Cốt Cách Mỹ Nhân - Chương 09

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Thời Nghi nghe thấy thú vị, ngay cả Châu Sinh Thần nói như thế cô vẫn cảm thấy anh đặc biệt nhất. Đối với cô mà nói, Châu Sinh Thần là người duy nhất, cho dù là kiếp này hay kiếp trước.
Buổi sáng hôm sau Châu Sinh Thần đến đúng như đã hẹn.
Khoảnh khắc cô mở cửa thì lại kinh ngạc lần nữa. Người trước mặt cô hiếm có khi đeo kính không gọng, bên trong bộ vest đen là áo sơ mi màu xám bạc. Vô cùng nghiêm chỉnh và trịnh trọng. Bộ âu phục càng thể hiện rõ thân hình cao gầy của anh.
Thời Nghi vịn cửa quên cả tránh ra, hai người cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh như vậy.
Ngược lại khiến cho người bên cạnh trở thành đồ trang trí.
Anh mỉm cười nhìn cô: “Không tiện để anh vào à?”
Cô làm cho bản thân khôi phục lại bình thường, hiếu kì vươn tay ra hua hua trước mặt anh: “Anh cận thị mấy độ?”
“Hơi viễn thị một chút.”
Cô cười, khẽ lẩm bẩm: “Viễn thị? Đó không phải là mắt bị lão hóa sao?”
Sau lưng anh vẫn có người lái xe và có thêm hai người đàn ông và hai người phụ nữ.
Nghe Thời Nghi nói như vậy đều có phần muốn cười nhưng đều lịch sự cúi đầu che giấu mất.
Châu Sinh Thần cũng không quá để ý, đánh giá cô: “Ngủ không ngon à?”
Cô nghi hoặc: “Làm gì có.”
Anh dùng Ng'n t vẽ một đường vòng cung dưới mắt mình: “Chỗ này của em giống như ngủ không ngon.”
Vì lịch sự nên giọng nói của anh rất khẽ.
Đáng tiếc những người theo sau đều nghe thấy được. Thời Nghi bị anh vạch trần sự thật đêm qua trằn trọc mất ngủ trước mặt những người lạ, khiến cô có phần xấu hổ.
May thay bố mẹ đã đi ra từ phòng khách, cho cô có thời gian tránh ra.
Chú và thím của Thời Nghi thân là chủ nhân đích thực của ngôi nhà này cũng ra đón khách. Từ lúc vào nhà cho đến lúc ngồi xuống, nhận lấy trà anh đều làm vô cùng cặn kẽ, đến bố có chút không vui cũng bắt đầu lộ ra nụ cười tán thường, từ đầu đến cuối Thời Nghi chỉ bàng quan, đến lúc này mới coi như nhẹ lòng.
Cơ thể này là do bố mẹ ban cho là điều cô khắc sâu trong tâm khảm, đương nhiên cô cũng hi vọng bố mẹ có thể thực sự thích anh.
Mà hôm nay xem ra, người lớn trong nhà ngoại trừ có chút kì quái với những người sau anh ra thì đều có ấn tượng cực kì tốt với anh.
“Mẹ cháu do nguyên nhân sức khỏe nên không tiện ra ngoài, nhưng cũng sai cháu đem theo chút tâm ý,” Lúc Châu Sinh Thần nói thì người đàn ông sau lưng anh đã đặt cái hộp gỗ cây lê dài khoảng hai mét lên bàn, “đây là quà tặng bác trai ạ.”
Mở hộp ra là một cái bình phong nhỏ chín cánh song song.
Đã phần là chất liệu màu xanh biếc, chỉ có phần bệ là màu xanh ngọc. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Thời Nghi nhìn cẩn thận thì phát hiện ra thứ tinh xảo nhất ngược lại lại là phù điêu nhạn bay ngang trời, đình đài lầu các, còn có thêm các cung nữ trong lầu có những mái tóc thướt tha, người ngồi người nằm, hình dáng khác nhau.
“Cái này có bao nhiêu cung nữ ạ?” Em họ thực sự chịu không nổi, khẽ hỏi.
“Vừa khéo chín trăm chín mươi chín người,” Châu Sinh Thần hơi nghiêng đầu, lịch sự nhìn thẳng vào em họ nói, “nghe nói với người không có duyên với nó thì đếm không đủ số người, có cơ hội thì em có thể thử xem.”
Mẹ hơi có ý muốn từ chối, liên tục nói khách sáo quá.
Đáng tiếc Châu Sinh Thần sớm đã đỡ sẵn, nói là tâm ý của “gia mẫu”. Mà bà mẹ vô cùng hào phóng kia lại không đến, sao có thể đem hết quà tặng về nhà chứ?
Quà tặng được mở ra từng cái một.
Cuối cùng cả phòng đều yên lặng, chỉ vào lúc em họ hiếu kì anh mới đơn giản nói tên những thứ này, không hỏi thì tuyệt đối không nói rõ lai lịch, chỉ coi như là quà tặng bình thường mà thôi. Từ một bộ cốc sứ Thanh Hoa hoa văn tùng mai sáu cái, đồ trang trí rùa vàng cho đến bình hoa mai thì mỗi vị trưởng bổi đều có, không ai là không có cả.
Thậm chí đến em họ cũng nhận được một sợi dây chuyền mặt ngọc xanh đến dọa người.
Sự khiếp sợ của cô không hề ít so với người trong nhà.
Nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài chỉ có thể giả vờ như cô biết hết, hiểu rõ gia cảnh của Châu Sinh Thần. Thậm chí lúc mẹ liên tục truyền đến ánh mắt nghi vấn thì cô đều thản nhiên cười gật đầu, ra hiệu mẹ nhận lấy.
Kiểu quà tặng vô cùng thoát tục đáng sợ này khiến cho tất cả các vị trưởng bối đều bắt đầu nói chuyện trở nên nho nhã.
Đến cuối cùng, thím nhân cơ hội đi rót nước kéo cô vào bếp, vô cùng căng thẳng hỏi cô xem rốt cuộc trưa nay có thể đến đâu ăn cơm mới không khiến Thời Nghi quá mất mặt? Thời Nghi bị hỏi đến mức dở khóc dở cười, khẽ nói: “Không cần ăn trưa đâu ạ, anh ấy nói mẹ anh ấy muốn mời cháu ăn trưa, vì thể lát nữa cháu sẽ đi cùng anh ấy.”
“Thế thì tốt,” Thím thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại cảm thấy xấu hổ, “không phải có ý không muốn chiêu đãi bạn trai cháu đâu, thím thực sự chưa từng gặp kiểu người này, thực sự không biết bình thường cậu ấy ăn gì nữa.”
Ăn gì?
Thời Nghi nhớ đến cô và anh ở Tây An, cũng chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn ăn ở cửa hàng canh bánh bao.
Tuy nhiên bây giờ nói thì hiển nhiên thím cũng sẽ chẳng tin.
Vì không ăn trưa nên chuyện Châu Sinh Thần muốn đưa Thời Nghi đi trước cứ không ngừng nói xin lỗi, đến bố mẹ cô cũng bị nói đến mức xấu hổ, liên tục nói là nên thế, chỉ có điều không chuẩn bị quà gặp mặt, bọn họ mới thực sự xin lỗi.
Thời Nghi nghe bọn họ xin lỗi đi xin lỗi lại, cuối cùng thực sự chịu không nổi khẽ kéo áo Châu Sinh Thần: “Được rồi, chúng ta đi nhé? Anh đợi em mấy phút, em đi thay bộ quần áo lịch sự hơn một chút.”
Anh hơi gật đầu.
Vốn dĩ Thời Nghi đã chuẩn bị quần áo rồi, nhưng giờ lại bắt đầu thấp thỏm không yên, khẽ hỏi anh: “Mẹ anh thích con gái mặc gì?”
“Mặc gì cũng được,” Anh nói, “Không cần dồn hết tâm trí đâu.”
“Không được,” Thời Nghi hơi vội vàng, “đây bà tôn trọng bác, dù sao cũng là lần gặp đầu tiên.”
Cô nói vội quá nên có chút ý nũng nịu.
Mẹ nghe vậy thì mỉm cười, rời khỏi phòng của cô.
Nhưng cũng do mẹ ra ngoài nên ngược lại lại khiến bầu không khí càng căng thẳng.
Thời Nghi phát hiện ra giọng điệu của cô vô cùng ỷ lại.
“Tối qua bọn họ đã chuẩn bị một ít sườn xám kiểu Trung Quốc, người nhà tôi tương đối truyền thống, con gái quen mặc cái này,”
Anh cười, không hề có chút ý miễn cưỡng cô, “Nếu em không để bụng thì tôi có thể nói bọn họ đem vào.”
Đương nhiên sẽ không để bụng.
Không có gì cả, cô muốn cho mẹ anh một ấn tượng hoàn hảo. Rất rất muốn.
Huống hồ trải qua buổi ăn khuya đêm đó cộng thêm quà tặng hôm nay, đại khái cô đã đoán được gia đình anh thuộc kiểu loại gì. Vô cùng truyền thống, thậm chí có thể có rất nhiều khuôn phép ràng buộc người ta, giống như vương công quý tộc trong lịch sử.
Ăn mặc ở hết thảy đều có khuôn mẫu, không phải là coi trọng mà là kế thừa như vậy.
Thời Nghi vô cùng khó hiểu trong xã hội hiện này, sao còn có thể có gia đình như vậy chứ?
Giống như thoát ly xã hội độc lập sinh sống vậy.
Có lẽ cái đáp án này cô sẽ biết được nhanh thôi.
Cô vui vẻ chấp nhận ý kiến của anh, hai người phụ nữ trung niên đi theo Châu Sinh Thần bắt đầu lấy sườn xám từ hòm của mình ra một cách đâu ra đấy, còn có vật tùy thân đem theo người kiểu hiện đại, khi Thời Nghi nhìn chiếc sườn xám là lượt thì không nhịn được mà khẽ cảm thán với Châu Sinh Thần: “Kiểu mẫu cao quá.”
Châu Sinh Thần cười không nói gì.
Sau đó anh liền rời khỏi phòng để lại cho cô không gian để thay quần áo.
Khi một người phụ nữ trong hai người phụ nữ giúp cô thay quần áo thì bỗng nhiên cười nói: “Cô Thời Nghi đừng để ý quá, thời gian lần này gấp quá chứ nếu ở nhà mà qua loa như này thì sẽ bị quản gia trừ lương.” Cô ấy thuận theo một bên sườn xám bắt đầu kiểm tra những chỗ không vừa người, số đo và lúc thử chung qui sẽ có sự khác biệt.
Thời Nghi hiếu kì: “Thế ở nhà thì như thế nào?”
“Châm ngôn thường nói, khâu ba phân, là bảy phân,” cô ấy cười, “coi trọng lắm.”
Cô ấy không nói chuyện nữa, P0'p chặt phần thắt lưng vào một cách thành thạo. Còn một người khác thì lại rất cẩn thận mở một hộp gỗ màu đỏ đậm khác bắt đầu lấy cho cô đồ trang sức.
Trước *** là dây chuyền phỉ thúy, cổ tay đeo vòng ngọc khảm vàng, hai cái nhẫn không có cái nào không theo phong cách cổ.
Thời Nghi không thích đồ trang sức lắm, chỉ đeo một đôi khuyên tai đính đá nhỏ, người phụ nữ giúp cô đeo đồ trang sức ướm lời hỏi cô có muốn đổi cái khác không. Cô không để ý lắm: “Có phải là mẹ anh ấy không thích những thứ này không?”
Hai người phụ nữ nhìn nhau rồi cười cười: “Đúng là không thích thứ này.”
“Thế thì đổi đi.” Cô tự mình tháo đôi khuyên tai lấp lánh xuống, đeo vào đôi khuyên tai xanh ngọc đến mức dường như có thể nhỏ nước xuống vậy.
Ban nãy Châu Sinh Thần ở trong phòng đều nói là tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cô, hai người bọn họ còn tưởng rằng Thời Nghi là một cô gái rất khó hầu hạ, ai dè nói dễ như vậy khiến bọn họ đều có phần ngạc nhiên. Đến khi mặc cả bộ lên người, cô nhìn chính mình trong gương.
Như sống lùi lại một trăm năm vậy.
Lúc cô rời khỏi phòng ngủ ra phòng khách thì mẹ còn kinh ngạc hơn. Nhưng may mà thấu tình đạt lý không hề truy hỏi gì.
Châu Sinh Thần đứng lên, sự tùy ý thoải mái của cô ban nãy hoàn toàn biến mất, nhìn anh có phần căng thẳng. Ngược lại em họ lại khe khẽ, khe khẽ lẩm bẩm giống như không dám nói to vậy: “Con sắp điên rồi, thật đúng là khuynh quốc khuynh thành.”
Thời Nghi buồn cười nhìn con bé, lúc này ánh mắt cô nàng mới lóe lên, trêu cô: “Người đẹp à, không phải nói chị đâu, là em nói đồ trên người chị có giá nửa giang sơn kìa.”
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều bật cười.
Còn cái cô nhìn thấy lại là ánh mắt tán thưởng không hề giấu diếm của Châu Sinh Thần.
Lên xe Châu Sinh Thần lại tự tay đưa cho cô một cái kiềng bằng vàng ròng treo một cái khóa bách tuế. Có thể nhìn ra được giá trị của món đồ này không sánh nổi với bất cứ thứ đồ gì trên người cô, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được thứ này rất quan trọng. Thời Nghi đeo nó lên, dùng lòng bàn tay nâng cái khóa vàng gắn trên cổ khẽ hỏi anh: “Nhà anh theo chính trị à?”
Anh lắc đầu: “Gia quy nhà Châu Sinh, nội tộc không thể theo chính trị.”
“Nội tộc? Ý là trực hệ à?”
“Phạm vi hẹp hơn một chút,” Anh giải thích đơn giản, “chỉ có con trưởng mỗi đời trực hệ mới có thể mang họ Châu Sinh.”
“Chi thứ thì sao?”
“Họ Châu.”
“Thế thì nếu như bố anh có hai người con trai, anh là con trưởng thì anh sẽ mang họ Châu Sinh? Còn em trai anh sẽ mang họ Châu?” Vẻ mặt của anh có sự vi diệu trong khoảnh khắc nhưng rất nhanh liền cười: “ừ.”
Cô ổ một tiếng: “Thế thì là theo nghiệp kinh doanh à? Mấy đời làm kinh doanh?”
Nếu không thì sao có thể tích lũy được sản nghiệp vững chắc như này?
Bất ngờ anh lại lắc đầu: “Thế hệ trước có quan niệm cũ, không ủng hộ lớp trẻ theo nghiệp kinh doanh.”
Cô không nghĩ ra nổi nữa.
“Rất phức tạp,” Anh im lặng rồi chậm rãi mỉm cười, “đa số là gia sản người đời trước tích lũy để lại, đời sau không cần làm gì hết, vậy nên đa số lựa chọn việc mình thích.”
“Ví dụ như giống anh à?”
“Nghề nghiệp của tôi rất đặc biệt à?” Anh cười: “Người tương đối thân thiết với tôi còn có một em trai khác họ làm kiến trúc sư, hơn nữa còn không cống hiến sức lực cho bất cứ đất nước nào, là một người nguy hiểm nhưng lại truyền kì. Người kì quái trong nhà rất nhiều, tuy nhiên đa số tôi đều không thân thiết, từ năm mười bốn tuổi tôi đã bắt đầu vào đại học học hóa học, đa số thời gian đều ở phòng thí nghiệm, cuộc sống vô cùng đơn điệu. ”
Thời Nghi nghe thấy thú vị, ngay cả Châu Sinh Thần nói như thế cô vẫn cảm thấy anh đặc biệt nhất.
Đối với cô mà nói, Châu Sinh Thần là người duy nhất, cho dù là kiếp này hay kiếp trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc