Cốt Cách Mỹ Nhân - Chương 01

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Tiết Tử
Anh không nhanh không chậm thu tay về, ngồi xuống, đặt cổ tay lên mép bàn nói: “Trùng hợp quá.”
Nước mưa rơi tí tách khiến cho Tây An giống như được bao trùm một màn mưa bụi ở Giang Nam.
Rõ ràng là đất Tam Tần nhưng đã không thấy thành cổ Trường An.

(Tam Tần: Chỉ nước Tần ngày xưa)

Thời Nghi tựa bên cửa sổ nhìn cột mốc đường vừa lướt qua bên đường.
“Cậu muốn ăn gì?” Hồng Hiểu Dự bên cạnh vừa cười vừa mở tấm bản đồ gấp thành quyển sách nhỏ ra, vừa dùng điện thoại lật mở hướng dẫn đồ ăn ngon vừa lên kế hoạch ở qua đêm sau này.
“Trước tiên làm xong phỏng vấn của cậu đã chứ?”
Thời Nghi cười nhắc nhở cô nàng.
Ba người xuống xe đi qua một con phố yên tĩnh, lượn qua lượt lại mấy căn nhà mái bằng chằng chịt thì cuối cùng cũng tìm được địa điểm.
Mở cửa là một cô gái rất trẻ, dáng vẻ chỉ tầm hơn hai mươi tuổi.
Mà đối tượng Hồng Hiểu Dự phỏng vấn chính là chồng của cô gái này, một người đàn ông chất phác thật thà.
Sau khi mấy người vào nhà, đôi vợ chồng đều có phần ngượng ngùng rồi mời mấy người Thời Nghi ngồi xuống.
“Không cần căng thẳng, giống như tùy ý nói chuyện thôi.” Hiểu Dự cười hiền lành, ý nói với người đàn ông ngồi trước mặt cô.
Ngày mưa phùn nên căn phòng rất tối.
Chỉ có một ngọn đèn vàng màu quýt đặt giữa người phỏng vấn và người nhận phỏng vấn.
Trong cuộc phỏng vấn một hỏi một đáp, Thời Nghi dần dần hiểu được câu chuyện.
Người đàn ông trước mặt đến từ một nơi nghèo khó vô cùng, sau khi cần cù nhiều năm kiếm được một chút tiền thế nhưng lại chẳng giữ lại đồng nào mà lại đầu tư hết vào giáo dục của quê hương, giúp đỡ nhưng gia đình nghèo khó hơn anh.
Không có gia sản, không có nhà cửa.
Là một con người có nhân cách cao thượng.
Sở dĩ câu chuyện này hấp dẫn báo chí lại là do người vợ nhỏ của anh ta. Cô gái mặt mũi thanh tú trước mặt đây là một sinh viên tốt nghiệp đại học cũng là đồng hương của người đàn ông này, chỉ vì đọc được câu chuyện của anh trên báo.
Tìm đến anh rồi sau đó gả cho anh.
Nửa đoạn trước của câu chuyện rất cảm động nhưng nửa sau mới thực sự vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Ngày mưa phùn trong căn phòng này không có thiết bị sưởi ấm nào hết.
Thời Nghi và Hồng Hiểu Dự ngồi từ đầu đến cuối, tay chân đã lạnh cóng từ lâu.
May mà cuộc phỏng vấn đã đến hồi kết, cuối cùng Hồng Hiểu Dự đã chuyển hướng tới cô gái kia: “Dựa vào tiêu chuẩn của người bình thường, chồng của bạn thực sự không được coi là một bến đỗ tốt, kế hoạch tiếp theo của hai người là gì vậy?”
Cô gái đó cười cười, nhìn người đàn ông: “Chúng tôi đều có năng lực kiếm tiền, cơ thể cũng khỏe mạnh, đợi sau hai năm nữa trở về nhà nhất định sẽ có cuộc sống rất tốt. Hơn nữa,” cô gái thấp giọng cười một lát, “Tôi không sợ anh ấy làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến tôi, anh ấy là người tốt.”
Lời cô vợ nhỏ kết thúc cuộc phỏng vấn ngày hôm nay.
Công việc kết thúc.
Bọn họ đi tới một cửa hàng miến bánh bao có mặt tiền rất nhỏ, người sát người, ầm ĩ nhưng buôn bán tốt vô cùng. Thời Nghi vừa ăn vừa nhìn xung quanh, phát hiện ra còn có người bê bát, đứng ở một bên vừa lấy tay xé bánh, vừa kiên nhẫn đợi chỗ ngồi trống.
Hồng Hiểu Dự cũng học theo, xé bốn miếng bánh: “Thấy cuộc phỏng vấn hôm nay cảm xúc đặc biệt gì không?”
Thời Nghi cười khúc khích: “Có phải muốn viết blog nhưng thiếu lời dẫn không hở?”
“Con ranh này,” Hoành Hiểu Dự lườm cô, “nói nhanh”
Thời Nghi uống ngụm canh, nghĩ ngợi một lát mới nói: “Đa phần người đời có con mắt hạn hẹp, chỉ thấy bề ngoài mà không thấy cốt cách bên trong. Cô gái này rất hiếm thấy, có thể nhìn thấy được bản chất của người đàn ông ấy.”
Hồng Hiểu Dự ồ một tiếng: “Câu này nghe có vẻ hay ho, tớ thích,” cô cho thêm ớt vào canh, bỗng nhiên nhớ đến gì đó: “Hôm qua cậu nói nghiên cứu viên gì gì đấy quen ở sân bay mấy ngày nay cũng ở Tây An hả?”
Trong miệng Thời Nghi vẫn còn ngậm đồ ăn, ừ một tiếng: “Trường đại học của anh ấy gần đây làm hạng mục giao lưu với viện khoa học Trung Quốc, đi công tác ở đây.”
“Nói thật, tớ nhìn không ra người đó có đặc biệt gì nhiều, nhìn cũng bình thường thôi. Chẳng ngờ cậu lại chủ động đi làm quen với anh ta,” Hồng Hiểu Dự cười hì hì nhìn cô, “Đây chính là cái gọi là nhìn trúng hả?”
Cô lườm Hồng Hiểu Dự: “Tớ chỉ là muốn quen anh ấy chẳng có ý đồ bất lương gì hết…”
Lời còn chưa dứt, vai bỗng hơi nằng nặng, một bàn tay nam giới đặt lên đó.
Hồng Hiểu Dự theo bàn tay rất đẹp đó nhìn lên, không khỏi thầm cười, đúng là trùng hợp à nha, người đến lại chính là người hai người bàn luận.
Người đàn ông này đầy vẻ trí thức, mặt mũi phổ thông, cũng chẳng phải xấu xí nhưng là kiểu nhìn cái rồi quên luôn. Anh ta mặc báo blouse dùng trong phòng thí nghiệm nhưng lại không cài cúc áo, cứ để mở như vậy lộ ra áo sơ mi và quần dài bên trong.
Vô cùng gọn gàng sạch sẽ, không có bất cứ sự không ổn nào nhưng cực kì không hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Thời Nghi lại ngậm canh, ngây ngốc nhìn anh.
Cô rất cố chấp mà cảm thấy dung mạo của anh như vậy cực kì tốt, sẽ không có quá nhiều tính công kích. Ngoại trừ trong phong độ của người trí thức có cảm giác khoảng cách nhàn nhạt ra thì khuôn mặt này thực sự không thể tốt hơn, và thoải mái hơn được nữa.
Anh không nhanh không chậm thu tay về, ngồi xuống, đặt cổ tay lên mép bàn nói: “Trùng hợp quá.”
Lời còn chưa dứt liền vẫy tay nhẹ với ông chủ.
“Đa phần người đời có con mắt hạn hẹp, chỉ thấy bề ngoài mà không thấy cốt cách bên trong.” Ừ một tiếng với ông chủ, lúc này anh mới lại nhìn Thời Nghi, “Câu nói này không tồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc