Cốt Cách Mỹ Nhân - Chương 17

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Anh không hề vội vã, thậm chí còn có sự thích thú nhẫn nại cùng cô trao nụ hôn. Từng chút một rút đi ý thức và tư duy của cô, cô không nỡ rời đi, anh cũng không có ý buông ra, hai người lặp đi lặp lại, duy trì rất lâu.
Thời gian trôi qua từng ngày, cô hơi căng thẳng nên hỏi anh có cần gặp trước những người nhà họ Châu Sinh không. Châu Sinh Thần phủ quyết một cách đơn giản, nguyên văn lời anh đó là: “Không cần phải gặp trước, nhiều nhất ba năm tôi sẽ khôi phục lại quỹ đạo cuộc sống bình thường, em cũng vậy, không cần có bất cứ thay đổi nào.”
Cô hiểu quỹ đạo bình thường anh nói giống như anh nghiên cứu tại Tây An vậy.
Mặc áo thí nghiệm blouse trắng, đem theo nhân viên nghiên cứu làm một số vật liệu mãi mãi cô không hiểu được.
Ngay cả phải đính hôn, cô vẫn phải tham gia vào một số hoạt động trong ngành.
Ví dụ như diễn viên ***g tiếng dưới quyền của Đông Thị phải thu một kì chuyên mục từ thiện. Những diễn viên ***g tiếng này không dễ mở miệng hát nhưng nếu như chịu vào phòng thu âm hát lên thì tuyệt đối sẽ chấn động đại đa số người nghe nhạc. Vì thế bắt đầu từ kì đầu tiên ba năm trước đã trở thành thông lệ vào tháng năm hàng năm.
Cô xin nghỉ cũng chẳng có cơ hội xin.
Chú Lâm lái xe đưa cô đến phòng thu thì đã có rất nhiều người
đang đợi ở đó. Người đứng kẻ ngồi đều ăn mặc tùy ý, cùng ngồi nói chuyện phiếm với nhau, Thời Nghi đẩy cửa, có hai phụ nữ trung niên cười nói: “Xem kìa, giọng nói hay nhất đoạt giải năm nay của chúng ta đến rồi kìa.” Đều là những tiền bối trong ngành, thường lấy cô ra trêu đùa, cô thở dài, cũng vừa đùa vừa cúi người thật thấp: “Các vị tiền bối, hậu bối đã nhận được giải thưởng của năm nay, để mọi người chê cười rồi. ”
Mọi người cười to.
Diễn viên ***g tiếng chính là có điểm tốt này, không lộ diện, danh tiếng cũng chỉ trong ngành vì thế đều là những người không màng danh lợi. Diện mạo Thời Nghi đẹp, người cũng hòa khí, rất tôn trọng tiền bối nên đương nhiên rất được quí mến.
Cô đi tới lấy bản thảo chỗ Mỹ Lâm theo thói quen.
Chẳng ngờ chị lại khoanh tay trước ***, cực kì khó xử nói: “Quy định năm nay đã thay đổi, ông chủ nói phải học The Voice, để đám bọn em cùng thu âm bài hát sở trường nhất, cạnh tranh công bằng.”
“Thật á?” Thời Nghi nhìn mọi người xung quanh, trong tay quả thực không cầm giấy.
“Thật.” Mỹ Lâm cười, thấp giọng nói, “dùng mặt em làm poster?”
Thời Nghi lấy tay đập mạnh vào cô nàng.
Mỹ Lâm khẽ nói: “Nói cho em biết hôm nay Vương Ứng Đông cũng tới đấy.”
Vương Ứng Đông, D Wang, nhà sản xuất vô cùng khiêm tốn.
Giàu có tài hoa. Quan trọng nhất là anh ta đã thích Thời Nghi rất lâu rồi, lâu đến mức ai cũng biết nhưng chưa từng nói với cô rõ ràng. Thời Nghi cũng không ngốc nhưng cùng làm trong một công ty thì sẽ ít nhiều tiếp xúc với anh ta. Cô đã cố gắng hết sức để Mỹ Lâm sắp xếp tất cả công việc của cô đều tránh anh ta ra, nhưng hạng mục lớn này khó mà tránh được.
Cô hơi nhíu mày, không nói gì.
Nếu có thể thì cô hi vọng kiếp này có thể sống đơn giản.
Ngoại trừ Châu Sinh Thần ra thì sẽ không dính dáng đến bất cứ người nào nữa.
May mắn thay tất cả mọi người đều ngồi trong phòng nghỉ.
Ngoài người vào phòng thu thu âm có thể nghe thấy giọng nói của Vương Ứng Đông ra thì những lúc còn lại đều sẽ không tiếp xúc.
Theo lời Mỹ Lâm nói thì lần này thực sự đã thay đổi phương thức. Mỗi người đều phải học thuộc một đoạn lời thoại nhân vật đã được chỉ định sẵn, hơn nữa để thu âm đủ loại hiệu quả giải trí nên thực sự không gợi ý bất cứ điều gì, mỗi người đi vào phòng thu liền tùy ý mở nhạc đệm lên. May mà đều là nhạc thịnh hành năm nay, chỉ có số ít người không hát được.
Tuy nhiên cũng có một số người chuyên ***g tiếng phim phóng sự, căn bản không nghe nhạc đang thịnh hành nên chỉ đành phát nhạc mấy lần tại chỗ rồi học theo.
Lúc đó khi Thời Nghi bị đẩy vào phòng, Vương Ứng Đông cũng không làm khó cô.
Thứ được chọn chính là lời thoại cô quen thuộc nhất, bài hát được phát cũng chính là bài hát nghe nhiều nên thuộc.
“Trong tiếng hát của em.”
Bài hát hát khắp phố lớn ngõ nhỏ, nổi tiếng nhờ một tiết mục thi sắc đẹp. Cô đeo tai nghe lên, nhìn một bên của tấm kính thủy tinh, D Wang cũng đeo tai nghe đen, hơi giơ Ng'n t cái lên với cô, dùng kí hiệu tay của anh ta ra hiệu cho cô chuẩn bị.
Âm nhạc vang lên, cô khẽ ngân nga theo giai điệu.
Từ ngữ rất đơn giản.
Mỗi câu đều có thể khiến cô nghĩ đến rất nhiều.
“Không có chút phòng bị nào, cũng chẳng có chút lo lắng nào, anh cứ vậy mà xuất hiện trong thế giới của em… Anh ở sâu trong tâm trí em, trong giấc mơ, trong tim, trong giọng hát của em…”
Cô còn nhớ lúc anh bỗng nhiên xuất hiện.Chuyến bay họ đi đều là chuyến bay sớm, sân bay không có nhiều người, cũng may là không nhiều nếu không chỉ có thể khiến anh càng cảm thấy cô đường đột. Mỗi một nét mặt của anh đều rất rõ ràng ví dụ như anh xoay người phía bên trái, trong tay ngoài laptop, hộ chiếu và thẻ lên máy bay ra thì không còn bất cứ thứ gì nữa.
Áo sơ mi caro lam nhạt pha vàng, ánh mắt tinh khiết.
Anh nhìn thấy cô nhưng lại không có bất cứ nét mặt nào, ngược lại lại cô lộ ra ánh mắt hoảng loạn của.
Tay Thời Nghi đặt lên giá kim loại đặt micro, cô khẽ hát, từ trước đến nay chưa từng nhập tâm hát một bài hát nào như vậy.
Cách tấm thủy tinh chỉ có D Wang và Mỹ Lâm nhìn cô.
Hai người dường như đều nhìn ra cô đang hát vì ai đó, không có bất cứ tình cảm tạp chất nào. D Wang khẽ cho âm nhạc nhỏ lại, dường như chỉ còn giọng hát. Anh ta nghĩ một trong bốn giọng nữ trong nước, cô gái mới nhận được giải thưởng lớn này có lẽ thực sự đang yêu trong bí mật. Các tin tức xung quanh buổi trao giải đó đã từng khiến anh ta tưởng rằng Thời Nghi cũng bắt đầu dần dần biến chất, nhưng tối nay trong giọng hát của cô, thể hiện một cách vô cùng rõ ràng rằng cô đang rất rất yêu một người đàn ông.
Cho dù người đàn ông kia xuất thân như thế nào, cô thực sự đã chìm sâu trong tình yêu.
Cô hoàn thành xong phần của mình rồi nhanh chóng ra về.
Nhưng cô lại không biết những người còn lại trong phòng thu trêu đùa D Wang như thế nào. Có người khẽ vỗ vai D Wang, cười nói: “Vật sở hữu của cô gái xinh đẹp nhất Đông Thị dường như rất được. ” D Wang khẽ dùng hai Ng'n t gõ bàn làm việc, không nói chuyện nhưng lại cười có chút bất đắc dĩ: “Chỉ cần cô ấy thích thì chẳng có gì quan trọng hơn điều này cả.”
Nhà sản xuất vô cùng nghiêm khắc bỗng nhiên nói những lời tình cảm như vậy, trong phòng lại im phăng phắc hiếm có.
Lúc cô xuống lầu thì Châu Sinh Thần đã đứng đợi bên đường từ lâu.
Thời Nghi đoán anh nhất định giữ thói quen đất sớm mười lăm phút. Sắp bước vào giữa hè mưa nhiều nên trên đường vào buổi tối thường sẽ bị nước mưa làm ướt, mặt đường dính rất nhiều lá cây ngô đồng màu xanh hoặc lá cây bạch quả, đi lên đó sẽ có ảo giác rơi trên bông mềm. Thời Nghi đi tới bên cạnh anh: “Anh đưa thầy về khách sạn rồi à?”
Châu Sinh Thần gật đầu: “Đưa về từ một tiếng trước rồi.”
“Một tiếng?” Cô tính toán thời gian, khoảng cách, “Anh đến đây bao lâu rồi?”
“30 phút.”
“30 phút?” Cô cười, “Không phải anh nói thói quen đợi chờ của anh là trước 15 phút sao?”
Anh giúp cô mở của, thuận miệng nói: “Nếu như là đợi vợ chưa cưới, tăng thời gian lên gấp đôi cũng không tính là quá đáng.”
Cô không ngờ anh nói như vậy, ngồi vào trong xe nhìn thấy chú
Lâm dường như cũng đang cười.
Xe rẽ từ góc đường ra ngoài, vững vàng chạy trên đường cái đèn đường sáng choang. Thời Nghi nhìn thấy anh mở của sổ, độ cao một phần tư vừa đủ để thông khí nhưng không để gió thổi rối tóc. Giữa hai người có tay vịn bằng gỗ, tay anh không hề để lên đó mà nhường cho cô.
Chi tiết nhỏ nhặt như vậy cũng khiến cô bỗng nhiên lưu tâm đến.
Có lẽ trước nay cô ở một chỗ với anh đều là như vậy.
Tuy rằng tình cảm dần dần vun đắp nhưng anh thực sự làm được tất cả những thứ nên làm, bỏ ra thời gian để bên cô, cũng lưu lại không gian để gia quy rườm rà không ràng buộc cô. Tuy từ lần duy nhất gặp mẹ anh Thời Nghi đã nhìn ra những gia quy đó rất khó bị phá vỡ.
Cô khẽ dùng tay chạm vào cánh tay anh.
Châu Sinh Thần quay đầu lại nhìn cô.
Thời Nghi nhẹ nhàng chỉ ghế trước, anh hiểu ra rồi đóng tấm kính cách âm lại.
“Nhà anh đính hôn có cần một số khâu đặc biệt không?” Cô hỏi anh.
Châu Sinh Thần suy nghĩ kĩ: “Không có gì, những cái tôi có thể lược bỏ đều đã sai người hủy hết rồi.”
“Vậy có cần đeo nhẫn không?”
Anh cười: “Cần.”
“Vậy đeo nhẫn xong,” Cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh, “cần hôn vợ chưa cưới không?”
Châu Sinh Thần hơi bất ngờ nhưng vẫn suy nghĩ cẩn thận: “Cái này bọn họ cũng không nói cho tôi biết.”
Trong giọng nói của anh có ý cười nhàn nhạt.
Thời Nghi nghĩ có thể anh đại khái đã hiểu ý của cô.
Nhưng lại giống như không hiểu.
“Anh qua đây một chút.” Cô khẽ nói.
Anh rất nghe lời, khẽ dựa người tới, vẻ mặt dường như còn có chút thắc mắc.
Cô khẽ hỏi, mặt hơi đỏ: “Nếu hỏi tỉ mỉ như vậy người ta có xấu hổ không?”
Anh hơi suy nghĩ, trả lời: “Có lẽ có.”
Cô không hỏi tiếp gì nữa, Châu Sinh Thần lịch sự và yên lặng đợi chờ.
Lúc anh ngồi cũng cao hơn cô nhiều nên chỉ đành cúi đầu nói chuyện với cô. Gần trong gang tấc, mê hoặc lòng người.
Nếu như còn không làm như vậy nữa thì có lẽ tối nay cũng sẽ không có dũng khí nữa.
Bỗng nhiên Thời Nghi khép mắt lại, tiến đến gần, trong khoảnh khắc chạm vào rốt cuộc cô không phân rõ được kiếp này kiếp trước. Cảm giác này khiến cô không thể hít thở, không dám nhúc nhích cũng không dám mở mắt ra.
Chỉ có tim đập như sấm, nắm chặt lấy tay vịn gỗ giữa hai người.
Trong khoảnh khắc bất động ngắn ngủi thậm chí cô có thể cảm nhận được ánh mắt gần trong gang tấc, mắt cô nhắm ngày càng chặt, thậm chí lông mi cũng đang hơi run rẩy, cố chấp không muốn rời nhau. May thay anh nhanh chóng dịu dàng hôn lại cô, tự nhiên dùng đầu lưỡi mở đôi môi, hàm răng cô ra, biến bị động thành chủ động.
Còn tay anh cũng khẽ đan cài vào tay cô.
Lòng bàn tay ấm áp nhưng không hề dùng sức.
Khoảng cách môi lưỡi gần kề như vậy trước đây cô không hề dám nghĩ tới. Anh không hề vội vã, thậm chí còn có sự thích thú nhẫn nại cùng cô trao nụ hôn. Từng chút một rút đi ý thức và tư duy của cô, cô không nỡ rời đi, anh cũng không có ý buông ra, hai người lặp đi lặp lại, duy trì rất lâu.
Cuối cùng anh cũng rời khỏi môi cô rồi khẽ hôn lên má cô.
Hai người tách nhau ra trong yên lặng.
Anh như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười.
Thời Nghi không dám nhìn anh nữa, nhanh chóng quay đầu đi nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
Xe vẫn đi vững vàng, không ngừng lướt qua các tòa nhà, cũng không ngừng có những ánh đèn lướt tới. Cảnh đêm đẹp cứ như vậy mà trôi đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Cậu cả độc thoại: Kĩ thuật không tốt, xin thứ lỗi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc