Cốt Cách Mỹ Nhân - Chương 02

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

“Không ngắm được thì không ngắm nữa vậy,” Thời Nghi nhăn mũi, thở dài một hơi, “cũng chẳng phải cả đời không đến nữa.”
Hồng Hiểu Dự cũng cảm thán một tiếng trùng hợp quá, thích thú nhìn Thời Nghi.
Nếu luận về vẻ bề ngoài, Thời Nghi tuyệt đối là thượng thượng phẩm. Mặt mày, đường nét đều dường như được dùng lối vẻ tỉ mỉ mà vẽ thành vậy. Nét đẹp của cô không không hề có tính công kích, không giống như sự bình thường của Châu Sinh Thần, thậm chí lúc nhìn bạn, mắt cô ấy cũng rất sáng. Sau khi bạn đã thấy vô số người đẹp trong xã hội thì sẽ phát hiện ra, người đẹp thực sự mắt của cô ấy nhất định rất sáng, không hề vẩn ***c.
Điều chủ yếu nhất là Thời Nghi rất truyền thống, trước nay chưa từng chịu mặc quần áo để lộ bờ vai.
Một người đẹp vô cùng truyền thống, quả thực là bảo bối hiếm thấy.
Hồng Hiểu Dự lại nhìn người đàn ông này.
Thôi vậy, chỉ cần bạn thân thích, mặt mũi của đàn ông cũng chẳng quan trọng như vậy.
“Thật trùng hợp,” trong lúc nói chuyện người đàn ông cầm đôi đũa dùng một lần lên tách ra, ma sát hai chiếc đũa vào nhau để làm rụng hết những sơ gỗ, “Mọi người đến Tây An du lịch à?”
“Hiểu Dự đến đây phỏng vấn,” cô nói, “Chúng tôi chuẩn bị nhân chuyến công tác lần này đi thăm thú chỗ này mấy ngày.”
Anh quay phim từ đầu đến cuối chỉ vùi đầu vào ăn, chép miệng rồi đặt đũa xuống nhiệt tình đưa ra một tấm danh thiếp.
Người đàn ông nhận lấy, một bàn tay cho vào túi quần tìm kiếm một lát cũng không tìm thấy đồ để tặng lại: “Ngại quá, không có thói quen đem đồ này bên người,” anh giới thiệu bản thân ngắn gọn, “Châu Sinh Thần, phó giáo sư học viện hóa học Berkeley. Thời gian này ở phòng thí nghiệm vật liệu polymer Cục nghiên cứu hóa học hữu cơ viện khoa học Trung Quốc phân viện Tây An làm hạng mục giao lưu. ”
Một chuỗi danh từ chuyên ngành uyên thâm càng khiến cho anh quay phim nhìn anh với cặp mắt khác.
“Sinh Thần? Cái tên hay,” anh cười nói, “gọi tôi là Tiểu Soái là được, tôi là đồng nghiệp của Hồng Hiểu Dự.”
Châu Sinh Thần cười cười rất lễ độ: “Họ kép Châu Sinh, tên chỉ có một chữ Thần.”
Tiểu Soái ồ ồ hai tiếng: “Châu Sinh tiên sinh.”
Thời Nghi nhịn cười không được, họ này thực sự hiếm thấy cũng chẳng trách người ta sẽ cảm thấy kì lạ.
Tiểu Soái dường như cảm thấy mình nói sai họ của người khác, rất là không ổn, vì vậy rất nghiêm túc mà tìm cho mình một cái thang để leo xuống, nói với Châu Sinh Thần: “Tôi cảm thấy câu nói kia của Thời Nghi thực sự không tồi.”
Hồng Hiểu Dự không đợi Châu Sinh Thần nói năng gì, trái lại lại vui vẻ trước: “Anh hiểu ý nghĩa gì sao?”
Tiểu Soái đâm lao phải theo lao chỉ đành tiếp tục nói: “Đương nhiên hiểu, tuy nhiên câu nói này tuyệt đối là đạo lý ảo diệu, khó có thể nói rõ được.”
“Đừng khó mà nói rõ nữa, em nói cho anh câu nói là xuất xứ từ đâu,” Hồng Hiểu Dự buồn cười hỏi anh quay phim, “biết “Tỉnh Thế Hằng Ngôn” không? ”
Tiểu Soái sửng sốt.
“Tam Ngôn Nhị Phách biết không?”
Tiểu Soái cảm thấy có phần quen tai.
“Trong sách lịch sử cấp ba có nhắc đến, tiểu thuyết đầu thời Minh,” Hồng Hiểu Dự cầm một bó đũa vẫn chưa tách gõ gõ vào bát của anh quay phim, cười nói: “Ý của câu nói này chính là con người hiện nay ấy à, chỉ có thể nhìn điều kiện bên ngoài của người khác, tiền bạc, xe cộ, nhà cửa còn có dáng vẻ vữa, duy nhất chính là không nhìn thấy phẩm chất bên trong.”
Tiểu Soái ờ một tiếng rất dài, âm cuối còn uốn éo: “Khâm phục.”
“Người phải khâm phục là Thời Nghi,” Hồng Hiểu Dự dồn hết tâm chí nhìn Châu Sinh Thần: “Những cái này cậu ấy đều đọc cùng với em.”
Châu Sinh Thần rõ ràng hiểu ý tứ của cô nàng, cười cười.
Hiểu Dự tưởng rằng anh thực sự cười khen ngợi, Thời Nghi lại hiểu rằng nụ cười của anh chỉ là vì nhìn thấu ý đồ của Hồng Hiểu Dự. Hồng Hiểu Dự biết cô có hảo cảm với anh, đương nhiên sẽ vòng vèo mà khen cô để cho Châu Sinh Thần để ý đến.
Tuy nhiên Hồng Hiểu Dự không hề biết rằng, Châu Sinh Thần thực sự có ấn tượng sâu sắc với cô.
Hai người gặp nhau ở sân bay Quảng Châu nửa năm trước, lúc đó hai người ở hai cửa kiểm tra an toàn khác nhau, nhận máy quét đều dẫn đến tiếng cảnh báo đặc biệt, khi cô cởi giày kiếm tra đồ kim loại đã nhìn thấy anh.
Chỉ một cái liếc mắt như vậy cô liền biết đó là anh.
Tuy rằng diện mạo khác nhau, giọng nói khác nhau, tất cả ngoại hình đều hoàn toàn khác biệt nhưng cô biết nhất định là anh.
Anh được kiểm tra xong, cầm laptop của mình rất nhanh liền đi ra ngoài phía cửa kiểm tra. Thời Nghi chỉ nhớ, lúc đó trong đầu cô hoàn toàn trống rống, chân đất chạy đuổi theo, con người này cô không dám bỏ lỡ, đương nhiên quên mất bản thân mình đang trong hoàn cảnh nào.
Vậy là ánh mắt đầu tiên anh nhìn thấy Thời Nghi, cực kì buồn cười.
Đằng sau có nhân viên sân bay đuổi theo, giống như sợ cô là kẻ làm loạn, nhưng cô chỉ vội vàng nhìn anh: “Đợi tôi, tôi cần nói chuyện với anh.” Vẻ mặt lúc đó của Châu Sinh Thần là gì cô thực sự không để ý nhìn.
Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy vẻ ngoài của mình vẫn có chút công dụng, ví dụ như nhân viên sân bay cũng coi như là khách sáo với cô, chỉ coi như cô gặp được bạn nhiều năm, có phần quên mất hình tượng. Cô vừa đi giày, vừa liếc nhìn anh sợ anh đi mất.
May thay Châu Sinh Thần thực sự không đi mất, vẫn đợi cô.
Lần quen biết này rất đường đột.
Sau này cô không có cách nào giải thích được, chỉ đành nói với Châu Sinh Thần anh cực giống với bạn của mình, kệ cho tin hay không anh không quá phản cảm là được rồi. Chỉ có điều lúc cô càng mạo phạm mà muốn có số di động, anh dùng lý do không có di động từ chối Thời Nghi.
Lúc đó cô rất xấu hổ, may mà anh chủ động để lại email.
Từ lúc quen biết đến hiện tại, bất giác đã hơn nửa năm rồi, hai người không gặp lại nhau nữa cũng chỉ qua lại bằng email. Hơn nữa trong email cũng không nói ra bất cứ lời đặc biệt nào, Châu Sinh Thần là người làm về hóa học hữu cơ phân tử cao, mà cô lại là diễn viên ***g tiếng, hai ngành nghề không có bất cứ điểm tương đồng.
Chính là như vậy nên Thời Nghi cũng nuôi dưỡng thói quen vào hòm mail mỗi ngày.
Có mấy lần bị Hồng Hiểu Dự phát hiện đều bị cười nhạo không ngừng. Vì thế lần này Hồng Hiểu Dự đến Tây An công tác, vừa nghe cô nói Châu Sinh Thần đi công tác dài ngày ở Tây An, chẳng cho giải thích liền kéo cô đến. Tối qua Thời Nghi ra khỏi sân bay thậm chí còn do dự có nên hẹn anh ra ngoài không, nếu như hẹn thì dùng cớ gì? Chẳng ngờ trùng hợp gặp nhau rồi.
Thói quen ăn uống của Châu Sinh Thần rất tốt, từ lúc bắt đầu chạm đũa liền không nói chuyện nữa.
Hồng Hiểu Dự nhìn cô mấy lần nhưng đều bị cô cúi đầu né tránh.
“Thầy Châu Sinh,” có một chàng tranh chạy từ cửa tiệm vào, cụp ô liền đi vào bên này: “Tháng sau em nhận lương tặng thấy một cái điện thoại, em phụ trách sạc pin chỉ mong thầy mở máy hai tư giờ giúp em ạ,” Có lẽ trên đường đi cậu ta đi gấp quá, gấu quần cũng đều bị ướt hết, “Em chạy mấy chỗ rồi, nếu không phải nhìn thấy xe của Cục nghiên cứu còn không biết phải tìm bao lâu nữa.”
Dọc đường cậu ta tiến vào, chỉ để ý đến Châu Sinh Thần đang ăn không hề chú ý đến Thời Nghi ngồi xoay lưng về phía cậu ta.
Đợi đến khi đi đến gần không khỏi giật mình, chàng trai không ngờ người ngồi trước mặt thầy Châu Sinh lại là một người đẹp như vậy.
Cậu ta nói lắp bắp mãi, miễn cưỡng tìm lại giọng nói tiếp tục nói: “Thế… Thầy Châu Sinh, hội thảo có lẽ là sắp muộn rồi ạ, em tìm thấy nửa tiếng… chắc chúng ta đã muộn rồi ạ…”
“Biết rồi,” Châu Sinh Thần lại chậm rãi tiếp tục ăn mấy miếng, đặt đũa xuống, “Tôi có việc phải đi trước, có cơ hội thì liên lạc sau.”
Thời Nghi nhìn anh đứng lên, cảm thấy chân bị đá mạnh một cái.
Quay đầu lại nhìn Hồng Hiểu Dự đã thanh thanh cổ họng nói với Châu Sinh Thần: “Nghe nói gần gần đây hoa anh đào của Thanh Long Tự nở rất đẹp, chúng tôi đều không phải người Tây An, hiếm có đến một lần hay là cùng đi ngắm nhé?”
Bước chân của Châu Sinh Thần dừng lại.
Ngẩng đầu lên nhìn mưa rơi bên ngoài: “Hai ngày nay Tây An mưa suốt, đợi tạnh mưa nếu như mọi người vẫn chưa đi thì chúng ta hẹn thời gian.”
“Thế thì được rồi.” Hồng Hiểu Dự khoác vai Thời Nghi nói: “Đến lúc đó để Thời Nghi email anh.”
Anh gật đầu coi như đã đồng ý.
Đến khi người trở về khách sạn, gấu quần đều ướt sũng.
Thời Nghi chạy vào tắm nước nóng, tìm mãi trong phòng cũng chẳng thấy ấm pha cà phê siêu tốc, chỉ đành lấy trà nhúng hoa cúc, đun nước sôi rồi pha hai ly trà đầy.
Đưa cho Hồng Hiểu Dự, cô nàng tiện tay đặt lên kệ đầu giường, vừa xem email vừa rút giấy lau nước mũi: “Thông qua bữa trưa đơn giản ngày hôm nay, cuối cùng tớ miễn cưỡng phát hiện ra một ưu điểm khác của Châu Sinh Thần chính là đủ đàn ông, không e dè. Nói như thế cũng không đúng, ” cô nàng ngẩng đầu nhìn Thời Nghi, còn Thời Nghi chỉ vén mái tóc dài lên, một tạo hình lôi thôi như vậy cũng đủ chụp ảnh tạp chí rồi, “từ nhỏ đến lớn, tớ chỉ cần lấy cậu làm cái cớ, cũng thực sự chưa từng không hẹn được ai. Xem ra anh ta cũng chẳng coi như đặc biệt gì.”
Thời Nghi chẳng để ý lời trêu đùa của cô nàng, lấy máy tính đăng nhập vào hòm mail.
Nhìn thấy 0 thư mới, không hiểu sao có chút mất mát.
Cô gập laptop lại rất nhanh, nói: “Cái mặt có đẹp nữa, nhiều nhất nhìn từ mười sáu tuổi đến ba mươi sáu tuổi thôi.”
“Tớ thích nhìn những thứ đẹp đẽ, nhất là một đôi là tốt nhất,” Hồng Hiểu Dự hung hăng lau mũi, “Hơn nữa có lợi cho gen đời sau.” Thời Nghi nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng long lanh, thực sự là cực kì đẹp.
Hai người ban ngày bị lạnh muốn ૮ɦếƭ, lúc này đây liền dựa vào nhau trong chăn bông, cùng dùng chân dựa vào đối phương để sưởi ấm.
“Thời Nghi, cậu thực sự thích anh ta hở?”
“Cũng không phải,” lúc cô nói chuyện cảm thấy bản thân cũng không mấy tự tin, “chỉ là cảm thấy anh ấy rất đặc biệt.”
“Chỗ nào đặc biệt?”
Thời Nghi không tìm được cớ chỉ đành nói: “Tên đặc biệt.”
Đúng thật là cái tên đặc biệt nhất, trong ký ức của cô, tên trước kia của anh cũng giống như vậy.
“Tên của tớ càng đặc biệt hơn,” Hồng Hiểu Dự dứt khoát *** jean ra kéo chăn đắp lên, “Hiểu Dụ thiên hạ,” nhưng mà sao chẳng thấy cậu nhìn tớ với con mắt khác nhỉ?”
“Giải thích kiểu này không hay,” Thời Nghi có ý định né đề tài về Châu Sinh Thần chuyển sang trêu Hồng Hiểu Dự, “Tớ nghĩ cho cậu một cái lãng mạn hơn, tiện cho sau này cậu có thể gả đi.”
Hồng Hiểu Dự nghe đến mức hứng thú bừng bừng: “Nhanh nói nhanh nói.”
“Để tớ nghĩ đã,” Thời Nghi suy nghĩ cẩn thận cuối cùng mở miệng, “Tuy có hơi gượng ép nhưng chắc chắn cậu thích. Cậu đã nghe qua một câu thơ của Nạp Lan Tính Đức chưa?” Cô dựa vào Hồng Hiểu Dự, nói “’Nguyện xan ngọc hồng thảo, trường túy bất phục tỉnh.”
“Chưa,” Hồng Hiểu Dự lắc đầu, “Có cách nói gì?”
“Trong truyền thuyết có một loại cỏ ngọc hồng chỉ sống trên núi Côn Lôn, nếu như có người hái ăn nhầm sẽ say ba trăm năm không tỉnh,” cô cố gắng thay đổi ngữ khí, dùng giọng nói của diễn viên ***g tiếng, giọng nói yếu ớt đọc tên cô nàng, “Hồng Hiểu Dự, Hồng Dự, Ngọc Hồng, cậu nói cái tên này của cậu, có phải chính là ý nghĩa của cỏ Ngọc Hồng.”
Hồng Hiểu Dự bị cô nói cho vui vẻ: “Sao cậu bỗng nhiên thần bí thế? Không đúng, từ nhỏ cậu đã thần bí rồi. Có chút gượng ép tuy nhiên rất văn nghệ, tớ thích sau này cứ giải thích như này.”
Bỗng nhiên ngoài cửa sổ có mấy tiếng sấm.
Hồng Hiểu Dự vớ được lợi nên rất nhanh liền khôi phục nguyên trạng, cười trêu cô: “Xem ra trận mưa này phải mưa mấy ngày rồi, cũng không biết hoa anh đào của Thanh Long tự còn có cơ hội ngắm không đây.”
“Không ngắm được thì không ngắm nữa vậy,” Thời Nghi nhăn mũi, thở dài một hơi, “cũng chẳng phải cả đời không đến nữa.”
Sáng sớm hôm sau cô bị điện thoại làm cho tỉnh dậy.
Nhận điện thoại, là điện thoại của phòng ghi âm, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo liền nghe thấy bên đó nói liên miên về việc sắp xếp công việc: “Em thực sự nổi tiếng rồi, bao nhiêu người đều chỉ đích danh muốn em ***g tiếng. Chỉ có điều em đi nghỉ Tây An bốn ngày, có biết là kiếm ít đi bao nhiêu tiền không hả?”
Cô lật người, Hồng Hiểu Dự vẫn ngủ say, chẳng có dấu hiệu nào tỉnh ngủ hết.
Sợ làm ồn Hồng Hiểu Dự cô khẽ nói gửi sắp xếp thời gian ghi âm qua cho cô rồi cúp điện thoai. Nhẹ chân nhẹ tay cầm laptop từ trên nền nhà nên, đặt lên đù* khởi động. Hòm mail rất nhanh nhận được bốn thư mới, cô vội lướt qua tiêu đề, phát hiện một thư trong đó không có chủ đề, người gửi là Châu Sinh Thần.
Lúc 4:36 phút ra khỏi phòng thí nghiệm, trời không mữa. Nếu như 11:30 vẫn không mưa thì gặp nhau lúc 12:00 ở Thanh Long Tự.
Châu Sinh Thần.
Hồng Dự / Hóng yù/ ; Ngọc Hồng / Yù hóng/ Hai âm giống hệt nhau nhưng cách đọc đảo ngược.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc