậy, nói không bất an là không thể, tay cô nắm càng chặt hơn.
“Anh Châu Sinh, chào anh.”
Vị cảnh sát trung niên dẫn đầu và một kiểm sát viên tiến lên phía trước, sau khi bắt tay thì nói ra ý đồ tới hôm nay.
Từ đầu đến cuối Châu Sinh Thần đều mỉm cười im lặng, Thời Nghi cụp mắt xuống, trước sau chỉ nhìn mặt đất. Cho đến khi nghe đến vụ án mưu sát có liên quan đến Đường Hiểu Phúc, ngón tay cô không nhịn được mà nắm càng thêm chặt.
Vị cảnh sát trung niên nói đã biết anh có quyền miễn trừ ngoại giao.
Nhưng vụ án lần này không chỉ đơn giản là vụ án hình sự. Một loạt tội danh giam cầm bất hợp pháp, cưỡng chế mất tích, mưu sát, thi hành tra tấn đều ít nhiều liên lụy đến anh, thậm chí có một số tội danh đa quốc gia. Cô nghe thấy mà trong lòng run sợ, từ đầu tới cuối nắm chặt tay anh để khiến cho bản thân không lộ ra bất cứ vẻ mặt bất thường nào.
Anh vẫn không nói năng gì, đến cuối cùng anh mới nói tạm biệt một cách vô cùng lịch sự.
Sức mạnh của sự im lặng khiến người ta đáng sợ.
Người đàn ông Hoa kiều mặt mày lãnh đạm này là phó giáo sư học viện hóa học Berkeley, mười ngày trước đã công khai thân phận nhà ngoại giao Nga. Sự chuyển đổi thân phận kì lạ này thậm chí còn có người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng đang lập án thoát ly quốc tịch, trở thành vợ hợp pháp của anh ta ở Nga. Tất cả mọi thứ căn bản đều là để ứng phó với những cáo buộc này.
“Anh Châu Sinh, chúng tôi hi vọng anh có thể ngừng hoạt động giao lưu học thuật tại Tây An.”
Anh hơi trầm ngâm: “Tôi rất tiếc, nhưng nhất định sẽ tôn trọng ý muốn của các anh.”
Xuất phát từ lễ phép, anh lấy lễ nghĩa chủ nhà, tiễn tất cả khách không mời rời khỏi đây.
Thời Nghi muốn nhúc nhích nhưng do thần kinh căng thẳng trong thời gian dài nên hai chân đã tê rần. Châu Sinh Thần không chú ý tới, bước về phía trước vài bước, lúc phát hiện ra thì đã không kịp nữa. Do sự di chuyển của anh, cô theo không kịp nên chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
Rất đau, cô nhíu mày.
Tất chân ma sát với mặt đất thô ráp, dính vào viết thương bị cọ xát.
“Anh xin lỗi, Thời Nghi.” Anh quỳ một gối xuống trước mặt cô, cẩn thận kiểm tra vết thương.
Do cô quá đau, được cánh tay anh đỡ lấy, thuận thế muốn ngồi xuống mặt đất nhưng bị anh ngăn lại: “Đừng ngồi trên nền đất, ở đây ánh sáng không tốt, cũng không tiện để người đến kiểm tra, anh bế em vào.”
Không đợi cô trả lời anh đã giơ tay ra bế cô lên.
Đi qua mười mấy bậc cầu thang đá một cách nhanh chóng, chú Lâm nhanh chóng đẩy cửa, trên đường đi anh không hề chậm chạp, dường như có thể nói là bước đi như bay. Trên đường không ngừng có người cúi đầu chào cậu cả, còn có một số khuôn mặt hơi quen thuộc đều nhìn bọn họ có phần kinh ngạc.
Đầu Thời Nghi tựa trên vai anh, nghe tiếng tim đập gấp gáp của anh, hô hấp cũng trở nên nhanh hơn.
Do đau và cũng do cái ôm như này.
Cô nhìn đôi tất tơ tằm màu bạc dính máu trên đầu gối, còn có từng lớp từng lớp sứt chỉ, vô cùng nhếch nhác và xấu xí. Có một suy nghĩ vô cùng bí ẩn đã che lấp đi sự sợ hãi ban nãy, còn có vết thương do bị ngã, cô muốn che đi đầu gối của mình, không muốn để anh nhìn thấy bất cứ nơi không đẹp nào.
Châu Sinh Thần đương nhiên biết được tâm tư của cô.
Mãi cho đến khi vào được trong khu nhà, nhìn thấy bác sĩ Trung y và Tây y được chú Lâm gọi đến mới coi như nhẹ lòng.
Người đợi ở phòng khách, không chỉ có bác sĩ gia đình.
Quả đúng là phòng chật kín người.
Người Thời Nghi quen có mẹ, chú, và em trai Châu Văn Xuyên, em dâu Đồng Giai Nhân của anh. Người không quen đương nhiên là những vị trưởng bối có họ hàng xa, gần trong nhà, người cùng thế hệ dường như vẫn chưa có tư cách tham gia chuyện này.
Những người đó nhìn thấy cảnh này, mỗi người có một vẻ mặt khác nhau, mẹ anh và Đồng Giai Nhân đều hơi biến sắc, ngược lại Châu Văn Xuyên lại cảm thấy vô cùng thú vị, cảm thán anh cả càng ngày càng có tình cảm rồi.
“Con sẽ xuống nhanh thôi.” Anh nói ngắn gọn rồi bế cô lên lầu.
Bốn vị bác sĩ gia đình đều lên theo.
Lúc ôm cô vào ghế trong phòng, cuối cùng Châu Sinh Thần mới chú ý đến tay anh dựa vào иgự¢ cô.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy, cô cũng nhìn thấy.
Anh nhanh chóng rút tay về, sau khi dặn dò mấy bác sĩ này phải nhanh chóng xử lý thì anh xuống nhà.
Dưới lầu nhanh chóng truyền đến tiếng cãi nhau, có to có nhỏ. Từ ngữ cực kì quyết liệt nhưng thái độ vẫn kiềm chế.
Nhà kiểu cũ cách âm không tốt lắm, đại khái cô nghe được anh đang chịu trách cứ của mẹ, khẩu khí của chú cũng vô cùng nghiêm túc. Nhanh chóng có tiếng phụ nữ nức nở, cô suy nghĩ, phụ nữ trẻ duy nhất trong phòng chính là Đồng Giai Nhân rồi, nhưng tại sao cô ấy lại khóc chứ?
Liên Tuệ đưa cho cô khăn mặt ấm.
Cô nhận lấy, nhìn thấy Liên Tuệ cũng đang phân tâm nghe ngóng âm thanh ở dưới lầu, bỗng nhiên nhớ đến lời cô bé nói hôm đó. Lẽ nào việc Đường Hiểu Phúc sinh non chính là vì Đồng Giai Nhân? Kiểm sát viên ban nãy nói vụ án mưu sát, cô ấy nhất định cũng không thoát được sự liên quan.
Cứ như vậy mà suy đoán lộn xộn.
Ngược lại vẻ mặt của bốn vị bác sĩ gia đình vẫn bình thản, giống như chẳng biết gì hết.
Một bác sĩ Tây y xử lý vết thương, ba vị còn lại không dám chậm trễ, từng người kiểm tra lại. Một vết thương đầu gối nho nhỏ bị bọn họ khám tới mức còn quan trọng hơn cả vụ án mưu sát.
Chợt có tiếng đồ sứ vỡ.
Dưới lầu yên tĩnh trong chốc lát, tiếng cãi nhau dần dần biến thành tiếng của chú, nội dung hơi mơ hồ, cô cố gắng nghe một lát, đại ý chẳng qua là đầu tư ngược với quy mô lớn như vậy, thời gian có thể kéo dài hai đến ba mươi năm, vi phạm gia qui. Hơn nữa cái ૮ɦếƭ bất ngờ của Đường Hiểu Phúc lần này đã dẫn đến sự bất mãn của nhà họ Đường, vì thế mới lôi chuyện này ra ngoài ánh sáng, không chịu giải quyết riêng nữa.
“Nhà Châu Sinh mấy trăm năm ở ẩn, không thể hủy trong tay cháu.”
Cô nghe rõ câu nói này.
Tim đập qua nhanh, thậm chí hơi đau.
Đối với gia quy nhà anh cô không rõ ràng lắm.
Nhưng lờ mờ từ trong lời nói của anh, cô đoán được gia quy của gia tộc này quan trọng hơn cả con người. Nếu không anh cũng sẽ không vì muốn làm gì đó mà lập tức đính hôn với cô. Nhưng hiện tại tang lễ làm chậm trễ việc đính hôn đã biến thành án mạng, tuy cô hiểu quyền miễn trừ ngoại giao sẽ khiến anh tránh được khởi tố hình sự nhưng không tránh được hậu quả bị trục xuất.
Châu Sinh Thần.
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
“Cô Thời Nghi có vẻ hơi mệt, có phải là muốn nghỉ một lát không ạ?” Liên Tuệ khẽ hỏi cô.
Cô gật đầu, cảm thấy mình cần phải yên tĩnh một lát.
Dưới lầu dần dần khôi phục lại sự yên tĩnh, yên lặng như tờ, có gió từ ngoài cửa sổ thổi vào đem theo cảm giác ẩm ướt oi nồng, dường như trời sắp mưa. Cô nhớ đến khuôn mặt của Đường Hiểu Phúc, thậm chí còn có thể nhớ được lời nói nhẹ nhàng của cô ấy, còn có cảm giác không tốt khi ở trong biệt thự u ám.
Nhanh chóng có người bước vào đóng cửa sổ.
Cô nghiêng người cuộn mình trên ghế nằm, mở mắt ra.
Để mặt đối mặt với cô nên Châu Sinh Thần ngồi lên mép của một chiếc bàn thấp, may mà là bệ gỗ lim cũ nên có thể đỡ được một người đàn ông cao lớn như anh.
“Anh vẫn chưa hỏi em, Ⱡồ₦g tiếng thú vị không?” Không ngờ anh lại nói về chuyện này.
Cô cười: “Rất thích ạ, nhưng phải có trí tưởng tượng. Ví dụ nhưng anh thu âm thường xuyên yêu cầu “Thời Nghi, em phải tưởng tượng em đang đi dưới cơn mưa tầm tã, đang thất tình, phải khóc không ra nước mắt,” Cô nhớ lại, khẽ nói, “lúc đó chẳng biết làm sao, lúc anh nhìn bọn họ diễn còn có thể đối thoại, em chỉ có thể đối diện với bản thảo và micro rồi tưởng tượng xem khóc không ra nước mắt nó như thế nào thôi.”
Thời Nghi lấy đủ các ví dụ.
Châu Sinh Thần nghe rất nghiêm túc.
Dần dần có tiếng mưa rơi, cô có thể tưởng tượng ra bên ngoài chắc là có sấm sét, đáng tiếc không nhìn thấy, ban nãy lúc anh đóng cửa sổ lại cũng kéo luôn rèm vào rồi.
Cô cầm ly trà lên nhấp một ngụm để nhuận họng, sau đó nghe thấy anh hỏi: “Ở cùng anh em có không quen không?”
“Có chút chút,” Cô cũng rót cho anh một cốc rồi đưa cho anh, “Sẽ cảm thấy rất nhiều chuyện em không hiểu, sợ bỗng nhiên gặp phải chuyện gì đó sẽ không biết phải làm thế nào.” Châu Sinh Thần nhấp một ngụm nhỏ, suy nghĩ: “Có sợ không?”
Cô cười, không trả lời câu hỏi này.
Sinh tử luân hồi, đến cái ૮ɦếƭ cô cũng không cảm thấy huyền bí, có thể sợ cái gì chứ?
Nghiêm túc tính toán thì cô chỉ sợ không gặp lại anh nữa.
“Anh nói,” Cô hỏi ngược anh, “anh đã đổi quốc tịch của em.”
Châu Sinh Thần gật đầu: “Anh rất xin lỗi, không bàn bạc với em trước.”
“Không sao.” Cô nghĩ luôn có nguyên tắc cần thiết.
“Về bố mẹ và người nhà em, anh cũng hi vọng có thể làm cho họ như vậy, nhưng dù sao cũng là trưởng bối,” Anh hơi trầm ngâm, “Em thấy thế nào?” Cô nhìn anh: “Rất cần thiết?”
“Để phòng ngộ nhỡ.”
Cô suy nghĩ: “Đợi nghĩ ra một lý do tốt thì nói đi, nếu như anh vì… ưm, tránh luật pháp mới muốn làm như vậy, bọn họ có thể sẽ…” Cô do dự, không biết dùng từ như thế nào.
Châu Sinh Thần cười vang: “Quả thực là vì anh tránh một số thứ, nhưng,” Anh hơi liếc cô, “Thời Nghi, anh sẽ không làm bất chứ chuyện không tốt nào.”
“Em biết.”
“Em biết?”
“Ý em là em tin anh.”
“Cho dù là tối nay đối mặt với nhiều cáo buộc như vậy cũng tin anh sao?”
Tối nay có nhiều cáo buộc như thế đổi lại thành một người bình thường hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được.
Cô im lặng nhìn tay anh, bàn tay xương xương, to hơn tay cô khá nhiều. Xương cốt của đàn ông luôn to, dài và thô hơn phụ nữ. Ban đầu cô nghĩ đôi tay này không giống với của cô, tay của nhà khoa học chắc chắn giống với bộ não, có cấu tạo khác với người bình thường. Tối nay cô lại phát hiện ra, không chỉ điểm này khác mà quyền lực đôi tay này nắm lấy cũng rất khó hiểu.
Anh có thể tùy ý thay đổi thân phận khiến người ta đoán không ra.
Đối diện với nhiều cáo buộc đáng sợ như vậy cũng vẫn thản nhiên chống đỡ.
Cô rất sợ có một ngày thức dậy, Châu Sinh Thần lại biến mất không tung tích.
Anh nhìn đôi tay mảnh mai của cô đặt trên mu bàn tay anh, khẽ nắm lấy tay anh.
Có một cảm xúc xa lạ, yên lặng len lỏi giữa hai người.
Anh ngước mắt nhìn cô.
Thời Nghi nhìn anh, khẽ nói ra đáp án của mình: “Chỉ cần anh để em ở bên cạnh anh, em sẽ tin anh một cách vô điều kiện.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc